Chương 164: Xích Diệm Hỏa Lân

Xích Diệm Hỏa Lân

Hai tháng trôi qua, Dương Thanh vẫn hôn mê bất tỉnh. Nhưng nếu lúc này có ai đó ở trong Thất Sát Cốc này, tất sẽ phải kinh ngạc đến há hốc mồm, chỉ thấy hai mắt hắn sáng rực, toàn thân thể được một lớp quang mang máu bạc bao phủ, thân thể khô héo của hắn được Âm Dương Sinh Tử Quyết bảo vệ lúc này xuất hiện biến hóa. Lúc này trong cơ thể hắn, có một luồng linh lực kỳ lạ, từ trong đan điền ầm ầm tràn ra, luồng linh lực này, dưới sự hô ứng của sinh tử quyết, không ngờ đang cải tạo lại thân thể hắn, tốc độ hồi phục của hắn nhanh chóng đến mức mắt thường cũng có thể nhìn ra được, toàn bộ kinh mạch và thân thể của hắn qua làn rèn luyện này đã được triệt để cải tạo, tuy chưa đến mức đao thương bất nhập, nhưng so với tu sĩ, bình thường, không chỉ cứng rắn hơn một lần,

Luồng linh lực bí mất này không ngừng ào ào tuôn ra, chẳng mấy chốc cơ thể hắn vô thanh vô tức tiến tới bình cảnh của Kết Đan sơ kỳ.

Toàn thân hắn, quang mang rực sáng, thân thể hắn lơ lwungr trên không trung

Theo bánh trướng của linh lực, một tia lính khí đầu tiên đã dâng lên xé mở bình cảnh trên thân thể hắn. dần dần tầng ngăn cách vô hình này mỏng đi, rồi

Đùng!!

Trong não hải hắn vang lên một tiếng tiêm minh, bình cảnh đã hoàn toàn bị phá vỡ không còn sự cản trở linh lực càng điên cuồng chạy vào trong cơ thể hắn, Kim Đan tại đan điền của hắn nhanh chóng xoay tròn, rồi lớn lên gấp rưỡi lúc ban đầu, tản mát ra kim quang chói mắt. Cảnh giới Kết Đan trung kỳ của hắn đã hoàn toàn vững chắc

trong cơ thể hắn nhanh chóng bài trừ tạp chất đẩy trở ra ngoài

Theo thời gian trôi qua, dần dần linh khí tiết ra ngày một chậm rồi dừng lại,

Một ngày sau đó, Dương Thanh từ từ mở mắt, hắn nắm chặt hai tay lại cảm nhận sức mạnh mới dâng lên trong người, cảm giác thật thư sướng, đốt nhiên tiên thức của hắn, đau nhói, một đoạn ký ức không phải của hắn tiến vào não hải, từng đoạn từng đoạn ký ức nhanh chóng chạy qua đầu hắn, chừng khoảng thời gian uống hết một tách trà, cơn đau mới chấm dứt, hắn mở bừng hai mắt, lẩm nhẩm:

-Ngụy phu nhân!! Đa tạ

………….

Thì ra, lần này hắn không chết, thứ nhất chính là do bản thân hắn, có hồn lực và tiên thức, mạnh hơn rất nhiều đám tu sĩ cùng cấp, trong khi thi triển Quang Ảnh Độn đã âm thầm giấu đi thần hồn, mới có thể chiến thắng Dương Đỉnh Thiên. Nhưng trọng yếu hơn, đó là, qua trận chiến vừa rồi với hai huynh dệ họ Trần, và thi triển Quang Ảnh Độn, hắn đã đạt được điều kiện mở ra phong ấn sức mạnh mà hơn hai trăm năm trước Ngụy Phu nhân đã vì cháu gái mà gieo vào người hắn, điều kiện chính tiến vào bình cảnh sơ kỳ đỉnh phong và có thần hồn mạnh gấp 5 người khác. vừa rồi, đoạn kỹ ức mà bà để lại hắn mới biết điều này, nhờ có phong ấn này và Âm Dương Sinh Tử Quyết, hắn không ngờ đạt được cơ duyên, không những không chết mà còn đạt tới Kết Đan Trung kỳ một cách vô cùng thuận lợi,

Hắn đứng dậy nhìn về phương hướng Cô Sơn Tiên Đảo năm xưa vái một vái dài,

-Đa tạ Ngụy Bà bà. Ta nhất định sẽ cố gắng.

Trong đoạn ký ức này có một số điều lần đầu tiên hắn nghe thấy, cũng vén một số bức màn bí mật của hai trăm năm trước, trong đó Ngụy phu nhân nói rằng, năm xưa vì hắn không chịu tu tiên nên bà miễn cưỡng mới dùng đan dược kéo dài tuổi thọ cho hắn, lại không tiếc hao tổn linh lực đặt một phong ấn linh lực vào người hăn, vừa là bảo vệ hắn l;úc nguy cấp, vừa để sau này nếu hắn đổi ý tu tiên thì đây sẽ là một phần trợ giúp không nhỏ, tiếc lầ năm đó hắn lại không chọn con đương tu hành, hắn ở lại Cô Sơn Tiên Đảo đến một trăm năm mươi năm thì Ngụy phu nhân nhờ cơ duyên xảo hợp gặp một lúc ba vị tiền bối Luyện Thần, lẽ ra ở nhân giới này, không thể có luyện thần mới phải, nhưng vị tiền bối này thực sự là Luyện Thần cảnh giới, những gì, Ngụy phu nhân nghe được từ vị tiền bối này đại để không khác mấy so với những gì mà Triệu Phong nói với hắn năm xưa, Nhân Giới này thực ra không phải nhân giới àm chỉ là một bộ phần mà thôi, mảnh đất này bị tiên tộc và ma tộc kia liên hợp phong ấn linh khí, biến thành một giới diện phụ thuộc vào họ,không có Luyện Thần kỳ, những chuyện như vậy chỉ có khi đạt đến Hóa Anh hậu kỳ đỉnh phong mới đạt được tư cách biết chuyện, Vị Luyện Thần kỳ này nói với Ngụy Phu nhân rằng, vài vạn năm nay, nhân giới vẫn tìm cách phá bỏ xiềng xích phong ấn này, có lẽ đã sắp có thu hoạch, lão cũng nói với bà rằng, lão có cách giúp bà lên đến Luyện Thần cảnh giới, nhưng không thể ở được nơi này, mong bà lấy nhân giới làm trọng liên hợp phá vỡ phong ấn. Sau khi suy tính thiệt hơn Ngụy Phu nhân quyết định đi theo ba vị tiền bối này, bà con phân vân về hắn thì đúng lúc này hắn lại đòi về thăm quê cũ nên bà liền cho hắn đi, kèm theo một cái hộp dặn hắn về quê mới được mở, chính là bức thư của Thanh Hương. Nguồn cơn cho còn đường tu hành của hắn, Cuối đoạn ký ức bà nói rằng, nếu hắn có may mắn đạt đến tiêu chuẩn để mở ký ức này, thì hắn hãy cố gắng tu hành hơn nữa, chính bà cũng không biết rằng bản thân đi đến nơi như thế nào, nên chỉ có khi nào hắn tiến đến Hóa Anh hậu kỳ thì hắn mới có cơ hội gặp lại Thanh Hương, đoạn ký ức còn để lại cho hắn rất nhiều công pháp, còn có phương pháp luyện dược, còn có một bảo tàng do Ngụy phu nhân để lại, chỉ có hắn mới mở được, bảo tàng này không ngờ giấu ở nơi mà CÔ Sơn tiên đảo tọa lạc năm xưa>

-Thì ra là vậy

Hắn cứ luôn tự hỏi tại sao, năm đó Thanh Hương lại vội vàng ra đi như vậy, chỉ để cho hắn một bức thư không đầu không cuối, thì ra nguyên nhân chính là do hắn, nếu năm đó hắn quyết chí tu hành thì có lẽ đã khác, hắn hiểu quyết định của Ngụy bà bà năm đó, chính vì không muốn Thanh hương đau lòng khi thấy hắn chết già, nên mới dứt khoát bỏ hắn lại, hắn không trách Ngụy phu nhân, hắn chỉ trách chính mình;

-Thanh Hương nàng yên tâm, nhất định ta sẽ tìm nàng, dù có phải đi khắp chân trời góc bể

………..

Ngồi thổ nạp hai ngày liên tục thì Dương Thanh đã khôi phục hoàn toàn, tăng lên một tiểu cảnh giới không hề khiến cho hắn vui vẻ bao nhiêu, bởi vì hắn nhận ra mình đang ở vào một tình thế cực kỳ nguy hiểm. Mấy ngày hôm nay hắn nhận ra xung quanh mình toàn là yêu thú, có rất nhiều yêu thú cao cấp, thậm chí DƯơng Thanh ngờ rằng nếu vào sâu hơn sẽ gặp yêu thú cấp 7, thậm chí hóa hình yêu thú cũng không chừng, may cho hắn là hắn ở ngoài rìa Thất Sát cốc, nhưng mấy ngày hôm nay hắn cũng phải thiết đặt trên mấy cái trận pháp triệt để ẩn giấu khí tức,hắn đào sâu xuống mặt đất tạo thành một cái hang để ở tạm thời, nếu không như vậy, chỉ sợ hắn sẽ bị đám yêu thú ở đây, giết chết, hắn buồn bực ở trong pháp trận nhíu mày, hắn đã thử đào xuống đất rồi dùng độn thuật để thoát ra nhưng suýt chút nữa còn mất mạng, vừa ra khỏi trận pháp hắn đã gặp một bầy U Minh Thử, khiến hắn phải âm thầm lùi về trận pháp, thoát ra bằng độn thuật là không thể, thì phi hành lại càng không, hắn vô cùng lo lắng, sợ rằng nếu cứ bị giam hãm ở đây thể nào cũng có ngày bị yêu thú cấp cao phát hiện. Nhưng hắn suy nghĩ mãi cũng không tìm được cách nào để ra ngoài, Giá mà có Tử Nguyêt ở đây, vừa nghĩ đến bóng hình thướt tha đây, hắn chợt mỉm cười, càng ngày hắn và nàng càng tiến đến dần một thứ tình cảm kỳ lạ, hắn không hề nghi ngờ rằng mình đã thích nàng,. rồi hắn chợt phì cười

Giỡn sao, nếu mang Tử Nguyệt theo chẳng lẽ hắn lại bị ép đến mức phải chạy vào đây hay sao, nói gì thì nói, nếu huynh Đệ Trần Hữu Lượng không truy sát hắn, thì làm sao hắn đạt đến Kết Đan trung kỳ được, thật đúng là nhận quả tuần hoàn…..

Trong lúc hắn còn đang điên đầu tìm cách thoát ra thì trên Đại Nam Quốc, và các quốc gia lân cận, Hắc Sát Giáo đã treo thưởng cho cái đầu của hắn 10 vạn linh thạch, ai báo tin về hắn 5 vạn linh thạch, đám tu sĩ âm thầm chặt lưỡi:

-Tên Đồng Mã Kỳ này không biết đắc tội thế nào mà giáo chủ Hắc Sát giáo ra giá cao như vậy.

-Đúng vậy với tiền thưởng như vậy, chỉ sợ toàn bộ tu sĩ quanh vùng sẽ mở to con mắt, chỉ sợ tên kia lành ít dữ nhiều.

Thế nhưng mặc dù, hắc sát giáo ra giá cao như vây, nhưng qua mấy tháng rồi, cũng không có ai nhìn thấy cái bóng của hắn, việc này khiến Trần Hữu Lượng và TRần Hữu Minh bị trách phạt môn phen khiến chúng tức giận vô cùng, thể không đội trời chung với Dương Thanh.

Lúc này trong Thất Sát cốc, Dương Thanh đã thử mấy phương pháp, nhưng đều không thể đi được quá mười trượng, số lượng yêu thu ở trong này thực sự là quá nhiều, như thể nơi này sinh ra là dành cho yêu thú vậy. hắn đau khổ nhìn đám Sát Lang đang đứng phía ngoài pháp trận, Nếu không phải Tiểu Cửu Khúc Âm Ma đại trận của triệu phong vô cùng cao minh thì hắn sớm đã bị phát hiện rồi, đang buồn bực thì bỗng nhiên hắn nhìn thấy một chuyện đáng ngờ.

trên mặt đất đột nhiêt phát ra bạch quang, phía trước cách nơi hắn ẩn thân truyền ra một tiếng rống như tiếng rồng gầm

đám Sát Lang và mấy con yếu thu xung quanh nghe thấy tiếng gầm này bỗng run rẩy, thân hình liên tiếp thối lui. Khụy người xuống, như đang triều bái.

Cùng lúc đó, trong bạch quang một đoàn kim ảnh bay ra, Kim Ảnh này vô cùng chói mắt, nó lượn trên không trung hai vòng rồi huyễn hóa ra một của cự thú to hơn hai mươi trượng, cả người kim quang chói mắt, lân phiến trải rộng khắp thân, thần thế vô cùng uy nghĩ, lũ yêu thú xung quanh rống lên một tiếng như thể chào đón đại vương của chúng vậy. vừa nhìn thấy con cự thú này, Dương Thanh thầm kinh hồ:

-Xích Diệm Hỏa Lân

-Hắn nhận ra con cự thú này, năm xưa ở Tây Nhạc sơn hắn đã gặp một con xích diệm hỏa lân, nhưng rõ ràng còn mà hắn gặp so với con này đạo hạnh cách nhau mười vạn tám ngàn dặm đây có lẽ đã đạt đến cấp bẩy không chừng

Con Xích Diệm Hỏa Lân vừa mới bước đi mấy bước, lại uy phong lẫm lẫm rống to một tiếng, một cổ khí thế bài sơn đảo hải vọt thẳng lên trời. Ngay cả Dương Thanh đứng trong trận pháp cũng không khỏi biến sắc, đám yêu thú ở ngoài cũng điên cuồng gào lên, theo, chừng một lát sau đó, một con Sát Lang từ trong rừng chạy ra, con Sát lang này to gấp đôi những con khác, toàn thân trắng toát, khí thế vương giả trên người nó, khiến Dương Thanh nhận ra con này chính là Lang Vương, còn lang vương này chạy đến trước mặt Xích Diệm Hỏa Lân tru lên một tiếng,

Nhìn con Lang Vương này hắn đoán ít nhất tính theo cảnh giới của nhân tộc nó cũng đã là Ngưng Nguyên trung kỳ

Xích Diệm Hỏa Lâm, gầm lên một tiếng như ra lệnh, đám yêu thú liền tách ra hai bên, để lộ một con đường, điểm cuối của con đường này không ngờ lại ở trước tiểu trận của hắn, hắn àm thầm thóa mạ:

-Con mẹ nó, làm thế nào bây giờ,

hắn thấy vậy, tay lật lại, nhanh chóng triệu ra Âm Hồn Kiếm Giáp, và Âm Giới Kiếm, lại gọi ra Ngũ Linh Thánh Mẫu, thầm nhủ:

-Nếu hôm nay có chết, cũng phải cho bọn này một trận

Tuy nói thế nhưng tay cầm kiếm của hắn bất giác đã hơi run rẩy

Kim quag chợt lóe, Nháy mắt con Xích DIệm Hỏa Lân liền biến mất vô tung vô ảnh, khí nó hiên ra thì đã ở trên đầu trận pháp, nó rống lên một tiếng, Hỏa Diễm ngập trời, mang theo uy áp kinh khủng phủ lên trận pháp

Mặc dù Dương Thanh biết yêu thú này rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh như vậy, tiểu trận của hắn không quá hai hơi thở liền bị công phá, Hỏa diễm nhanh chóng tràn vào,

Sắc mặt Dương Thanh đại biến thân hình hắn thoáng một cái hóa thành một đạo thanh hồng chui xuống mặt đất, hắn vừa biến mất phạm vi xung quanh hắn vài chục trượng mặt đất phía trên bị đốt cháy hoàn toàn, đất đá bị hỏa diểm luyện thành bột mịn, mấy con yêu thú không tránh kịp nhất nhất đều hóa thành tro bụi,

Đạo thanh hồng, từ trong đất bay ra, đáp xuống cách con Hỏa Lân một khoảng, mặc dù hắn chui vào trong đất nhưng vẫn bị sức mạnh của Hỏa Diễm làm bị thương, nhìn người hắn vô cùng chật vật.

Xích Diệm Hỏa Lân thấy thế thì cũng vô cùng ngạc nhiên, hồi lâu nó bất ngờ mở miệng ra nói tiếng người:

-Nhân loại, người là kẻ đầu tiên tránh được Lôi Vân Hỏa của Xích Long ta. Trong vòng 1 vạn năm nay, không tệ.

- Hả, người biết nói, lại còn có tên

Dươg Thanh ngạc nhiên quá đỗi, buột miệng nói.

Lời hắn vừa dứt thì đã ý thức được không ổn, chỉ thấy Xích Long hai mắt trợn to, tức giận. hắn vội ôm quyền thi lễ nói:

-Xích Long tiền bối bớt giận. vãn bối chỉ là đi qua nơi này. Không hề mạo phạm đến cành cây ngon cỏ ở đây, bây giờ vãn bối xin cáo từ.

Xích Long âm trầm nói:

-Đi qua nơi này. Hừ, bất kể nhân loại nào vào đây, cũng chỉ có 2 con đường mà thôi

Dương Thanh vẫn âm thầm cảnh giác nói:

-Xin tiền bối nói rõ:

-Con đương thứ nhất, ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, sau đó ngươi sẽ đến làm nô bộc cho chủ nhân của nơi này.

Nô bộc, chủ nhâ??. Chả lẽ tên xích long này còn chưa phải chủ nhân nơi này.

Như hiểu được được suy nghĩ của hắn, Xích Long nói:

-Chủ nhân nơi này đạo hành vô cùng cao thâm, ngươi tu mấy kiếp mới được làm nô bộc cho chủ nhân, ngươi lại còn không cao hứng.

-Vẫn là xin Xích tiền bối nói con đường thứ hai cho vãn bối

Xích Long Gầm lên một tiếng khiến đám yêu thú xung quanh sợ hãi vô cùng, nó nói:

-Cong đường thứ hai, đánh thắng ta, ta sẽ tha cho ngươi, còn không ngươi sẽ trở thành thức ăn cho yêu thú nơi này

Trong một chỗ vô cùng thâm sâu tại THất Sát Cốc, một thanh bào nhân đang nằm một chiếc giường làm bằng hắc ngọc, nhìn lên một quả cầu trôi nổi trên không trung, trọng đó hiện lên hình ảnh của Dương Thanh và Xích Long, thanh bào nhân này điểm tay vào quả cầu rồi nói:

"Di, có thể tránh được lôi vân hỏa, tên này có chút thú vị?". thanh bào nhân này mỉm cười nhưng không hiểu sao, không có chút nào giống cười, mà nhìn gương mặt lại vô cùng đáng sợ

"Mười vạn năm". Thanh bào nhân, trầm ngâm nói.

- Mười vạn năm qua, bản nhân bị giam hãm tại nơi này, nếu ta ra được khỏi đây, nhất định ta sẽ không tha cho ngươi, cho dù người là Tiên Đế thì thế nào,

Sau một hồi lâu thanh bào nhân lại lặng lẽ nằm xuống giường ngọc, nhắm mắt Một lát sau,trong đầu Xích Diệm Hỏa Lân có một thanh âm nữ tử lạnh lùng truyền đến: "Xích Long, bắt sống hắn, ta có chuyện muốn hỏi?". Xích Long cung kính đáp. "Chủ nhân yên tâm, ta sẽ mang hắn đến".

Dương Thanh còn chưa kịp nói gì thì Xích Long đã há miệng ra, một đạo hỏa diễm kinh khủng nhắm hắn lao đến, Hắn nhanh chóng vận dụng Hỏa Lân bào chống lại sức nóng, ngay khi vừa vận dụng hắn đã biết mình làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn

-Hỏng rồi

Hắn thầm kêu không ổn. chỉ thấy Xích Long gầm lên, - Nhân loại khốn kiếp, dám mang thân thể của tộc ra làm pháp bảo, grao,

Xích Long đã thực sự điên cuồng, nó đã quên mất lời dặn của thanh bào nhân, nó muốn giết chết ngay tên nhân tộc to gan, dám mang thân thể tộc nhân của nó ra làm pháp bảo.

Một luồng hỏa diễm cực mạnh nữa được Xích Long phun ra, không đến ba hơi thở nữa, hắn sẽ bị cỗ hảo diễm này nung thành tro bụi. hắn cố gắng chống đỡ, nhưng không thể được, so với Xích Long hắn chỉ như con kiến không hơn, hai cánh tay hắn đã bị hảo diễm đốt tróc ra, lộ hết xương trắng, tóc tai hắn cháy trụi, Xích Long đã thu hồi hoả lân bào trên người hắn

Kết quả sau một lát, người hắn đã có chỗ chỉ còn xương, huyết vụ lan ra, lại một lần nữa, hắn cận kề cái chết

Vừa lúc đó trên không trung vang lên một giọng nói tức giận:

-Xích Long

Một luồng uy áp khổng lồ phủ đến, Xích Long nhanh chóng bị đánh bay ra phái phía sau, nó đau đớn gào lên một tiếng, một luông linh lực bao bọc lấy Dương Thanh, ngăn hắn không chết, tiếng nói kia lại vang lên

-Xích long, ngươi muốn chết.

Chapter
1 Chương 1: Chương 1: Thần Ma đại chiến
2 Chương 2: Chương 2: Nhà họ Dương ở trấn Tế Giang
3 Chương 3: Chương 3: Cô Sơn tiên đảo
4 Chương 4: Chương 4: Gặp nạn tại Tống Sơn
5 Chương 5: Chương 5: Thoát chết trong gang tấc
6 Chương 6: Chương 6: Nấm thịt người
7 Chương 7: Chương 7: Khí số chưa tận
8 Chương 8: Chương 8: Gặp lại
9 Chương 9: Chương 9: Lấy được người đẹp
10 Chương 10: Chương 10: Hồi hương
11 Chương 11: Chương 11: Con đường tu luyện
12 Chương 12: Chương 12: Sinh tử quyết
13 Chương 13: Bắt đầu tu luyện
14 Chương 14: Chương 14: Nhập môn
15 Chương 15: Chương 15: Tàng Thư Các
16 Chương 16: Chương 16: Tụ Pháp Đơn
17 Chương 17: Chương 17: Hỗn Nguyên Tán
18 Chương 18: Chương 18: Hắc Lâm đoạt bảo
19 Chương 19: Chương 19: Gió tanh mưa máu
20 Chương 20: Chương 20: Tranh giành bảo vật
21 Chương 21: Chương 21: Thoát chết
22 Chương 22: Chương 22: Bạch Thủy Thành
23 Chương 23: Chương 23: Nhiệm vụ đầu tiên
24 Chương 24: Tử Nguyệt
25 Chương 25: Ảo cảnh
26 Chương 26: Chương 26: Vây khốn
27 Chương 27: Núi vắng săn yêu
28 Chương 28: Ngũ sắc khổng tước
29 Chương 29: Lọt vào cổ trận
30 Chương 30: Vọng nguyệt lâu
31 Chương 31: May mắn không ngờ tới
32 Chương 32: Âm phủ ma châm
33 Chương 33: Sát yêu
34 Chương 34: Án mạng
35 Chương 35: Quyết đấu
36 Chương 36: Hắc long
37 Chương 37: Gặp lại Đồng Mã Kỳ
38 Chương 38: Sao ta toàn phải trốn chạy
39 Chương 39: Lại phải chạy trốn
40 Chương 40: Vận may đã hết
41 Chương 41: Âm Hồn đảo
42 Chương 42: Mười năm trên đảo
43 Chương 43: Hỏa long và Huyền vũ
44 Chương 44: Tàn tích
45 Chương 45: Lâm Địa
46 Chương 46: Tinh hồn quyết
47 Chương 47: Luyện hồn
48 Chương 48: Bát túc tri thù (nhện tám chân)
49 Chương 49: Thủy quái
50 Chương 50: Ba kẻ tu luyện ma công
51 Chương 51: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi
52 Chương 52: Vô cực thánh tổ
53 Chương 53: Hỗn Nguyên đại đạo
54 Chương 54: Linh thú viện
55 Chương 55: Hỏa Lân Bào
56 Chương 56: Thử bảo
57 Chương 57: Lại gặp vận đen
58 Chương 58: Nhị bảo ra uy
59 Chương 59: Giả chết
60 Chương 60: Tiến nhập Phong sơn
61 Chương 61: Chậm một bước
62 Chương 62: Nan đề
63 Chương 63: Đòn trí mạng
64 Chương 64: Hàn Đỉnh Bích Ngọc
65 Chương 65: Cố nhân
66 Chương 66: Lưỡng đầu thọ nạn
67 Chương 67: Lộ mặt
68 Chương 68: Chạy trốn
69 Chương 69: Cửu khúc âm ma đại trận
70 Chương 70: Luyện đan
71 Chương 71: Hắc Long Thất Tử
72 Chương 72: Xích hỏa phượng hoàng
73 Chương 73: Long tranh Phượng đấu
74 Chương 74: Trúc Cơ
75 Chương 75: Thăng Tiên Thành
76 Chương 76: Đấu giá hội
77 Chương 77: Minh nguyệt các
78 Chương 78: Tu sĩ lạ mặt
79 Chương 79: Ngũ hành tông
80 Chương 80: Năm cỗ quan tài
81 Chương 81: Mảnh đất thần bí
82 Chương 82: Huyết hồn lộ
83 Chương 83: Nguy hiểm vô hình
84 Chương 84: Thượng cổ dị thú
85 Chương 85: Ứng Long
86 Chương 86: Huyễn cảnh
87 Chương 87: Truyền tống trận
88 Chương 88: Ngũ hành chân nhân
89 Chương 89: Cung Quảng Hàm
90 Chương 90: Sơ nhập hỏa đạo
91 Chương 91: Đến đích
92 Chương 92: Trở mặt
93 Chương 93: Âm dương giới
94 Chương 94: Không gian thần bí
95 Chương 95: Ô long đỉnh
96 Chương 96: Đoạt phách đan chi tranh
97 Chương 97: Cá chết lưới rách
98 Chương 98: Thu hoạch
99 Chương 99: Ngũ hành chân ma kinh
100 Chương 100: Bái làm môn hạ
101 Chương 101: Đả lôi đài
102 Chương 102: Máu tanh
103 Chương 103: Giả trư ăn hổ
104 Chương 104: Xuyên tâm tỏa
105 Chương 105: Đoan Mộc Hùng
106 Chương 106: Thiên hạt
107 Chương 107: Sơ nhập cực âm môn
108 Chương 108: Thanh minh quả
109 Chương 109: Lên đường
110 Chương 110: Bồng Lai Đảo
111 Chương 111: Tranh đoạt
112 Chương 112: Vây khốn
113 Chương 113: Bí mật dần hé lộ 1
114 Chương 114: Bí mật dần hé lộ 2
115 Chương 115: Thay đổi trong kế hoạch
116 Chương 116: Khuấy đục nước
117 Chương 117: Tử Nguyệt hồi tỉnh
118 Chương 118: Vu oan giá họa
119 Chương 119: Làm chim sẻ đứng sau
120 Chương 120: Hồng An Thông
121 Chương 121: Đại chiến sắp tới
122 Chương 122: Thừa nước đục thả câu
123 Chương 123: Không chết không ngừng
124 Chương 124: Chạy trốn
125 Chương 125: Tỏa Hồn Đại Trận
126 Chương 126: Chương 126: Chìm trong ký ức
127 Chương 127: Chìm trong ký ức 2
128 Chương 128: Chương 128: Kết Đan thất bại
129 Chương 129: Chương 129: Thái Tử Ma Giới
130 Chương 130: Âm Dương Sinh Tử Quyết
131 Chương 131: Bị cướp
132 Chương 132: Đồ Sát
133 Chương 133: Lưỡng bại câu thương
134 Chương 134: Dưỡng thương
135 Chương 135: Sơ kỳ đỉnh phong
136 Chương 136: Tỏa Thần Quyết
137 Chương 137: Thất Huyền Môn
138 Chương 138: Tài phú
139 Chương 139: Thiên Quỷ Tông
140 Chương 140: Đoạn Hải Bình
141 Chương 141: Cửu Long Đỉnh
142 Chương 142: Dọa lui Đoạn lão
143 Chương 143: Dời môn
144 Chương 144: Tam hổ tranh phong
145 Chương 145: Khai tông lập phái
146 Chương 146: Thụ giáo quyền mưu
147 Chương 147: Thiên huyền đan đạo
148 Chương 148: Dấu vết Nguyệt Tộc
149 Chương 149: Thuộc hạ Kết Đan
150 Chương 150: Sưu hồn
151 Chương 151: Tỳ nữ trông lò
152 Chương 152: Vào bẫy rập
153 Chương 153: Sát phạt quyết đoán
154 Chương 154: Ba kế sách
155 Chương 155: Trịnh Phi Hoa
156 Chương 156: Chiến
157 Chương 157: Giết
158 Chương 158: Trọng thương
159 Chương 159: Nhún nhường Thanh Dương Đạo Quán
160 Chương 160: Giết gà dọa khỉ
161 Chương 161: Tạm rời môn phái
162 Chương 162: Lo chuyện bao đồng
163 Chương 163: Đoạt xá
164 Chương 164: Xích Diệm Hỏa Lân
165 Chương 165: Thanh liên tiên tử
166 Chương 166: Nhập Anh Đan
167 Chương 167: Thông đạo sụp đổ
168 Chương 168: Giai Kỳ
169 Chương 169: Lưu Hán thật sự
170 Chương 170: Ma Luyện
171 Chương 171: Trở về cửu khúc 1
172 Chương 172: Trở về cửu khúc 2
173 Chương 173: Trở về cửu khúc 3
174 Chương 174: Mở rộng thế lực
175 Chương 175: Thiên hợp lão tổ
176 Chương 176: Thiên ma châm
177 Chương 177: Tự bạo kim đan
178 Chương 178: Thi triển ân uy
179 Chương 179: Biến động bất ngờ
180 Chương 180: Tương khắc quyết
181 Chương 181: Thu phục Trần Thừa
182 Chương 182: Linh Tâm Thảo
Chapter

Updated 182 Episodes

1
Chương 1: Chương 1: Thần Ma đại chiến
2
Chương 2: Chương 2: Nhà họ Dương ở trấn Tế Giang
3
Chương 3: Chương 3: Cô Sơn tiên đảo
4
Chương 4: Chương 4: Gặp nạn tại Tống Sơn
5
Chương 5: Chương 5: Thoát chết trong gang tấc
6
Chương 6: Chương 6: Nấm thịt người
7
Chương 7: Chương 7: Khí số chưa tận
8
Chương 8: Chương 8: Gặp lại
9
Chương 9: Chương 9: Lấy được người đẹp
10
Chương 10: Chương 10: Hồi hương
11
Chương 11: Chương 11: Con đường tu luyện
12
Chương 12: Chương 12: Sinh tử quyết
13
Chương 13: Bắt đầu tu luyện
14
Chương 14: Chương 14: Nhập môn
15
Chương 15: Chương 15: Tàng Thư Các
16
Chương 16: Chương 16: Tụ Pháp Đơn
17
Chương 17: Chương 17: Hỗn Nguyên Tán
18
Chương 18: Chương 18: Hắc Lâm đoạt bảo
19
Chương 19: Chương 19: Gió tanh mưa máu
20
Chương 20: Chương 20: Tranh giành bảo vật
21
Chương 21: Chương 21: Thoát chết
22
Chương 22: Chương 22: Bạch Thủy Thành
23
Chương 23: Chương 23: Nhiệm vụ đầu tiên
24
Chương 24: Tử Nguyệt
25
Chương 25: Ảo cảnh
26
Chương 26: Chương 26: Vây khốn
27
Chương 27: Núi vắng săn yêu
28
Chương 28: Ngũ sắc khổng tước
29
Chương 29: Lọt vào cổ trận
30
Chương 30: Vọng nguyệt lâu
31
Chương 31: May mắn không ngờ tới
32
Chương 32: Âm phủ ma châm
33
Chương 33: Sát yêu
34
Chương 34: Án mạng
35
Chương 35: Quyết đấu
36
Chương 36: Hắc long
37
Chương 37: Gặp lại Đồng Mã Kỳ
38
Chương 38: Sao ta toàn phải trốn chạy
39
Chương 39: Lại phải chạy trốn
40
Chương 40: Vận may đã hết
41
Chương 41: Âm Hồn đảo
42
Chương 42: Mười năm trên đảo
43
Chương 43: Hỏa long và Huyền vũ
44
Chương 44: Tàn tích
45
Chương 45: Lâm Địa
46
Chương 46: Tinh hồn quyết
47
Chương 47: Luyện hồn
48
Chương 48: Bát túc tri thù (nhện tám chân)
49
Chương 49: Thủy quái
50
Chương 50: Ba kẻ tu luyện ma công
51
Chương 51: Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi
52
Chương 52: Vô cực thánh tổ
53
Chương 53: Hỗn Nguyên đại đạo
54
Chương 54: Linh thú viện
55
Chương 55: Hỏa Lân Bào
56
Chương 56: Thử bảo
57
Chương 57: Lại gặp vận đen
58
Chương 58: Nhị bảo ra uy
59
Chương 59: Giả chết
60
Chương 60: Tiến nhập Phong sơn
61
Chương 61: Chậm một bước
62
Chương 62: Nan đề
63
Chương 63: Đòn trí mạng
64
Chương 64: Hàn Đỉnh Bích Ngọc
65
Chương 65: Cố nhân
66
Chương 66: Lưỡng đầu thọ nạn
67
Chương 67: Lộ mặt
68
Chương 68: Chạy trốn
69
Chương 69: Cửu khúc âm ma đại trận
70
Chương 70: Luyện đan
71
Chương 71: Hắc Long Thất Tử
72
Chương 72: Xích hỏa phượng hoàng
73
Chương 73: Long tranh Phượng đấu
74
Chương 74: Trúc Cơ
75
Chương 75: Thăng Tiên Thành
76
Chương 76: Đấu giá hội
77
Chương 77: Minh nguyệt các
78
Chương 78: Tu sĩ lạ mặt
79
Chương 79: Ngũ hành tông
80
Chương 80: Năm cỗ quan tài
81
Chương 81: Mảnh đất thần bí
82
Chương 82: Huyết hồn lộ
83
Chương 83: Nguy hiểm vô hình
84
Chương 84: Thượng cổ dị thú
85
Chương 85: Ứng Long
86
Chương 86: Huyễn cảnh
87
Chương 87: Truyền tống trận
88
Chương 88: Ngũ hành chân nhân
89
Chương 89: Cung Quảng Hàm
90
Chương 90: Sơ nhập hỏa đạo
91
Chương 91: Đến đích
92
Chương 92: Trở mặt
93
Chương 93: Âm dương giới
94
Chương 94: Không gian thần bí
95
Chương 95: Ô long đỉnh
96
Chương 96: Đoạt phách đan chi tranh
97
Chương 97: Cá chết lưới rách
98
Chương 98: Thu hoạch
99
Chương 99: Ngũ hành chân ma kinh
100
Chương 100: Bái làm môn hạ
101
Chương 101: Đả lôi đài
102
Chương 102: Máu tanh
103
Chương 103: Giả trư ăn hổ
104
Chương 104: Xuyên tâm tỏa
105
Chương 105: Đoan Mộc Hùng
106
Chương 106: Thiên hạt
107
Chương 107: Sơ nhập cực âm môn
108
Chương 108: Thanh minh quả
109
Chương 109: Lên đường
110
Chương 110: Bồng Lai Đảo
111
Chương 111: Tranh đoạt
112
Chương 112: Vây khốn
113
Chương 113: Bí mật dần hé lộ 1
114
Chương 114: Bí mật dần hé lộ 2
115
Chương 115: Thay đổi trong kế hoạch
116
Chương 116: Khuấy đục nước
117
Chương 117: Tử Nguyệt hồi tỉnh
118
Chương 118: Vu oan giá họa
119
Chương 119: Làm chim sẻ đứng sau
120
Chương 120: Hồng An Thông
121
Chương 121: Đại chiến sắp tới
122
Chương 122: Thừa nước đục thả câu
123
Chương 123: Không chết không ngừng
124
Chương 124: Chạy trốn
125
Chương 125: Tỏa Hồn Đại Trận
126
Chương 126: Chương 126: Chìm trong ký ức
127
Chương 127: Chìm trong ký ức 2
128
Chương 128: Chương 128: Kết Đan thất bại
129
Chương 129: Chương 129: Thái Tử Ma Giới
130
Chương 130: Âm Dương Sinh Tử Quyết
131
Chương 131: Bị cướp
132
Chương 132: Đồ Sát
133
Chương 133: Lưỡng bại câu thương
134
Chương 134: Dưỡng thương
135
Chương 135: Sơ kỳ đỉnh phong
136
Chương 136: Tỏa Thần Quyết
137
Chương 137: Thất Huyền Môn
138
Chương 138: Tài phú
139
Chương 139: Thiên Quỷ Tông
140
Chương 140: Đoạn Hải Bình
141
Chương 141: Cửu Long Đỉnh
142
Chương 142: Dọa lui Đoạn lão
143
Chương 143: Dời môn
144
Chương 144: Tam hổ tranh phong
145
Chương 145: Khai tông lập phái
146
Chương 146: Thụ giáo quyền mưu
147
Chương 147: Thiên huyền đan đạo
148
Chương 148: Dấu vết Nguyệt Tộc
149
Chương 149: Thuộc hạ Kết Đan
150
Chương 150: Sưu hồn
151
Chương 151: Tỳ nữ trông lò
152
Chương 152: Vào bẫy rập
153
Chương 153: Sát phạt quyết đoán
154
Chương 154: Ba kế sách
155
Chương 155: Trịnh Phi Hoa
156
Chương 156: Chiến
157
Chương 157: Giết
158
Chương 158: Trọng thương
159
Chương 159: Nhún nhường Thanh Dương Đạo Quán
160
Chương 160: Giết gà dọa khỉ
161
Chương 161: Tạm rời môn phái
162
Chương 162: Lo chuyện bao đồng
163
Chương 163: Đoạt xá
164
Chương 164: Xích Diệm Hỏa Lân
165
Chương 165: Thanh liên tiên tử
166
Chương 166: Nhập Anh Đan
167
Chương 167: Thông đạo sụp đổ
168
Chương 168: Giai Kỳ
169
Chương 169: Lưu Hán thật sự
170
Chương 170: Ma Luyện
171
Chương 171: Trở về cửu khúc 1
172
Chương 172: Trở về cửu khúc 2
173
Chương 173: Trở về cửu khúc 3
174
Chương 174: Mở rộng thế lực
175
Chương 175: Thiên hợp lão tổ
176
Chương 176: Thiên ma châm
177
Chương 177: Tự bạo kim đan
178
Chương 178: Thi triển ân uy
179
Chương 179: Biến động bất ngờ
180
Chương 180: Tương khắc quyết
181
Chương 181: Thu phục Trần Thừa
182
Chương 182: Linh Tâm Thảo
footer(); ?>