Chương 3: C3: Nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta

"Đã vậy, xin hãy để Vân Hạc ta đi đầu!"

Lời Vân Hạc âm vang mạnh mẽ, không ngừng vang vọng khắp đại điện.

Nghe hắn nói xong, không ít người cảm giác được khí phách hào hùng.

Trong mắt một số võ tướng chưa từng tiếp xúc với Vân Hạc cũng xuất hiện sự tán thành hiếm hoi.

Một lúc sau, vài người lên tiếng.

"Bệ hạ, thần tin rằng triều ta và Bắc Hoàn có thể khai chiến bất cứ lúc nào! Nếu Lục điện hạ đích thân ra chiến trường, nhất định sẽ nâng cao tinh thần chiến đấu của binh lính!"

"Đúng vậy, bệ hạ! Lục điện hạ thân là hậu duệ của Hoàng tộc, còn hạ quyết tâm liều chết trên chiến trường, bá tánh Đại Càn còn dám không cống hiến quên mình sao?"

"Xin bệ hạ hãy ân chuẩn lời thỉnh cầu của Lục điện hạ, nâng cao sĩ khí toàn quân!"

Mấy võ tướng dứt lời, trong triều cũng xuất hiện nhiều lời ủng hộ, đặc biệt là những người thuộc phái chủ chiến.

Thật ra bọn họ không trông cậy Vân Hạc có thể giết được bao nhiêu kẻ địch trên chiến trường, tuy nhiên hành động này của hắn thật sự sẽ sẽ thúc đẩy tinh thần của binh lính rất nhiều.

Đây chắc chăn là tin tốt đối với phương Bắc, nơi có thể xảy ra chiến tranh bất cứ lúc nào.

Nghe mọi người nói vậy, Văn Đế cũng hơi gật gù.

Một lát sau, ánh mắt Văn Đế lại dừng trên người Vân Hạc: "Ngươi có lòng này, trẫm rất vui! Trãm hỏi lần cuối, ngươi thật sự muốn đi biên cương?"

Vân Hạc đang định trả lời thì Từ Thực Phủ lại chen ngang.

"Bệ hạ, thần cảm thấy việc này không ổn”"

Y khom lưng nói.

"Tại sao không ổn?"

Văn Đế nhíu mày hỏi.

Từ Thực Phủ nói: "Lòng dũng cảm của Lục điện hạ rất đáng khen nhưng tình hình trên chiến trường thay đổi trong chớp mắt. Lỡ như Lục điện hạ bị bắt, chẳng phải triều ta sẽ mất hết mặt mũi sao?"

"Chuyện này..."

Văn Đế hơi khựng lại, cúi đầu suy nghĩ.

Sự lo lắng của Từ Thực Phủ không phải không có lý.

Nếu Hoàng tử bị quân địch bắt, há chẳng phải sẽ thành trò cười cho thiên hạ à?

Thấy mọi chuyện sắp chệch hướng, Vân Hạc nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó.

Một lát sau, hắn lên tiếng: "Nhi thần to gan, xin phụ hoàng ban cho nhi thần một thanh bảo kiếm!"

Ha ha, lời này của Từ Thực Phủ vừa hay lại giúp hăn!

Nếu được Hoàng đế đích thân ban tặng bảo kiếm, hắn đến biên cương cũng dễ đoạt quyền hơn.

Không phải Thiên Tử kiếm cũng không sao, dù sao cũng là bảo kiếm do hoàng đế ban tặng, khi cần chắc chăn có thể lấy ra dọa người!

"Tại sao lại yêu cầu trẫm ban cho ngươi một thanh bảo kiếm?"

Văn Đế thắc mắc.

Vân Hạc trịnh trọng đáp: "Nếu thực sự có ngày nhỉ thần bị bắt, nhi thần sẽ dùng chính bảo kiếm mà phụ hoàng ban tặng để tự vẫn, thà chết chứ không làm tù binhl"

"Ngươi không sợ chết à?" Văn Đế nhíu mày, không tin Vân Hạc lại có dũng khí này.

"Sợ chứt"

Vân Hạc gật đầu đáp.

Văn Đế hừ lạnh, sầm mặt nói: "Nếu sợ chết, tại sao ngươi còn..."

Ông ấy chưa nói xong, Vân Hạc đã lẩm bẩm: "Sống ở dương gian có lúc tàn, chết về địa phủ có gì than? Dương gian địa phủ đều tương tự, chỉ mỗi phiêu lưu khác nẻo đàng..."

Giọng của Vân Hạc không lớn nhưng đủ để Văn Đế và chúng thần đều nghe rõ.

Tất cả triều thần nghe câu thơ đầy bi thương này còn thấy chua xót, huống hồ là Văn Đế.

"Dương gian địa phủ đều tương tự, chỉ mỗi phiêu lưu khác nẻo đàng...

Văn Đế thấp giọng nỉ non.

Lúc này đây, ông ấy chợt nhận ra, hình như bản thân chưa từng quan tâm tới đứa trẻ này.

Đột nhiên hốc mắt hơi ươn ướt, Văn Đế vội quay đầu đi để không ai có thể nhìn thấy những giọt nước mắt này.

Ông ấy không biết đứa con bị mình bỏ rơi rốt cuộc đã phải trải qua cuộc sống vất vả như thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy.

Giữa lúc Văn Đế đang âm thầm thương xót, ngự y đột nhiên tới báo tin.

Văn Đế quay lưng về phía quần thần, hỏi thăm vết thương của Vân Lệ.

Ngự y khom người đáp: "Tam điện hạ không có gì đáng ngại, sau khi dùng thuốc đã tốt lên, lại tĩnh dưỡng từ ba đến năm ngày là sẽ bình phục hoàn toàn."

"Trãm hiểu rồi, lui ra đi!" Văn Đế xua tay.

Ngự y vội vàng khom người cáo lui.

Văn Đế điều chỉnh cảm xúc của mình, sau đó từ từ xoay người lại: "Thôi, nếu Tam ca ngươi..."

Thục phi lập tức biến sắc, vội vàng nói: "Bệ hạ, mặc dù Lệ nhi không sao nhưng..."

"Câm miệng!"

Văn Đế đột nhiên trừng mắt với Thục phi: "Cả triều văn võ đều biết lão Lục là người thế nào! Nếu không có nguyên do, sao hắn dám làm như vậy với lão Tam? Trâm cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa, chấm dút tại đây đi!"

Thục phi ngơ người, không nói nên lời.

Sau khi trấn áp Thục phi, Văn Đế mệt mỏi vẫy tay với Vân Hạc: "Quay về xin lỗi Tam ca ngươi đi, chuyện này coi như xong!"

Nguy!

Diễn quá mức rồi!

Vân Hạc lặng lẽ nhìn Từ Thực Phủ và Thục phi, hy vọng huynh muội nhà này sẽ nhảy ra phản đối.

Mặc dù Từ Thực Phủ và Thục phi cực kỳ không cam lòng nhưng lời Văn Đế vừa nói đã chặt đứt yêu cầu giáng Vân Hạc làm thường dân của bọn họ.

Về sau có cơ hội lại giải quyết Vân Hạc vậy!

Mắt thấy không trông cậy được vào hai con hàng kia, Vân Hạc bất chấp tất cả, quỳ phịch xuống đất.

"Tạ ơn phụ hoàng đã khoan dung độ lượng!"

Vân Hạc kiên quyết nói: "Thế nhưng bây giờ nhi thần chỉ muốn ra đi oanh liệt trên chiến trường! Cầu xin phụ hoàng thành toàn cho nhỉ thần!"

"Ngươi...

Văn Đế bị Vân Hạc chọc tức, hai mắt phun lửa, gào thét: "Đại ca ngươi vừa rút kiếm tự sát do mưa phản thất bại cách đây vài ngày! Hôm nay, ngươi lại một lòng muốn đi chết? Đây là muốn trả thù trãm à?"

"Bệ hạ, xin bảo trọng long thểt"

Thục phi trấn an Văn Đế, hư tình giả ý với Vân Hạc: "Vân Hạc, ta sẽ không truy cứu chuyện của Tam ca ngươi nữa! Ngươi mau đứng lên đi, đừng chọc phụ hoàng ngươi tức giận, ảnh hưởng đến long thểt"

Bà mẹ nó!

Lão tử mới không cho ngươi cơ hội đâm sau lưng đâu!

Vân Hạc thầm chửi một câu, vẫn cố chấp nói: "Nhi thần vô cùng cảm kích ý tốt của Thục phi nương nương và phụ hoàng! Nhi thần đã nhu nhược nhiều năm như vậy, đã đến lúc phải sống một cuộc đời có ý nghĩa rồi!"

Lời của hai người lập tức khiến văn võ cả triều im lặng.

Thục phi khóc lóc cầu xin Văn Đế làm chủ cho Tam hoàng tử cũng quyết định không truy cứu nữa nhưng Vân Hạc lại kiên quyết như sắt thép, khăng khăng tìm chết cho bằng được?

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

"Lục điện hạ, mau tạ ơn bệ hạ đi! Đừng chọc bệ hạ tức giận."

Lúc này, nguyên lão ba triều Chương Hòe cũng lên tiếng khuyên bảo.

"Đúng vậy, Lục điện hạ, bệ hạ và Thục phi nương nương đều đã tha thứ cho người..."

"Lục điện hạ, đừng gây sự nữa, bọn ta còn đại sự cần thương lượng với bệ hạ..."

Mọi người trong triều cùng nhau lên tiếng thuyết phục Vân Hạc.

Nghe những lời khuyên bảo này, Vân Hạc không nhịn được chửi thầm trong lòng.

Chất tiệt!

Nhất định là do mình mở kịch bản không đúng cách rồi!

"Cầu xin phụ hoàng thành toàn cho nhi thần!"

Vân Hạc lại lớn tiếng cầu xin: "Nhi thần không có bản lĩnh gì, chỉ xin lấy cái chết để nâng cao tinh thần của tướng sĩ, quân lính trong triều, đồng thời cũng để ngăn cản người thiên hạ nói Hoàng tử triều ta toàn là người tham sống sợ chết!"

"Nếu hai người đồng ý, cho dù nhi thần chết cũng có ý nghĩa!"

"Nếu phụ hoàng không đồng ý, nhi thân chỉ đành tự vẫn trong đại điện này, lấy cái chết để chứng minhl"

Vân Hạc vừa dứt lời, cả đại điện lập tức im phăng phắc.

Tất cả đều ngây ngốc nhìn Vân Hạc, không ngờ hắn lại quyết tâm như vậy.

Văn Đế hoàn toàn bị lời Vân Hạc chọc giận, sắc mặt xanh mét, gầm lên: "Được! Nếu ngươi nhất định muốn chết, trấẫm thành toàn cho ngươi! Truyền chỉ, phong Lục hoàng tử Vân Hạc là Hổ Liệt tướng quân, chọn ngày lành thành hôn với ái nữ của Thẩm Nam Chinh, Thẩm Hinh. Trong vòng nửa tháng sau khi thành thân, lập tức tiến về Sóc Bắc..."

Nghe Văn Đế nói được một nửa, Vân Hạc vui sắp phát điên.

Vốn dĩ hắn tưởng có thể trở thành giáo úy thôi cũng tốt lắm rồi!

Không ngờ, ông cha hờ của mình lại hào phóng như vậy, phong hắn là Hổ Liệt tướng quân!

Thế nhưng nghe đến đoạn sau, Vân Hạc lập tức đứng hình.

Thà cứ ban cho ta bảo kiếm là được rồi, tứ hôn làm gì?

Con mọe nói

Nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của lão tử thôi!

Chapter
1 Chương 1: C1: Nếu đã xuyên thành lão lục vậy làm lão lục thôi
2 Chương 2: C2: Ra chiêu không theo bài cũ
3 Chương 3: C3: Nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta
4 Chương 4: C4: Lão bà này hơi hung dữ
5 Chương 5: C5: Trừng phạt kẻ phản bội
6 Chương 6: C6: Bắt vào nhà lao
7 Chương 7: C7: Dựa vào đâu chứ
8 Chương 8: C8: nói nhảm
9 Chương 9: C9: đồ hay ra vẻ
10 Chương 10: C10: Làm sao bây giờ
11 Chương 11: C11: Khốn kiếp
12 Chương 12: C12: Ngựa đã bị người ta cưỡi đi
13 Chương 13: C13: Ngươi cứ nói đi
14 Chương 14: C14: Tĩnh quốc công
15 Chương 15: C15: Vậy cũng không sao cả
16 Chương 16: C16: Dẫn nàng vào
17 Chương 17: C17: Vân hạc lấy cái gì để tạo phản
18 Chương 18: C18: Lão lục phản ứng thế nào
19 Chương 19: C19: lặng lẽ đánh viên khuê một trận
20 Chương 20: C20: Vậy ngươi thả lỏng đi
21 Chương 21: C21: mượn ngân lượng
22 Chương 22: C22: Thật sao
23 Chương 23: C23: Mượn thì mượn
24 Chương 24: C24: Quốc sư quá mức vô lễ
25 Chương 25: C25: Chỉ vậy thôi
26 Chương 26: C26: Có thể trọng dụng
27 Chương 27: C27: Cô nàng này không ngốc à nha
28 Chương 28: C28: Mọi người lần lượt lên thử
29 Chương 29: C29: Ngồi xuống
30 Chương 30: C30: Không biết trời cao đất dày
31 Chương 31: C31: Quân vương không nói đùa
32 Chương 32: C32: Tên phế vật này nghĩ thoáng thật
33 Chương 33: C33: Lão lục thắng rồi
34 Chương 34: C34: Không thể nào
35 Chương 35: C35: Còn cược tiếp nữa hả
36 Chương 36: C36: Điên rồi
37 Chương 37: C37: Phụ hoàng yên tâm
38 Chương 38: C38: Sướng quá đi
39 Chương 39: C39: Tạ ơn hoàng đế đại càn
40 Chương 40: C40: Tỷ không có yêu cầu gì thật
41 Chương 41: C41: Khắc chữ gì
42 Chương 42: C42: Lục hoàng tử chết tiệt
43 Chương 43: C43: Lá thư này chính là nhược điểm
44 Chương 44: C44: Đúng vậy
45 Chương 45: C45: Xem như thế vậy
46 Chương 46: C46: Vậy cũng hơi nhanh rồi đó nhỉ
47 Chương 47: C47: Ngày mai ta còn phải tới sao
48 Chương 48: C48: Quả nhiên mình vẫn tà dâm vãi
49 Chương 49: C49: Tới hàng rèn làm gì
50 Chương 50: C50: Ngươi nhận lầm người rồi
51 Chương 51: C51: Đứng lên đi
52 Chương 52: C52: Vì sao không thể
53 Chương 53: C53: Vậy thì tốt
54 Chương 54: C54: Ảnh vệ khẽ gật đầu
55 Chương 55: C55: Lão lục
56 Chương 56: C56: Gian tế
57 Chương 57: C57: Xin bệ hạ ban chết
58 Chương 58: C58: Một câu nói
59 Chương 59: C59: Đại càn rất khó chống lại
60 Chương 60: C60: Bởi vì lão lục không nói
61 Chương 61: C61: Tại sao lại như vậy
62 Chương 62: C62: Thật sự đòi nhiều như vậy
63 Chương 63: C63: Vậy thì tốt
64 Chương 64: C64: Nhưng đáng tiếc
65 Chương 65: C65: Các người đều chưa nghe nói sao
66 Chương 66: C66: Thánh thượng bớt giận
67 Chương 67: C67: Ngươi quả thật có tội
68 Chương 68: C68: Trong lòng hắn hiểu rõ
69 Chương 69: C69: Dụ quốc công nói quá rồi
70 Chương 70: C70: Chương hoè
71 Chương 71: C71: Tại sao
72 Chương 72: C72: Chương các lão không gạt ta chứ
73 Chương 73: C73: Ta đi làm việc đâ
74 Chương 74: C74: Phụ hoàng triệu kiến ta làm gì
75 Chương 75: C75: Bọn họ bị bệnh à
76 Chương 76: C76: Đậu má
77 Chương 77: C77: Chuyện gì vậy
78 Chương 78: C78: Hắn ta đến phủ mình để làm gì
79 Chương 79: C79: Biết xấu hổ không vậy
80 Chương 80: C80: Quan trọng
81 Chương 81: C81: Lục điện hạ
82 Chương 82: C82: Cũng không được
83 Chương 83: C83: Diệp tử kinh ngạc
84 Chương 84: C84: Điện hạ muốn chơi xấu à
85 Chương 85: C85: Đề này thật sự có sáu đáp án
86 Chương 86: C86: Vẻ mặt hộ vệ không cam lòng hỏi
87 Chương 87: C87: Xảy ra chuyện lớn
88 Chương 88: C88: Nhắm mắt làm ngơ
89 Chương 89: C89: Con muốn làm gì vậy
90 Chương 90: C90: Trẫm còn không trị được con chắc
91 Chương 91: C91: Nhìn dáng vẻ vui mừng của văn đế
92 Chương 92: C92: Các ngươi làm gì
93 Chương 93: C93: Đây là sự thật
94 Chương 94: C94: Bên trong chẳng lẽ còn có ẩn tình gì
95 Chương 95: C95: Kiểm soát binh phủ
96 Chương 96: C96: Bước đi lớn ư
97 Chương 97: C97: Sau khi tan triều
98 Chương 98: C98: Điện hạ anh minh
99 Chương 99: C99: Trong tiệm rèn
100 Chương 100: C100: Gối thêu hoa ư
101 Chương 101: C101: Đây là sự thật
102 Chương 102: C102: Bên trong chẳng lẽ còn có ẩn tình gì
103 Chương 103: C103: Muội ghen
104 Chương 104: C104: Chắc không phải tới ngày đó chứ
105 Chương 105: C105: Nhìn qua
106 Chương 106: C106: Chế tạo vũ tiễn
107 Chương 107: C107: Lão lục bị hành thích
108 Chương 108: C108: Chuyện gì ư
109 Chương 109: C109: Thôi vậy
110 Chương 110: C110: Còn đứng ngây ra đó làm gì
111 Chương 111: C111: Lục điện hạ
112 Chương 112: C112: Nhờ mình ban cho
113 Chương 113: 113: Muội Ghen
114 Chương 114: 114: Chắc Không Phải Tới Ngày Đó Chứ
115 Chương 115: 115: Nhìn Qua
116 Chương 116: 116: Chế Tạo Vũ Tiễn
117 Chương 117: 117: Lão Lục Bị Hành Thích
118 Chương 118: 118: Chuyện Gì Ư
119 Chương 119: 119: Thôi Vậy!
120 Chương 120: 120: Còn Đứng Ngây Ra Đó Làm Gì
121 Chương 121: 121: Lục Điện Hạ
122 Chương 122: 122: Nhờ Mình Ban Cho
123 Chương 123: C123: Liên quan quái gì tới ngươi
124 Chương 124: C124: Thứ chó chết tiệt
125 Chương 125: C125: Say khướt nằm ở sa trường
126 Chương 126: C126: Vậy chẳng lẽ ngươi nghĩ
127 Chương 127: C127: Giờ khắc này đây
128 Chương 128: C128: Không phải ta làm
129 Chương 129: C129: Khắp phố lớn ngõ nhỏ
130 Chương 130: C130: Mười kỹ nữ
131 Chương 131: C131: Chương hư gặp chuyện rồi à
132 Chương 132: C132: Thôi bỏ đi
133 Chương 133: C133: Bà đâu
134 Chương 134: C134: Không được chọn lựa
135 Chương 135: C135: Cụ thể đã xảy ra chuyện gì
136 Chương 136: C136: Thăng khốn kiếp này
137 Chương 137: C137: Xe ngựa của văn đế đã tới
138 Chương 138: C138: Tạ ơn thánh thượng
139 Chương 139: C139: Không nên bảo hắn đi săn bắn
140 Chương 140: C140: Cái gì
141 Chương 141: C141: Nhìn cái gì
142 Chương 142: C142: Vận khí không tốt
143 Chương 143: C143: Khi bọn họ đến
144 Chương 144: C144: Còn cười ngây ngô ở đây
145 Chương 145: C145: Nhi thần không dám
146 Chương 146: C146: Tạ ơn phụ hoàng
147 Chương 147: C147: Đây là bảo vật mà văn đế đã nói
148 Chương 148: C148: Lợi hại lắm
149 Chương 149: C149: Trãm vẫn chưa hồ đồ đâu
150 Chương 150: C150: Thánh thượng tha mạng
151 Chương 151: C151: Quỳ xuống
152 Chương 152: C152: Lập tức lăn cho trãm
153 Chương 153: C153: Nghĩ đến dáng vẻ
154 Chương 154: C154: Ngươi thật sự muốn đi sóc bắc sao
155 Chương 155: C155: Thôi bỏ đi
156 Chương 156: C156: Chuyện này
157 Chương 157: C157: Đệ nói cái gì
158 Chương 158: C158: Không nhìn ra
159 Chương 159: C159: Nô tỳ cũng không rõ
160 Chương 160: C160: Như vậy sao
161 Chương 161: C161: Tham kiến lục điện hạ
162 Chương 162: C162: Thật sự không ít
163 Chương 163: C163: Giữa trưa
164 Chương 164: C164: Tất nhiên nếu có cơ hội
165 Chương 165: C165: Lúc sử dụng
166 Chương 166: C166: Là cái kia hả
167 Chương 167: C167: Chọn người để làm gì ạ
168 Chương 168: C168: Đệ lại đang suy nghĩ
169 Chương 169: C169: Đúng vậy
170 Chương 170: C170: Lưỡi sắc như này
171 Chương 171: C171: Cũng tốt
172 Chương 172: C172: Tạ ơn phụ hoàng
173 Chương 173: C173: Đương nhiên là thật
174 Chương 174: C174: Sau vài ngày theo học tiêu định vũ
175 Chương 175: C175: Cố gắng cái rắm
176 Chương 176: C176: Sau một hòi tra hỏi
177 Chương 177: C177: Không biết từ khi nào
178 Chương 178: C178: Hơn nữa
179 Chương 179: C179: Tới chậm rồi
180 Chương 180: C180: Tần thất hổ
181 Chương 181: C181: Mẹ nó chứ
182 Chương 182: C182: Uống rồi uống
183 Chương 183: C183: Người cũng say thành giống gì rồi
184 Chương 184: C184: Về đến phủ
185 Chương 185: C185: Y sư
186 Chương 186: C186: Con hàng này có lẽ
187 Chương 187: C187: Mái mẹ nó sao ta không biết
188 Chương 188: C188: Nàng là diệu âm sao
189 Chương 189: C189: Có gì mà không ổn chứ
190 Chương 190: C190: Thật sự giả tạo
191 Chương 191: C191: Lưu nhất đao
192 Chương 192: C192: Yêu cầu của vân hạc rất đơn giản
193 Chương 193: C193: Là hai huynh đệ
194 Chương 194: C194: Đương nhiên thật
195 Chương 195: C195: Cái này
196 Chương 196: C196: Lộng lẫy thì lộng lẫy thật
197 Chương 197: C197: Đề mất mạng đến rồi
198 Chương 198: C198: Nên trả lời vấn đề này thế nào đây
199 Chương 199: C199: Sao ngươi không nói
200 Chương 200: C200: Không thể nào
201 Chương 201: C201: Nghĩ cái gì vậy
202 Chương 202: C202: Tiếp tục luyện tập
203 Chương 203: C203: Văn đế ơi văn đế
204 Chương 204: C204: Nói cái gì à
205 Chương 205: C205: Tạ điện hạ thông cảm
206 Chương 206: C206: Có chuyện gì vậy
207 Chương 207: C207: Không nghi ngờ hắn ta thì nghi ngờ ai
208 Chương 208: C208: Chỉ một món đồ nhỏ
209 Chương 209: C209: Suy nghĩ một lát
210 Chương 210: C210: Nói xong
211 Chương 211: C211: Lại bị tên này tính toán rồi
212 Chương 212: C212: Lợi ích
213 Chương 213: C213: Nói xong
214 Chương 214: C214: Khoan hãy nóng
215 Chương 215: C215: Ta thừa nhận ngươi thật sự rất ngốc
216 Chương 216: C216: Hiện tại
217 Chương 217: C217: Rốt cuộc là cái quái gì vậy
218 Chương 218: C218: Con mẹ nó
219 Chương 219: C219: Như vậy sao
220 Chương 220: C220: Ta thật sự thiên hồ
221 Chương 221: C221: Vậy thì không tốt đâu
222 Chương 222: C222: Khi sắp xếp đến giờ tý
223 Chương 223: C223: Lỡ như để lộ ra tin tức
224 Chương 224: C224: Dù cho
225 Chương 225: C225: Không tốn kém
226 Chương 226: C226: Quân tình cấp báo
227 Chương 227: C227: Đệ nhất ác bá đại càn
228 Chương 228: C228: Làm một bản tấu
229 Chương 229: C229: Không ăn thì uổng quá
230 Chương 230: C230: Điện hạ quả nhiên
231 Chương 231: C231: Mau ra ngoài đi
Chapter

Updated 231 Episodes

1
Chương 1: C1: Nếu đã xuyên thành lão lục vậy làm lão lục thôi
2
Chương 2: C2: Ra chiêu không theo bài cũ
3
Chương 3: C3: Nữ nhân chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ta
4
Chương 4: C4: Lão bà này hơi hung dữ
5
Chương 5: C5: Trừng phạt kẻ phản bội
6
Chương 6: C6: Bắt vào nhà lao
7
Chương 7: C7: Dựa vào đâu chứ
8
Chương 8: C8: nói nhảm
9
Chương 9: C9: đồ hay ra vẻ
10
Chương 10: C10: Làm sao bây giờ
11
Chương 11: C11: Khốn kiếp
12
Chương 12: C12: Ngựa đã bị người ta cưỡi đi
13
Chương 13: C13: Ngươi cứ nói đi
14
Chương 14: C14: Tĩnh quốc công
15
Chương 15: C15: Vậy cũng không sao cả
16
Chương 16: C16: Dẫn nàng vào
17
Chương 17: C17: Vân hạc lấy cái gì để tạo phản
18
Chương 18: C18: Lão lục phản ứng thế nào
19
Chương 19: C19: lặng lẽ đánh viên khuê một trận
20
Chương 20: C20: Vậy ngươi thả lỏng đi
21
Chương 21: C21: mượn ngân lượng
22
Chương 22: C22: Thật sao
23
Chương 23: C23: Mượn thì mượn
24
Chương 24: C24: Quốc sư quá mức vô lễ
25
Chương 25: C25: Chỉ vậy thôi
26
Chương 26: C26: Có thể trọng dụng
27
Chương 27: C27: Cô nàng này không ngốc à nha
28
Chương 28: C28: Mọi người lần lượt lên thử
29
Chương 29: C29: Ngồi xuống
30
Chương 30: C30: Không biết trời cao đất dày
31
Chương 31: C31: Quân vương không nói đùa
32
Chương 32: C32: Tên phế vật này nghĩ thoáng thật
33
Chương 33: C33: Lão lục thắng rồi
34
Chương 34: C34: Không thể nào
35
Chương 35: C35: Còn cược tiếp nữa hả
36
Chương 36: C36: Điên rồi
37
Chương 37: C37: Phụ hoàng yên tâm
38
Chương 38: C38: Sướng quá đi
39
Chương 39: C39: Tạ ơn hoàng đế đại càn
40
Chương 40: C40: Tỷ không có yêu cầu gì thật
41
Chương 41: C41: Khắc chữ gì
42
Chương 42: C42: Lục hoàng tử chết tiệt
43
Chương 43: C43: Lá thư này chính là nhược điểm
44
Chương 44: C44: Đúng vậy
45
Chương 45: C45: Xem như thế vậy
46
Chương 46: C46: Vậy cũng hơi nhanh rồi đó nhỉ
47
Chương 47: C47: Ngày mai ta còn phải tới sao
48
Chương 48: C48: Quả nhiên mình vẫn tà dâm vãi
49
Chương 49: C49: Tới hàng rèn làm gì
50
Chương 50: C50: Ngươi nhận lầm người rồi
51
Chương 51: C51: Đứng lên đi
52
Chương 52: C52: Vì sao không thể
53
Chương 53: C53: Vậy thì tốt
54
Chương 54: C54: Ảnh vệ khẽ gật đầu
55
Chương 55: C55: Lão lục
56
Chương 56: C56: Gian tế
57
Chương 57: C57: Xin bệ hạ ban chết
58
Chương 58: C58: Một câu nói
59
Chương 59: C59: Đại càn rất khó chống lại
60
Chương 60: C60: Bởi vì lão lục không nói
61
Chương 61: C61: Tại sao lại như vậy
62
Chương 62: C62: Thật sự đòi nhiều như vậy
63
Chương 63: C63: Vậy thì tốt
64
Chương 64: C64: Nhưng đáng tiếc
65
Chương 65: C65: Các người đều chưa nghe nói sao
66
Chương 66: C66: Thánh thượng bớt giận
67
Chương 67: C67: Ngươi quả thật có tội
68
Chương 68: C68: Trong lòng hắn hiểu rõ
69
Chương 69: C69: Dụ quốc công nói quá rồi
70
Chương 70: C70: Chương hoè
71
Chương 71: C71: Tại sao
72
Chương 72: C72: Chương các lão không gạt ta chứ
73
Chương 73: C73: Ta đi làm việc đâ
74
Chương 74: C74: Phụ hoàng triệu kiến ta làm gì
75
Chương 75: C75: Bọn họ bị bệnh à
76
Chương 76: C76: Đậu má
77
Chương 77: C77: Chuyện gì vậy
78
Chương 78: C78: Hắn ta đến phủ mình để làm gì
79
Chương 79: C79: Biết xấu hổ không vậy
80
Chương 80: C80: Quan trọng
81
Chương 81: C81: Lục điện hạ
82
Chương 82: C82: Cũng không được
83
Chương 83: C83: Diệp tử kinh ngạc
84
Chương 84: C84: Điện hạ muốn chơi xấu à
85
Chương 85: C85: Đề này thật sự có sáu đáp án
86
Chương 86: C86: Vẻ mặt hộ vệ không cam lòng hỏi
87
Chương 87: C87: Xảy ra chuyện lớn
88
Chương 88: C88: Nhắm mắt làm ngơ
89
Chương 89: C89: Con muốn làm gì vậy
90
Chương 90: C90: Trẫm còn không trị được con chắc
91
Chương 91: C91: Nhìn dáng vẻ vui mừng của văn đế
92
Chương 92: C92: Các ngươi làm gì
93
Chương 93: C93: Đây là sự thật
94
Chương 94: C94: Bên trong chẳng lẽ còn có ẩn tình gì
95
Chương 95: C95: Kiểm soát binh phủ
96
Chương 96: C96: Bước đi lớn ư
97
Chương 97: C97: Sau khi tan triều
98
Chương 98: C98: Điện hạ anh minh
99
Chương 99: C99: Trong tiệm rèn
100
Chương 100: C100: Gối thêu hoa ư
101
Chương 101: C101: Đây là sự thật
102
Chương 102: C102: Bên trong chẳng lẽ còn có ẩn tình gì
103
Chương 103: C103: Muội ghen
104
Chương 104: C104: Chắc không phải tới ngày đó chứ
105
Chương 105: C105: Nhìn qua
106
Chương 106: C106: Chế tạo vũ tiễn
107
Chương 107: C107: Lão lục bị hành thích
108
Chương 108: C108: Chuyện gì ư
109
Chương 109: C109: Thôi vậy
110
Chương 110: C110: Còn đứng ngây ra đó làm gì
111
Chương 111: C111: Lục điện hạ
112
Chương 112: C112: Nhờ mình ban cho
113
Chương 113: 113: Muội Ghen
114
Chương 114: 114: Chắc Không Phải Tới Ngày Đó Chứ
115
Chương 115: 115: Nhìn Qua
116
Chương 116: 116: Chế Tạo Vũ Tiễn
117
Chương 117: 117: Lão Lục Bị Hành Thích
118
Chương 118: 118: Chuyện Gì Ư
119
Chương 119: 119: Thôi Vậy!
120
Chương 120: 120: Còn Đứng Ngây Ra Đó Làm Gì
121
Chương 121: 121: Lục Điện Hạ
122
Chương 122: 122: Nhờ Mình Ban Cho
123
Chương 123: C123: Liên quan quái gì tới ngươi
124
Chương 124: C124: Thứ chó chết tiệt
125
Chương 125: C125: Say khướt nằm ở sa trường
126
Chương 126: C126: Vậy chẳng lẽ ngươi nghĩ
127
Chương 127: C127: Giờ khắc này đây
128
Chương 128: C128: Không phải ta làm
129
Chương 129: C129: Khắp phố lớn ngõ nhỏ
130
Chương 130: C130: Mười kỹ nữ
131
Chương 131: C131: Chương hư gặp chuyện rồi à
132
Chương 132: C132: Thôi bỏ đi
133
Chương 133: C133: Bà đâu
134
Chương 134: C134: Không được chọn lựa
135
Chương 135: C135: Cụ thể đã xảy ra chuyện gì
136
Chương 136: C136: Thăng khốn kiếp này
137
Chương 137: C137: Xe ngựa của văn đế đã tới
138
Chương 138: C138: Tạ ơn thánh thượng
139
Chương 139: C139: Không nên bảo hắn đi săn bắn
140
Chương 140: C140: Cái gì
141
Chương 141: C141: Nhìn cái gì
142
Chương 142: C142: Vận khí không tốt
143
Chương 143: C143: Khi bọn họ đến
144
Chương 144: C144: Còn cười ngây ngô ở đây
145
Chương 145: C145: Nhi thần không dám
146
Chương 146: C146: Tạ ơn phụ hoàng
147
Chương 147: C147: Đây là bảo vật mà văn đế đã nói
148
Chương 148: C148: Lợi hại lắm
149
Chương 149: C149: Trãm vẫn chưa hồ đồ đâu
150
Chương 150: C150: Thánh thượng tha mạng
151
Chương 151: C151: Quỳ xuống
152
Chương 152: C152: Lập tức lăn cho trãm
153
Chương 153: C153: Nghĩ đến dáng vẻ
154
Chương 154: C154: Ngươi thật sự muốn đi sóc bắc sao
155
Chương 155: C155: Thôi bỏ đi
156
Chương 156: C156: Chuyện này
157
Chương 157: C157: Đệ nói cái gì
158
Chương 158: C158: Không nhìn ra
159
Chương 159: C159: Nô tỳ cũng không rõ
160
Chương 160: C160: Như vậy sao
161
Chương 161: C161: Tham kiến lục điện hạ
162
Chương 162: C162: Thật sự không ít
163
Chương 163: C163: Giữa trưa
164
Chương 164: C164: Tất nhiên nếu có cơ hội
165
Chương 165: C165: Lúc sử dụng
166
Chương 166: C166: Là cái kia hả
167
Chương 167: C167: Chọn người để làm gì ạ
168
Chương 168: C168: Đệ lại đang suy nghĩ
169
Chương 169: C169: Đúng vậy
170
Chương 170: C170: Lưỡi sắc như này
171
Chương 171: C171: Cũng tốt
172
Chương 172: C172: Tạ ơn phụ hoàng
173
Chương 173: C173: Đương nhiên là thật
174
Chương 174: C174: Sau vài ngày theo học tiêu định vũ
175
Chương 175: C175: Cố gắng cái rắm
176
Chương 176: C176: Sau một hòi tra hỏi
177
Chương 177: C177: Không biết từ khi nào
178
Chương 178: C178: Hơn nữa
179
Chương 179: C179: Tới chậm rồi
180
Chương 180: C180: Tần thất hổ
181
Chương 181: C181: Mẹ nó chứ
182
Chương 182: C182: Uống rồi uống
183
Chương 183: C183: Người cũng say thành giống gì rồi
184
Chương 184: C184: Về đến phủ
185
Chương 185: C185: Y sư
186
Chương 186: C186: Con hàng này có lẽ
187
Chương 187: C187: Mái mẹ nó sao ta không biết
188
Chương 188: C188: Nàng là diệu âm sao
189
Chương 189: C189: Có gì mà không ổn chứ
190
Chương 190: C190: Thật sự giả tạo
191
Chương 191: C191: Lưu nhất đao
192
Chương 192: C192: Yêu cầu của vân hạc rất đơn giản
193
Chương 193: C193: Là hai huynh đệ
194
Chương 194: C194: Đương nhiên thật
195
Chương 195: C195: Cái này
196
Chương 196: C196: Lộng lẫy thì lộng lẫy thật
197
Chương 197: C197: Đề mất mạng đến rồi
198
Chương 198: C198: Nên trả lời vấn đề này thế nào đây
199
Chương 199: C199: Sao ngươi không nói
200
Chương 200: C200: Không thể nào
201
Chương 201: C201: Nghĩ cái gì vậy
202
Chương 202: C202: Tiếp tục luyện tập
203
Chương 203: C203: Văn đế ơi văn đế
204
Chương 204: C204: Nói cái gì à
205
Chương 205: C205: Tạ điện hạ thông cảm
206
Chương 206: C206: Có chuyện gì vậy
207
Chương 207: C207: Không nghi ngờ hắn ta thì nghi ngờ ai
208
Chương 208: C208: Chỉ một món đồ nhỏ
209
Chương 209: C209: Suy nghĩ một lát
210
Chương 210: C210: Nói xong
211
Chương 211: C211: Lại bị tên này tính toán rồi
212
Chương 212: C212: Lợi ích
213
Chương 213: C213: Nói xong
214
Chương 214: C214: Khoan hãy nóng
215
Chương 215: C215: Ta thừa nhận ngươi thật sự rất ngốc
216
Chương 216: C216: Hiện tại
217
Chương 217: C217: Rốt cuộc là cái quái gì vậy
218
Chương 218: C218: Con mẹ nó
219
Chương 219: C219: Như vậy sao
220
Chương 220: C220: Ta thật sự thiên hồ
221
Chương 221: C221: Vậy thì không tốt đâu
222
Chương 222: C222: Khi sắp xếp đến giờ tý
223
Chương 223: C223: Lỡ như để lộ ra tin tức
224
Chương 224: C224: Dù cho
225
Chương 225: C225: Không tốn kém
226
Chương 226: C226: Quân tình cấp báo
227
Chương 227: C227: Đệ nhất ác bá đại càn
228
Chương 228: C228: Làm một bản tấu
229
Chương 229: C229: Không ăn thì uổng quá
230
Chương 230: C230: Điện hạ quả nhiên
231
Chương 231: C231: Mau ra ngoài đi
footer(); ?>