Chương 2: C2: Cảm ơn ông ngoại

Bởi vì không muốn ở trong nhà mà chung một phòng với cô em kế quan hệ chả thế nào tốt kia, Hứa Thư Yểu lấy lý do mua sắm tư liệu học tập, ngây người cả buổi sáng ở nhà sách Tân Hoa, thuận tiện mua đủ hết các tư liệu học tập thêm cần phải dùng khi khai giảng.

Ai ngờ, rõ như ban ngày, còn có lưu manh dám cản đường cô.

Ba cái tên côn đồ.

Tên đàn ông cầm đầu để đầu đinh, hung thần ác sát đứng trước mặt Hứa Thư Yểu: "Mày chính là đứa con gái nhà quê đến từ nông thôn kia của anh rể tao?"

Hứa Thư Yểu giơ tay ngoáy ngoáy tai, kỳ quái hỏi: "Anh rể ông là ai hả?" Xác thật là trước đó không lâu cô mới từ trong trấn nhỏ nông thôn tới trong thành, không sai, nhưng cũng không đến mức bị nói là đồ nhà quê đi?

"Hứa Lập Thành, có phải ba mày không?" Cái gã đầu đinh kia vẻ mặt không kiên nhẫn, nhân tiện cảnh cáo nói: "Đừng tưởng rằng ba mày đón mày về lại từ nông thôn thì mày chính là thiên kim tiểu thư, nếu mày dám bắt nạt Mộng Dao, tao cho mày ăn không hết gói đem đi."

Mộng Dao trong miệng gã đầu đinh kia chính là cái con nhỏ em kế chả thế nào dễ ở chung ở trong nhà kia, Hứa Mộng Dao.

Mà Hứa Lập Thành, cũng xác thật là ba cô.

Nếu là cô gái nhỏ bình thường, đối mặt với uy hiếp như vậy có lẽ đều phải bị dọa khóc rồi.

Hứa Thư Yểu giơ tay sờ sờ cái mũi, nhìn trái ngó phải, nếu động thủ trên đường cái thì hình như không được hay cho lắm.

"Nào, mấy người tới đây với tôi, tôi nói cho mấy người một chuyện." Hứa Thư Yểu hơi hơi mỉm cười, ngoắc ngón tay, cười đến phúc hậu và vô hại, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có hai cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.

Ba tên lưu manh bị mê hoặc, đi theo cô hướng về con ngõ sát vách. Còn chưa đứng yên, Hứa Thư Yểu bỗng chốc xoay người, trực tiếp chọn cái gã đứng dựa gần cô nhất quật ngã xuống đất.

Tên côn đồ kia còn chưa có kịp kêu đau đã lại bị Hứa Thư Yểu một chân đạp lên ngực.

Hứa Thư Yểu nhìn về phía tên đầu đinh, trào phúng nói: "Mày chính là cái thằng cậu cả ngày ăn no chờ chết kia của Hứa Mộng Dao hả?"

Đầu đinh bị khinh miệt như thế, lập tức giận dữ: "Nha đầu thúi, mày tìm đánh đúng không?"

Hai tên còn lại muốn bắt lấy Hứa Thư Yểu, lại bị Hứa Thư Yểu trực tiếp ba hai cái đánh té nhào nằm trên đất.

Ba tên đàn ông nằm trên đất kêu r3n, nha đầu thúi này biết công phu a!

Đầu hẻm có người tới, Hứa Thư Yểu ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy một thiếu niên đang trời tháng 2, thế mà mặc áo ngắn tay với quần jean rách. Trong ánh mắt thiếu niên nhìn cô hàm chứa một tia khiếp sợ cùng không thể tưởng tượng được.

Hứa Thư Yểu hơi hơi nhướng mày: "Sao lại còn có tên nữa? Mày cũng tới tìm đánh sao?"

Ai biết được, thiếu niên lại gọi về phía cô: "Mẹ!"

Hứa Thư Yểu: "???" Bệnh tâm thần hả!

Mặc kệ người thiếu niên thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái này, Hứa Thư Yểu nhặt sách phụ đạo trên đất của mình lên, lại đá tên côn đồ chặn đường một chân, xoay người chuẩn bị rời đi.

Mắt thấy Hứa Thư Yểu muốn đi, Hứa Diễn vội vàng đuổi theo: "Mẹ, mẹ chờ con với!"

Cô một hoàng hoa đại khuê nữ mới 18 tuổi, đi chỗ nào sinh thằng con trai lớn như này? Hứa Thư Yểu bỗng chốc nắm quyền, nhịn xuống xúc động muốn tẩn cái tên cái kia một trận.

Ngay ngày đầu xuyên qua đây đã gặp mẹ già nhà mình, trong lúc nhất thời Hứa Diễn có chút hưng phấn, anh đi theo sau Hứa Thư Yểu: "Mẹ, mẹ mau dẫn con về nhà đi, con đều sắp sửa bị cóng chết rồi." Nói rồi, anh chàng lại hắt xì một cái.

Trời lạnh như vầy mà mặc áo tay ngắn, vừa thấy chính là đầu óc không bình thường.

"Tôi không phải mẹ cậu, cậu đừng có đi theo tôi!" Hứa Thư Yểu rống lên một tiếng.

Không thể chọc bệnh tâm thần được, Hứa Thư Yểu nhanh chân hơn, ý đồ cắt đuôi cái tên "bệnh tâm thần" này đi.

"Không phải, mẹ ơi, mẹ trước dừng lại nghe con giải thích đã, con thiệt sự là con trai mẹ á!" Hứa Diễn gãi đầu.

Quỷ mới tin cậu!

Hứa Thư Yểu dứt khoát ôm sách, cuống cuồng chạy lên. Ai ngờ được, cái cậu này y chang kẹo mạch nha ấy, kiểu gì cũng không vứt được, tựa hồ đã hạ quyết tâm muốn đi theo cô.

Mắt thấy đều sắp về tới nhà rồi, cũng không thể thiệt sự xách cái đứa bệnh tâm thần này về nhà chứ?

Hứa Thư Yểu bỗng chốc dừng lại, có chút hỏng mất mà quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Cậu đi theo tôi, rốt cuộc là muốn làm cái gì? Rốt cuộc là con mắt nào của cậu nhìn ra tôi là mẹ cậu?" Thời buổi này, bệnh tâm thần đều ưa chơi kiểu vậy sao?

Há mồm cái là một tiếng mẹ, kêu thiệt là thân thiết lắm.

Hứa Diễn cũng thấy tủi thân, anh tiến lên một bước, tính toán móc di động trong ba lô ra đưa cho cô xem: "Con có chứng cứ!"

Hứa Thư Yểu nhìn động tác của anh, lòng sinh cảnh giác, theo đó lui về sau một bước: "Cậu đừng tới đây, dù cho cậu có chứng cứ, cứ đứng ở bên kia mà nói, bảo trì khoảng cách với tôi!"

Cô cũng thiệt không tin, cái cậu này thật sự có thể lấy ra chứng cứ mình là mẹ cậu ta!

Hứa Diễn thả ba lô xuống: "Mẹ chờ chút, con cho mẹ xem nè." Nói rồi, anh lấy di động của mình ra.

Hứa Thư Yểu thấy được anh lấy ra một cái di động trông rất là lớn, chọc vài cái trên đó, sau đó thế mà còn thật sự mở được di động lên.

Woa, thần kỳ vậy sao?

Hứa Diễn vào album tìm được ảnh chụp chung của mình với Hứa Thư Yểu, mở ra cho Hứa Thư Yểu xem: "Mẹ, mẹ nhìn nè, đây là ảnh con với mẹ chụp chung nè!"

Hứa Thư Yểu cũng buồn bực, theo bản năng đến gần hai bước, cũng thấy rõ ràng cái tấm ảnh chụp trên màn hình di động rất lớn kia.

Trên ảnh chụp, cậu nam sinh kia xác thật là cái người trước mắt này, bên cạnh nam sinh còn có một người phụ nữ, mặt mày của người phụ nữ kia trông rất giống mình. Người phụ nữ giơ tay nhéo lỗ tai nam sinh, lúm đồng tiền như hoa.

Hứa Thư Yểu nhìn, cứ thật sự như có một loại, cảm giác như thấy được chính mình mấy thập niên sau ấy.

Hứa Thư Yểu: "......"

"Từ từ, con nhớ rõ con còn có một tấm ảnh của mẹ chụp hồi trẻ nữa." Hứa Diễn nói, cầm di động lướt vài cái, tìm ra bức ảnh kia: "Mẹ, mẹ nhìn nè, người trên này, có phải giống y chang mẹ hiện tại không?!"

Nữ sinh trên ảnh chụp này, cô mặc váy trắng, tóc dài lại đen mượt để xõa trên vai, mày lá liễu, mắt phượng mị nhãn, mặt trứng ngỗng, tựa như một tiểu tiên nữ ấy.

Hứa Diễn nhớ rõ mẹ anh từng nói, bức ảnh này là bà chụp vào năm bà học đại học.

Lúc Hứa Diễn nhà xem album nhìn thấy tấm ảnh này, anh liền dùng di động chụp lại.

Cho nên hiện tại khi Hứa Diễn nhìn thấy Hứa Thư Yểu hồi còn trẻ mới có thể liếc mắt cái là nhận ra, người trước mắt đây, chính là mẹ của mình.

Mẹ mình lúc tuổi trẻ, thật sự đúng là xinh đẹp.

Hứa Thư Yểu gắt gao nhìn chằm chằm nữ sinh trong ảnh, đây xác thật là giống như đúc với mình, chỉ là mình chưa bao giờ mặc bộ váy trắng này lại chụp bức ảnh này nha.

"Giờ mẹ đã tin, con là con trai mẹ rồi đi!" Hứa Diễn nhân cơ hội giải thích: "Chuyện chính là rất thần kỳ vậy đó, con không hiểu được mà từ hơn hai mươi năm sau, xuyên việt đến chỗ này!"

Hứa Thư Yểu: "......"

Còn chơi cả nguyên tố khoa học viễn tưởng vô đây à? Tên bệnh tâm thần này não động còn rất lớn!

Hứa Thư Yểu là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa tin tưởng khoa học, đừng tưởng rằng cho ra hai bức hình là có thể lừa gạt được cô!

"Nếu mẹ còn hoài nghi, chúng ta đi xét nghiệm AND đi!" Hứa Diễn thề son sắt nói: "Kết quả giám định sẽ chứng minh, con chính là con ruột của mẹ."

Khóe miệng Hứa Thư Yểu chậm rãi co giật, không biết có cần phải phối hợp với người thiếu niên đầu óc có chút vấn đề này mà tiếp tục diễn nữa hay không.

"Ắt xì, ắt xì!" Hứa Diễn nhắm mắt hắt xì hai cái.

Hứa Thư Yểu thấy thế, bèn xoay người cất bước vọt lẹ.

Hứa Diễn trơ mắt nhìn mẹ mình chuồn đi: "......"

Tốc độ này, còn nhanh hơn cả năm đó bà đuổi theo đánh mình á!

Anh cũng không hàm hồ, phán đoán được phương hướng đại khái xong bèn dọn dẹp ba lô đuổi theo. Cuối cùng, ở cửa một tiểu khu, hình như anh thấy được Hứa Thư Yểu đi vào.

——

Nhà Hứa Thư Yểu là một tiểu khu xa hoa dựa vào gần bờ sông.

Hứa Diễn nhìn sơ sơ vị trí một chút, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng này, lòng sinh cảm khái: "Năm lẻ tám ở trong chung cư Giang Cảnh, có tiền vậy sao?"

Cái chỗ này đây nè, vào năm 2030, chính là khu vực đáng giá nhất toàn Hải Thành, bên kia bờ sông là office building xa hoa, công ty đa quốc gia nè, các phương tiện và tiểu khu chung quanh nè, là điểm tham quan của giới kinh doanh đó.

Một căn hộ ở chỗ này, ấy chính là từ 50 triệu cất bước.

Nhìn mẹ mình lúc hồi trẻ mà có thể ở lại chỗ này, gia cảnh hẳn là không kém nhờ.

Nhưng mà, những tháng ngày mẹ con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau ấy, cho tới tận bây giờ anh chưa bao giờ nghe mẹ mình nhắc đến cuộc sống quá khứ. Lúc này, bà ngoại với ông ngoại hẳn là vẫn còn trên đời nhỉ?

Trong lòng Hứa Diễn không hiểu sao có chút chờ mong cùng khẩn trương.

Đứa nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, hoặc nhiều hoặc ít, luôn có điều chờ mong với những thân nhân khác.

Hứa Diễn lén lút, ngó nhìn láo liên đi theo Hứa Thư Yểu vào hàng hiên, kết quả cô rất nhanh đã vào thang máy, Hứa Diễn theo không kịp, chỉ có thể đứng ở cửa thang máy phát ngốc.

Mẹ anh không nhận anh, này đây làm kiểu gì đây?

Hứa Diễn ôm cánh tay trụi lủi, đứng trong gió lạnh, run bần bật, trong lòng cũng thật lạnh, thật lạnh.

Đang khi anh còn chưa kịp cảm thán đời người vô thường, thế đạo nóng lạnh ấy, đột nhiên xuất hiện hai bảo vệ cầm dùi cui, đi lên liền đè anh xuống: "Chính là cậu ta, lén lút, chắc chắn là ăn trộm, tui đã theo dõi cậu trong camera an ninh nửa ngày rồi!"

Hứa Diễn: "......"

——

Hứa Lập Thành tan tầm về nhà, vừa vặn nhìn thấy bảo vệ tiểu khu đang đè một cậu thiếu niên mặc áo ngắn tay, quần áo chẳng ra cái gì cả, ông tò mò, thuận miệng hỏi một câu: "Chuyện thế nào đây?"

Bảo vệ A: "Hứa tiên sinh, bọn tôi từ trong camera an ninh nhìn thấy cái cậu này vẫn luôn theo đuôi con gái ngài!"

Vừa nghe câu đó, Hứa Lập Thành mở to hai mắt nhìn: "Cái gì? Tiểu tử thúi thế mà lại theo dõi con gái của tôi?"

Hứa tiên sinh?

Hứa Diễn nhìn ông chú trung niên trước mắt đây, tóc chải vuốt ngược, mặc áo khoác da, nách còn kẹp một cái cặp táp lớn, cách ăn mặc của ông chủ có tiền tiêu chuẩn.

Chẳng lẽ, đây...... chính là ông ngoại chưa từng gặp mặt của mình?

"Con không phải, con không có!" Hứa Diễn vội vàng biện giải vì chính mình: "Con là thân thích của Hứa Thư Yểu, con quen cổ, con chính là tới tìm cổ!"

Nghe tiểu tử kia chuẩn xác gọi ra tên con gái, Hứa Lập Thành xua tay: "Đợi chút đã, chẳng lẽ cậu là bạn đến từ nông thôn của Yểu Yểu?" Cách ăn mặc này, thiệt sự có chút giống.

Mà mặc kệ có phải nông thôn hay không, Hứa Diễn gật đầu thừa nhận trước: "Phải phải phải!" Mũi anh nóng lên, lại hắt xì hai cái.

Hứa Lập Thành thấy Hứa Diễn khá quen thuộc, còn có một loại cảm giác rất thân thiết mà không hiểu được, nếu thật sự là bạn của con gái, vậy ông dẫn về, nói không chừng cũng có thể kéo gàn cảm tình đã bỏ lỡ mười mấy năm của cha con họ.

"A, đây là bạn của con gái tôi, bắt sai rồi, bắt sai rồi." Hứa Lập Thành hòa giải: "Thả đi."

Chủ hộ đều đã nói vậy, bảo vệ cũng không tiện không cho mặt mũi: "Tiểu tử, lần sau tới tìm người ấy, đừng có dáo dác lấm la lấm lét, không thì rất dễ xem cậu làm ăn trộm đó."

Hứa Diễn: "......"

Hứa Lập Thành dẫn theo Hứa Diễn lên lầu, vừa tán gẫu hỏi chuyện: "Tiểu tử, cậu tên là gì, bao lớn rồi?"

"Con tên Hứa Diễn, Diễn của diễn sinh, 18."

"Cũng họ Hứa hả?" Đại khái bởi vì họ của bổn gia, Hứa Lập Thành lại nhiều thêm vài phần hảo cảm với tiểu tử này.

Hứa Diễn nghĩ thầm, con là cháu của ông, ấy còn không phải cũng họ Hứa sao?

Thang máy tới rồi, Hứa Lập Thành đứng ở cửa nhà mở cửa: "Mau vào đi, bên ngoài lạnh, con còn mặc áo tay ngắn đó."

Lời này của Hứa Lập Thành, nháy mắt đã kiếm đầy độ hảo cảm của Hứa Diễn với người ông ngoại này.

Anh kích động: "Cảm ơn ông ngoại."

Hứa Lập Thành: "Hửm???"

footer(); ?>