Chương 6

Mọi thứ giống như đã được sắp đặt sẵn, người đàn ông cứ nghĩ là mình có thể tiêu dao ngoài vòng pháp luật vì nắm chắc tâm lý của nữ sinh. Không ngờ vừa đi ra cửa nhà kho không đầy năm phút, ông đã bị cảnh sát còng tay lại. 

"Có một người phụ nữ đã báo án tố cáo ông đã bắt cóc một nữ sinh ở ga tàu điện ngầm. Chúng tôi đã chiết xuất camera và chứng thực được hành khả nghi của ông, mời ông theo chúng tôi về sở cảnh sát, không cần chống cự vô ích."

Chưa để người đàn ông hoàn hồn, một nhóm cảnh sát khác đã chia nhau chạy vào nhà máy lục soát và tìm kiếm. 

Thời gian tích tắc trôi qua, lúc này, người đàn ông mới cảm giác được sống lưng mát lạnh. Trong đầu quay cuồng vô vàn suy nghĩ, đến khi nhìn thấy cảnh sát bế nữ sinh đã được bao bọc kín mít đi ra thì hai chân ông mềm nhũn khụy xuống, tâm trí chỉ còn lại hai chữ.

"Xong đời!"

Cái video gã quay lại để uy hiếp nữ sinh giờ đây đã cắn ngược lại ông, nó chính là bằng chứng khiến ông không thể chối cải trước tòa.

"Dựa vào lời khai của nhân chứng, vật chứng và của người bị hại. Tội danh bắt cóc, cưỡng hiếp trẻ em dưới vị thành niên của bị cáo đã được thành lập. Nay tòa tuyên án bị cáo Lâm Chính Minh bị xử phạt 18 năm tù..."

Kẻ phạm tội đã được trừng phạt, nhưng tâm trạng của những người chứng kiến phiên tòa đều không thoải mái hơn nhiều, bởi vì ở xã hội này có quá nhiều những kẻ phạm tội giống như người đàn ông đó, nhưng không phải ai cũng bị đưa ra pháp luật trừng trị. Nói cho cùng, bị cưỡng hiếp là một đề tài rất nhạy cảm, cư dân mạng và xã hội cũng thích bới móc về đời tư và hình ảnh của những nạn nhân này nhất. Bởi vì tò mò, họ vô hình tạo áp lực khiến rất nhiều nạn nhân bị hại chùn bước, không có can đảm tố cáo kẻ xâm phạm, có một số ít cũng là bên phía gia đình của nạn nhân...Có quá nhiều nguyên nhân và sự bất đắc dĩ này, cho nên lỗ hổng màu đen này không thể nào biến mất.

Đó cũng chính là thế giới. 

Không thể nào phân rõ trắng đen. 

Điều duy nhất chỉ có sự cân bằng.

Nhắm mắt cảm thụ kí ức được truyền vào trí óc, Phạm Văn Văn trầm mặc ngồi tựa vào góc giường. Cho dù không phải chính bản thân tự mình trải qua, nhưng những kí ức đó quá chân thật, chân thật khiến cả người cô vô ý thức co quắp lại. 

"May mắn...may mắn..."

Hít sâu một hơi, cô từ từ ngẩng đầu nhìn không trung thì thào:

"Cảm ơn hệ thống thế thân bi kịch phát sinh phía trước. Chân thành cảm ơn."

Tác: Con người luôn tồn tại tâm lý may mắn, biết bao nhiêu người, người bị hại sẽ không phải là mình. Và sau khi bị hại lại luôn oán hận tại sao không phải là người này người khác. Thật ra, mọi nguy hiểm tưởng chừng như xa xôi đều có khả năng đã tiềm ẩn bên cạnh chúng ta. Tâm hại người thì không nên nhưng tâm phòng bị thì bạn hãy luôn nâng cao nhé. Xã hội là tốt xấu lẫn lộn, đừng vì một người xấu mà áp đặt thành kiến lên tất cả những người tiếp xúc mình. Và ngược lại. Tác có chút lảm nhảm. Mong mọi người không thấy phiền. 

À quên nữa, ngày mai hệ thống của chúng ta sẽ bay qua nước Nhật nhé. Mong mọi nhớ đón xem. ^•^

Chapter
footer(); ?>