Chương 2: Nửa đoá bỉ ngạn – Nỗi sợ vô hình

Tôi kinh hãi tột độ, run rẩy bấm di động gọi cho Cảnh Dã, Cảnh Dã nghe máy rất nhanh. Anh còn chưa kịp nói gì tôi đã gấp gáp nói: “Cảnh Dã, em sợ lắm! Anh mau đến đây đi.”

Cảnh Dã đầu dây bên kia còn muốn sợ hãi hơn tôi, anh hỏi: “Tiểu Di, có chuyện gì thế? A lô, tiểu Di?”

Tôi không thể trả lời, bởi vì lúc này tôi đang nhìn chầm chầm cái băng cát xét kia, nó chính xác là đang uốn éo nhảy múa. Âm thanh bài hát kia cứ phát đi phát lại, giống như nỗi sợ hãi của tôi lúc này, không có đường thoát. Thần kinh tôi tê liệt, cả người không chút sức lực, áp di động trên tai mà không thể mở miệng, tôi nghe dây thần kinh mình phăng phăng đứt mấy sợi.

Có tiếng bước chân dồn dập chạy tới, Cảnh Dã và bảo vệ đã tới, họ còn tưởng có tội phạm đột nhập vào cho nên trên tay ai nấy đều cầm vũ khí. Nhưng sau khi chạy tới thì không thấy ai khác ngoài tôi đang đứng chôn chân tại chỗ. Nghe tiếng Cảnh Dã dè dặt hỏi: “Tiểu Di, có chuyện gì thế?”

“Em sợ lắm, có cái gì ở chỗ cánh cửa, em sợ lắm!” - Tôi nhắm mắt nhắm mũi quay đầu chạy về sau ôm chầm lấy Cảnh Dã. Anh hỏi: “Em nhìn thấy cái gì vậy?”

Tôi không dám nói, chỉ rút ở trong lòng anh len lén quay đầu chỉ về phía băng cát xét. Nào ngờ vừa mở mắt tôi đã trừng to 2 con ngươi lên nói: “Nó đâu rồi?”

Bảo vệ dù không biết thực hư ra sao cũng đã cầm vũ khí chạy về phía căn phòng kia cật lực tìm kiếm. Cảnh Dã hỏi: “Nó, nó là cái gì?”

“Nó là cuộn băng cát xét cũ, giống như ma vậy, phát ra âm thanh đáng sợ lắm, nó vừa ở đây mà.”

Tôi nhìn Cảnh Dã đầy trông đợi, nhưng anh chỉ thở dài một cái rồi nói: “Tiểu Di, là em mệt quá rồi.”

Tôi đương nhiên không đồng ý, đã vụt khỏi tay anh chạy về hướng đó, giật khúc cây trên tay bảo vệ ra sức đập phá: “Mày đâu rồi, có giỏi ra đây đấu với tao...”

Bảo chứng rành rành là tôi không phải mệt quá như lời Cảnh Dã nói, bởi vì tôi đập vỡ nát cánh cửa căn phòng kia mà. Cảnh Dã lao đến ôm tôi, anh nói: “Tiểu Di, đừng đập nữa, không có gì mà em.”

Tôi trừng trừng anh, tức giận đến muốn khóc nói: “Cảnh Dã, anh không tin em? Em không điên, em không điên. Rõ ràng nó vừa ở đây mà.”

Cảnh Dã nhìn di động tôi rơi dưới đất trong tình trạng còn cắm tai nghe, anh có chút giận nói: “Tiểu Di, tần sóng tai nghe sẽ làm thính giác em phát sinh ảo thính. Căng thẳng và mệt mỏi sẽ khiến em sinh ảo giác. Hoặc đây là nơi giải phẫu, có rất nhiều hiện tượng khoa học không thể giải thích được.”

Tôi hung bạo hất tay Cảnh Dã ra, không mấy thiện cảm nói: “Em không bị gì, nếu như thể lực em có vấn đề thì làm sao em có thể quay mấy cảnh hành động ở Dubai cực khổ như thế được.”

Cảnh Dã là con người rất điềm tĩnh, anh xuôi tay nói: “Ok! Em không bị gì, bây giờ anh sẽ gọi cho trợ lí đến đón em. Sau khi xong việc anh sẽ đến thăm em, được chứ?”

Cảnh Dã từ trong túi quần móc ra di động, tôi không nhân nhượng đem tay anh vật xuống, di động theo đà trượt khỏi tay anh rơi xuống đất. Tôi móc ví từ trong túi áo khoác ra 2 vạn tệ nhét vào tay anh, sau đó thêm một tấm danh thiếp của luật sư nhét luôn vào tay anh nói: “Đây là tiền bồi thường, nếu như bọn họ muốn kiện hãy gọi cho luật sư của em.”

Tôi hất người Cảnh Dã, đi đến nhặt di động của tôi nằm dưới đất với thái độ vô cùng mất thiện cảm, sau đó một đường đi thẳng ra cổng.

Không biết là Cảnh Dã đã gọi cho trợ lí của tôi hay bọn họ vốn dĩ theo đuôi tôi từ đầu mà vừa ra khỏi cổng đã thấy xe đợi sẵn. Bọn họ giống như gấp rút lùa tôi vào xe nhanh nhất có thể, còn tôi vì vừa sợ hãi vừa bực dọc mà không phản kháng nổi, đành để bọn họ lùa lên xe.

Tất nhiên là với bộ mặt kia của tôi thì có cho vàng bọn họ cũng chẳng dám mở miệng nói gì. Tôi ngồi một lát rồi lấy di động gọi cho Phàn Vĩ, nhìn thấy tai nghe, không hiểu sao tôi có chút ác cảm với nó nên tháo ra quăng xuống sàn xe. Chuông đổ một cuộc, không có người bắt máy, tôi kiên nhẫn gọi thêm lần nữa, đổ 2 lượt chuông thì Phàn Vĩ bắt máy, giọng anh chàng say ngủ nhừa nhựa nói: “Ai đấy? Sáng sớm đã gọi người ta...”

“Ninh Phồn Di đây!” - Tôi cá chắc là anh chàng đã tung chăn ngồi dậy khi nghe tôi trả lời rồi. Thật sự là Phàn Vĩ đã thay đổi giọng điệu hẳn mà nói: “Di Di à, sao cậu gọi tớ sớm vậy?”

“Cậu gan lắm, không muốn kiếm tiền nữa à?” - Tôi khá là không vui, nào ngờ âm thanh đầu dây bên kia còn khiến tôi không vui nhân đôi. Một cô nàng nào đó chung giường réo gọi anh chàng, không đợi Phàn Vĩ trả lời, tôi nói luôn: “Cậu rời khỏi cô ta trước khi tớ chặt cái đầu của cậu xuống.”

Nghe tiếng bước chân dồn dập chạy ở đầu dây bên kia, chưa đầy một phút Phàn Vĩ đã thở hì hì nói: “Tớ đi ra rồi, cậu có chuyện gì cần tớ làm sao?”

“Tôi về Trung Quốc rồi, chuyện căn nhà kia vẫn trôi chảy chứ? Tôi muốn đích thân đi xem.”

“Cậu mới về nên nghỉ ngơi đi, chuyện nhỏ này tớ với quản lí cậu làm được...”

“Bây giờ tôi bay đến Trùng Khánh, ba tiếng sau gặp cậu ở sân bay!” - Không đợi Phàn Vĩ nói hết, tôi chốt hạ một câu rồi cúp máy.

Quả nhiên ba tiếng sau, Phàn Vĩ có mặt trước sân bay, tôi mặc áo khoác đen dài qua gối, mặt mũi trùm kín mít nhanh chân đi ra. Ai ngờ trông thấy Phàn Vĩ đứng trước chiếc xe cũ kĩ không thể cũ kĩ hơn, tôi chạy vội ra mở cửa leo lên xe, sau đó hỏi: “Siêu xe của cậu đâu, sao lại nhặt đống sắt vụn này hả?”

Phàn Vĩ trề môi nói: “Còn chẳng phải cậu làm bảo bối của tớ giận sao, nên tớ

phải đưa xe cho cô ấy đi dạo.”

Ồ! Tôi xoay người, đem túi xách đập lên đầu Phàn Vĩ: “Cậu bị ngu à, vậy cũng không biết đường thuê một chiếc xe đàng hoàng sao, cậu thiếu tiền sao, tôi thiếu tiền sao?”

Phàn Vĩ mặt nhăn như khỉ ăn phải ớt nói: “Xin hồn, tớ tìm cả buổi mới thuê được nó đấy. Di Di à, chúng ta có nên mua một chiếc xe mới không?”

“Im miệng mà lái xe đi...chết tiệt.”

Tôi nói còn chưa hết câu thì xe nó dằn một cái khiến tôi muốn cắn phải lưỡi. Phàn Vĩ thấy thế ra sức cười nhạo tôi một trận.

Căn nhà kia nằm trong một con hẻm khá lớn nhưng lại thưa người qua lại. Chúng tôi lái xe đến đó thì vừa vặn giờ cơm trưa, Phàn Vĩ đòi tôi đãi ăn một bữa lớn đặc sản Trùng Khánh. Sau khi ăn xong Phàn Vĩ gọi điện cho chủ căn nhà, gọi đến ba lần chủ căn nhà mới bắt máy, nhưng kết quả ông ta lại bảo đang có việc không thể lập tức đến, bảo chúng tôi chờ.

Chờ đến 5 giờ chiều, ông ta mới bảo là sắp đến, nói chúng tôi có thể đến đó xem xung quanh trước. Phàn Vĩ cầm địa chỉ lái xe vào căn nhà, tứ hợp viện thời Mãn Thanh vẫn còn nguyên sơ, chỉ là màu sắc có hơi cũ kĩ một chút.

Từ con đường vào cổng có một khoảng trống 20 mét, mọc đầy hoa dại hai bên. Phàn Vĩ đỗ xe ngoài đường rồi cùng tôi đi vào, cánh cổng làm bằng gỗ, chính cổng treo một tấm bảng gỗ khắc ba chữ “Ngoạ Di Cư” còn rất mới. Được biết nơi này trước đây ông chủ nhà sửa sang để cho thuê du lịch thuê nên tấm bảng kia chắc chắc là mới làm.

Bỏ qua tấm bảng, hai bên cổng mới làm tôi chú ý hơn hẳn, bởi vì nó ẩn ẩn hiện hiện khắc hai câu đối, cái này có vẻ đã được khắc khá lâu rồi. Thấy tôi vươn tay lên sờ, Phàn Vĩ cũng nhảy tót tới rồi lập tức muốn bổ ngửa ra nói: “Di Di, máu...máu.”

Máu cái đầu cậu ta, tôi không học y nhưng cũng biết cái kia là sơn. Tôi trợn mắt nhìn Phàn Vĩ, lấy tay chà qua màu đỏ sẫm kia một cái rồi nhún vai.

Đợi qua một tiếng nữa, ông chủ nhà vẫn nói chưa thể đến, tôi khá bực dọc nói với Phàn Vĩ quay về, nhưng giống như có một lực nào đó lôi kéo tôi ở lại. Cái xe cũ kĩ kia dù có nổ máy cỡ nào cũng không được, Phàn Vĩ là cậu ấm, dĩ nhiên không thể sửa xe, vì vậy chỉ đành đợi cứu hộ đến.

Không ngờ thời tiết về chiều càng nổi gió, ban đầu tôi cảm thấy hít khí trời thế này rất tốt. Cho nên đã gọi Phàn Vĩ mở đèn xe, còn chúng tôi ngồi bên ngoài hóng gió. Hơn 7h tối, gió ngày càng lớn, không hiểu sao, tôi nghe sau gáy lành lạnh nên ngồi xổm xuống đất kéo áo khoác trùm kín người.

"Di Di, vị hôn phu của cậu đâu?"

Phàn Vĩ ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, lân la tám chuyện.

"Tên đó kết hôn với mấy cái tử thi kia, lễ đường ở viện pháp y. Đừng nhắc tên đó nữa, chúng tôi vừa cãi nhau một trận lúc sáng đây.”

"Di Di, gan cậu lớn thật đấy, lấy một người chồng suốt ngày mổ xẻ xác chết, nghĩ đến thôi tớ đã rùng rợn rồi.”

Tôi còn định trả lời thì đã nghe Phàn Vĩ

vặn cổ cái "rắc", cậu ta kéo mũ áo khoác chụp lên đầu, sau đó cất giọng khác thường: “Cậu không thấy nơi này có hơi rợn người sao?"

Tôi vốn định gào cậu ta chết nhát, nhưng nghĩ lại không đúng. Phàn Vĩ này chỉ sợ nhất là không có tiền, nhì là tử thi, còn lại cái gì cũng đều không sợ, nhất là chuyện yêu ma quỷ quái.

Gió mỗi lúc một lớn, đến nỗi thổi tuột áo khoác của tôi khoác trên vai, lộ ra nửa đoá hoa Bỉ Ngạn đỏ rực trên vai phải. Tôi cảm nhận được một cơn gió lạnh toát chạm vào da thịt, chạy dọc sống lưng tôi.

Bầu trời đen kịt, không có đèn đường, chỉ có đèn pha của xe ảm đạm cơ hồ không chống lại được đêm tối, bỗng dưng Phàn Vĩ lại vặn đầu cái "rắc", chiếc đầu chểnh về bên trái, mặt cậu ta nhìn sang phía tôi nhưng tôi lại không thể nhìn thấy rõ được.

"Áo khoác cậu rơi rồi kìa, để tôi giúp cậu."

Phàn Vĩ chầm chậm đưa tay lên trước mặt tôi, ngón tay cậu ta gân guốc dài sọc như bộ xương người từ dưới mộ. Tuy rằng tôi không học y, nhưng mà chồng sắp cưới của tôi là bác sĩ pháp y, ít nhiều dạy tôi đủ nhận biết, ngón tay kia là của phụ nữ.

Trái tim tôi nhảy khỏi lồng ngực, sợ đến nỗi không thể nhúc nhích, ngón tay xương xẩu kia cứ thế chầm chậm, chậm chậm rút ngắn khoảng cách với vai tôi. Lạnh đến thấu xương, bàn tay sát đến vai tôi bỗng dưng khựng lại, dè dặt nắm chặt chỉ còn ngón trỏ, cuối cùng chạm vào chỗ đoá Bỉ Ngạn.

Chapter
footer(); ?>