Chương 62: Cắt Chỉ

- Ai, nói thế nào đây. Thứ nhất, có thể bồi dưỡng nhân thủ đời tiếp theo cho chúng ta, nửa đường bồi dưỡng, không bằng đào tạo từ đầu. Thứ hai, Hổ Đầu thành là căn cơ của chúng ta, dù thế nào cũng phải tạo hình tượng Lão Trịnh gia tốt một chút. Trấn Bắc phủ thanh danh quá thịnh, cần phải tự ô. Còn chúng ta chưa có thanh danh, cần phải thu mua lòng người.

- Ngươi nói như vậy từ sớm, có phải dễ hiểu hơn không.

Lương Trình có chút tán đồng.

Tuy rằng làm như vậy sẽ tiêu tốn đại lượng tiền tài, thậm chí có thể ảnh hưởng tới việc xây dựng kỵ binh.

Người mù Bắc cắn điếu thuốc trong miệng, đưa tay vuốt hộp quẹt, vừa châm vừa nói.

- Kỳ thực A Minh nói không sau, có một ngày nào đó, xác thực cần phải làm chút chuyện tốt, nếu không, không chắc ngày nào đó ngươi sẽ không còn là ngươi nữa.

Nói xong, người mù Bắc phì một ngụm khói, quay đầu nhìn A Minh:

- Ngươi không làm mẫu cho chủ thượng nữa sao?

A Minh nhún vai một cái, nói:

- Nói cho ngươi một tin tức tốt, thiên tư chủ thượng không tệ, dưới sự chỉ bảo của Đinh Hào, chủ thượng đã có thể bước đầu dẫn dắt khí huyết trong cơ thể, dựa theo lời Đinh Hào nói, chỉ cần thêm một chút thời gian làm quen, tập luyện là có thể làm được. Có điều, Đinh Hào cũng không định để chủ thượng trực tiếp trùng kích nửa bước Cửu phẩm, như vậy quá gấp rút, dựa theo lời hắn nói, tựa như chạy bộ vậy, tiết tấu chạy cự ly ngắn khác với chạy marathon. Vội vàng đột phá nửa bước Cửu phẩm, sẽ làm loạn tiết tấu, tới lúc đột phá Cửu phẩm chân chính, sẽ tốn thời gian nhiều để sắp xếp làm quen lại, từ từ một chút, từng chút tăng tốc, cuối cùng có thể nước chảy thành sông. Chủ thượng cũng đã nhớ kỹ lộ tuyến trên người ta, ta đã hết nhiệm vụ, cho nên liền ra ngoài, đúng rồi, Tứ Nương đâu?

- Tìm nàng làm gì?

Người mù Bắc hỏi.

A Minh có chút thương cảm đặt tay lên ngực, hơi cúi người, rút ngắn khoảng cách với người mù Bắc đang hút thuốc, nói từng chữ, mang theo oán khí không nhỏ:

- Tìm nàng… cắt chỉ!

- Được rồi, hôm nay tới đây thôi, ngài nhớ kỹ cảm giác hôm nay, ngài mai chúng ta sẽ thử gia tốc.

Đinh Hào hài lòng nói với Trịnh Phàm.

Trong lòng mỗi người, kỳ thực đều thích được lên mặt dạy đời.

Hậu thế, trên mạng có không ít anh hùng bàn phím, kỳ thực đều có tâm thái tương tự, luôn cảm thấy bản thân mới nắm chân lý, có thể ngôn xuất pháp tùy.

Đối với Đinh Hào mà nói, sáu người người mù Bắc, khiến hắn không có chút cảm giác giáo dục nào, bởi sáu người kia, quá biến thái!

Điều mà bọn họ mang lại cho hắn, chỉ có kinh hoảng, bất an, tan vỡ!

So với nói là hắn dạy đối phương học võ, chẳng bằng nói bọn họ đang chứng minh với hắn.

Mẹ nó, nửa đời ngươi sống trên thân chó.

Cũng may, từ trên người Trịnh Phàm, Đinh Hào tìm được cảm giác an ủi.

Thiên phú của Trịnh Phàm… ngoại trừ sáu tên biến thái kia, tuyệt đối được xếp vào nhất đẳng!

Hơn nữa, trong cơ thể còn chứa một cỗ huyết khí cực chất phách, tương đối với hai người thường.

Nếu so với mua xe.

Một bên, cần phải nỗ lực phấn đấu, kiếm tiền, chờ mong một ngày có thể mua xe xịn.

Một bên, đi học kiếm bằng lái, sau đó có thể lái xe của nhà.

Gặp một học sinh có thiên phú tốt, quả thực có thể khiến lão sư cảm thấy thoải mái.

Trịnh Phàm chậm rãi rời trạng thái minh tưởng, ánh mắt hiện vẻ hơi uể oải, mở miệng nói:

- Lão sư, ta cần bao lâu mới có thể phát sáng?

- Dục tốc bất đạt, chúng ta đánh tốt cơ sở, đường sau này sẽ càng thông thuận hơn, có điều, dựa theo tiến độ hiện tại, nhiều nhất ba ngày, ngươi có thể đạt tới nửa bước Cửu phẩm. Cứ như vậy, không tới hai tháng, có thể chân chính nhập phẩm.

- Ta muốn, nhanh hơn nữa.

- Đây là đánh giá thận trọng nhất, hẳn sẽ nhanh hơn dự tính của ta nhiều.

- Đa tạ lão sư dạy bảo.

- Là tự ngươi có thiên phú tốt, ta thực sự rất hiếu kỳ, ngươi cùng với những thủ hạ này của ngươi, tới từ môn phiệt nào?

Nghĩ tới nghĩ lui, Đinh Hào vẫn cứ cảm thấy, đám Trịnh Phàm này hẳn là con cháu của môn phiệt nào đó.

Trịnh Phàm nở nụ cười lễ phép:

- Chuyện này không nhọc lão sư bận tâm.

- A, được được, ta nói lỡ, ta nói lỡ.

- Lão sư nghỉ sớm, chiều mai lại học nữa.

Sở dĩ là chiều mai, vì buổi sáng Trịnh Phàm còn phải tới nha môn một chuyến.

Cái chức giáo úy này thực sự quá nhàn, tới nha môn điểm mặt một cái, sau đó chẳng ai quản ngươi, lại càng không có người chấm công trừ lương.

Thứ nhất, giáo úy Yến quốc nhiều như chó chạy ngoài đường. Thứ hai, người nha môn ước gì không nhìn thấy Trịnh Phàm, trên người Trịnh Phàm có con dấu của Trấn Bắc phủ, không ai chán sống mà tới đụng một người như thế, hơn nữa, Trấn Bắc hầu còn đang trong hoàn cảnh lúng túng, cũng không ai muốn tới ôm bắp đùi.

Rời phòng Đinh Hào, Trịnh Phàm mới bước qua sân, đã thấy Phiền Lực ngồi xổm ở ngoài, trong tay cầm một cái đèn lồng, đang soi soi gì đó.

- A Lực, làm gì vậy?

Trịnh Phàm hỏi.

Phiền Lực ngẩng đầu, nhìn Trịnh Phàm, ngây ngô:

- Xem kiến đánh nhau.

- A, ngươi cứ tiếp tục.

- Vâng, chủ thượng.

Trịnh Phàm tiếp tục về hậu viện, phát hiện cửa hầm có một hàng xe ngựa, phía trước chất đầy hàng hóa.

Tiết Tam ngồi trên thùng xe, chân nhỏ lắc lắc, trong miệng lẩm bẩm một ca khúc.

Thấy Trịnh Phàm tới, Tiết Tam lập tức nhảy xuống khỏi xe, thi lễ với Trịnh Phàm:

- Bái kiến chủ thượng.

- Đây là xà phòng cùng nước hoa?

- Chủ thượng anh minh, đây là xà phòng cùng nước hoa làm trong thời gian gần đây, ta đã để lại một phần để sử udnjg. Không dối chủ thượng, tên Hấp Huyết quỷ này thực sự thích hợp đi làm mấy thứ như vậy, tuy hắn ngạo kiều một chút, thế nhưng truy cầu với cuộc sống thực sự thượng đẳng. A Minh làm xà phòng, thực sự khiến ta cảm giác như đang dùng lifeboy.

- Ngươi đang khen A Minh, hay là làm nhục lifeboy?

- Ách…

Tiết Tam có chút thẹn thùng lắc đầu:

- Chủ thượng nói gì thì là cái đó.

- Xe này chuẩn bị đem ra ngoài bán?

- Hừm, người Xa bang đã chuẩn bị kỹ, sau đó sẽ để bọn hắn chở đi.

- Chuyển tới đâu?

- Người mù nói, đi Đồ Mãn thành, chúng ta không có con đường tiêu thụ, chỉ có thể tìm cửa hàng lớn ở Đồ Mãn thành để bọn hắn bán hộ, ta có thể nhanh chóng thu được tiền vốn.

Tuy rằng đã thu phục Xa bang, nhưng đám người này cũng không có bao nhiêu của cải, nhiều nhất có thể làm mưa làm gió ở xung quanh Hổ Đầu thành này. Xà phòng cùng nước hoa đều là xa xỉ phẩm, chỉ dựa vào một cái Hổ Đầu thành, đương nhiên không nuốt hết được.

- Người mù đâu?

- A, đúng rồi, là thuộc hạ sơ sẩy, người mù nói đã đi hậu viện chờ ngài tan học.

- Được rồi, ta đã biết.

Cáo biệt Tiết Tam, Trịnh Phàm trực tiếp trở về hậu viện.

Chapter
1 Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu
2 Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?
3 Chương 3: Thất Đại Ma Vương!
4 Chương 4: Gánh Hát Rong!
5 Chương 5: Huyết Tộc
6 Chương 6: Ta Mù A
7 Chương 7: Tên Của Khách Sạn
8 Chương 8: Ma Nhân Khiêu
9 Chương 9: Huyết Tộc Thức Tỉnh
10 Chương 10: Ngài Có Thích Không
11 Chương 11: Thẩm Vấn
12 Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
13 Chương 13: Tình Hình Thế Giới?
14 Chương 14: Nịnh Hót, Tới Cùng!
15 Chương 15: Khôi Phục
16 Chương 16: Chinh Đinh
17 Chương 17: Tòng Quân
18 Chương 18: Đêm Nay Hẳn Sẽ Có Chuyện!
19 Chương 19: Tới Mãnh Liệt Một Chút!
20 Chương 20: Lần Đầu
21 Chương 21: Ngược Gió Bay Lên
22 Chương 22: Bắt Được Cá Lớn Rồi
23 Chương 23: Tranh Công
24 Chương 24: Khí Lực Của Trịnh Phàm!
25 Chương 25: Thăng Quan!
26 Chương 26: Trời Mưa, Thích Hợp Giết Người!
27 Chương 27: Đừng Bán Ta!
28 Chương 28: Ngày Mưa Thuộc Về Hấp Huyết Quỷ!
29 Chương 29: Hảo Kiếm!
30 Chương 30: Nguyên Tội
31 Chương 31: Xử Lý Xa Bang
32 Chương 32: Có Biến
33 Chương 33: Thân Thích Tới
34 Chương 34: Lựa Chọn
35 Chương 35: Duyên, Tuyệt Không Thể Tả.
36 Chương 36: Về Thành!
37 Chương 37: Chuyển Nhà
38 Chương 38: Ôn Nhu Hương
39 Chương 39: Người Quản Lý Chuyên Nghiệp
40 Chương 40: Cùng Qua Đó Tắm
41 Chương 41: Thứ Đáng Sợ Nhất, Không Khí Bỗng Trở Nên Yên Tĩnh
42 Chương 42: Nếu Chém?!
43 Chương 43: Phương Thức Thăng Cấp!
44 Chương 44: Mục Tiêu!
45 Chương 45: Hắc Tâm
46 Chương 46: Bắc Phong Lưu Thị
47 Chương 47: Động Thủ
48 Chương 48: Thỉnh Cầu Của Lão Vương
49 Chương 49: Về Thành
50 Chương 50: Chúng Ta Là Một Đoàn Thể Nhân Ái
51 Chương 51: Đàm Thù Lao
52 Chương 52: Mô Hình Thật
53 Chương 53: Nửa Bước Cửu Phẩm!
54 Chương 54: Tập Thể Tấn Cấp!
55 Chương 55: Học Tập
56 Chương 56: Lớp Bổ Túc Cấp Tốc Của Ma Vương
57 Chương 57: Chủ Thượng, Thiên Phú Dị Bẩm!
58 Chương 58: Nhi Tử Thất Bại
59 Chương 59: Đầu Óc Linh Hoạt
60 Chương 60: Làm Cha Nuôi
61 Chương 61: Muốn Thu Hết
62 Chương 62: Cắt Chỉ
63 Chương 63: Thành Công?!
64 Chương 64: Trẻ Con Mới Chọn!
65 Chương 65: Ta Không Chỉ Muốn Ăn Cơm
66 Chương 66: Trấn Bắc Quân Trịnh Phàm
67 Chương 67: Đang Tìm Cái Này Sao?
68 Chương 68: Mẹ Kế Khó Làm
69 Chương 69: Trấn Bắc Phủ Làm Việc, Không Cần Giải Thích!
70 Chương 70: Đánh Cược
71 Chương 71: Hiếu Nhất Ba
72 Chương 72: Ma Hoàn Lại Hiện
73 Chương 73: Husky
Chapter

Updated 73 Episodes

1
Chương 1: Kết Thúc Cùng Bắt Đầu
2
Chương 2: Chủ Thượng, Ngài Tỉnh Rồi Sao?
3
Chương 3: Thất Đại Ma Vương!
4
Chương 4: Gánh Hát Rong!
5
Chương 5: Huyết Tộc
6
Chương 6: Ta Mù A
7
Chương 7: Tên Của Khách Sạn
8
Chương 8: Ma Nhân Khiêu
9
Chương 9: Huyết Tộc Thức Tỉnh
10
Chương 10: Ngài Có Thích Không
11
Chương 11: Thẩm Vấn
12
Chương 12: Cần Sự Thừa Nhận?
13
Chương 13: Tình Hình Thế Giới?
14
Chương 14: Nịnh Hót, Tới Cùng!
15
Chương 15: Khôi Phục
16
Chương 16: Chinh Đinh
17
Chương 17: Tòng Quân
18
Chương 18: Đêm Nay Hẳn Sẽ Có Chuyện!
19
Chương 19: Tới Mãnh Liệt Một Chút!
20
Chương 20: Lần Đầu
21
Chương 21: Ngược Gió Bay Lên
22
Chương 22: Bắt Được Cá Lớn Rồi
23
Chương 23: Tranh Công
24
Chương 24: Khí Lực Của Trịnh Phàm!
25
Chương 25: Thăng Quan!
26
Chương 26: Trời Mưa, Thích Hợp Giết Người!
27
Chương 27: Đừng Bán Ta!
28
Chương 28: Ngày Mưa Thuộc Về Hấp Huyết Quỷ!
29
Chương 29: Hảo Kiếm!
30
Chương 30: Nguyên Tội
31
Chương 31: Xử Lý Xa Bang
32
Chương 32: Có Biến
33
Chương 33: Thân Thích Tới
34
Chương 34: Lựa Chọn
35
Chương 35: Duyên, Tuyệt Không Thể Tả.
36
Chương 36: Về Thành!
37
Chương 37: Chuyển Nhà
38
Chương 38: Ôn Nhu Hương
39
Chương 39: Người Quản Lý Chuyên Nghiệp
40
Chương 40: Cùng Qua Đó Tắm
41
Chương 41: Thứ Đáng Sợ Nhất, Không Khí Bỗng Trở Nên Yên Tĩnh
42
Chương 42: Nếu Chém?!
43
Chương 43: Phương Thức Thăng Cấp!
44
Chương 44: Mục Tiêu!
45
Chương 45: Hắc Tâm
46
Chương 46: Bắc Phong Lưu Thị
47
Chương 47: Động Thủ
48
Chương 48: Thỉnh Cầu Của Lão Vương
49
Chương 49: Về Thành
50
Chương 50: Chúng Ta Là Một Đoàn Thể Nhân Ái
51
Chương 51: Đàm Thù Lao
52
Chương 52: Mô Hình Thật
53
Chương 53: Nửa Bước Cửu Phẩm!
54
Chương 54: Tập Thể Tấn Cấp!
55
Chương 55: Học Tập
56
Chương 56: Lớp Bổ Túc Cấp Tốc Của Ma Vương
57
Chương 57: Chủ Thượng, Thiên Phú Dị Bẩm!
58
Chương 58: Nhi Tử Thất Bại
59
Chương 59: Đầu Óc Linh Hoạt
60
Chương 60: Làm Cha Nuôi
61
Chương 61: Muốn Thu Hết
62
Chương 62: Cắt Chỉ
63
Chương 63: Thành Công?!
64
Chương 64: Trẻ Con Mới Chọn!
65
Chương 65: Ta Không Chỉ Muốn Ăn Cơm
66
Chương 66: Trấn Bắc Quân Trịnh Phàm
67
Chương 67: Đang Tìm Cái Này Sao?
68
Chương 68: Mẹ Kế Khó Làm
69
Chương 69: Trấn Bắc Phủ Làm Việc, Không Cần Giải Thích!
70
Chương 70: Đánh Cược
71
Chương 71: Hiếu Nhất Ba
72
Chương 72: Ma Hoàn Lại Hiện
73
Chương 73: Husky
footer(); ?>