Chương 40: Ta rất già sao?

Nam tử áo đen bên cạnh Viêm Dục lặng lẽ lui về sau một bước, không phải hắn sợ, mà bị sát khí tản ra của Viêm Dục làm giật mình. Suy nghĩ một hồi, nam tử đang định hỏi có đuổi theo xe đằng trước hay không, liền nghe được âm thanh lạnh lẽo của Viêm Dục:

“Ngao Dực, ta rất già sao?”

Ngao Dực cảm thấy như thế giới bị đảo lộn mất rồi, Nhị công tử của Viêm gia xinh đẹp yêu nghiệt tài năng xuất chúng, 17 tuổi đã thông thạo quản lý tài sản buôn bán, là gia chủ tương lai của Viêm gia, người người ngưỡng mộ, là nam thần trong lòng các thiên kim tiểu thư, là thần tượng của các nam tử giàu có trong thành, lại hỏi hắn có già không?

Nên trả lời như thế nào đây?

“Hả?” Viêm Dục không nghe được câu trả lời, híp mắt quay lại phía sau, không biết vô tình hay cố ý nắm tay lại.

Toàn thân Ngao Dực run lên, chỉ cảm thấy da đầu tê rần lỗ chân lông như muốn nổ tung, đón nhận khí tức cường đại, hắn cố gắng hết sức khiến cho mình bình tĩnh lại, nói:

“Chủ tử không già, cực kỳ phong độ!”

“Vậy sao chuyện lại thành như vậy.”

Viêm Dục lành lạnh đáp lời, Ngao Dực kinh hãi xém chút nhảy dựng lên, đang định giải thích, Viêm Dục đã xoay người lại, lạnh nhạt phân phó:

“Đi, nhìn xem tiểu tử kia giở trò gì?”

Sau khi giữ một khoảng cách nhất định với Viêm Dục, Ngao Dực bất giác ý thức được, chủ tử bất mãn với Tưởng công tử, có thể thấy được địa vị của vị nghĩa nữ này trong lòng chủ tử rất quan trọng, lần sau nhất định phải cẩn trọng mới được.

“Haizz” thật vất vả mới thu thập được tin tức của Liễu công tử cho chủ tử, còn chưa được khen ngợi liền bị chủ tử quăng ra sau đầu, lại còn tiếp nhận nộ khí, nhưng mà so với mấy người kia thì hắn tốt hơn rất nhiều, dù sao vẫn được ở bên cạnh chủ tử, có điểm khổ, nhưng hắn rất vui.

Cửa hàng cách cũng không xa, chưa đến nữa giờ đã đến, thật ra đi bộ cũng không mất nhiều thời gian, Tưởng Vũ chuẩn bị xe ngựa là muốn lấy lòng Mộc Phỉ thôi, hơn nữa cũng muốn tuyên truyền thông tin, xe ngựa của Liễu bảo chủ không phải ai cũng có thể ngồi.

Mộc Phỉ cho là đường rất xa, nên cố ý tập trung nhớ đường, đâu biết đi qua cái đường nhỏ xong quẹo cái là đến, nhưng mà, vị trí rất tốt, quả thật giống như lời của Tưởng Vũ, bốn phương thông suốt, lại kết nối với cổng quan trong của mấy làng kế bên, bề ngoài đã được sửa sang thỏa đáng, đáp ứng yêu cầu đơn giản của Mộc Phỉ.

Song cửa cũng không khóa, cùng với cửa hàng nhà tranh của nàng không kém là bao, mấy nha hoàn mặc đồng phục quét dọn vệ sinh trong nhà, ở giữa đặt ba kệ hàng, vách tường bao quanh những cái bàn hẹp, phía trên đều có vật trang trí thủy tinh, Mộc Phỉ gật đầu một cái, cái này như những đồ vật giữ tươi cho trái cây, nàng có thể bán mấy món trái cây khai vị rồi, không chỉ đẹp mắt, nhất định còn thu được nhiều lợi nhuận nữa.

“Phỉ nhi, nơi này rất tốt, nàng định bán đồ ăn sao?”

Tưởng Vũ đi theo Mộc Phỉ chạy một vòng, nhìn cách bố trí trong nhà liền có thể đoán ra nàng muốn kinh doanh gì, thấy nàng hài lòng, cũng cười theo.

“Đúng rồi, ta tự chế ra chút quả chua ngọt, muốn bán thử xem sao.”

Mộc Phỉ kinh ngạc nói, quan sát chi tiết, nhưng không nói tỉ mĩ, quét mắt nhìn bên trong nhà liền thấy cây tre chống đỡ lên bốn cánh cửa sổ, tuy không đẩy ra được nhưng ánh sáng có thể xuyên vào, làm bên trong căn nhà đẹp hơn.

Nơi này muốn tìm được cửa hàng tốt như vậy thật không dễ dàng, Mộc Phỉ cũng không phải người kén chọn quá mức, rất hài lòng, cười ngoắc ngoắc tay với gã sai vặt đứng bên trong.

“Tiểu thư có gì phân phó?”

Gã sai vặt híp mắt cười chạy tới rất nhanh, chắp tay khom lưng chờ Mộc Phỉ phân phó.

“Thiên Sở thúc thúc có nói khi nào cửa hàng này khai trương không?”

“Bảo chủ phân phó, nếu tiểu thư thích, thì khai trương lúc nào cũng được, cửa hàng này giao cho tiểu thư, tùy tiểu thư định đoạt.”

Gã sai vặt trả lời vô cùng Diễễnđàànlêêquýýđôônlưu loát, có thể thấy được Thiên Sở đã dạy bảo từ trước.

Mộc Phỉ gật gật đầu, chắc trong lòng Liễu Thiên Sở vẫn còn đang oán hận, cũng đoán được tâm tư của mình, liền không dám lộ mặt, nếu như vậy, thương lượng với phụ thân một chút liền có thể khai trương rồi.

Nghĩ đến Viêm Dục, sáng sớm đã không thấy tăm hơi, thả lại vài lời với gả sai vặt liền đi mất tăm, càng nghĩ càng bất mãn, liền có chút bực bội ấm ức, phất tay với gã sai vặt:

“Ta biết rồi, chờ ta trở về tìm ngày tốt.”

Gã sai vặt khom lưng lui sang một bên.

Tưởng Vũ thấy được Mộc Phỉ có chút không vui, mắt lóe lên, tiến tới ôn hòa nói:

“Mai chính là ngày tốt, nếu làm thức ăn, ngày mai có thể cho người khác nếm thử, thuận tiện phô trương tin tức, không mất nhiều sức nhưng rất đạt hiệu quả.”

Mộc Phỉ gật đầu một cái, nhìn chút trong đây cũng không có gì làm, cùng Tưởng Vũ bước ra ngoài, nhìn xe ngựa bên cạnh, Mộc Phỉ nhỏ giọng nói:

“Tưởng Vũ, hay là chúng ta đi bộ về? Cho hắn chạy xe ngựa về phụng mệnh của Liễu Thiên Sở.”

Tưởng Vũ cầu còn không được, tuy đi xe ngựa an toàn, nhưng hai người cảm thấy rất gò bó, đi bộ tốt hơn rất nhiều.

Gã sai vặt thấy Mộc Phỉ gọi, liền đi về phía nàng, nghe Mộc Phỉ nhỏ giọng nói yêu cầu với bảng hiệu, sau khi nghe xong, mặt cổ quái, có chút buồn cười nhưng không dám hé răng.

“Vũ ca ca, chúng ta đi thôi.” Mộc Phỉ cười nhìn gã sai vặt, không để ý hắn nữa, quay đầu nói với Tưởng Vũ.

Tưởng Vũ nghe được hai chữ bảng hiệu, hứng thú nổi lên hỏi:

“Lấy tên gì vậy?”

“Ngày mai sẽ biết.”

Mộc Phỉ thừa nước đục thả câu, cười yếu ớt cất bước đi.

Làm như vậy, Tưởng Vũ càng tò mò hơn, nhưng biết hỏi nữa cũng không biết được, liền đuổi theo Mộc Phỉ.

Hai người vai kề vai đi trên đường nhỏ, cây xanh biếc bên đường lưu lại chút tạp bóng mờ mờ trên đầu hai người. Ở một phía xa xa bên kia, cũng có hai bóng người. Một người đứng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai người đang bước đi, sốt ruột nhìn bóng dáng nam nhân cao cao kia, giống như muốn đâm mấy lỗ trên lưng hắn.

Bây giờ Ngao Dực không dám ngẫng cao đầu, chủ tử bên cạnh hắn như đang ở trong hồ băng, toát ra hàn khí lạnh run, nếu không phải lúc trước hắn có điều tra mạch tượng của chủ tử, biết được thương thế của chủ tử đã lành chỉ còn chút không lưu thông nội lực ngoài ra thì tất cả đều bình thường, nếu không thì hắn còn tưởng chủ tử đang phát bệnh.

Là hộ vệ đứng đầu bên cạnh chủ tử, biết chút y thuật cũng chẳng có gì lạ, khi chủ tử mất tích, hắn ngày ngày tìm kiếm, cho nên hắn không xuất hiện trước mặt mọi người cũng lả điều đương nhiên, bởi vậy khi biết được tin tức của chủ tử, hắn một thân một mìnnh bảo vệ chủ tử chu toàn.

Hôm qua hắn đến, liền tận mắt thấy tiểu muội muội chữa thương cho chủ tử, nếu không phải Liễu Thiên Sở kêu hắn im lặng, thì hắn thật muốn vứt tiểu cô nương kia ra ngoài. Ngân châm nhọn hoắc ai cũng e dè, vậy mà nàng dám đâm lên đầu chủ tử.

“Chủ tử, nội thương của người cần phải về Triều Dương Thành mời đại phu chữa trị mới có thể phục hồi, người định ngày nào lên đường?” Ngao Dực cảm nhận được hơi thở trên người Viêm Dục hòa hoãn không ít, bạo gan mở miệng.

“Về Dương thần y.” Nghe danh liền có thể hiểu đại khái, vì bệnh gì cũng chữa đươc nên được xưng là thần y.

“Đã tra xong sao?” Viêm Dục không trả lời mà hỏi lại, lười biếng cùng tùy ý, nhưng uy nghiêm không thể cự tuyệt.

Ngao Dực hiểu được ý của Viêm Dục, biết người muốn ở lại thôn Tương Sơn, thở dài cung kính đáp:

“Bẩm chủ tử, hiện tại tất cả mũi nhọn đều chỉ vào đại công tử, sợ là…”

“Thật sao? Nếu tất cả chứng cứ đều chỉ vào hắn, cũng chưa chắc là hắn. Chuyện lúc trước chưa tra ra, ta mang một thân phế này gặp mọi người, chỉ sợ chết nhanh hơn thôi.”

Tuy Viêm Dục đang cười, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, như kết thành băng, bắn ra ngoài.

Đầu Ngao Dực cúi thấp hơn, hắn không thể không thừa nhận chủ tử nói rất đúng, nhưng thân thể của chủ tử không thể trì hoãn được nữa.

Chapter
1 Chương 1-1: Nam nhân yêu nghiệt, hắn là cha ta (1)
2 Chương 1
3 Chương 2: Ăn cơm, là cái gì?
4 Chương 3: Vượt qua thời đại khai thông
5 Chương 4: Đại ca ca nhà bên, Tưởng Vũ
6 Chương 5: Không thể động, nguy hiểm
7 Chương 6: Chỉ vào tim nói, đau quá
8 Chương 7: Hắn không biết cởi quần áo?
9 Chương 8: Đến cả đi nhà xí nàng cũng phải dạy?
10 Chương 9: Để cho ma ma(*)hôn một cái
11 Chương 10: Trên xe cùng choáng váng
12 Chương 11: Nữ nhi, ta đây!
13 Chương 12: Thật đẹp, chói mắt quá
14 Chương 13: Nếu như vậy, trả thù lao đây
15 Chương 14: Lời đồn đại là như thế đấy
16 Chương 15: Tự tìm đường chết
17 Chương 16: Phụ thân cướp thức ăn
18 Chương 17: Ta cũng theo ngươi
19 Chương 18: Phụ thân uy vũ
20 Chương 19: Ta là ai?
21 Chương 20: Hắn nói dối nàng
22 Chương 21: Vũ ca ca thật biết quan tâm
23 Chương 22: Dì tới thăm cháu đây
24 Chương 23: Đánh vào mông
25 Chương 24: Ngủ! Quản hắn làm cái gì chứ
26 Chương 25: Xảo Nương
27 Chương 26: Nàng là nương tử của ta
28 Chương 27: Nương, ta sai rồi!
29 Chương 28: Ta sẽ bảo vệ nàng
30 Chương 29: Giống như mông khỉ
31 Chương 30: Ta đâm
32 Chương 31: Bỏ qua cho Liễu nương
33 Chương 32: Đúng thật là hắn
34 Chương 33: Không qua sông thì trước tiên phải hủy cầu
35 Chương 34: Chút ấm áp
36 Chương 35: Mập mờ?
37 Chương 36: Nàng là vị hôn thê của ta
38 Chương 37: Viêm Dục tức giận
39 Chương 38: Tuyệt chiêu để ngừng khóc, hôn
40 Chương 39: So tài giả bộ
41 Chương 40: Ta rất già sao?
42 Chương 41: Rất tự biết mình
43 Chương 42: Emma, thân hình mỹ nam nha
44 Chương 43: Thích thì cứ từ từ mà sờ
45 Chương 44: Chỉ thiếu chút nữa, haizzzz
46 Chương 45: Không có lần thứ ba!
47 Chương 46: Mộng hôn
48 Chương 47-1: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)
49 Chương 47-2: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)(2)
50 Chương 47-3: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)(2)
51 Chương 47-4: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn) (4)
52 Chương 48: Quyết định của Mộc Phỉ, phụ thân nhớ nữ nhân
53 Chương 49: Mỹ nam đột nhiên rơi xuống, người cao lớn, tuyệt đẹp, quyến rũ
54 Chương 50: Vào kinh thành, nhìn trộm thanh lâu
55 Chương 51: Hai nữ nhân ép buộc đùa giỡn nam tử
56 Chương 52: Khôi Diệu giận dữ, quỷ trại kỳ ngộ
57 Chương 53: Diệu Diệu bị thương, Viêm Dục hồi phủ
58 Chương 54: Kỳ ngộ phù hộ, Viêm phủ nước sâu (1)
59 Chương 54-2: Kỳ ngộ phù hộ, Viêm Phủ nước sâu (2)
60 Chương 55: Nữ tử thần bí (nhất)
61 Chương 56: Nữ tử thần bí (2)
62 Chương 57: Giúp Viêm gia giải vây,Viêm Duệ mời
63 Chương 58: Viêm Dục nói, ngươi sẽ đồng ý
64 Chương 59: Mộc Phỉ vào phủ
65 Chương 60: Tuyền Nhi ngã nhào
66 Chương 61: Đụng phải cố nhân
67 Chương 62: Du ngoạn gặp lại
68 Chương 63: Người khác phát điên
69 Chương 64: Nửa đường bị chặn
70 Chương 65: Mời làm phò mã
71 Chương 66: Bách Lý Sở Đằng
72 Chương 67: Cổ độc
73 Chương 68: Thăm dò địa lao
74 Chương 69
75 Chương 70: Đại kết cục
Chapter

Updated 75 Episodes

1
Chương 1-1: Nam nhân yêu nghiệt, hắn là cha ta (1)
2
Chương 1
3
Chương 2: Ăn cơm, là cái gì?
4
Chương 3: Vượt qua thời đại khai thông
5
Chương 4: Đại ca ca nhà bên, Tưởng Vũ
6
Chương 5: Không thể động, nguy hiểm
7
Chương 6: Chỉ vào tim nói, đau quá
8
Chương 7: Hắn không biết cởi quần áo?
9
Chương 8: Đến cả đi nhà xí nàng cũng phải dạy?
10
Chương 9: Để cho ma ma(*)hôn một cái
11
Chương 10: Trên xe cùng choáng váng
12
Chương 11: Nữ nhi, ta đây!
13
Chương 12: Thật đẹp, chói mắt quá
14
Chương 13: Nếu như vậy, trả thù lao đây
15
Chương 14: Lời đồn đại là như thế đấy
16
Chương 15: Tự tìm đường chết
17
Chương 16: Phụ thân cướp thức ăn
18
Chương 17: Ta cũng theo ngươi
19
Chương 18: Phụ thân uy vũ
20
Chương 19: Ta là ai?
21
Chương 20: Hắn nói dối nàng
22
Chương 21: Vũ ca ca thật biết quan tâm
23
Chương 22: Dì tới thăm cháu đây
24
Chương 23: Đánh vào mông
25
Chương 24: Ngủ! Quản hắn làm cái gì chứ
26
Chương 25: Xảo Nương
27
Chương 26: Nàng là nương tử của ta
28
Chương 27: Nương, ta sai rồi!
29
Chương 28: Ta sẽ bảo vệ nàng
30
Chương 29: Giống như mông khỉ
31
Chương 30: Ta đâm
32
Chương 31: Bỏ qua cho Liễu nương
33
Chương 32: Đúng thật là hắn
34
Chương 33: Không qua sông thì trước tiên phải hủy cầu
35
Chương 34: Chút ấm áp
36
Chương 35: Mập mờ?
37
Chương 36: Nàng là vị hôn thê của ta
38
Chương 37: Viêm Dục tức giận
39
Chương 38: Tuyệt chiêu để ngừng khóc, hôn
40
Chương 39: So tài giả bộ
41
Chương 40: Ta rất già sao?
42
Chương 41: Rất tự biết mình
43
Chương 42: Emma, thân hình mỹ nam nha
44
Chương 43: Thích thì cứ từ từ mà sờ
45
Chương 44: Chỉ thiếu chút nữa, haizzzz
46
Chương 45: Không có lần thứ ba!
47
Chương 46: Mộng hôn
48
Chương 47-1: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)
49
Chương 47-2: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)(2)
50
Chương 47-3: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn)(2)
51
Chương 47-4: Đi còn quay lại, bị thương (tinh, yêu cầu thủ lĩnh hứa hẹn) (4)
52
Chương 48: Quyết định của Mộc Phỉ, phụ thân nhớ nữ nhân
53
Chương 49: Mỹ nam đột nhiên rơi xuống, người cao lớn, tuyệt đẹp, quyến rũ
54
Chương 50: Vào kinh thành, nhìn trộm thanh lâu
55
Chương 51: Hai nữ nhân ép buộc đùa giỡn nam tử
56
Chương 52: Khôi Diệu giận dữ, quỷ trại kỳ ngộ
57
Chương 53: Diệu Diệu bị thương, Viêm Dục hồi phủ
58
Chương 54: Kỳ ngộ phù hộ, Viêm phủ nước sâu (1)
59
Chương 54-2: Kỳ ngộ phù hộ, Viêm Phủ nước sâu (2)
60
Chương 55: Nữ tử thần bí (nhất)
61
Chương 56: Nữ tử thần bí (2)
62
Chương 57: Giúp Viêm gia giải vây,Viêm Duệ mời
63
Chương 58: Viêm Dục nói, ngươi sẽ đồng ý
64
Chương 59: Mộc Phỉ vào phủ
65
Chương 60: Tuyền Nhi ngã nhào
66
Chương 61: Đụng phải cố nhân
67
Chương 62: Du ngoạn gặp lại
68
Chương 63: Người khác phát điên
69
Chương 64: Nửa đường bị chặn
70
Chương 65: Mời làm phò mã
71
Chương 66: Bách Lý Sở Đằng
72
Chương 67: Cổ độc
73
Chương 68: Thăm dò địa lao
74
Chương 69
75
Chương 70: Đại kết cục
footer(); ?>