Quyển 2 – Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ

Edit + Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Lúc lâm triều, tất cả văn võ bá quan đều hội tụ bẩm báo các công việc lớn nhỏ lên hoàng đế , chợt có thái giám vội vã chạy đến, hô: “Khởi bẩm hoàng thượng, Tam điện hạ ở ngoài điện cầu kiến!”

Trong triều không khỏi yên tĩnh, sau đó Quân hoàng đế mở miệng: “A? Nó hồi kinh khi nào vậy? Sao giờ này mới vào triều?”

Thái giám úp úp mở mở nói không ra lời, sắc mặt cũng có chút quái dị, dường như vừa chứng kiến điều gì khiến cho hắn còn sợ hơn ma quỷ, khó có thể tin.

Ánh mắt Quân hoàng đế khẽ động, trực giác nghĩ nhất định là đã xảy ra chuyện gì khác thường, liền nói: “Tuyên hắn tiến vào!” Thái giám lập tức lui ra ngoài, sau đó Tam điện hạ rất nhanh bước vào điện.

Nhưng hắn vừa tiến vào liền giống như bom tấn oanh tạc tất cả quan viên lớn nhỏ trên triều, toàn bộ trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt dại ra ánh mắt vô thần, con ngươi như muốn lồi ra rớt xuống đất, “nhanh như chớp” đảo rồi lại đảo.

Quân hoàng đế phía trên vừa liếc thấy bộ dạng này của hắn, đột ngột ngồi thẳng người, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng vẫn không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay run run chỉ về phía hắn nói: “Con…..con đây là làm sao vậy?”

Bộ quần áo lụa bị xé rách, dấu bầm xanh tím như ẩn như hiện, bộ dáng như vừa chịu chà đạp thê thảm giờ phút này lại xuất hiện trên người Tam hoàng tử luôn cử chỉ tao nhã dáng vẻ đường đường!

Dĩ nhiên, điều khiến mọi người kinh ngạc và để ý cũng không phải bộ dáng thê thảm của Tam điện hạ, mà là chuyện gì đã phát sinh đằng sau bộ dạng đó.

Cả điện trong phút chốc đều câm nín, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được! Nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng rằng bọn họ im lặng là do sợ hãi linh tinh, lúc này không biết có bao nhiêu người đang cúi đầu YY vô hạn đâu, còn có bao nhiêu người âm thầm liếc mắt, vẻ mặt đê tiện cười hì hì, hứng trí dạt dào cười hả hê, đương nhiên cũng có kẻ không dám tin.

Ai ui ui, đây là làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Tam điện hạ này chẳng lẽ đụng phải nữ hái hoa tặc?

Đáng tiếc a, tam điện hạ băng thanh ngọc khiết ngây thơ tốt đẹp cứ như vậy bị làm bẩn rồi! Lần này là kẻ nào to gan lớn mật, dám nhúng chàm Tam điện hạ, thoạt nhìn hình như lại còn thành công! Lần trước tam tiểu thư Ngự Sử đại phu gia lột sạch đồ tự mình dâng hiến, còn không phải bị Tam điện hạ trực tiếp kêu người, cứ trần truồng như thế ném ra ngoài cửa sao!

Đúng vậy đúng vậy, lần trước lục tiểu thư của Tĩnh hầu phủ ý đồ câu dẫn Tam điện hạ, cũng bị Tam điện hạ ban thưởng cho thủ hạ thị vệ đó.

Còn lần trước nữa, hắn còn cho người tìm một đám ăn xin trên đường cùng hưởng Mộ đại tiểu thư nha, hại Mộ đại tiểu thư xấu hổ giận dữ tự sát không được, xuất gia làm ni cô. Ai, đại mĩ nhân yểu điệu như vậy a!

Xem ra cô nàng lần này lợi hại hơn nhiều.

Bưu hãn!

Mạnh mẽ!

Dữ dội!

Ngay cả Tam điện hạ cũng ngăn không được!

Uy vũ a!

. . . . . .

Chúng đại thần nhất tề quay đầu nhìn về phía vị đại nhân nào đó dám buột miệng nói uy vũ, sau đó rụt cổ lại, sâu kín quay đầu.

Quân Tu Nhiễm cũng mặc kệ bọn họ sóng ngầm mãnh liệt âm thầm thảo luận, cúi đầu giấu đi ánh sáng trong mắt, khóe miệng hơi rũ xuống thành bộ dáng đáng thương chịu đủ ủy khuất, chậm rãi quỳ xuống, buồn bã nói: “Xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!”

Khóe miệng Quân hoàng đế giật giật, thở ra một hơi, dựa vào long ỷ, nhìn hắn hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao con lại mang bộ dạng này lên điện?”

Quân Tu Nhiễm hít hít cái mũi, làm cho trái tim Quân hoàng và quần thần đồng loạt run lên, đương nhiên tâm tình mỗi người mỗi khác.

“Nhi thần lên đường vội vã, rốt cuộc quay về kinh thành đêm hôm qua.” Hắn cúi đầu xuống, vẻ mặt ưu sầu nói: “Lúc ấy sắc trời không còn sớm, nhi thần muốn mau chóng trở lại quý phủ, cũng không nhớ đã đi qua đường nào, bất chợt có một nữ tử lao tới, đánh bay đám thị vệ của nhi thần, sau đó vọt vào xe ngựa đem nhi thần. . . . . .” Chúng đại thần thoáng chốc mặt mày hồng hào, mở to hai mắt, ai nấy cũng hứng trí hưng phấn không thôi, nhìn chằm chằm hắn sốt ruột.

Sau đó thì sao? Sau đó thì sao a?

“Nhi thần liều mạng phản kháng.” Hắn tiếp tục yếu ớt nói, giọng nói buồn bã này thật khiến cho người nghe rơi lệ, “Nhưng nàng kia võ công cao cường, không để ý đến sự phản kháng của nhi thần mà mạnh mẽ cưỡng đoạt nhi thần, ăn xong chùi mép lại còn không quan tâm đến nhi thần sống chết ra sao, ném nhi thần vào trong xe ngựa bên đường, xoay người lướt đi. Xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!”

Đứng ở phía dưới hoàng đế, trên mặt nam tử trẻ tuổi hàm chứa ý cười, bỗng nhiên nói: “Lại có chuyện đáng chết bậc này sao? Nàng kia quả nhiên tội đáng chết vạn lần! Nhưng lấy võ công của Tam đệ, vậy mà lại không làm gì được nàng ta sao? Thật sự khiến bản cung khó mà tin nổi.”

“Không dối gạt Thái tử hoàng huynh, trên đường về kinh hoàng đệ gặp phải sơn tặc chặn giết, không may bị thương đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, quả thật không phải là đối thủ của nàng ta.” Mí mắt buông xuống bỗng nhiên chớp chớp, sau đó lại khôi phục bộ dạng buồn bã.

Sơn tặc?

Không khí trong triều nhất thời biến hóa khó lường, ngay cả sắc mặt Quân hoàng đế cũng ngưng trọng, hỏi: “Thật sự đụng phải sơn tặc sao? Bị thương có nghiêm trọng không?”

“Tạ ơn phụ hoàng quan tâm, vốn đã không còn trở ngại gì, nhưng tối hôm qua vết thương không cẩn thận bị rách. Nhi thần hộc máu hôn mê đến sáng nay mới tỉnh lại, liền vội vã tiến cung xin phụ hoàng làm chủ.”

Vì thế, chút không khí khó lường kia tan thành mây khói trong thoáng chốc, tâm tư quần thần lại bị lời nói của hắn hấp dẫn.

Oa oa oa, có nghe chưa? Tam điện hạ thế nhưng hộc máu.

Còn hôn mê.

Cô nàng kia thật không phải mạnh mẽ bình thường a!

Quân hoàng đế giật giật khóe miệng, nhưng thấy hắn quỳ gối bên dưới, quả thật có chút lung lay sắp đổ, bèn nói: “Nếu thân mình không khoẻ, con trước hết đứng lên đi. Con nói trẫm phải làm chủ cho con, nhưng lại không biết con muốn thế nào?”

Quân Tu Nhiễm lúc này chậm rì rì đứng dậy, nghe thế đầu càng cúi xuống, thái độ có vài phần xấu hổ mang theo khiếp đảm, nói: “Nhi thần vẫn luôn hi vọng tìm được một nữ tử tình đầu ý hợp, không ngờ thân thể trong sạch vốn định giữ lại cho nữ tử yêu mến lại bị người ta nửa đêm chặn đường làm bẩn.”

Mọi người không khỏi hé miệng cười trộm, có người không cho là đúng, có người lại đồng ý gật gật đầu, cũng mang theo chút buồn cười như vậy.

Vì thế Quân hoàng lại hỏi: “Vậy con muốn thế nào?”

“Nếu nàng kia làm bẩn thân thể trong sạch của nhi thần.” Hắn lại sâu kín nói: “Nhi thần nhất định phải tìm ra nàng!”

“Rồi sao nữa?”

“Để nàng phụ trách!”

“Phụt!” “Ặc!” “Rầm!”

Có người đột nhiên bị kinh hãi, lúc này nhịn không được phun ra, có người lảo đảo một cái, đặt mông ngã ngồi trên đất, sau đó tất cả mọi người há to miệng, vẻ mặt dại ra quay đầu nhìn về phía Quân Tu Nhiễm. Tam điện hạ này chẳng lẽ là chịu kích thích quá độ, điên rồi?

Quân Tu Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía phụ hoàng, vẻ mặt chắc chắn nói: “Nàng ấy làm bẩn trong sạch của nhi thần, đương nhiên phải chịu trách nhiệm. Nhi thần tạm thời chưa tìm thấy nữ tử tâm đầu ý hợp, thôi thì đành mang nàng bên người dạy dỗ, biến nàng thành bộ dáng nhi thần thích. Phụ hoàng, người nghĩ thế nào?”

Đôi mắt Quân hoàng đế bỗng nhiên trầm ngưng, đăm chiêu nhìn hắn.

Có người từ mặt đất đứng lên, liên tục hô to: “Tam điện hạ, việc này trăm triệu lần không thể a! Tuy ngài bị ủy khuất, nhưng thân là nam nhân, chút việc nhỏ như vậy không cần để trong lòng, mà nàng kia lại không biết chừng mực, làm sao có thể xứng đôi với ngài?”

Quân Tu Nhiễm nhất thời nhíu mi, rồi lại giãn ra cười nói: “Lô đại nhân hiểu lầm, theo bổn vương tự thể nghiệm quan sát hôm qua, nàng kia là bị người ta hạ dược nên mới có thể làm ra chuyện tình như vậy, hơn nữa, nàng ấy cũng là lần đầu tiên, cho nên không phải không biết chừng mực như lời Lô đại nhân nói.”

“Ách? Chuyện đó. . . . . .”

“Ngươi xem, nàng làm bẩn trong sạch của bổn vương, bổn vương cũng làm bẩn trong sạch của nàng, vừa lúc có thể phụ trách cho nhau.” Nói xong, hắn bỗng nhiên nhếch miệng, lộ ra hai hàng răng trắng đều, âm trầm nói, “Hơn nữa, nàng dám dùng xong bổn vương rồi xoay người rời đi, chẳng lẽ cho rằng bổn vương không xứng chịu trách nhiệm với nàng? Như vậy liền để nàng một vốn một lời chịu trách nhiệm với bổn vương đi!”

Chúng đại thần: “. . . . . .”

Lô đại nhân kia run rẩy tiếp tục nói: “Tam điện hạ, một nữ tử không rõ lai lịch sao có thể xứng đôi với ngài?”

“Hửm? Lô dại nhân đây là nghi ngờ ánh mắt của bổn vương sao?”

“Không không không, Tam điện hạ ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, cựu thần chỉ là cảm thấy, với thân phận của ngài tuyệt đối không nên tùy tiện định đoạt vì một nữ tử như vậy.”

“À, hóa ra Lô đại nhân là muốn nói bổn vương thực tùy tiện sao.”

“Ách?” Lô đại nhân lại ngẩn ngơ, tiếp đó cuống quít lắc đầu nói: “Cựu thần cũng không phải ý tứ này. Chính là. . . . . . Chính là, nam nhân thôi, làm gì phải câu nệ với một nữ tử qua đường một đêm chứ?”

“Nếu nói như vậy, đối với Lô đại nhân, trong sạch của nam nhân thì không tính là trong sạch, có thể tùy tiện ân ái triền miên với một nữ nhân, chỉ để tận tình hưởng thụ, không cần chút gánh nặng nào sao?”

“Cái này. . . . . . Mặc dù vô cùng thực dụng, nhưng quả thật đúng là như thế.”

“Không ngờ Lô đại nhân thoạt nhìn đạo mạo chính nhân quân tử, hóa ra bên trong lại bừa bãi không chịu nổi như vậy. Ngươi cho rằng nữ nhân nào cũng có thể lên giường của ngươi, bổn vương lại cảm thấy vừa bẩn vừa loạn vừa làm cho người ta ghê tởm, huống chi trong sạch mà bổn vương bảo trì suốt hai mươi năm chẳng lẽ không quan trọng?”

Lời này chính là đắc tội với một đám đại thần a! Bên trong chư vị đại thần ở đây, có mấy người là trong nhà không có nhị phòng tam phòng, thậm chí thất phòng bát phòng hoặc cả hơn mười phòng đây?

Nhưng đối với chuyện này hắn lại hoàn toàn không để ý, duỗi người nhẹ nhàng chỉnh lại tay áo, thản nhiên nói: “Bổn vương bây giờ đã quyết định, bất kể thế nào, ta cũng phải tìm được nữ tử làm bẩn sự trong sạch của bổn vương, để cho nàng ta phụ trách.”

Lại quay đầu nhìn phía trên, nói: “Xin phụ hoàng làm chủ!”

Quân hoàng đế không nhìn hắn, ngón tay nhẹ gõ lên long ỷ, có chút đăm chiêu.

Một lúc sau, khi Quân Tu Nhiễm đã bắt đầu có vài phần không yên, hắn rốt cục mở miệng hỏi: “Con muốn cưới nàng kia?”

“Vâng!”

“Nghi thức gì?”

“Đại kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng!”

Mọi người lại kinh hãi, nghi thức như thế chính là muốn cưới nàng kia làm chính phi !

Chuyện này chuyện này. . . . . .

Quân hoàng đế nghe vậy, trong mắt chợt lóe, nhìn thẳng hắn, trầm giọng hỏi: “Nếu con nói sau khi xong việc nàng ta liền xoay người bỏ đi, lúc ấy trời tối đen, con chưa chắc đã nhìn rõ dung mạo của nàng, tình huống như vậy, làm sao con tìm được?”

Quân Tu Nhiễm cũng không nhượng bộ, dứt khoát nói: “Nhi thần có nhớ kĩ đặc thù của nàng, dù phải lật tung kinh thành, cũng phải tìm cho ra nàng!”

Nghe vậy, Quân hoàng đế không khỏi híp mắt, nói: “Vậy con nói xem, nàng kia có chỗ nào kì lạ? Khiến con ở trong bóng tối cũng có thể nhận ra nàng!”

Phụ hoàng phản ứng như thế làm cho Quân Tu Nhiễm chợt mềm nhẹ nở nụ cười, thu hồi tầm mắt hành lễ trả lời: “Khởi bẩm phụ hoàng, bên má trái nàng ấy có một cái bớt đỏ tươi rất lớn, đặc điểm kì dị như vậy, dù đi khắp thế gian này cũng khó mà gặp được người thứ hai.”

Trong điện chợt có tiếng hít khí vang lên, má trái có một cái bớt đỏ tươi? Kia….Kia không phải là Điềm quận chúa của Đoan Mộc vương phủ sao?

Đây thật đúng là hòn đá nhỏ làm khơi dậy tầng tầng sóng, “uỳnh” một cái, cả triều lập tức sôi trào.

Mà Quân hoàng đế nghe được câu trả lời này, vẻ mặt lại giống như không có gì ngoài ý muốn, ngược lại khóe miệng giương lên, biểu tình ‘ta biết ngay mà’, theo đó trong mắt chợt trầm xuống, ầm thầm nhắc lại ba chữ: bị hạ dược.

Thái tử đứng ở phía dưới hoàng thượng lúc này bỗng nhiên mở miệng nói: “Tam đệ, ngươi nói lời này có chứng cớ gì không?”

“Chứng cớ?” Quân Tu Nhiễm nhướng mi cười lạnh, đưa tay chỉ vết bầm xanh tím trên cổ và bên trong y bào rách nát, nói: “Thái tử hoàng huynh cảm thấy, mấy thứ này có thể được xem là chứng cớ không? Chẳng nhẽ huynh cho rằng ta rảnh rỗi sinh nhàm chán, tự mình gây ra?”

Thái tử nhất thời sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Tam đệ quá lời rồi. Bản cung chỉ cảm thấy thân phận của Điềm quận chúa như vậy, nhất định không có khả năng làm ra loại chuyện này, về phần người tạo nên đống dấu vết trên người đệ, ai biết là do nữ nhân nào tùy tiện gây ra chứ.”

“Điềm quận chúa? A, hóa ra nàng ta vậy mà lại là Điềm quận chúa mới hồi kinh cùng Đoan Mộc vương thúc, đa tạ thái tử hoàng huynh bẩm báo.”

“Ngươi…….”

“Về phần huynh nói Điềm quận chúa thận phận tôn quý sẽ không thể làm ra loại chuyện này……. Thái tử hoàng huynh chẳng lẽ huynh không nghe rõ lời ta nói ban nãy, nói nàng ấy thật giống như bị người ta hạ dược hay sao?” Hắn bỗng nhiên lại quay đầu nói với Quân hoàng đế: “Phụ hoàng, không ngờ lại có người dám can đảm hạ độc thủ với quận chúa ngay sau khi Đoan Mộc vương thúc xuất chinh Bắc Cương như vậy, phụ hoàng nhất định phải làm rõ chuyện này! Tối hôm qua tuy là tình huống đặc thù, nhưng nhi thần quả thật đã chiếm trong sạch của Điềm quận chúa, về việc này nhi thần chắc chắn sẽ phụ trách đến cùng, cũng xin phụ hoàng ân chuẩn!”

Thái tử xoay người, hướng Quân hoàng đế hành lễ nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần cho rằng việc này không thể làm qua loa như vậy, Điềm quận chúa chúa có gặp phải chuyện không may hay không còn chưa chắc chắn, tất cả chỉ là lời nói một bên của tam đệ mà thôi, nếu cứ ban hôn cho nàng như vậy, sợ là sẽ khó ăn nói với vương thúc. Nhi thần cho rằng, ít nhất phải đi Đoan Mộc vương phủ trước, xác nhận thật giả.”

Hắn không tin thân là nữ tử, lại có thân phận tự phụ cao ngạo như thế mà lại có thể thừa nhận loại chuyện này.

Làm sao có thể để lão Tam cưới được Điềm quận chúa của Đoan Mộc vương phủ chứ? Mặc dù nàng ta xấu xí như quỷ, nhưng cũng đại biểu cho một thế lực lớn của Đoan Mộc vương phủ, huống chi, nghe nói Đoan Mộc vương thúc và Đoan Mộc Cảnh đều xem nàng ta như trân bảo.

Hơn nữa, còn có Đế Sư phủ kia.

Đáy mắt Quân Tu Nhiễm hiện lên một lớp màn đen, nói: “Thái tử hoàng huynh trước giờ luôn nặng tình, sao hôm nay lại nói những lời lãnh khốc như vậy? Thân là cô nương gia tất nhiên đau xót không thôi, huynh còn cố ý muốn phái người qua thăm dò thực giả, việc này nàng làm sao chịu nổi?”

“À? Theo như Tam đệ nói, bất kể chuyện này thật hay giả, đều coi như chưa từng phát sinh mới là tốt nhất sao.”

“Chuyện cũng đã xảy ra cho dù chúng ta xem như chưa từng có, thì đối với Điềm quận chúa mà nói cũng không thể coi như chưa từng phát sinh. Nếu ta chiếm đoạt trong sạch của nàng, đương nhiên phải phụ trách đến cùng.”

“Bản cung lại nghĩ, việc này nói không chừng là do ngươi cố ý, bằng không thì tại sao hôm qua ngươi vừa trở về đã vừa khéo gặp phải chuyện này? Nghiêu vương phủ và Đoan Mộc vương phủ cũng không cùng đường a.”

“Này chỉ có thể nói là bổn vương cùng Điềm quận chúa quả nhiên nhân duyên trời định!”

Thái tử hừ lạnh một tiếng, nói thêm: “Lúc trước không phải ngươi nói muốn để nữ tử làm bẩn trong sạch của ngươi phụ trách sao? Làm sao thoáng cái đã đổi thành ngươi phụ trách với Điềm quận chúa rồi?”

Quân Tu Nhiễm cười yếu ớt nhìn hắn, phong thái dĩ lệ bắn ra bốn phía, thản nhiên nói: “Ai nói ta không cần nàng phụ trách? Coi bổn vương là giải dược, lại chiếm đoạt trong sạch mà bổn vương định giữ cho vương phi tương lai, sau khi dùng xong lại xoay người rời đi, thiên hạ làm gì có chuyện hời như vậy? Bổn vương chính là muốn tìm ra nàng, để nàng chịu trách nhiệm với ta.”

“Ngươi……” Thái tử dường như cũng nhận ra mình nói không lại hắn, liền xoay người nói với Quân hoàng đế: “Phụ hoàng, xin người nghĩ lại.”

Quân Tu Nhiễm liếc xéo hắn một cái, cũng nói với Quân hoàng: “Xin phụ hoàng làm chủ.”

Một đoạn váy dài đỏ tươi đột nhiên tung bay trên không trung, sau đó chậm rãi hạ xuống, theo gió mà bay, giống như ánh bình minh diễm lệ, lại giống như hồng điệp tung bay.

Có người nhẹ nhàng khiêu vũ dưới tán cây hoa đào trong ngự hoa viên, kỹ thuật múa động lòng người, dáng người tuyệt đẹp, khóe mắt đuôi mày thanh xuân nhộn nhạo, tiếng hát ôn nhu trầm thấp phát ra từ trong miệng hắn, một khúc thê mĩ đào hoa kiếp vang lên.

Người này không phải Phượng Lâu thì còn có thể là ai?

Ngoại trừ hắn, còn ai dám mặc y bào đỏ thẫm trong hoàng cung? Ngoại trừ hắn, ai dám tự ý hát tình ca trong ngự hoa viên, nhảy múa xinh đẹp? Ngoại trừ hắn, còn nam nhân nào có thể giống nữ tử khó phân biệt như vậy, kiều mị như xuân thủy?

Có người từ xa vội vàng đi tới, cách hắn mười bước thì dừng lại, xa xa hành lễ nói: “Nô tài thỉnh an đại tổng quản.”

Phượng Lâu ngừng múa, nghiêng đầu tà tà liếc qua, quả nhiên thiên kiều bá mị phong tình vạn chủng, hỏi: “Có chuyện gì?”

Thái giám kia cúi đầu ngày càng thấp, vẻ mặt cẩn trọng nói: “Nô tài mới vừa nghe được tin, nói Tam điện hạ tối hôm qua hồi kinh đụng phải nữ hái hoa tặc, bây giờ đang xin hoàng thượng hạ chỉ, muốn tìm ra nàng kia để nàng ta phụ trách.”

“A? Lại có việc này?” Phượng Lâu lúc này nhãn tình sáng lên, hứng trí nổi dậy, hỏi, “Có biết nàng kia là ai không?”

“Nghe nói …. là Điềm quận chúa của Đoan Mộc vương phủ.”

“Cái gì?” Phượng Lâu lại kinh hãi, câu trả lời này vượt khỏi dự liệu của hắn, Điềm quận chúa thế nhưng chặn đường Tam điện hạ cướp sắc?

Hắn vuốt ve mái tóc đen mượt, nghiêng đầu cười đến tà ác, đảo mắt liền xoay người, nhưng vừa đi vài bước lại quay về nhìn tiểu thái giám nói: “Nhớ kỹ, việc này không được đi nơi khác tùy tiện nói lung tung.”

“Vâng, nô tài không dám nói lung tung.”

Phượng Lâu vừa lòng “ừ” một tiếng, lúc này mới xoay người lâng lâng rời đi.

Hôm nay nơi đó nhất định là cực kì náo nhiệt, nếu hắn còn tự tiêu khiển trong ngự hoa viên này thì quá đáng tiếc rồi, đi xem náo nhiệt thôi!

Nhưng tốc độ của Tam điện hạ cũng thật nhanh chóng, vừa hồi kinh đã nhúm chàm quận chúa bảo bối của Đoan Mộc vương phủ rồi!

Ô. . . . . . Hắn muốn làm cái gì đây?

Mà giờ phút này, bên trong Đoan Mộc vương phủ, một nha hoàn vội vã chạy vào Xuất Vân Các, bên trong lập tức có nha hoàn khác ra đón, nói: “Sao đi lâu như vậy? Quận chúa chờ đến sốt ruột rồi.”

Nha hoàn vừa mới chạy vào kia thở phì phò, nghe vậy không khỏi lo sợ, bất an nói: “Ta không cẩn thận đi nhầm đường, nên bị chậm một chút, Cẩm Tú tỷ tỷ, quận chúa sẽ không tức giận chứ?”

“Quận chúa vẫn nằm trên tháp, không có biểu tình gì, cũng không biết nàng có tức giận hay không, ngươi vẫn nên mau chóng mang thứ kia vào đi.”

“Ai ai, được!”

Nói xong, hai người liền cùng nhau bước vào phòng khách.

Đoan Mộc Điềm đang nửa nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, đương nhiên nghe được đoạn đối thoại của hai nha hoàn ngoài kia, nhưng nàng cũng không để ý, nghe tiếng các nàng bước vào liền mở mắt ra nhìn.

“Quận chúa, nô tỳ không cẩn thận đi nhầm đường, để người đợi lâu.”

Nha hoàn nhỏ giọng nói, có chút lo sợ bất an. Nàng cũng không được ra phủ thường xuyên, nên mới không quen đường, lại không biết quận chúa có đợi lâu rồi tức giận hay không.

Đoan Mộc Điềm thản nhiên ngồi dậy, hỏi: “Đã lấy thứ kia đến chưa?”

Nàng vội vã gật đầu không ngừng, đưa tay lấy một bọc nhỏ từ trong tay áo ra, hai tay đưa đến trước mặt nàng, nói: “Nô tỳ nghe theo phân phó của người đi tìm chưởng quầy kia lấy thứ này, quận chúa mời xem qua một chút.”

Đoan Mộc Điềm đưa tay tiếp nhận, thấy dấu nghiêm phong ở bên trên vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu vết bị mở ra, liền gật đầu, xuống khỏi tháp, nói: “Các ngươi đi thông báo cho tổ mẫu và tiểu thúc, bảo bọn họ tới Lan Hinh Viện.”

Lan Hinh Viện? Kia không phải là viện của mấy người cô nãi nãi đang ở hay sao?

Hai nha hoàn không dám hỏi nhiều, chỉ vội đáp vâng rồi lui xuống.

Ngủ suốt một đêm hơn nữa nghỉ ngơi từ sáng đến giờ, thân mình của Đoan Mộc Điềm đã bình thường trở lại, giờ phút này ngoại trừ hơi đau và mệt mỏi ra thì không có chỗ nào khác thường.

Nàng cầm cái bọc nhỏ kia, tung người bay thẳng ra ngoài.

Có nha hoàn nhu thuận theo sau, khiến nàng không khỏi dừng bước, quay đầu liền thấy nha hoàn vừa bị nàng phân phó ra ngoài lấy đồ không cẩn thận đi nhầm đường mà trì hoãn chút thời gian, không khỏi nói: “Ngươi chạy một chuyến như vậy, vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, không cần theo ta.”

Nha hoàn này lập tức lắc đầu, mắt trong suốt nhìn nàng nói: “Tạ ơn quận chúa quan tâm, nhưng nô tỳ không sao, vẫn nên để nô tỳ đi theo người đi, nếu người có sai bảo gì cũng có thể tùy lúc sai bảo nô tỳ.”

Đoan Mộc Điềm nghe vậy liếc mắt nhìn nàng một cái, thấy nàng chẳng qua mới mười lăm tuổi, thân mình còn chưa phát triển hết, thoạt nhìn khá mượt mà, bộ dáng thanh tú, thật khiến người ta cảm thấy gần gũi.

“Ngươi tên là gì?”

“Hồi bẩm quận chúa, nô tỳ tên là Nguyên Hương.” Dường như nàng có chút kích động, bởi vì đây là lần đầu tiên quận chúa hỏi tên nàng nha.

Quận chúa trở về cũng đã nhiều ngày, nhưng không thường xuyên nói chuyện, cũng không có phản ứng gì đối với mấy nha hoàn trong Xuất Vân Các, mặc kệ đám các nàng muốn làm gì thì làm, chỉ cần không trở ngại quận chúa là được, đến tên của các nàng cũng chưa từng hỏi.

Đoan Mộc Điềm nghe vậy gật gật đầu, nhìn nàng có chút đăm chiêu, nói thêm: “Ngươi đi gọi thêm một người nữa cùng đi theo, ừ, cứ gọi Cẩm Tú kia đi.”

“Vâng!”

Cẩm Tú là nha hoàn nhất đẳng duy nhất trong Xuất Vân Các, thường ngày tất cả nha hoàn tôi tớ đều do nàng quản, tâm tư linh hoạt, cũng thông minh, quan trọng nhất là nàng ta được tổ mẫu đích thân chọn lựa. Cho nên nếu phải bồi dưỡng mấy người tâm phúc trong vương phủ, thì nàng ta chính là lựa chọn tốt nhất.

Sau đó, nàng dẫn theo hai người đi về phía Lan Hinh viện.

Đã đến lúc đi tìm Vinh Cầm Viện để tính sổ rồi.

Mấy vị khách quý từ Vinh quận vương phủ đều ở trong Lan Hinh viện, mà tối hôm qua sau khi Vinh Cầm Viện quay lại Lưu Vân hiên bị Đoan Mộc Cảnh một chưởng đánh bay, trở về Lan Hinh viện liền trực tiếp đi tìm mẫu thân và tổ mẫu của nàng ta, nói hết mấy chuyện này.

Lão quận vương phi lúc ấy chỉ sợ hỏng chuyện, nhịn không được quở trách Vinh Cầm Viện, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, chính nó có cái thân phận gì, lại dám giở tính khí, quan trọng hơn là, sao có thể bỏ lại canh ngọt kia ở Lưu Vân hiên?

Nhưng chuyện cũng đã xảy ra, có mắng cũng vô dụng, nếu bây giờ bọn họ rời khỏi Đoan Mộc vương phủ có lẽ có thể tạm thời tránh thoát, nhưng sau đó thì càng không xong.

Bọn họ chỉ có thể cầu nguyện kỳ thật không hề xảy ra chuyện gì, Đoan Mộc Cảnh lúc đó bạo ngược như vậy là do chuyện khác.

Tối hôm qua còn chưa ngủ ngon, hôm nay trời vừa sáng đã tỉnh dậy, ngồi chờ trong Lan Hinh viện, thậm chí lão quận vương phi còn chạy tới Cẩm Viên tìm lão tổ tông.

Nhưng đến tận bây giờ đã quá giờ thìn, mà một chút động tĩnh cũng không có.

Bọn họ rốt cuộc thả lỏng tinh thần, trên mặt Vinh Cầm Viện hiện lên chút ý cười. Nhưng ngay sau đó, Đoan Mộc Điềm đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lan Hinh viện thoáng chốc chìm vào yên tĩnh, Vinh Cầm Viện vừa há mồm định nói gì đó, nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của nàng mà bị dọa đến gần như hít thở không thông.

Vẫn là lão quận vương phi phản ứng nhanh nhất, chỉ yên lặng một chút rồi liền nở nụ cười, nói: “Quận chúa hôm nay sao lại rảnh rỗi đến nơi này vậy?”

Đoan Mộc Điềm nhìn bà ta, cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Muốn đòi người với cô nãi nãi, không biết bà có cho hay không?”

Lời này vừa ra lập tức khiến cho những người bên cạnh đồng loạt biến sắc, vẻ mặt lão quận vương phi cũng cứng đờ, nói: “Quận chúa khách khí rồi, không biết quận chúa nhìn trúng nha hoàn bên người nào của ta? Cứ việc mang đi.”

……..Ý là không giao người sao?

Đoan Mộc Điềm không khỏi lạnh lùng nói: “Trong Đoan Mộc vương phủ không thiếu nha hoàn lanh lợi, cần gì phải tới chỗ cô nãi nãi lấy? Người ta muốn, chính là Vinh Cầm Viện!”

Trong lòng lão quận vương phi nhất thời khẽ động, thầm nghĩ nha đầu kia sao lại trực tiếp như vậy?

Nhưng nếu chiếu theo hướng này, thì dường như đã thực sự xảy ra chuyện, hơn nữa là nha đầu kia đã xảy ra chuyện.

Nhưng dù vậy, quang minh chính đại đòi người như thế, chẳng nhẽ muốn làm lớn chuyện sao? Nàng ta không để ý đến danh dự của mình sao?

Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, song trên mặt lại bình tĩnh, hoài nghi hỏi: “Quận chúa muốn Viện nhi làm gì? Muốn bảo nó đi dạo phố cùng cháu sao? Hay là tâm tình chuyện con gái với nhau?”

“Cô nãi nãi!” Đoan Mộc Điềm mắt lạnh nhìn bà ta giả ngu, nói: “Có một số việc nếu đã biết thì không cần giả ngu làm gì, tránh cho người ta vô duyên vô cớ tức giận. Chẳng lẽ bà cho rằng chỉ cần giả ngu không nói, thì những chuyện kia sẽ được bỏ qua dễ dàng như vậy sao?”

Lão quận vương phi nhất thời ngừng cười, nói ngược lại: “Điềm Điềm, ta biết cháu chịu ủy khuất, nhưng chuyện này nếu đã xảy ra rồi, Viện nhi dù sao cũng là biểu muội của cháu, nó cũng không phải cố ý muốn hại cháu…….”

“Đúng vậy, đây là ta tự mình chuốc lấy, lúc đó ta không nên ở chỗ đại ca, bằng không, biết đâu Vinh nhị tiểu thư đã thành công leo lên giường ca ca ta, sau đó thì sao? Đòi vị trí thế tử phi của Đoan Mộc vương phủ, hay là cam nguyện làm tiểu thiếp, trắc phi?”

“Điềm quận chúa!” Lão quận vương phi chợt vỗ bàn, nói, “Cháu nói như thế, không khỏi quá đáng rồi.”

Đoan Mộc Điềm chợt cười lạnh: “Quá đáng sao? Chưa bàn đến Vinh Cầm Viện có thân phận gì, có xứng đôi với ca ca ta hay không, chỉ nói đến chuyện nàng ta hạ dược ca ca, ý đồ muốn leo lên giường huynh ấy, thì không quá phận sao? Kẻ vô liêm sỉ như vậy còn muốn che giấu cho nàng ta, muốn buông tha nàng ta, thậm chí ta mới vừa nói nàng ta một câu, thì đã là quá đáng? Bây giờ ta còn gọi bà một tiếng cô nãi nãi, bằng không bà cho rằng ta sẽ chỉ đứng ở đây cùng bà nói nhảm nhiều như vậy sao?”

Lão quận vương phi đột nhiên đứng lên, cả giận nói: “Ngươi nói lời này là có ý gì? Ta hảo tâm suy nghĩ cho ngươi, muốn giúp ngươi giấu diếm chuyện này, về sau ngươi vẫn là Điềm quận chúa băng thanh ngọc khiết của Đoan Mộc Vương phủ, đương nhiên vẫn có thể gả cho lang quân tốt.”

“Sự thật rốt cuộc thế nào, trong lòng mọi người đều rõ ràng, bà không cần phải nói đến đường hoàng dễ nghe như vậy. Bà chẳng qua là lo lắng Vinh quận vương phủ chịu liên lụy, muốn bảo vệ cháu gái bà mà thôi. Huống chi, từ trước tới nay ta chưa từng có ý muốn giấu diếm chuyện này. Người ta muốn gả, đương nhiên phải toàn tâm toàn ý yêu ta, không để ý tới mấy chuyện không đâu khác.”

“Đây là chuyện không đâu sao?”

“Với ta mà nói, đúng là như thế!”

“Nếu vậy ngươi cần gì cứ phải túm lấy Viện nhi không tha?”

Đoan Mộc Điềm cười lạnh nói: “Bởi vì nàng ta động trúng tâm tư không nên động, thế nhưng dám âm mưu hạ dược ca ca của ta.”

“Ngươi. . . . . .”

Đoan Mộc Điềm không để ý tới bà ta nữa, xoay người nhìn về phía Vinh Cầm Viện.

Đụng phải ánh mắt của nàng, Vinh Cầm Viện theo bản năng lui về phía sau từng bước, cúi đầu khóc nói: “Biểu tỷ, muội…. muội không phải cố ý muốn hại tỷ, tỷ tha cho muội đi, về sau, về sau muội không bao giờ dám….. làm chuyện này nữa.”

“Ngươi cảm thấy có thể sao?”

“Biểu tỷ…….”

Đoan Mộc Điềm đột nhiên tiến lên phía trước, dọa nàng ta sợ đến mức không thể lên tiếng.

“Hình như ngươi luôn xuân tâm nhộn nhạo, thèm khát nam nhân?” Đoan Mộc Điềm híp mắt lại, khóe mắt tỏa ra lãnh ý khiếp người.

Ánh mắt như vậy làm cho trong lòng Vinh Cầm Viện cả kinh, tiếp tục lui về phía sau từng bước.

Đoan Mộc Điềm lại tiến lên, lấy bọc nhỏ kia ra.

Nàng nhẹ nhàng xé bỏ giấy niêm phong, lấy bao giấy ra, mở bao giấy, chỉ thấy bên trong có một ít bột phấn màu hồng, tản ra mùi hương kì dị.

Nàng đưa tay thả bột phấn vào trong chén trà đặt trên bàn. Bên trong còn nửa chén nước, bột phấn vừa rơi xuống lập tức hòa tan, cũng không làm cho chén nước kia có bất kì thay đổi gì, ngay cả mùi hương cũng biến mất.

Trong khi nàng làm những động tác này, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nàng cầm chén nước, sau đó bỗng dưng tóm lấy gáy Vinh Cầm Viện, đổ thẳng chén nước kia vào trong miệng nàng ta.

Vinh Cầm Viện quá sợ hãi, liều mạng giãy dụa, mà người bên cạnh bấy giờ mới phản ứng lại, sắc mặt đại biến.

“Ngươi làm gì?”

Lão quận vương phi tức giận gào lên, đánh về phía Đoan Mộc Điềm, trắc phi Vinh quận vương – thứ tiểu thư Đoan Mộc vương phủ vốn im lặng đứng một bên cuối cùng không bảo trì trầm tĩnh được nữa, sắc mặt đại biến lập tức vọt lên muốn ngăn cản Đoan Mộc Điềm.

Lại có bóng người chợt lóe, hai nha hoàn chặn ở trước mặt hai người ngăn cản, chính là Cẩm Tú và Nguyên Hương.

Hai người các nàng đi theo quận chúa đến đây liền bị câu chuyện vừa nghe được dọa cho sợ ngây người.

Trời ạ! Tối hôm qua thế nhưng xảy ra chuyện như vậy, quận chúa lại bị…… Còn các nàng thân là nha hoàn của quận chúa ấy thế nhưng không bảo vệ được nàng, đến bây giờ mới biết chuyện.

Làm việc thất trách như vậy, cho dù các nàng chết muôn lần cũng khó mà chuộc tội!

Tin tức này quá mức đột ngột nên các nàng đều bị chấn động đến ngu ngơ, mãi tới khi quận chúa động thủ, lão quận vương phi cùng trắc phi Vinh quận vương đánh tới, các nàng mới đột ngột tỉnh lại.

Bây giờ không phải lúc tự trách và khiếp sợ, các nàng không thể để quận chúa chịu bất kì thương tổn nào ngay trước mặt mình!

Tự khi được chọn đến Xuất Vân Các, các nàng đã là người của quận chúa, vì hầu hạ bảo vệ quận chúa mà tồn tại, bất kể là kẻ nào, nếu dám làm chuyện thương tổn tới quận chúa, đều là kẻ địch của các nàng!

Cho nên các nàng ra tay không chút do dự ngăn cản hai vị quý nhân trước mặt.

“Tiện tì nho nhỏ cũng dám cản trở lão thân, đều tránh ra cho ta!”

Lão quận vương phi vỗ bàn cả giận nói.

Ngăn trước mặt bà ta chính là Nguyên Hương, nghe vậy không khỏi rụt rè nói: “Nô tỳ là nha hoàn của quận chúa, sao có thể nhìn ngài bất kính với quận chúa? Cho dù ngài là khách quý, là cô nãi nãi, cũng không thể. . . . . .”

Cẩm Tú ở bên cạnh nghe được nhất thời nhíu mày, quát: “Không có tiền đồ! Chúng ta là nha hoàn của quận chúa, đương nhiên phải lấy quận chúa làm trọng, đám người này tuy là khách quý nhưng lại dám làm ra chuyện quá phận như vậy với quận chúa, theo lý phải trực tiếp ném ra ngoài cửa!”

Lão quận vương phi nhất thời tức đến đầu váng mắt hoa, không ngờ một nha hoàn ti tiện thế mà lại dám hỗn láo với bà ta như vậy.

Mà lúc này Vinh Cầm Viện đang giãy dụa trong tay Đoan Mộc Điềm, khiến bà ta không còn tâm trí nào lãng phí thời gian với một nha hoàn, đành thay đổi sắc mặt, nói với Đoan Mộc Điềm: “Điềm Điềm, cháu đây là muốn làm gì? Còn không mau buông Viện nhi ra. Nó là biểu muội của cháu, nếu làm sai chuyện gì thì đã có các trưởng bối trách phạt, cháu khoan hồng độ lượng tha cho nó lần này đi.”

Bên kia, Trắc phi Vinh quận vương – thứ tiểu thư của Đoan Mộc gia, mẹ của Vinh Cầm Viện cũng cầu xin nói: “Quận chúa, ngài đại nhân đại lượng, hãy bỏ qua cho Viện nhi lần này đi, trở về ta nhất định sẽ bẩm báo với quận vương phạt nó thật nặng. Ngài tha nó đi, ngài cho nó uống cái gì?”

Vinh Cầm Viện ở trong tay nàng liều mạng giãy dụa, nhưng sao có thể giãy khỏi Đoan Mộc Điềm?

“Loại chuyện trừng phạt này, ta không thích mượn tay người khác.”

Đoan Mộc Điềm hờ hững nói, sau dó dùng lực bóp mồm Vinh Cầm Viện, ép nàng uống hết chén nước kia.

Nàng ta định nhổ ra, nhưng lại bị Đoan Mộc Điềm bóp đau đến sái hàm, liền ‘ực ực’ nuốt xuống, nửa giọt cũng không trào ra ngoài.

Mặt lão quận vương phi nhất thời không còn chút máu, trắc phi Vinh quận vương thì lập tức xụi lơ ngã ngồi trên đất, Đoan Mộc Điềm buông tay, chỉ thấy Vinh Cầm Viện quỳ rạp xuống đất liều mạng móc họng, muốn nôn hết nước trong bụng ra.

Đoan Mộc Điềm thấy vậy cười lạnh, tùy tay ném cái chén xuống đất, sau đó ngồi xổm trước mặt Vinh Cầm Viện, đưa tay nắm tóc nàng giật ngược ra sau.

Đối diện với ánh mắt sợ hãi căm hận của Vinh Cầm Viện, khóe miệng nàng càng nở nụ cười lạnh lẽo, cộng thêm cái bớt trên mặt, giống như huyết tu la từ địa ngục xông đến, lạnh lùng nói: “Không phải ngươi thèm khát nam nhân sao? Kiềm lòng không được liền đi hạ dược người khác sao? Yên tâm, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”

Sau đó nàng cứ như vậy túm tóc nàng ta đứng lên, mặc kệ nàng ta chửi mắng giãy dụa, từng bước một kéo nàng ta ra ngoài.

Lúc này, lão vương phi và Thần công tử được người thông báo cuối cùng cũng đến, vừa đến đã thấy quận chúa đại nhân đang túm tóc Vinh Cầm Viện kéo ra ngoài, phía sau nàng là lão quận vương phi đang nổi giận chửi bới, trắc phi Vinh quận vương thì khóc rống, còn có bọn nha hoàn vọt ra ngăn cảnh Đoan Mộc Điềm, định cướp đi Vinh Cầm Viện, cuối cùng đều bị Cẩm Tú và Nguyên Hương đánh bay.

Cả Lan Hinh viện có thể nói là loạn thành một đoàn.

Bọn nha hoàn đi theo lão vương phi và Thần công tử không khỏi sợ ngây người, sặc mặt Thần công tử hơi trầm ngưng, nhìn thấy cháu gái hôm nay lạnh lùng đáng sợ khác thường, trong mắt chậm rãi dâng lên một tầng âm u.

Hắn âm trầm cười cười, phe phẩy quạt giấy nói: “Tiểu Điềm Điềm, cháu đây là muốn làm gì vậy? Bảo bọn nha hoàn qua mời tổ mẫu và tiểu thúc ta tới, không phải là muốn cho chúng ta xem kịch hay chứ? Nhưng kịch này là cháu diễn, hay là ai diễn a?”

Đoan Mộc Điềm nâng mắt nhìn hắn, lạnh lùng cười nói: “Diễn đông cung, cháu tin tưởng tiểu thúc nhất định sẽ rất có hứng thú.”

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2 Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3 Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4 Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5 Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6 Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7 Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8 Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9 Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10 Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11 Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12 Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13 Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14 Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15 Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16 Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17 Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18 Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19 Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20 Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21 Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22 Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23 Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24 Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25 Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26 Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27 Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28 Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29 Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30 Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31 Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32 Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33 Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34 Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35 Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36 Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37 Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38 Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39 Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40 Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41 Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42 Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43 Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44 Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45 Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46 Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47 Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48 Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49 Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50 Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51 Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52 Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53 Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54 Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55 Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56 Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57 Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58 Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59 Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60 Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61 Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62 Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63 Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64 Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65 Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66 Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67 Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68 Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69 Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70 Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71 Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72 Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73 Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74 Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75 Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76 Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77 Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78 Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79 Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80 Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81 Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82 Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83 Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84 Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85 Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86 Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87 Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88 Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89 Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90 Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91 Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92 Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93 Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94 Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95 Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96 Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97 Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98 Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99 Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100 Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101 Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102 Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103 Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104 Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105 Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106 Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107 Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108 Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109 Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110 Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111 Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112 Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113 Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114 Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115 Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116 Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117 Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118 Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119 Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120 Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121 Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122 Quyển 3 - Chương 36: Trà
123 Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124 Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125 Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126 Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127 Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128 Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129 Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130 Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131 Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132 Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133 Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134 Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135 Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136 Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137 Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138 Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139 Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140 Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141 Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142 Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143 Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144 Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145 Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146 Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147 Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148 Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149 Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
Chapter

Updated 149 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Quỷ oa oa
2
Quyển 1 - Chương 2: Quỳ xuống
3
Quyển 1 - Chương 3: Núi Tử Hà
4
Quyển 1 - Chương 4: Lên núi hái thuốc
5
Quyển 1 - Chương 5: Đoan Mộc Thần
6
Quyển 1 - Chương 6: Tiếng quỷ kêu trên núi Tử Hà
7
Quyển 1 - Chương 7: Ta là thúc thúc của ngươi
8
Quyển 1 - Chương 8: Cổ ngữ có câu
9
Quyển 1 - Chương 9: Cháu gái, cháu thật khéo tay!
10
Quyển 1 - Chương 10: Xoa bóp
11
Quyển 1 - Chương 11: Thịt?
12
Quyển 1 - Chương 12: Tiến vào núi Tử Hà
13
Quyển 1 - Chương 13: Đôi mắt màu tím
14
Quyển 1 - Chương 14: Lần đầu gặp mặt
15
Quyển 1 - Chương 15: Sụp đổ
16
Quyển 1 - Chương 16: Ta cõng ngươi
17
Quyển 1 - Chương 17: Đau chết gia!
18
Quyển 1 - Chương 18: Tam điện hạ
19
Quyển 1 - Chương 19: Lạc đường? Vứt bỏ?
20
Quyển 1 - Chương 20: Hội chùa ngày trung thu
21
Quyển 1 - Chương 21: Chiếm trước chỗ
22
Quyển 1 - Chương 22: Người thần bí xuất hiện
23
Quyển 1 - Chương 23: Nhân dịp trời tối rời đi
24
Quyển 1 - Chương 24: Hồ ly mắt xanh
25
Quyển 1 - Chương 25: Cản đường
26
Quyển 1 - Chương 26: Điềm Điềm, chạy mau!
27
Quyển 1 - Chương 27: Đồ ngốc, giả chết không phải tốt rồi sao?!
28
Quyển 1 - Chương 28: Phụ thân đuổi tới
29
Quyển 1 - Chương 29: Thêm một hồ ly mắt xanh
30
Quyển 1 - Chương 30: Con dấu hắc ngọc
31
Quyển 1 - Chương 31: Cháo
32
Quyển 1 - Chương 32: Làm mối?
33
Quyển 1 - Chương 33: Lưu Tiểu Thư
34
Quyển 1 - Chương 34: Không nói cho cháu
35
Quyển 1 - Chương 35: Chia ly (thượng)
36
Quyển 1 - Chương 36: Chia ly (Hạ)
37
Quyển 2 - Chương 1: Trở lại kinh thành
38
Quyển 2 - Chương 2: Chớp mắt đã mười năm
39
Quyển 2 - Chương 3: Kinh hồng thoáng qua
40
Quyển 2 - Chương 4: Hoàng Thượng tới
41
Quyển 2 - Chương 5: Trở lại kinh thành
42
Quyển 2 - Chương 6: Đoan Mộc Vương Phủ
43
Quyển 2 - Chương 7: Thúc mang cháu đi ngắm cảnh
44
Quyển 2 - Chương 8: Quân Tu Nhiễm hồi kinh
45
Quyển 2 - Chương 9: Gặp lại Phượng Lâu
46
Quyển 2 - Chương 10: Xuất chinh
47
Quyển 2 - Chương 11: Rước họa cũng vì tham ăn
48
Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại
49
Quyển 2 - Chương 13: Xin phụ hoàng làm chủ
50
Quyển 2 - Chương 14: Tứ hôn
51
Quyển 2 - Chương 15: Tam điện hạ tới chơi
52
Quyển 2 - Chương 16: Phản công ngược lại
53
Quyển 2 - Chương 17: Nàng đút cho ta
54
Quyển 2 - Chương 18: Nhào đến hôn một cái
55
Quyển 2 - Chương 19: Khuê tú tràn ngập sảnh đường
56
Quyển 2 - Chương 20: Đánh công chúa
57
Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
58
Quyển 2 - Chương 22: Án mạng
59
Quyển 2 - Chương 23: Đức phi cho mời
60
Quyển 2 - Chương 24: Huyết nhiễm Tuyên Đức Cung
61
Quyển 2 - Chương 25: Cầu phúc ở Lăng Vân Tự
62
Quyển 2 - Chương 26: Cả người ẩm ướt
63
Quyển 2 - Chương 27: Bị ám sát, nhảy vực
64
Quyển 2 - Chương 28: Nàng uống nhầm thuốc?
65
Quyển 2 - Chương 29: Cái chết của Thái Thiến
66
Quyển 2 - Chương 30: Đấu giá Trân Bảo các
67
Quyển 2 - Chương 31: Ăn cướp trước mặt mọi người
68
Quyển 2 - Chương 32: Giao Thành Mộng Tuyền ra!
69
Quyển 2 - Chương 33: Trong tử lao
70
Quyển 2 - Chương 34: Kẻ chết thay
71
Quyển 2 - Chương 35: Điên phi ở lãnh cung.
72
Quyển 2 - Chương 36: Gặp lại ở lãnh cung
73
Quyển 2 - Chương 37: Con trai của ai?
74
Quyển 2 - Chương 38: Không nhận
75
Quyển 2 - Chương 39: Chiến thắng trở về
76
Quyển 2 - Chương 40: Khiến cho người ta tâm tính phiền loạn
77
Quyển 2 - Chương 41: Hôn kỳ (ngày cưới)
78
Quyển 2 - Chương 42: Cuối cùng cũng phản công
79
Quyển 2 - Chương 43: Qua cầu rút ván.
80
Quyển 2 - Chương 44: Ban thưởng
81
Quyển 2 - Chương 45: Rời khỏi thành.
82
Quyển 2 - Chương 46: Hôn Kì sắp tới
83
Quyển 2 - Chương 47: Mùng 3 tháng 8.
84
Quyển 2 - Chương 48: Hôn Lễ
85
Quyển 2 - Chương 49: Vợ chồng đồng lòng.
86
Quyển 2 - Chương 50: Rời kinh
87
Quyển 3 - Chương 1: Ra biên cương
88
Quyển 3 - Chương 2: Ngàn dặm cầu hôn
89
Quyển 3 - Chương 3: Ân nhân cứu mạng
90
Quyển 3 - Chương 4: Yên lặng chờ gọi
91
Quyển 3 - Chương 5: Nhiếp chính vương cho mời
92
Quyển 3 - Chương 6: Tử sâm vương ở đâu?
93
Quyển 3 - Chương 7: Ninh Thanh
94
Quyển 3 - Chương 8: Xông qua biên giới
95
Quyển 3 - Chương 9: Khai chiến
96
Quyển 3 - Chương 10: Không dám giết
97
Quyển 3 - Chương 11: Quan tặc cấu kết
98
Quyển 3 - Chương 12: Đơn kiện
99
Quyển 3 - Chương 13: Cảnh thế tử đến
100
Quyển 3 - Chương 14: Áp giải hồi kinh
101
Quyển 3 - Chương 15: Thánh chỉ đến!
102
Quyển 3 - Chương 16: Điềm Điềm bị thương
103
Quyển 3 - Chương 17: Có con?
104
Quyển 3 - Chương 18: Môi giới
105
Quyển 3 - Chương 19: Hung khí trần gian
106
Quyển 3 - Chương 20: Thanh Già Quan
107
Quyển 3 - Chương 21: Hoạ thuỷ!
108
Quyển 3 - Chương 22: Đánh nhau to
109
Quyển 3 - Chương 23: Còn là người hay không?
110
Quyển 3 - Chương 24: Quét sạch lời đồn
111
Quyển 3 - Chương 25: Béo quá không tốt
112
Quyển 3 - Chương 26: Ninh Thanh trốn đi
113
Quyển 3 - Chương 27: Vợ chồng đoàn tụ
114
Quyển 3 - Chương 28: Bị cướp
115
Quyển 3 - Chương 29: Hạ sinh
116
Quyển 3 - Chương 30: Ninh Thanh về nhà
117
Quyển 3 - Chương 31: Ta thật sự là hiền thê lương mẫu
118
Quyển 3 - Chương 32: Ép buộc đến ép buộc đi
119
Quyển 3 - Chương 33: Huynh không phải do mẫu phi sinh
120
Quyển 3 - Chương 34: Nửa đường chen chân
121
Quyển 3 - Chương 35: Nguyện làm con trai Hiền phi
122
Quyển 3 - Chương 36: Trà
123
Quyển 3 - Chương 37: Thích khách
124
Quyển 3 - Chương 38: Phượng Lâu phản bội?
125
Quyển 3 - Chương 39: Bắt đầu tranh chấp
126
Quyển 3 - Chương 40: Phóng hỏa trong đêm
127
Quyển 3 - Chương 41: Tiểu Niệm Niệm
128
Quyển 3 - Chương 42: Phượng Lâu phát điên
129
Quyển 3 - Chương 43: Hai bè hát phối thật hay!
130
Quyển 3 - Chương 44: Huynh đệ như tay chân
131
Quyển 3 - Chương 45: Phượng Niệm nhận thân
132
Quyển 3 - Chương 46: Xung đột
133
Quyển 3 - Chương 47: Con riêng
134
Quyển 3 - Chương 48: Về trong sạch
135
Quyển 3 - Chương 49: Một nhà vô sỉ
136
Quyển 3 - Chương 50: Mời khách ăn điểm tâm
137
Quyển 3 - Chương 51: Đau bụng
138
Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời
139
Quyển 3 - Chương 53: Một nhà ba người
140
Quyển 3 - Chương 54: Vị thuốc cuối cùng
141
Quyển 3 - Chương 55: Đầy tháng
142
Quyển 3 - Chương 56: Bên cạnh quá ồn
143
Quyển 3 - Chương 57: Thiên Ma Cung mất trộm
144
Quyển 3 - Chương 58: Đại hôn, rời kinh
145
Quyển 4 - Chương 1: Lần đầu vào giang hồ
146
Quyển 4 - Chương 2: Cung chủ Thiên Ma cung
147
Quyển 4 - Chương 3: Đi săn
148
Quyển 4 - Chương 4: Tranh thủ thời gian
149
Quyển 4 - Chương 5: Kiểm tra
footer(); ?>