Chương 13: Tình Hình Thế Giới?

Gương mặt xanh lè của Lương Trình dừng trước cửa.

Người dọa người, còn có thể hù chết người. Nữa là tên này còn là Cương thi hàng thật giá thật.

- Ta…

Một câu nói, kẹt trong cổ họng, khặc không ra, lại nuốt cũng không trôi.

- Ngươi ổn chứ?

Trịnh Phàm bình ổn tâm tình, hỏi.

- Chuyện nhỏ, chủ thượng.

Lương Trình mở chỗ băng bó của bản thân ra, lộ ra vết thương.

Máu đã ngừng lại, vết thương kết vảy đen.

- Vậy thì tốt, giờ muốn tắm hả, cần bồn tắm?

- Không phải, chủ thượng.

- Ừm, vậy là người mù thẩm vấn xong rồi?

- Vẫn chưa.

- Ách… vậy ngươi, có chuyện gì?

Lương Trình trầm mặc.

Lời A Minh nói, còn vang vọng trong tai hắn, nhưng cụ thể nên nói thế nào, hắn lại phát hiện bản thân không biết nói sao.

- Có việc gì sao?

Trịnh Phàm lại hỏi.

Lương Trình há miệng.

Trịnh Phàm có chút nóng nảy, nhưng vẫn kìm lại, đặt tay trên vai Lương Trình.

- Có việc cứ nói, tuy rằng ta biết không làm được gì, nhưng làm một người nghe vẫn được.

Lương Trình cúi đầu, liếc mắt nhìn bàn tay đặt trên vai, trời xui đất khiến thế nào, cũng đặt tay lên vai Trịnh Phàm.

Trịnh Phàm: “…”

Dưới màn đêm.

Trước cửa phòng tắm.

Hai người đàn ông đặt tay lên vai nhau.

Tình cảnh này, khiến Trịnh Phàm nhớ tới mấy tác phẩm đặc biệt của đời trước.

Trịnh Phàm cũng không phải người thích tác phẩm kia, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận được, tác phẩm kia có sức ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng cảnh này phát sinh trên người hắn, cảm giác khó chịu đó, tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến nhảy nhót trên người.

- Chủ thượng, nếu sau này có chuyện, ngươi đừng tiến lên trước nữa.

- Hả?

- Nói một câu không dễ nghe, chúng ta rất rõ, chúng ta không phải là người, không còn thì cũng là trở về với bản chất, nhưng chủ thượng thì khác.

- Cái này, khách khí vậy.

- Nói chung, chuyện lần này sẽ không lặp lại nữa, lần sau, chúng ta sẽ không để chủ thượng ngươi rơi vào tỉnh cảnh nguy hiểm, trừ phi, chúng ta chết hết.

A, dưới màn đêm, tự nhiên nói mấy lời tình cảm như thế…

Trịnh Phàm có chút nổi da gà…

Nhưng lại nghiêm túc gật đầu:

- Ta biết, ta cũng tin tưởng các ngươi.

Nói xong, lại vỗ vỗ vai Lương Trình.

Hít…

Sắp không chịu nổi nữa rồi.

- Ta đi trước, xem bọn họ thẩm vấn sao rồi.

Nói xong câu này, Trịnh Phàm lập tức nhảy ra ngoài.

Mà Lương Trình tiếp tục đứng trước cửa, nhắm mắt lại, hai tay nắm chặt, biểu hiện của hắn vừa rồi, nhớ lại thực sự khiến người xấu hổ!

Hắn là Cương thi, Cương thi, Cương thi!

Nếu trước mặt mà có kẻ không liên hệ nào bước qua, Lương Trình nhất định nhảo tới xé nát nó mà phát tiết!

Nhưng ngay lập tức, Lương Trình bỗng sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống.

Hắn thấy, vết thương trên ngực hắn, tràn ra một tia thi khí!

Trời đã sắp sáng, người mù Bắc tìm Trịnh Phàm.

Trên mặt hắn không chút uể oải như người thức đêm.

Hai người ngồi trong sân, một người một cái ghế, giữa có một cái bàn nhỏ, trên bàn có bốn bát cháo trắng, một đĩa cải bẹ ướp gừng cùng hai quả trứng muối.

Hai người ăn trứng, người mù bóc trứng để vào bát, Trịnh Phàm lại dùng đầu đũa, gõ gõ một đầu trứng, sau đò dùng đũa móc móc.

Có thể nói, đêm qua, cả khách sạn đều bận rộn, tình trạng bận rộn này, vẫn kéo dài tới hiện tại.

Dù đã an tĩnh nửa năm, nhưng tới lúc chuyển vận, ai nấy đều rất rõ ràng.

- Chủ thượng, thế giới này thực sự không như tưởng tượng của chúng ta, có thể nói là thú vị hơn nhiều.

- Ừm.

Trịnh Phàm biết, người mù Bắc đang báo cáo với hắn, cho nên cũng không vội vàng nhất thời.

Tin tức thẩm vấn được từ tên công tử ca, cùng với tin tức lấy được từ chỗ quan phủ, còn cả Phiền Lực, lúc này Phiền Lực đang đi cùng đội buôn, trong thời gian ngắn chưa về được.

Người mù Bắc đã tổng kết, nói thật, Trịnh Phàm vẫn sợ người mù Bắc lấy cả chồng hồ sơ tới cho hắn xem.

Cảm giác vừa ăn, vừa nghe báo cáo này, hắn thực sự rất thích.

- Chủ thượng, không nên trách ta lải nhải, ta xin được nói từ đầu.

- Được.

- Nơi chúng ta đang ở, gọi là Hổ Đầu thành, quy mô không lớn, nghiêm túc để mà nói, nó là một tòa vệ thành, Hổ Đầu thành cùng với toàn bộ phương bắc Yến quốc và khu vực giao tiếp hoang mạc này, đều thuộc về Bắc Phong quận, Bắc Phong quận này, tương tự như một tỉnh của thế giới trước.

Yến quốc có bảy quận, trừ bỏ Bắc Phong quận ra, còn có Lạc Sa, Thiên Thành, Hạ Hồ, Tam Thạch, Hổ Uy, Ngân Lãng. Thủ đô Yến quốc đặt ở Thiên Thành quận, có thể nói, Thiên Thành quận chính là thủ đô Yến quốc.

Mà Bắc Phong quận, có vai trò như tiền tuyến phía bắc, trăm năm trước nó chính là khu vực giao tranh giữa Yến quốc và Man tộc.

Có điều vì Man tộc tự phân liệt, vương đình suy yếu không còn lực hiệu triệu, không thể nào phát động đại công, hơn nữa vì ba nước Đại Càn, Đại Sở cùng Đại Tấn quật khởi, khiến Yến quốc không thể không chuyển trọng tâm về phía trung nguyên.

Cho nên trăm năm qua, Yến quốc cùng các bộ lạc Man tộc có chút ma sát, nhưng chưa từng có đại chiến trên vạn người.

Đồ Mãn thành, là đại thành biên giới hoang mạc Yến quốc, trước kia còn gọi là Đồ Man thành, sau đó bởi song phương tự hiểu đã hòa bình, cho nên đổi tên thành lại.

Tòa thành này cũng là thủ phủ Bắc Phong quận, là một tòa đại thành, còn Hổ Đầu thành của chúng ta, là một trong những thành trị bao quanh Đồ Mãn thành, hình thành một hệ thống phòng ngự, có điều chúng ta là tòa thành gần hoang mạc nhất, cho nên lúc hòa bình này, thương mậu (mậu dịch - thương mại) khá phát triển.

Thiên hạ ngày nay, gồm có tứ đại đế quốc, chính là Yến quốc, Tấn quốc, Sở quốc, Càn quốc, cùng với đó là một số tiểu quốc phụ thuộc.

Quan chế của Yến quốc có chút phức tạp, chỉnh thể là lấy Quân chủ cùng các đại gia tộc cộng trị thiên hạ, Hoàng gia tựa như là thế gia lớn nhất trong các môn phiệt, cũng chính là minh chủ trong các thế gia.

Mà Đại Càn cùng Đại Tấn lại theo chế độ khoa cử, Hoàng đế cùng sĩ phu cộng trị thiên hạ

Còn Đại Sở, lại theo thể chế quý tộc cổ xưa.

- Như vậy, xem ra Càn quốc cùng Tấn quốc là tiên tiến hơn một chút?

Trịnh Phàm hỏi.

- Chủ thượng anh minh.

Khen một câu cơ bản, người mù Bắc tiếp tục nói:

- Theo lý mà nói, thể chế quý tộc, môn phiệt cùng khoa cử, hẳn là một quá trình từ lạc hậu tới phát triển, một quốc gia phát triển, không chỉ cân nhắc nội tại, mà còn phải chú ý tiến trình của lịch sử.

Sau khi Yến quốc lập quốc, vì phải đối mặt với uy hiếp của Man tộc, cho nên cần đoàn kết sức mạnh, không thể không trao quyền lực quân chủ cho các thế gia, tới giờ, mới hình thành cục diện như hiện tại.

Thể chế như vậy, kỳ thực không thích hợp để tập quyền, đặc biệt là đối với người ngoài xâm phạm, sẽ có chút bó chân bó tay.

Cũng bởi vậy, dù Yến quốc cùng Ma tộc không có đại chiến hơn trăm năm nay, dù Yến quốc nắm giữ Thiết kỵ khiến những quốc gia khác sợ hãi không thôi, nhưng vẫn không thể sửa được cách cục đã thành.

Nhưng cũng chính bởi vậy, mỗi khi đối mặt với Càn quốc hay Tấn quốc ép tới, nội bộ Yến quốc sẽ vô cùng đoàn kết, bởi các môn phiệt đều rõ ràng, một khi Yến quốc diệt, ngày lành của bọn hắn cũng tới hồi kết.

Đồng thời, dù Tấn quốc cùng Càn quốc tổ chức khoa cử, nhưng cũng vì lập quốc đã lâu, tầng lớp sĩ phu đã thành đuôi to khó vẫy, trở thành giai tầng ký sinh không kém các môn phiệt, kỳ thực, cũng đã mất ý chí cùng năng lực tiến thủ rồi.

Mà quý tộc Sở quốc lại càng mơ mơ màng màng, hậu viện còn cả tảng lớn chưa được khai phá, cho nên trừ phi nước khác chủ động ma sát, nếu không rất hạn chế khai chiến với ngoại bang.

Đã gần năm mươi năm nay, bốn nước không có chiến đấu quy mô lớn, tạm thời tiến vào thế chân vạc.

- Như vậy sao.

Chapter
1 Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu
2 Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?
3 Chương 3: Thất Đại Ma Vương!
4 Chương 4: Gánh Hát Rong!
5 Chương 5: Huyết Tộc
6 Chương 6: Ta Mù A
7 Chương 7: Tên Của Khách Sạn
8 Chương 8: Ma Nhân Khiêu
9 Chương 9: Huyết Tộc Thức Tỉnh
10 Chương 10: Ngài Có Thích Không
11 Chương 11: Thẩm Vấn
12 Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
13 Chương 13: Tình Hình Thế Giới?
14 Chương 14: Nịnh Hót, Tới Cùng!
15 Chương 15: Khôi Phục
16 Chương 16: Chinh Đinh
17 Chương 17: Tòng Quân
18 Chương 18: Đêm Nay Hẳn Sẽ Có Chuyện!
19 Chương 19: Tới Mãnh Liệt Một Chút!
20 Chương 20: Lần Đầu
21 Chương 21: Ngược Gió Bay Lên
22 Chương 22: Bắt Được Cá Lớn Rồi
23 Chương 23: Tranh Công
24 Chương 24: Khí Lực Của Trịnh Phàm!
25 Chương 25: Thăng Quan!
26 Chương 26: Trời Mưa, Thích Hợp Giết Người!
27 Chương 27: Đừng Bán Ta!
28 Chương 28: Ngày Mưa Thuộc Về Hấp Huyết Quỷ!
29 Chương 29: Hảo Kiếm!
30 Chương 30: Nguyên Tội
31 Chương 31: Xử Lý Xa Bang
32 Chương 32: Có Biến
33 Chương 33: Thân Thích Tới
34 Chương 34: Lựa Chọn
35 Chương 35: Duyên, Tuyệt Không Thể Tả.
36 Chương 36: Về Thành!
37 Chương 37: Chuyển Nhà
38 Chương 38: Ôn Nhu Hương
39 Chương 39: Người Quản Lý Chuyên Nghiệp
40 Chương 40: Cùng Qua Đó Tắm
41 Chương 41: Thứ Đáng Sợ Nhất, Không Khí Bỗng Trở Nên Yên Tĩnh
42 Chương 42: Nếu Chém?!
43 Chương 43: Phương Thức Thăng Cấp!
44 Chương 44: Mục Tiêu!
45 Chương 45: Hắc Tâm
46 Chương 46: Bắc Phong Lưu Thị
47 Chương 47: Động Thủ
48 Chương 48: Thỉnh Cầu Của Lão Vương
49 Chương 49: Về Thành
50 Chương 50: Chúng Ta Là Một Đoàn Thể Nhân Ái
51 Chương 51: Đàm Thù Lao
52 Chương 52: Mô Hình Thật
53 Chương 53: Nửa Bước Cửu Phẩm!
54 Chương 54: Tập Thể Tấn Cấp!
55 Chương 55: Học Tập
56 Chương 56: Lớp Bổ Túc Cấp Tốc Của Ma Vương
57 Chương 57: Chủ Thượng, Thiên Phú Dị Bẩm!
58 Chương 58: Nhi Tử Thất Bại
59 Chương 59: Đầu Óc Linh Hoạt
60 Chương 60: Làm Cha Nuôi
61 Chương 61: Muốn Thu Hết
62 Chương 62: Cắt Chỉ
63 Chương 63: Thành Công?!
64 Chương 64: Trẻ Con Mới Chọn!
65 Chương 65: Ta Không Chỉ Muốn Ăn Cơm
66 Chương 66: Trấn Bắc Quân Trịnh Phàm
67 Chương 67: Đang Tìm Cái Này Sao?
68 Chương 68: Mẹ Kế Khó Làm
69 Chương 69: Trấn Bắc Phủ Làm Việc, Không Cần Giải Thích!
70 Chương 70: Đánh Cược
71 Chương 71: Hiếu Nhất Ba
72 Chương 72: Ma Hoàn Lại Hiện
73 Chương 73: Husky
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu
2
Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?
3
Chương 3: Thất Đại Ma Vương!
4
Chương 4: Gánh Hát Rong!
5
Chương 5: Huyết Tộc
6
Chương 6: Ta Mù A
7
Chương 7: Tên Của Khách Sạn
8
Chương 8: Ma Nhân Khiêu
9
Chương 9: Huyết Tộc Thức Tỉnh
10
Chương 10: Ngài Có Thích Không
11
Chương 11: Thẩm Vấn
12
Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
13
Chương 13: Tình Hình Thế Giới?
14
Chương 14: Nịnh Hót, Tới Cùng!
15
Chương 15: Khôi Phục
16
Chương 16: Chinh Đinh
17
Chương 17: Tòng Quân
18
Chương 18: Đêm Nay Hẳn Sẽ Có Chuyện!
19
Chương 19: Tới Mãnh Liệt Một Chút!
20
Chương 20: Lần Đầu
21
Chương 21: Ngược Gió Bay Lên
22
Chương 22: Bắt Được Cá Lớn Rồi
23
Chương 23: Tranh Công
24
Chương 24: Khí Lực Của Trịnh Phàm!
25
Chương 25: Thăng Quan!
26
Chương 26: Trời Mưa, Thích Hợp Giết Người!
27
Chương 27: Đừng Bán Ta!
28
Chương 28: Ngày Mưa Thuộc Về Hấp Huyết Quỷ!
29
Chương 29: Hảo Kiếm!
30
Chương 30: Nguyên Tội
31
Chương 31: Xử Lý Xa Bang
32
Chương 32: Có Biến
33
Chương 33: Thân Thích Tới
34
Chương 34: Lựa Chọn
35
Chương 35: Duyên, Tuyệt Không Thể Tả.
36
Chương 36: Về Thành!
37
Chương 37: Chuyển Nhà
38
Chương 38: Ôn Nhu Hương
39
Chương 39: Người Quản Lý Chuyên Nghiệp
40
Chương 40: Cùng Qua Đó Tắm
41
Chương 41: Thứ Đáng Sợ Nhất, Không Khí Bỗng Trở Nên Yên Tĩnh
42
Chương 42: Nếu Chém?!
43
Chương 43: Phương Thức Thăng Cấp!
44
Chương 44: Mục Tiêu!
45
Chương 45: Hắc Tâm
46
Chương 46: Bắc Phong Lưu Thị
47
Chương 47: Động Thủ
48
Chương 48: Thỉnh Cầu Của Lão Vương
49
Chương 49: Về Thành
50
Chương 50: Chúng Ta Là Một Đoàn Thể Nhân Ái
51
Chương 51: Đàm Thù Lao
52
Chương 52: Mô Hình Thật
53
Chương 53: Nửa Bước Cửu Phẩm!
54
Chương 54: Tập Thể Tấn Cấp!
55
Chương 55: Học Tập
56
Chương 56: Lớp Bổ Túc Cấp Tốc Của Ma Vương
57
Chương 57: Chủ Thượng, Thiên Phú Dị Bẩm!
58
Chương 58: Nhi Tử Thất Bại
59
Chương 59: Đầu Óc Linh Hoạt
60
Chương 60: Làm Cha Nuôi
61
Chương 61: Muốn Thu Hết
62
Chương 62: Cắt Chỉ
63
Chương 63: Thành Công?!
64
Chương 64: Trẻ Con Mới Chọn!
65
Chương 65: Ta Không Chỉ Muốn Ăn Cơm
66
Chương 66: Trấn Bắc Quân Trịnh Phàm
67
Chương 67: Đang Tìm Cái Này Sao?
68
Chương 68: Mẹ Kế Khó Làm
69
Chương 69: Trấn Bắc Phủ Làm Việc, Không Cần Giải Thích!
70
Chương 70: Đánh Cược
71
Chương 71: Hiếu Nhất Ba
72
Chương 72: Ma Hoàn Lại Hiện
73
Chương 73: Husky
footer(); ?>