Lưu Phong nhất thời bối rối, không lẽ nói với tam sư tôn, mình không phải là Lưu Phong trước đây nữa. Hắn bây giờ cũng không biết là nếu nói ra chân tướng sự việc thì sẽ gây ảnh hửơng như thế nào đến Phiêu Hương cốc nữa. Cho nên tốt nhất là vẫn giữ kín việc này.
"Tam sư tôn, kỳ thực thì cũng không có chuyện gì cả, chỉ là gần đây tu luyện gặp nhiều trở ngại nên Phong nhi cảm thấy trong lòng buồn bực một chút, cho nên mới ngắm trăng minh tưởng. Cũng may là có tam sư tôn đến đây bầu bạn với Phong nhi, tâm tình của Phong nhi đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Lưu Phong đối với Nghê Thường trước nay vẫn nói chuyện một cách thoải mái nhất, không cần giữ ý tứ như với các vị sư tôn khác.
Hắn bất giác trở lại vẻ hoạt bát của mình, chiêu bài cầu tài lại xuất hiện:
-Tam sư tôn, người thật sự là quá đẹp.
Lưu Phong cố ý tạo ra dáng vẻ như si như ngốc đưa mắt nhìn chằm chằm vào sư tôn của hắn.
Nghê Thường nhìn thấy hắn bắt đầu giở trò hoa dạng, gắt giọng nói:
-Tiểu quỷ, ngươi lúc nào cũng không đứng đắn. Chuyện của ta không cần ngươi phải quản. Lát nữa chúng ta còn phải bàn bạc cho kế hoạch tu luyện của ngươi nữa, nếu không có việc gì nữa thì ta về trước đây, lát nữa về sớm đấy nhóc.
"Sư tôn, người về sớm làm gì, ở đây với Phong nhi thêm một lát nữa đi." Lưu Phong quả thực là rất thích gần gũi với vị tam sư tôn khả ái này.
"Tiểu quỷ, ta còn phải bàn việc chính sự, ngày mai sẽ nói chuyện phiếm với ngươi tiếp. Nhớ kỹ những gì ta nói nãy giờ đấy."
Ngẩng đầu lên, đã thấy thân ảnh chớp động, phiêu đãng trong không trung rồi mất dạng, chỉ còn lưu lại một hương thơm thoang thoảng trong không khí.
"Con mẹ nó! Ta cho đến khi nào mới có thể lai vô ảnh, khứ vô tung như vậy chứ!" Nhìn tam sư tôn phi hành, Lưu Phong không khỏi nảy lên một sự hâm mộ trong lòng.
"Đáng giận nhất chính là "Thái Âm Thất Tinh Huyền"!"
Hắn tu luyện bây giờ mới chỉ là nhất tinh, ngoại trừ một chút khí lực có thể sử dụng thì không có gì là đặc biệt cho lắm. Ngay cả một số linh chú trung cấp thông thường cũng không thể sử dụng, thật là buồn bực vô cùng.
Lưu Phong không trở về mà ngồi bên thủy đàm suy nghĩ, quả thực là một cảnh tượng quái dị, một hài tử mười ba tuổi, khi thì cau mày suy tư, khi thì bật cười khoái trá.
Sáng hôm sau, những tia sáng từ trên cao bắt đầu hé lộ, kim quang chiếu rọi vào hai mắt của hắn. Hắn mới giật mình thức tỉnh.
"Ài! Bỏ qua tất cả, bắt đầu làm lại từ đầu. Lão tặc Thiên, ngươi rất thích trêu ghẹo ta phải không? Cứ chờ đó, ta sẽ sống vui sống tốt cho ngươi thấy." Lưu Phong quả thật là rất thông minh. Hắn sau một đêm suy nghĩ đã quyết định quên đi cuộc sống trong thế giới trước kia, hắn hiểu được là bây giờ có ngồi hoài tưởng lại thì cũng không giải quyết đuợc gì. Chi bằng bắt đầu lại cuộc sống mới, nói không chừng có thể đắc đạo thành tiên, phá nát hư không, vinh quy áo gấm trở về nhà. Từ nay về sau hắn đã có lý tưởng của mình, đó chính là bỏ lại sau lưng tất cả ưu phiền của quá khứ, quyết tâm xây dựng cuộc sống mới của mình thật tốt.
.
Xa xa núi non trùng trùng điệp điệp, mây mù bao phủ, thỉnh thoảng chỉ có vài con hạc bay qua. Cảnh tượng nơi đây nổi bật lên một ngọn núi cao sừng sững, mây mù vờn quanh đỉnh núi, trên núi có một tòa thạch môn tỏa ra khí thế ngạo nghễ, thực sự làm cho người ta cảm thấy chú ý. Xuyên qua thạch môn là một trang viện. Đó chính là nơi tọa lạc của Phiêu Hương cốc.
Lưu Phong chân nguyên bây giờ chưa thể thi triển "Linh Phong chú" vì vậy chỉ còn cách đi bộ theo đường mòn mà trở về. Cứ như thế phải mất nửa canh giờ, cho đến khi mặt trời đã ở trên cao hắn mới về đến nơi.
Ngay lúc này từ xa xa bay đến một con chim nhỏ lông có năm màu, to bằng nắm tay, ríu rít kêu lên, bay xung quanh hắn. Tựa hồ như muốn nói gì đó với hắn.
Lưu Phong nhìn linh điểu mỉm cười nói:
-Được rồi, ta sẽ đến gọi nhị sư nương dậy.
Linh điểu trước mắt vốn được hắn đặt tên là Phi nhi, ba năm trước Lưu Phong đã cứu nó từ miệng một con mãng xà. Vốn lúc đầu hắn cũng không để ý cho lắm, chỉ thấy con chim nhỏ lông ngũ sắc rất đẹp, tiếng kêu dễ nghe nên thuận tay cứu nó đem về cho tam sư tôn chơi đùa. Ai ngờ khi mang về, các vị sư tôn đều kinh hãi kêu lên. Đây chính là hậu duệ của thượng cổ thần thú Thanh Loan điểu. Bây giờ còn nhỏ thì như vậy, nhưng khi lớn lên ắt sẽ phi thường.
Lưu Phong vốn là muốn cho tam sư tôn nuôi dưỡng. Không ngờ linh điểu như có linh tính biết được Lưu Phong chính là người cứu nó nên nhất quyết chỉ đi theo hắn. Bất đắc dĩ hắn đành phải tự tay mình nuôi dưỡng còn đặt cho nó một cái tên là Phi nhi. Trải qua một năm nuôi dưỡng, hắn và Phi nhi ngày càng có sự linh thông lẫn nhau. Một người một chim, mặc dù không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi nhưng chỉ cần thông qua tiếng kêu đặc thù là Lưu Phong có thể hiểu được ý tứ của nó.
"Phi nhi, cho đến khi nào ngươi mới có thể trưởng thành to lớn, chở ta ngao du chân trời góc bể đây?" Lưu Phong đối với "Thái Âm Thất Tinh Huyền" đã không còn kỳ vọng như trước nữa, tiểu tử kia khi trưởng thành có thể biến thành to lớn, chính thức trở thành Thanh Loan điểu, khi đó hắn có thể cưỡi chim tung hoành. Cho nên thường ngày hắn chăm sóc Phi nhi rất chu đáo. Bất quá bây giờ Phi nhi vẫn chỉ to bằng nắm tay.
Phi nhi tựa như hiểu rõ lời hắn nói, lập tức phun ra một tràng líu lo ríu rít. Bất quá Lưu Phong chợt giật mình. Hắn cùng Phi nhi đối đáp, không ngờ đã quên mất nhị sư tôn Thủy Mị Nhi.
"Không xong, đã trễ mất một chút."
Lưu Phong lập tức đề khởi toàn bộ chân nguyên trong cơ thể thi niệm chú pháp "Thần Hành chú". Thân thể lập tức vạch ra một đường thẳng tắp dẫn đến nơi ở của nhị sư tôn chính là Thanh Linh biệt viện. Có "Thần Hành chú" quả nhiên là tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Thời gian không lâu hắn đã đi đến một tòa biệt viện màu sắc rực rỡ. Bước vào đây hắn không dám sử dụng "Thần Hành chú" nữa mà chuyển sang đi bộ.
Thanh Linh biệt viện của nhị sư tôn chính là một trong bốn tòa biệt viện của Phiêu Hương cốc, cũng chính là tòa biệt viện đẹp nhất tại đây. Dọc theo đường đi có rất nhiều kỳ hoa dị thảo được bố trí rất công phu, trái phải trước sau đều có trúc xanh bố trí theo một quy luật rất tự nhiên, các loại hòn non bộ theo đủ mọi hình thù cũng góp phần làm phong phú thêm cảnh tượng ở đây. Từng đám cây, bụi cỏ nơi đây đều phát ra ánh sáng nhè nhẹ, quả thật rất giống với chốn bồng lai tiên cảnh.
Lưu Phong bước lên thềm đá xanh, nhìn ngắm quang cảnh. Chợt một âm thanh truyền đến tai của hắn:
-Phong nhi, ngươi đã đến chưa?
Lưu Phong lập tức cuống quýt đi nhanh vào trong, tiến vào căn phòng ngủ.
Tấm màn chắn trước giường được vén lên. Một tuyệt sắc giai nhân, nửa thân trên mềm mại, trắng muốt chỉ mặc độc một chiếc yếm trắng xuất hiện. Hai tòa ngọc nhũ vuơn cao nhất thời làm cho chiếc yếm trắng căng phồng lên. Xuân quang vô hạn tỏa ra.
Lưu Phong cố gắng kìm chế, nuốt một ngụm nước miếng, không chút khách khí hân thưởng từ trên xuống dưới thân thể của nhị sư tôn. Tâm trạng vô cùng thích thú. Lưu Phong nhất thời bối rối, không lẽ nói với tam sư tôn, mình không phải là Lưu Phong trước đây nữa. Hắn bây giờ cũng không biết là nếu nói ra chân tướng sự việc thì sẽ gây ảnh hửơng như thế nào đến Phiêu Hương cốc nữa. Cho nên tốt nhất là vẫn giữ kín việc này.
"Tam sư tôn, kỳ thực thì cũng không có chuyện gì cả, chỉ là gần đây tu luyện gặp nhiều trở ngại nên Phong nhi cảm thấy trong lòng buồn bực một chút, cho nên mới ngắm trăng minh tưởng. Cũng may là có tam sư tôn đến đây bầu bạn với Phong nhi, tâm tình của Phong nhi đã tốt hơn rất nhiều rồi."
Lưu Phong đối với Nghê Thường trước nay vẫn nói chuyện một cách thoải mái nhất, không cần giữ ý tứ như với các vị sư tôn khác.
Hắn bất giác trở lại vẻ hoạt bát của mình, chiêu bài cầu tài lại xuất hiện:
-Tam sư tôn, người thật sự là quá đẹp.
Lưu Phong cố ý tạo ra dáng vẻ như si như ngốc đưa mắt nhìn chằm chằm vào sư tôn của hắn.
Nghê Thường nhìn thấy hắn bắt đầu giở trò hoa dạng, gắt giọng nói:
-Tiểu quỷ, ngươi lúc nào cũng không đứng đắn. Chuyện của ta không cần ngươi phải quản. Lát nữa chúng ta còn phải bàn bạc cho kế hoạch tu luyện của ngươi nữa, nếu không có việc gì nữa thì ta về trước đây, lát nữa về sớm đấy nhóc.
"Sư tôn, người về sớm làm gì, ở đây với Phong nhi thêm một lát nữa đi." Lưu Phong quả thực là rất thích gần gũi với vị tam sư tôn khả ái này.
"Tiểu quỷ, ta còn phải bàn việc chính sự, ngày mai sẽ nói chuyện phiếm với ngươi tiếp. Nhớ kỹ những gì ta nói nãy giờ đấy."
Ngẩng đầu lên, đã thấy thân ảnh chớp động, phiêu đãng trong không trung rồi mất dạng, chỉ còn lưu lại một hương thơm thoang thoảng trong không khí.
"Con mẹ nó! Ta cho đến khi nào mới có thể lai vô ảnh, khứ vô tung như vậy chứ!" Nhìn tam sư tôn phi hành, Lưu Phong không khỏi nảy lên một sự hâm mộ trong lòng.
"Đáng giận nhất chính là "Thái Âm Thất Tinh Huyền"!"
Hắn tu luyện bây giờ mới chỉ là nhất tinh, ngoại trừ một chút khí lực có thể sử dụng thì không có gì là đặc biệt cho lắm. Ngay cả một số linh chú trung cấp thông thường cũng không thể sử dụng, thật là buồn bực vô cùng.
Lưu Phong không trở về mà ngồi bên thủy đàm suy nghĩ, quả thực là một cảnh tượng quái dị, một hài tử mười ba tuổi, khi thì cau mày suy tư, khi thì bật cười khoái trá.
Sáng hôm sau, những tia sáng từ trên cao bắt đầu hé lộ, kim quang chiếu rọi vào hai mắt của hắn. Hắn mới giật mình thức tỉnh.
"Ài! Bỏ qua tất cả, bắt đầu làm lại từ đầu. Lão tặc Thiên, ngươi rất thích trêu ghẹo ta phải không? Cứ chờ đó, ta sẽ sống vui sống tốt cho ngươi thấy." Lưu Phong quả thật là rất thông minh. Hắn sau một đêm suy nghĩ đã quyết định quên đi cuộc sống trong thế giới trước kia, hắn hiểu được là bây giờ có ngồi hoài tưởng lại thì cũng không giải quyết đuợc gì. Chi bằng bắt đầu lại cuộc sống mới, nói không chừng có thể đắc đạo thành tiên, phá nát hư không, vinh quy áo gấm trở về nhà. Từ nay về sau hắn đã có lý tưởng của mình, đó chính là bỏ lại sau lưng tất cả ưu phiền của quá khứ, quyết tâm xây dựng cuộc sống mới của mình thật tốt.
.
Xa xa núi non trùng trùng điệp điệp, mây mù bao phủ, thỉnh thoảng chỉ có vài con hạc bay qua. Cảnh tượng nơi đây nổi bật lên một ngọn núi cao sừng sững, mây mù vờn quanh đỉnh núi, trên núi có một tòa thạch môn tỏa ra khí thế ngạo nghễ, thực sự làm cho người ta cảm thấy chú ý. Xuyên qua thạch môn là một trang viện. Đó chính là nơi tọa lạc của Phiêu Hương cốc.
Lưu Phong chân nguyên bây giờ chưa thể thi triển "Linh Phong chú" vì vậy chỉ còn cách đi bộ theo đường mòn mà trở về. Cứ như thế phải mất nửa canh giờ, cho đến khi mặt trời đã ở trên cao hắn mới về đến nơi.
Ngay lúc này từ xa xa bay đến một con chim nhỏ lông có năm màu, to bằng nắm tay, ríu rít kêu lên, bay xung quanh hắn. Tựa hồ như muốn nói gì đó với hắn.
Lưu Phong nhìn linh điểu mỉm cười nói:
-Được rồi, ta sẽ đến gọi nhị sư nương dậy.
Linh điểu trước mắt vốn được hắn đặt tên là Phi nhi, ba năm trước Lưu Phong đã cứu nó từ miệng một con mãng xà. Vốn lúc đầu hắn cũng không để ý cho lắm, chỉ thấy con chim nhỏ lông ngũ sắc rất đẹp, tiếng kêu dễ nghe nên thuận tay cứu nó đem về cho tam sư tôn chơi đùa. Ai ngờ khi mang về, các vị sư tôn đều kinh hãi kêu lên. Đây chính là hậu duệ của thượng cổ thần thú Thanh Loan điểu. Bây giờ còn nhỏ thì như vậy, nhưng khi lớn lên ắt sẽ phi thường.
Lưu Phong vốn là muốn cho tam sư tôn nuôi dưỡng. Không ngờ linh điểu như có linh tính biết được Lưu Phong chính là người cứu nó nên nhất quyết chỉ đi theo hắn. Bất đắc dĩ hắn đành phải tự tay mình nuôi dưỡng còn đặt cho nó một cái tên là Phi nhi. Trải qua một năm nuôi dưỡng, hắn và Phi nhi ngày càng có sự linh thông lẫn nhau. Một người một chim, mặc dù không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi nhưng chỉ cần thông qua tiếng kêu đặc thù là Lưu Phong có thể hiểu được ý tứ của nó.
"Phi nhi, cho đến khi nào ngươi mới có thể trưởng thành to lớn, chở ta ngao du chân trời góc bể đây?" Lưu Phong đối với "Thái Âm Thất Tinh Huyền" đã không còn kỳ vọng như trước nữa, tiểu tử kia khi trưởng thành có thể biến thành to lớn, chính thức trở thành Thanh Loan điểu, khi đó hắn có thể cưỡi chim tung hoành. Cho nên thường ngày hắn chăm sóc Phi nhi rất chu đáo. Bất quá bây giờ Phi nhi vẫn chỉ to bằng nắm tay.
Phi nhi tựa như hiểu rõ lời hắn nói, lập tức phun ra một tràng líu lo ríu rít. Bất quá Lưu Phong chợt giật mình. Hắn cùng Phi nhi đối đáp, không ngờ đã quên mất nhị sư tôn Thủy Mị Nhi.
"Không xong, đã trễ mất một chút."
Lưu Phong lập tức đề khởi toàn bộ chân nguyên trong cơ thể thi niệm chú pháp "Thần Hành chú". Thân thể lập tức vạch ra một đường thẳng tắp dẫn đến nơi ở của nhị sư tôn chính là Thanh Linh biệt viện. Có "Thần Hành chú" quả nhiên là tốc độ nhanh hơn rất nhiều. Thời gian không lâu hắn đã đi đến một tòa biệt viện màu sắc rực rỡ. Bước vào đây hắn không dám sử dụng "Thần Hành chú" nữa mà chuyển sang đi bộ.
Thanh Linh biệt viện của nhị sư tôn chính là một trong bốn tòa biệt viện của Phiêu Hương cốc, cũng chính là tòa biệt viện đẹp nhất tại đây. Dọc theo đường đi có rất nhiều kỳ hoa dị thảo được bố trí rất công phu, trái phải trước sau đều có trúc xanh bố trí theo một quy luật rất tự nhiên, các loại hòn non bộ theo đủ mọi hình thù cũng góp phần làm phong phú thêm cảnh tượng ở đây. Từng đám cây, bụi cỏ nơi đây đều phát ra ánh sáng nhè nhẹ, quả thật rất giống với chốn bồng lai tiên cảnh.
Lưu Phong bước lên thềm đá xanh, nhìn ngắm quang cảnh. Chợt một âm thanh truyền đến tai của hắn:
-Phong nhi, ngươi đã đến chưa?
Lưu Phong lập tức cuống quýt đi nhanh vào trong, tiến vào căn phòng ngủ.
Tấm màn chắn trước giường được vén lên. Một tuyệt sắc giai nhân, nửa thân trên mềm mại, trắng muốt chỉ mặc độc một chiếc yếm trắng xuất hiện. Hai tòa ngọc nhũ vuơn cao nhất thời làm cho chiếc yếm trắng căng phồng lên. Xuân quang vô hạn tỏa ra.
Lưu Phong cố gắng kìm chế, nuốt một ngụm nước miếng, không chút khách khí hân thưởng từ trên xuống dưới thân thể của nhị sư tôn. Tâm trạng vô cùng thích thú.
Updated 86 Episodes