Chương 16: Chào Buổi Sáng Bà Mộ Của Tôi!

Thư Minh Yên bước vào phòng của Mộ Du Trầm, phát hiện ra rằng không chỉ quần áo, mà cả những thứ cần thiết hàng ngày, cũng như một số cuốn sách cô thường đọc, đều được dì Dung chuyển đến đây.
Vậy cũng...!quá tích cực đi.
Chẳng lẽ lão gia tử sợ sau khi lãnh chứng hai người bọn họ sẽ không ở cùng nhau sao?
Thư Minh Yên đứng ở cửa phòng tắm, một lúc sau, khuôn mặt đỏ bừng.
Mộ Du Trầm bước ra khỏi phòng thay đồ với vẻ mặt bình tĩnh như thường lệ: "Em tắm trước hay tôi tắm trước?"
Thư Minh Yên do dự một hồi, vội vàng nói: "Chú trước đi."
Cô vốn định lên lầu lấy quần áo, thuận tiện vào phòng tắm tắm rửa, nhưng ai biết trong phòng trống không, ngay cả một lọ sữa tắm cũng không có.
Bây giờ muốn tắm rửa ở chỗ của Mộ Du Trầm, cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần nên phải từ từ.
Mộ Du Trầm không nói gì, khẽ gật đầu, quay người trở lại phòng để đồ lấy một bộ quần áo mặc ở nhà.
Lúc anh đi ra, Thư Minh Yên vẫn còn ngây ngốc đứng ở trong phòng, thần sắc có chút cứng ngắc, thất thần.
Mộ Du Trầm suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không em tắm trước?"
Anh cảm thấy Thư Minh Yên có lẽ sẽ không khó xử như vậy nếu để cô tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường.
Nhưng Thư Minh Yên cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ ở trước mặt anh lắc đầu, tiếp tục đẩy tới đẩy lui: "Chú trước đi."
Lúc này cô mới nhận ra, nhẹ nhàng hứa hẹn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng trong cuộc nói chuyện trước đó thực ra chỉ là lý luận suông.
Bây giờ đang ở trên chiến trường, với kiếm và súng thật, quả nhiên vẫn cần xây dựng một công trình tâm lý khác.
Đặc biệt là việc lão gia tử nhờ dì Dung làm, khiến cô mất cảnh giác, càng lúc càng bối rối.
Hai người đứng đối diện nhau, không khí xung quanh chậm rãi lưu chuyển.
Thư Minh Yên đảo mắt một vòng, không nói gì, chỉ vào cửa sổ: "Màn còn chưa kéo."
Mộ Du Trầm liếc nhìn về phía đó, rồi ra hiệu về phía giường: "Điều khiển từ xa có thể nằm trong ngăn kéo cạnh giường ngủ, em đi xem thử đi."
Tìm một cái gì đó để làm vào lúc này, cũng có thể thả lỏng một chút.
Thư Minh Yên vội vàng đi tới, mở ngăn kéo.
Điều khiển từ xa đúng là ở bên trong, khi cô đưa tay cầm lấy thì thoáng thấy bên trong có một cái hộp.
Cô đưa ngón tay chạm vào mép hộp, lúc này mới chú ý đến dòng chữ trên đó, đầu ngón tay như bị bỏng, vội vàng thu lại, rụt ra sau lưng.
Mộ Du Trầm đang định đi vào phòng tắm, nhưng khi liếc mắt nhìn thấy sự khác lạ ở phía cô, anh bước tới: "Sao vậy?"
Đứng sau lưng Thư Minh Yên, anh cụp mi, ánh mắt dán chặt vào cái hộp, lông mày giật giật hai lần.
Ông cụ này thật tuyệt!
Có lẽ ông cụ muốn lấy phương thức này nói với anh rằng Minh Yên vẫn chưa tốt nghiệp, nếu cô có thai, sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô.
Mỗi ngày đều thúc giục anh kết hôn sinh cháu, nhưng vào thời điểm quan trọng, lại khá tỉnh táo.
Nhưng món đồ này đã được mua kịp thời, chính Mộ Du Trầm đã hoàn toàn quên mất nó.
Bây giờ bị Minh Yên nhìn thấy, chính là ý trời, khiến cô có hiểu rõ ràng về cuộc sống hôn nhân sau này.
Khóe miệng Mộ Du Trầm khẽ nhếch, anh đi thẳng vào phòng tắm mà không nói lời nào.
Thư Minh Yên ấn điều khiển từ xa, bức màn sương mù màu xám chậm rãi hạ xuống, che khuất ánh trăng mênh mông bên ngoài.
Sau hai giây hoàn hồn, cô vội vàng đóng ngăn kéo lại.
Quay đầu nhìn về phía phòng tắm, cô lẩm bẩm một mình.
Vừa rồi Mộ Du Trầm không đưa ra một lời giải thích nào, chuyện này là do lão gia tử chuẩn bị hay chính anh làm?
Bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách, vừa nghĩ đến một loạt chuyện ngoài ý muốn tối nay, trong lòng Thư Minh Yên liền không chịu nổi.
Tràn đầy muốn nói chuyện, cô ngồi xuống thảm, lưng dựa vào mép giường, dùng điện thoại di động gửi tin nhắn cho Mộ Dữu:【 Vốn dĩ chỉ về cúng bái ba mẹ mình thôi, ai mà có nghĩ rằng rất nhiều chuyện xảy ra như vậy, mình thật ngu ngốc.】
Thư Minh Yên:【 Husky lè lưỡi.jpg】
Cô đem toàn bộ kể lại cho Mộ Dữu những gì đã xảy ra tối nay.
Sau khi phát tiết xong, Thư Minh Yên cảm thấy tốt hơn.

May mắn thay Mộ Dữu tương đối hiểu rõ tình hình của cô, cô vẫn còn người để tâm sự, nếu không sẽ phát điên mất.
Tiểu Dữu Tử:【 Cậu đây--】
Tiểu Dữu Tử:【 Thật là kích thích! 】
Tiểu Dữu Tử:【Ahahahaha】
Thư Minh Yên:【...】
Tiểu Dữu Tử: 【 Cái hộp kia, cậu cảm thấy là ông nội mình làm, hay là chú nhỏ mình làm? 】
Thư Minh Yên:【 Không biết, mình cũng rất mơ hồ.


Tiểu Dữu Tử:【Theo phân tích của thám tử mình đây, nếu đó là ông nội của mình, ông có thể đang cảnh cáo chú nhỏ của mình rằng cậu còn trẻ, cho nên phải phòng bị thật tốt, xem như vì lợi ích của cậu.


Tiểu Dữu Tử:【 Nếu chú nhỏ của mình tự mua nó--】
Thư Minh Yên: 【? 】
Thư Minh Yên:【 Chú nhỏ cậu thế nào? 】
Tiểu Dữu Tử:【 Vậy thì chú ấy có chút muộn tao*, bề ngoài đứng đắn, nhưng sau lưng lại có ý đồ với cậu.


*Muộn tao: Kiểu người ngoài lạnh trong nóng.
Thư Minh Yên: 【...】
Tiểu Dữu Tử:【 Mấy ngày nay mình luôn suy nghĩ, tại sao chú nhỏ của mình lại đồng ý cùng cậu lãnh chứng? 】
Thư Minh Yên:【 Bị ông nội cậu ép cưới thấy phiền, tình cờ mình tới tìm chú ấy, chú ấy cảm thấy không sao nên đồng ý.

Chú nhỏ của cậu tự nói, mấy năm nay chú ấy luôn bị lải nhải về việc kết hôn, chú ấy đã suy nghĩ kỹ, cảm thấy sau khi lãnh chứng có thể chuyên tâm làm việc tốt hơn nên đồng ý.】
Tiểu Dữu Tử:【 Ông nội đã giới thiệu cho chú ấy nhiều đối tượng như vậy, chú ấy ngại phiền khi chọn ngẫu nhiên một người để lãnh chứng, tại sao trước đây không hài lòng, lần này cậu cố tình tiếp cận chú ấy, chú ấy liền đồng ý.


Thư Minh Yên:【 Chắc là trùng hợp, trước đây không nghĩ thông, lần này vừa vặn nghĩ thông rồi.】
Tiểu Dữu Tử:【 Cậu không cảm thấy có chút khả nghi sao? 】
Thư Minh Yên: 【? 】
Thư Minh Yên cẩn thận phân tích lời nói của Mộ Dữu, cô thực sự không phát hiện ra điều gì đáng ngờ.
Nếu không phải vì điều này, tại sao Mộ Du Trầm lại đi lãnh chứng với cô?
Tiểu Dữu Tử: 【 Vị thám tử đây suy đoán, có phải chú ấy yêu thầm cậu hay không? 】
Thư Minh Yên bị cô nàng làm nghẹn lời, nha đầu này thật dám nghĩ a.
Cô tiếp tục gõ chữ:【 Đại thám tử à, cậu phân tích quá trớn rồi.】
【 Cậu dùng ngón chân mình ngẫm lại đi, có khả năng sao? 】
Tiểu Dữu Tử:【 Ngón chân của mình nói với mình mọi thứ đều có thể! 】
Thư Minh Yên: 【 Ngón chân cậu mỗi ngày nghĩ nhiều như vậy đều mỏi lắm rồi, không có việc gì thì đi đào mấy biệt thự sang trọng đi.


Tiểu Dữu Tử:【 Cậu chọn mấy căn? 】
Thư Minh Yên:【 Hai căn, chúng ta mỗi người một căn, sau khi đào xong mình sẽ phụ trách trang trí, cậu thích phong cách nào? 】
Tiểu Dữu Tử:【 Hahahahaha cười chết.】
Tiểu Dữu Tử: 【 Thím nhỏ à, chú nhỏ của cháu có biết thím, một cô gái ngoan ngoãn, đang cùng cháu nói chuyện như vậy sau lưng không? 】
Thư Minh Yên: 【...】
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng, Thư Minh Yên nhanh chóng gõ chữ: 【 Chú ấy ra rồi, không nói chuyện với cậu nữa.


Sau khi thoát khỏi giao diện trò chuyện, Thư Minh Yên đứng dậy khỏi thảm.
Sợ rằng sẽ rất xấu hổ khi đụng mặt Mộ Du Trầm, cô tùy tiện lấy một cuốn sách trên bàn, chạy đến ngồi trên ghế sô pha, giả vờ lật xem.
Có cuốn sách trên tay, trong lòng cô thấy thanh thản hơn rất nhiều.
Không lâu sau, cửa phòng tắm mở ra.
Mộ Du Trầm mặc bộ quần áo ở nhà chỉnh tề bước ra, sau lưng có một làn sương mờ mờ, ánh sáng làm nổi bật rõ khuôn mặt trong sáng và trắng trẻo của anh, mặt mày thâm thúy, đường viền quai hàm lưu loát mịn màng.
Anh nghiêng người nhìn Thư Minh Yên trên ghế sô pha, người đang kiềm chế đóng sách lại và đứng dậy.
Hai người nhìn nhau một lát, cô cúi người đặt sách lên bàn trà, thần sắc bình tĩnh: "Cháu đi tắm."
Không thèm nhìn mặt Mộ Du Trầm, cô đi thẳng vào phòng để quần áo và mở tủ.
Đồ ngủ của cô đều là kiểu váy, cô chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được bộ có làn váy dài nhất.
Vừa rồi Mộ Du Trầm từ phòng tắm đi ra, ăn mặc chỉnh tề, áo dài tay, quần dài, cài cúc trên cùng, như thể sợ bị cô nhìn thấy da thịt lộ ra ngoài.
Lần đầu tiên ngủ chung giường với Mộ Du Trầm vẫn còn xấu hổ, tốt hơn hết là cô nên ăn mặc chỉnh tề.
Do dự hai giây, cô cũng lấy áo ngực theo.
Sau khi vào phòng tắm và đóng cửa lại, bên trong vẫn còn thoang thoảng một mùi nhẹ nhàng dễ chịu, đó là mùi mà Mộ Du Trầm thường có, rêu sồi trộn với gỗ đàn hương, yên tĩnh mà nội liễm.
Thư Minh Yên ở trong môi trường như vậy, khi cô cởi quần áo và đi tắm, cảm thấy một cảm giác dịu dàng và quyến rũ khó tả, luôn cảm thấy rằng Mộ Du Trầm đang ở ngay bên cạnh mình.
Cánh cửa kính mờ đóng lại, nước ấm bắn tung tóe lên vai cô, rồi chảy dọc theo làn da mịn màng và non nớt của cô, cuối cùng bắn tung tóe lên gạch men dưới chân cô.
Không biết tại sao, Thư Minh Yên nhớ lại những gì Mộ Dữu vừa nói.
Tại sao Mộ Du Trầm lại đồng ý lấy cô?
Chẳng qua là bởi vì lão gia tử thúc giục kết hôn quá mức, xem ra thật sự là vô lý.
Nhưng Thư Minh Yên không tin Mộ Du Trầm sẽ thích cô.
Rốt cuộc lần đầu tiên khi cô nói rằng cô muốn kết hôn với Mộ Du Trầm, anh đã từ chối và nói hôn nhân không phải là một giao dịch, mà tình yêu là tiền đề.
Điều đó có nghĩa là, theo quan điểm của Mộ Du Trầm, hai người họ không có tình yêu nam nữ.
Mấy năm nay cô và Mộ Du Trầm tương đối xa cách, nếu như vẫn duy trì tình trạng tương đối thân thiết như bảy năm trước, suy đoán của Mộ Dữu có lẽ có chút đáng tin cậy.
Thư Minh Yên sống ở Mộ gia mười lăm năm, cô và Mộ Du Trầm có mối quan hệ rất tốt trong tám năm đầu tiên.
Cô được Mộ Du Trầm mang về nên trong một thời gian dài, Mộ Du Trầm là người đầu tiên cô tin tưởng và gắn bó trong Mộ gia.
Cô giống như cái bóng của Mộ Du Trầm, chỉ cần anh về nhà, Thư Minh Yên thích vây quanh anh, đi theo anh khắp nơi, có tâm sự cũng sẽ nói với anh.
Cho đến bảy năm trước, mối quan hệ của họ vô tri vô giác thay đổi.
Ánh mắt Thư Minh Yên hoảng hốt một chút, gạt bỏ mấy chuyện không vui, không nghĩ tới nữa.
Trên thực tế đó không phải là vấn đề lớn, chỉ là Mộ Du Trầm đã nặng nề mắng cô một lần.
Từ đó trở đi, cô nhìn thấy Mộ Du Trầm là trốn tránh, Mộ Du Trầm bận rộn với công việc, hai người ngày càng ít nói chuyện với nhau, dần dần xa cách.
Thư Minh Yên cố gắng hết sức để quên đi quá khứ và đưa suy nghĩ của cô trở lại hiện tại, đối mặt với sự thật rằng cô và Mộ Du Trầm đã lãnh chứng.
Vì Mộ Du Trầm và cô không có cơ sở tình cảm, cũng đã đồng ý rằng họ chỉ là người yêu giả, giúp cô giải quyết hôn sự của mình với Mộ Tri Diễn.
Thư Minh Yên không hiểu tại sao, ngày hôm sau anh lại đổi ý, muốn đưa cô đến Cục Dân chính.
Tâm tư Mộ Du Trầm không đoán được nên cô không dám hỏi thêm.
Nhưng nếu đã thống nhất về sau phải hợp tác tốt, quản lý hôn nhân, Thư Minh Yên cảm thấy không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần làm tốt vai vợ chồng là được.

Dù sao thì cô sẽ quay lại phim trường vào ngày mai, cô và Mộ Du Trầm sau này sẽ bận rộn với công việc của mình, không có nhiều thời gian ở bên nhau, vì vậy không cần phải đi sâu vào vấn đề.
Sau khi tắm xong và ra khỏi phòng tắm, Thư Minh Yên thấy Mộ Du Trầm đang ngồi trên chiếc ghế sô pha mà cô vừa ngồi, lật giở cuốn sách mà cô vừa lật qua.
Mộ Du Trầm lật một trang khác của cuốn sách, khi anh ngước mắt lên, ánh mắt anh có chút thăm dò và ẩn ý: "Em còn xem cái này?"
Thư Minh Yên liếc nhìn bìa sách, tim đập lỡ vài nhịp.
Cuốn sách vừa rồi cô tình cờ lấy ra vì tình thế cấp bách, hóa ra lại là《 Mỹ học tình yêu 》!
Đây là một cuốn sách dạy người ta yêu và quản lý hôn nhân.
Mối quan hệ hiện tại giữa cô và Mộ Du Trầm, cộng với cuốn sách này, quá vi diệu rồi!
Thư Minh Yên vội vàng giải thích: "Cô giáo nói kịch bản cháu viết chủ yếu thiên về cốt truyện, thiếu những câu chuyện tình yêu tinh tế khéo léo.

Đây quả thực là khuyết điểm của cháu, cho nên cháu tìm một vài cuốn sách liên quan để đọc."
Khóe miệng Mộ Du Trầm hơi cong lên, như cười như không: "Cảm nhận thế nào?"
Hỏi xem cô cảm nhận thế nào về tình yêu?
Sao cô có thể nói được.
Đặc biệt là vào thời điểm này khi Mộ Du Trầm đang ngồi còn cô đang đứng, Thư Minh Yên có ảo giác rằng khi cô còn nhỏ đi học về, anh sẽ túm lấy cô và đặt câu hỏi về bài tập về nhà.
Cô đánh cái nuốt nước bọt, cũng không thể không trả lời, chỉ có thể căng da đầu nói bậy: "Cuốn sách này giảng khá hay.

Từ góc độ thẩm mỹ, dựa trên những trường hợp tình yêu quen thuộc mà đưa ra một số quy luật thẩm mỹ tình yêu, chẳng hạn như quy luật Lương Chúc yêu nhau lâu dài, quy luật Bảo Đại* chung một chí hướng..."
*Nhân vật Bảo Ngọc và Đại Ngọc trong tác phẩm "Hồng Lâu Mộng".
"Tôi hỏi em về ấn tượng của em sau khi đọc, không yêu cầu em trả bài." Mộ Du Trầm gấp cuốn sách lại và nhận xét về câu trả lời vừa rồi của cô, "Đẹp nhưng không thật, bên ngoài tô vàng nạm ngọc."
Thư Minh Yên chưa từng yêu đương, thực sự cô không học được gì từ cuốn sách.
Nếu bảo cô nói thật, cô nghĩ Chúc Anh Đài lấy Mã Văn Tài cũng rất tốt, gia đình đàng hoàng, cha mẹ đều vui vẻ, Mã Văn Tài trong phim truyền hình cũng khá đẹp trai, tại sao Chúc Anh Đài một hai phải tuẫn tình theo Lương Sơn Bá?
Người đã chết, không còn gì cả.
Cuộc sống là quý giá, tình yêu có quan trọng như vậy không?
Đây có lẽ là lý do khiến cô không viết được một kịch bản tình yêu đẹp.
Nhưng Mộ Du Trầm nói rằng cô đẹp nhưng không thật, bên ngoài tô vàng nạm ngọc.
Anh là một người nghiện công việc, độc thân từ khi sinh ra, chẳng lẽ có thể có nhiều hiểu biết hơn cô?
Mang theo một tia báo thù, Thư Minh Yên chớp chớp mi, chân thành hỏi: "Chú nhỏ, chú cảm thấy tình yêu là như thế nào?"
Không khí trong phòng đột nhiên đông cứng lại, Mộ Du Trầm siết chặt cuốn sách, xương ngón tay trắng nõn mảnh khảnh vô thức dùng một chút lực.
Anh dùng ánh mắt thâm thúy nhìn sang, tập trung vào ngũ quan mềm mại ôn hòa của cô dưới ánh đèn, môi khẽ mím, không nói gì, trong con ngươi đen thăm thẳm dường như ẩn chứa một số cảm xúc phức tạp khó đoán.
Thấy thái độ do dự của anh, Thư Minh Yên cảm thấy nhất định không trả lời được.
Cô hơi đắc ý, cuối cùng cảm thấy phấn chấn.
Hóa ra Mộ Du Trầm cũng có những điều mà anh không biết.
Chính anh cũng không hiểu tình yêu nên mới không biết xấu hổ nói về cô vừa rồi.
Thư Minh Yên quyết định cho anh chút thể diện, không truy vấn nữa, muốn nói cái gì khác để cho qua vấn đề này.
Không ngờ cảm xúc trên mặt Mộ Du Trầm trong phút chốc hoàn toàn bị áp chế, giống như người bình thường, anh đặt cuốn sách trở lại bàn trà, bình tĩnh đứng dậy khỏi ghế sô pha: "Bà Mộ, tối nay em ngủ ở đâu?"
Anh đã bỏ qua vấn đề vừa rồi xem như không tồn tại.
Chủ đề của Mộ Du Trầm thay đổi quá nhanh, khiến cô nhớ đến việc hai người đã kết hôn, phá vỡ sự hòa hợp hiếm có giữa họ.
Thư Minh Yên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với thực tế.
Nghĩ đến đồ dùng kế hoạch hóa gia đình ở một bên ngăn kéo đầu giường, cô không ngần ngại chỉ sang phía bên kia.
"Vậy ngủ đi." Anh đi tới trước, vén chăn lên.
Trò chuyện vừa rồi cứ như vậy kết thúc, Thư Minh Yên đứng đó một lúc, sau đó chậm rãi vòng qua bên kia, tắt đèn đầu giường, chui vào trong chăn, theo bản năng dịch về phía mép giường ngoài.
Ở phía bên kia, Mộ Du Trầm cũng nằm xuống.
Đèn trong phòng đã tắt hoàn toàn, trước mắt đột nhiên chìm vào bóng tối.
Thư Minh Yên buồn ngủ cả ngày hôm nay, bây giờ cô nằm trên cùng một chiếc giường với Mộ Du Trầm, cô cảm thấy một lượng lớn adrenaline được tiết ra, toàn thân tràn đầy tinh thần.
Nhắm mắt lại, tâm trí cô chỉ toàn là cái hộp kia trong ngăn kéo.
Khu vực xung quanh yên tĩnh, Mộ Du Trầm đã không di chuyển kể từ khi anh nằm xuống.
Thư Minh Yên mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà tối đen trên đầu, chóp mũi cô là mùi hương đặc trưng của Mộ Du Trầm giữa tấm đệm, nhịp tim của cô đập nhanh đến mức cô không thể kìm lại được.
Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch.
Cô sợ đến mức vội vàng che ngực trái, tự hỏi liệu Mộ Du Trầm có thể nghe thấy tần số nhịp tim này hay không.
Sau khi thích ứng với bóng tối sau khi tắt đèn, tất cả đồ trong phòng dần hiện ra.
Sau khi nằm cạnh nhau như thế này trong khoảng năm phút, Mộ Du Trầm quay người lại đối mặt với hướng của Thư Minh Yên.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp lại một chút, hơi thở nông cạn ấm áp của anh phả tới, Thư Minh Yên không dám động đậy, thân thể càng ngày càng cứng ngắc.
Dưới màn đêm, anh nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ của cô gái bên cạnh: "Nhũ danh của em, vì sao gọi là Nông Nông?"
Hóa ra anh chỉ muốn trò chuyện với cô.
Lông mi Thư Minh Yên khẽ run, dừng một chút, suy nghĩ bay đi: "Khi còn bé nói chuyện muộn, mở miệng luôn ô ô, đầu lưỡi thế nào cũng không thẳng, ba cháu trêu cháu, thích gọi như vậy, gọi mãi thành nhũ danh luôn."
Nhớ khi mới được đưa đến Mộ gia, Mộ Du Trầm thỉnh thoảng sẽ gọi cô như vậy, sau này có lẽ vì sợ cái tên này sẽ khiến cô nhớ đến ba mẹ nên dần dần mọi người gọi cô là Minh Yên.
Trước đây khi thân nhau, anh vẫn thích gọi cô là nha đầu.
Đã lâu lắm rồi cô mới nghe đến nhũ danh Nông Nông này.
Đêm nay chợt nghe thấy, tiếng gọi ấy vẫn quen thuộc như vậy, như thể đã bao nhiêu năm rồi chưa từng dừng lại.
Mộ Du Trầm nói: "Sau này tôi sẽ gọi em là Nông Nông, được không?"
Trước đây Thư Minh Yên cũng không nghĩ nhũ danh này thế nào, nhưng bây giờ bị anh hỏi như vậy, vô cớ cảm thấy có chút mờ ám.
Thư Minh Yên do dự hồi lâu, lỗ tai đỏ bừng, móng tay trắng bệch véo mép chăn: "...!Chú muốn gọi thế nào cũng được."
Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ, mềm mại uyển chuyển, lại đặc biệt ngoan.
Với vẻ ngoài của cô, rất dễ khiến đàn ông mất kiểm soát.
Yết hầu Mộ Du Trầm khẽ trượt.
Mái tóc dài dày mượt của Thư Minh Yên xõa tung bên gối, hương thơm ngọt ngào dễ chịu thoang thoảng trong không khí, tựa hồ có thể làm dịu thần kinh của người ta.
Mộ Du Trầm vân vê một lọn từ đầu ngón tay, quấn nhẹ quanh đầu ngón tay, vuốt ve hai lần.
Anh chỉ vân vê một lọn tóc đen, không có bất kỳ động tác thừa nào khác chứ đừng nói đến sự đụng chạm thân thể, nhưng lại có một sự kiềm chế và quyến rũ khó tả.
Mọi dây thần kinh trong cơ thể Thư Minh Yên đều căng thẳng, cảm thấy mình như cá nằm trên thớt, mấu chốt là cô không biết mình sẽ bị làm thịt khi nào.
Cô dùng hàm răng trắng bóc cắn chặt môi dưới, một lúc sau mới thử nhẹ giọng gọi: "Chú nhỏ..."
"Dầu gội đầu gì?" Mộ Du Trầm đột nhiên hỏi, cắt đứt lời mà Thư Minh Yên vừa thốt ra.
Giọng điệu của người đàn ông rất bình thường, như thể anh đang trò chuyện với cô.
Đêm nay rốt cuộc có thể không làm thịt hay không, có thể cho một lời chắc chắn hay không?
Quá dày vò cô rồi!
Thư Minh Yên đang chửi rủa trong lòng, cố gắng thả lỏng bản thân, ngoan ngoãn trả lời: "Thương hiệu cháu thường dùng ở nhà, có mùi hương của lan Nam Phi và hổ phách."
Mộ Du Trầm suy nghĩ: "Em thích lan Nam Phi?"
"Ừm."
"Thích màu gì?"
"Màu trắng."
Mộ Du Trầm yên lặng một hồi, buông mái tóc dài của cô ra, lại nằm thẳng lại, cùng cô duy trì khoảng cách ban đầu: "Ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải cúng bái ​​ba mẹ em."
Thư Minh Yên: "?"

Cứ như vậy...!ngủ?
Chẳng lẽ anh cảm thấy ngày mai phải cúng bái nên tối nay không thích hợp làm loại chuyện đó?
Thư Minh Yên nghĩ, có khả năng như vậy.
Đêm hè nóng bức, bóng cây lắc lư, trên bầu trời rải rác vài ngôi sao, giống như lính gác trộm nhìn trần gian.
Thư Minh Yên không nhớ mình đã ngủ thiếp đi khi nào, chỉ biết Mộ Du Trầm đã không phản ứng gì sau khi anh nói xong câu cuối cùng.
Cô chờ đợi và chờ đợi, ý thức dần mất đi, cuối cùng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cô gái bên giường hô hấp dần vững vàng, tiếng thở nhẹ và đều đều lọt vào tai anh, Mộ Du Trầm vẫn chậm chạp không ngủ.
Anh nhìn người trước mặt, nhớ lại câu hỏi vừa rồi Thư Minh Yên hỏi mình: Anh nghĩ tình yêu là như thế nào.
Vốn dĩ chiều nay Mộ Du Trầm đã tính toán thời gian hết thảy, cuộc họp vừa kết thúc khi Thư Minh Yên đến công ty, nhưng vì một số vấn đề ở giữa, cuộc họp kéo dài hơn anh dự kiến.
Lúc đó anh không ngờ rằng Thư Minh Yên sẽ đứng ngoài nhìn anh, khi ánh mắt chạm nhau, Mộ Du Trầm vô cớ cảm thấy hơi lo lắng.
Anh đang tức giận vì một sai lầm trong công việc của một giám đốc, khi xúc động, anh chống tay lên bàn hội nghị, thân trên của anh hơi nghiêng về phía trước và giọng điệu của anh gay gắt hơn bình thường.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Thư Minh Yên, anh gần như quên mất mình sẽ nói gì tiếp theo, trong đầu anh chỉ hiện lên một suy nghĩ, cô nhìn anh như thế này từ bên ngoài có thể không đẹp không.
Cô ngay từ đầu đã sợ anh, nhìn anh trong công việc hung dữ như vậy đã ảnh hưởng rất nhiều đến hình tượng của anh trong lòng nha đầu kia.
Vì vậy anh di chuyển đôi tay đang chống đỡ của mình ra khỏi bàn hội nghị mà không có bất kỳ dấu vết nào, thẳng lưng giả vờ thờ ơ, cố gắng hết sức để khôi phục lại phong thái trang nghiêm trước đây.
Cơn giận mới thốt ra được hai câu không hiểu sao liền tiêu tán, nhẹ nhàng che đậy.
Đoán chừng đêm nay vị giám đốc điều hành cũng đang tự hỏi, sai lầm lớn như vậy sao anh có thể dễ dàng buông tha, anh chỉ nói quay về sửa sai.
Bản thân Mộ Du Trầm cũng không ngờ rằng cảm xúc của mình sẽ theo cô.
Vừa rồi anh còn tức giận, nhưng khi nhìn thấy cô đến công ty đón anh, anh đã hết giận.
Chỉ là khi anh rốt cuộc điều chỉnh lại trạng thái hoàn mỹ nhìn ra ngoài cửa sổ thì cô đã đi rồi.
Trong nửa sau của cuộc họp, Mộ Du Trầm bây giờ nghĩ lại, cảm thấy rằng mình đã lơ đãng.
Thư Minh Yên bên cạnh anh đột nhiên lật người, nằm đối mặt với Mộ Du Trầm.
Người đàn ông ngừng thở một lúc, suy nghĩ bay xa dường như đột ngột bị nhấn nút tạm dừng, ý thức quay trở lại.
Thư Minh Yên không tỉnh, trở mình tiếp tục ngủ say.
Theo hành động vừa rồi của cô, hai khuôn mặt vô thức tiến lại gần, hơi thở nhẹ của cô phả vào cằm Mộ Du Trầm, khiến cổ họng anh vô thức thắt lại.
Có vẻ như cô không ngại ở gần anh hơn một chút chỉ khi cô ngủ.
Mộ Du Trầm nhớ rằng mặc dù trước đây nha đầu này ở trước mặt anh cũng quy củ yên lặng, nhưng cô không dè dặt như bây giờ.
Đại học của Mộ Du Trầm là học liên tiếp cử nhân thạc sĩ và tiến sĩ.

Khi tập đoàn Mộ thị gặp khủng hoảng, anh vẫn còn là sinh viên.
Anh cả và anh hai thay nhau trốn tránh trách nhiệm, huyết áp của lão gia tử tăng cao phải nhập viện, Mộ Du Vãn phải liên hôn gả đến Lan Thành, gánh nặng cả Mộ thị một đêm đổ lên vai anh.
Các trưởng lão trong tập đoàn cho rằng anh còn trẻ, lén lút thực hiện những động thái nhỏ, bên ngoài có tư bản muốn thu mua Mộ thị như là hổ rình mồi.
Trong những năm đó, anh phải trở nên lão thành, gần như không bao giờ cười nữa.
Anh muốn hoàn thành việc học của mình, muốn giúp đỡ tập đoàn Mộ thị đang có nguy cơ phá sản bất cứ lúc nào, luôn bôn ba bên ngoài, vì vậy không thể tránh khỏi việc anh không thể chăm sóc cô.
Sau khi tốt nghiệp, Mộ gia cũng phát triển ổn định, khi anh rốt cuộc có thể thở ra, quay người lại mới phát hiện tiểu nha đầu thích bám lấy anh đã sớm biến thành đại thiếu nữ, cô cũng không còn hôn anh nữa.
Cô cũng đáp ứng với lão gia tử sẽ kết hôn với Mộ Tri Diễn trong tương lai.
Mộ Du Trầm không hề phòng bị, bất lực nhìn cô bé mà anh mang về sắp trở thành cháu dâu tương lai của mình.
...
Khi Thư Minh Yên tỉnh dậy, trời đã sáng, Mộ Du Trầm không còn ở bên cạnh nữa.
Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa rèm cửa chiếu vào, ánh chiều tà rơi khắp mặt đất, trên chiếc bàn tròn nhỏ trước cửa sổ có một chậu lan Nam Phi màu trắng.
Thư Minh Yên xuống giường, đi chân trần chạy qua nhìn kỹ hơn.
Cái cây thanh tú, hương thơm thanh nhã.

Những cánh hoa trắng tinh không một chút tạp chất.
Hoa và lá có màu xanh dịu, thân hoa trắng như tuyết, khi được ánh sáng chiếu vào thì trong suốt như ngọc được chế tác tinh xảo.
Bên cạnh chậu cây có một tấm thiệp, trên đó viết mấy chữ:
Chào buổi sáng, bà Mộ của tôi! --Mộ Du Trầm
Thư Minh Yên không ngờ rằng một cuộc nói chuyện nhỏ tối qua sẽ mang đến một bất ngờ lớn như vậy vào sáng nay.
Những gì Mộ Tri Diễn nói trước đây đều đúng, không có cô gái nào không thích hoa.
Cô thích lan Nam Phi, chỉ là trước kia chưa từng có ai hỏi mà thôi.
Nhưng việc thích hoa hay không dường như có liên quan đến người gửi.
Thư Minh Yên cầm tấm thiệp trên bàn đặt vào lòng bàn tay, nét chữ trên đó dứt khoát mạnh mẽ, nét bút sắc bén.
Nhìn chằm chằm vào câu "Bà Mộ của tôi", gò má của Thư Minh Yên đột nhiên nóng lên.
Tuy hơi ngại ngùng nhưng chậu hoa này vẫn khiến cô vui vẻ cả buổi sáng.
Cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Thư Minh Yên bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh mà thâm thúy của người đàn ông, nụ cười hơi cứng lại, vội vàng đứng dậy.
Mộ Du Trầm hôm nay ăn mặc rất giản dị, áo phông trắng và quần dài màu nâu nhạt, mái tóc ngắn lưa thưa xõa trên trán, sạch sẽ và thoải mái, dễ gần hơn nhiều so với âu phục giày da, thậm chí có cảm giác thiếu niên nhiều năm không gặp trên người Mộ Du Trầm, cảm giác trẻ trung có chút ít điềm tĩnh và chín chắn hơn.
Thư Minh Yên nhớ rằng khi anh chưa tiếp quản Mộ thị, anh thường ăn mặc như thế này ở nhà, là một chàng trai tỏa nắng và thích cười.
Nhiều năm trôi qua, khuôn mặt của anh so với trước kia không có nhiều thay đổi, chỉ là so với trước kia bớt non nớt hơn, giữa lông mày và ánh mắt cũng có thêm sự kiên nghị và thành thục do năm tháng tôi luyện.
Thấy anh đi vào, Thư Minh Yên liếc nhìn chậu hoa trên bàn cùng tấm thiệp trong tay, hơi cong môi nhìn anh: "Cảm ơn, hoa này rất đẹp."
Mộ Du Trầm khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia vui sướng: "Thích là được."
Thư Minh Yên nhớ tới trong nhà không có loại hoa này, có lẽ anh phải chuẩn bị từ sáng sớm, đột nhiên trong lòng có chút mềm nhũn, phảng phất ngọt ngào.
Thư Minh Yên nghĩ tới việc đi gặp cậu, xấu hổ nói: "Có phải cháu dậy muộn rồi không? Tối qua quên đặt đồng hồ báo thức, chú cũng không gọi cháu."
"Cũng không muộn lắm, trước đó em ngủ không ngon, nên ngủ bù thêm một giấc." Mộ Du Trầm bình tĩnh nói, "Dậy rồi thì đi rửa mặt, xuống lầu ăn sáng."
"Ừm, được." Thư Minh Yên đáp ứng, vừa định tiến vào phòng tắm, nhìn tấm thiệp còn đang cầm trên tay, không biết nên làm thế nào.
Do dự một lúc, cô cầm cuốn sách trên bàn trà lên và kẹp vào.
Cửa phòng tắm đóng lại.
Mộ Du Trầm hai tay đút túi lẳng lặng đứng ở trong phòng, ánh mắt đảo qua cuốn sách《 Mỹ học tình yêu 》 trên bàn trà, lông mày hơi nhướng lên, khóe miệng cong lên một đường cong đẹp mắt.
*****.

Chapter
1 Chương 1: Chủ Động Chọc Chú Ấy
2 Chương 2: Rất Quen Thuộc
3 Chương 3: Túi Nhát Nhỏ
4 Chương 4: Sau Này Tôi Bảo Vệ Em
5 Chương 5: Cưới Con Dâu Vào Nhà Còn Không Thể Đụng Vào
6 Chương 6: Có Biết Ai Gần Ai Xa Không
7 Chương 7: Chú Đồng Ý Lấy Cháu Không Cháu Rất Ngoan
8 Chương 8: Mang Thai Làm Sao Được
9 Chương 9: Chờ Mộ Tri Diễn Gọi Cô Là Thím Nhỏ
10 Chương 10: Cuộc Hôn Nhân Này Chúng Ta Hãy Thử Cố Gắng Quản Lý Tốt
11 Chương 11: Thư Minh Yên Bây Giờ Là Vợ Tôi
12 Chương 12: Xúc Cảm Vẫn Tốt Như Khi Còn Nhỏ
13 Chương 13: Đến Công Ty Đón Tôi
14 Chương 14: Nghĩa Vụ Chung Sống Vợ Chồng
15 Chương 15: Nghĩa Vụ Chung Sống Vợ Chồng
16 Chương 16: Chào Buổi Sáng Bà Mộ Của Tôi!
17 Chương 17: Chồng
18 Chương 18: Cháu Bảo Vệ Chú
19 Chương 19: Hôn Cô
20 Chương 20: Ngồi Lên Đùi Anh
21 Chương 21: Ngồi Lên Đùi Anh
22 Chương 22: Tôi Vội
23 Chương 23: Có Tà Niệm Với Mộ Du Trầm
24 Chương 24: Chương 44
25 Chương 25: Cô Rất Quan Tâm Đến Mộ Du Trầm
26 Chương 26: Thích Minh Yên
27 Chương 27: Thất Tịch Vui Vẻ Bà Mộ Của Tôi!
28 Chương 28: Cô Chủ Động Hôn Anh
29 Chương 29: Kỹ Năng Hôn Quá Tệ Chúng Ta Luyện Tập Lại Nhé
30 Chương 30: Thực Sự Rất Khó Cưỡng Lại
31 Chương 31: Thật Muốn Bắt Nạt
32 Chương 32: Nha Đầu Anh Xin Lỗi
33 Chương 33: Tất Cả Những Gì Anh Muốn Là Cô Thực Sự Thích Anh
34 Chương 34: Mộ Du Trầm Em Sắp Trễ Giờ Rồi
35 Chương 35: Không Tiết Chế Như Vẻ Ngoài
36 Chương 36: Hoá Ra Khi Say Trông Cô Thật Đáng Yêu
37 Chương 37: Mộ Du Trầm Giúp Tẩy Trang
38 Chương 38: Quá Xấu Hổ
39 Chương 39: Như Đang Yêu Nhau
40 Chương 40: Tôi Đã Nói Rồi Ngàn Vạn Không Được Phản Bội Tôi
41 Chương 41: Lần Đầu Tiên Thích Một Người
42 Chương 42: Cố Tình Trêu Chọc Cô
43 Chương 43: Lại Mặc Áo Của Anh
44 Chương 44: Túi Giấm Lớn
45 Chương 45: Đây Là Nơi Em Cầu Hôn Anh
46 Chương 46: Một Hộp Không Đủ
47 Chương 47: Còn Biết Đỏ Mặt
48 Chương 48: Chúng Ta Sẽ Không Xa Nhau Nữa
49 Chương 49: Anh Đang Ở Dưới Lầu Ký Túc Xá Của Em
50 Chương 50: Đừng Vội Ngủ
51 Chương 51: Túi Giấm Lớn Đang Gọi
52 Chương 52: Túi Giấm Lớn Đang Gọi
53 Chương 53: Gọi Chồng
54 Chương 54: Chú Nhỏ Cá Chạy Mất Rồi
55 Chương 55: Bệnh Cũng Không Nhẹ
56 Chương 56: Bảo Cô Ấy Đến Cầu Xin Em!
57 Chương 57: Em Từng Nói Sẽ Bảo Vệ Anh
58 Chương 58: Kê Giường Lớn Hơn
59 Chương 59: Người Đàn Ông Này Từ Khi Nào Đã Học Được Tự Luyến
60 Chương 60: 60: Để Mọi Người Biết Em Không Dễ Bắt Nạt
61 Chương 61: 61: Anh Chỉ Cắn Câu Của Em Thôi
62 Chương 62: 62: Bà Mộ Em Có Ăn Cá Không
63 Chương 63: 63: Anh Cũng Đã Từng Là Một Thiếu Niên Nhiệt Huyết
64 Chương 64: 64: Anh Đến Đón Chị Dâu Tan Làm À
65 Chương 65: 65: Em Sai Rồi Còn Không Được Sao
66 Chương 66: 66: Thích Từ Khi Nào
67 Chương 67: 67: Đã Tìm Được Màu Sắc Tươi Sáng Duy Nhất
68 Chương 68: 68: Ngoại Truyện O1 Lần Đầu Đến Nhà Họ Mộ O1
69 Chương 69: 69: Ngoại Truyện O2 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O2
70 Chương 70: 70: Ngoại Truyện O3 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O3
71 Chương 71: 71: Ngoại Truyện O4 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O4
72 Chương 72: 72: Ngoại Truyện O5 Thư Tình O1
73 Chương 73: 73: Ngoại Truyện O6 Thư Tình O2
74 Chương 74: 74: Ngọt Ngào Hàng Ngày
75 Chương 75: 75: Ngọt Ngào Hàng Ngày
76 Chương 76: 76: Ngọt Ngào Hàng Ngày
77 Chương 77: 77: Ngọt Ngào Hàng Ngày
78 Chương 78: 78: Ngọt Ngào Hàng Ngày
79 Chương 79: 79: Ngọt Ngào Hàng Ngày
80 Chương 80: 80: Ngọt Ngào Hàng Ngày 7
81 Chương 81: 81: Ngọt Ngào Hàng Ngày 8
82 Chương 82: 82: Ngọt Ngào Hàng Ngày 9
Chapter

Updated 82 Episodes

1
Chương 1: Chủ Động Chọc Chú Ấy
2
Chương 2: Rất Quen Thuộc
3
Chương 3: Túi Nhát Nhỏ
4
Chương 4: Sau Này Tôi Bảo Vệ Em
5
Chương 5: Cưới Con Dâu Vào Nhà Còn Không Thể Đụng Vào
6
Chương 6: Có Biết Ai Gần Ai Xa Không
7
Chương 7: Chú Đồng Ý Lấy Cháu Không Cháu Rất Ngoan
8
Chương 8: Mang Thai Làm Sao Được
9
Chương 9: Chờ Mộ Tri Diễn Gọi Cô Là Thím Nhỏ
10
Chương 10: Cuộc Hôn Nhân Này Chúng Ta Hãy Thử Cố Gắng Quản Lý Tốt
11
Chương 11: Thư Minh Yên Bây Giờ Là Vợ Tôi
12
Chương 12: Xúc Cảm Vẫn Tốt Như Khi Còn Nhỏ
13
Chương 13: Đến Công Ty Đón Tôi
14
Chương 14: Nghĩa Vụ Chung Sống Vợ Chồng
15
Chương 15: Nghĩa Vụ Chung Sống Vợ Chồng
16
Chương 16: Chào Buổi Sáng Bà Mộ Của Tôi!
17
Chương 17: Chồng
18
Chương 18: Cháu Bảo Vệ Chú
19
Chương 19: Hôn Cô
20
Chương 20: Ngồi Lên Đùi Anh
21
Chương 21: Ngồi Lên Đùi Anh
22
Chương 22: Tôi Vội
23
Chương 23: Có Tà Niệm Với Mộ Du Trầm
24
Chương 24: Chương 44
25
Chương 25: Cô Rất Quan Tâm Đến Mộ Du Trầm
26
Chương 26: Thích Minh Yên
27
Chương 27: Thất Tịch Vui Vẻ Bà Mộ Của Tôi!
28
Chương 28: Cô Chủ Động Hôn Anh
29
Chương 29: Kỹ Năng Hôn Quá Tệ Chúng Ta Luyện Tập Lại Nhé
30
Chương 30: Thực Sự Rất Khó Cưỡng Lại
31
Chương 31: Thật Muốn Bắt Nạt
32
Chương 32: Nha Đầu Anh Xin Lỗi
33
Chương 33: Tất Cả Những Gì Anh Muốn Là Cô Thực Sự Thích Anh
34
Chương 34: Mộ Du Trầm Em Sắp Trễ Giờ Rồi
35
Chương 35: Không Tiết Chế Như Vẻ Ngoài
36
Chương 36: Hoá Ra Khi Say Trông Cô Thật Đáng Yêu
37
Chương 37: Mộ Du Trầm Giúp Tẩy Trang
38
Chương 38: Quá Xấu Hổ
39
Chương 39: Như Đang Yêu Nhau
40
Chương 40: Tôi Đã Nói Rồi Ngàn Vạn Không Được Phản Bội Tôi
41
Chương 41: Lần Đầu Tiên Thích Một Người
42
Chương 42: Cố Tình Trêu Chọc Cô
43
Chương 43: Lại Mặc Áo Của Anh
44
Chương 44: Túi Giấm Lớn
45
Chương 45: Đây Là Nơi Em Cầu Hôn Anh
46
Chương 46: Một Hộp Không Đủ
47
Chương 47: Còn Biết Đỏ Mặt
48
Chương 48: Chúng Ta Sẽ Không Xa Nhau Nữa
49
Chương 49: Anh Đang Ở Dưới Lầu Ký Túc Xá Của Em
50
Chương 50: Đừng Vội Ngủ
51
Chương 51: Túi Giấm Lớn Đang Gọi
52
Chương 52: Túi Giấm Lớn Đang Gọi
53
Chương 53: Gọi Chồng
54
Chương 54: Chú Nhỏ Cá Chạy Mất Rồi
55
Chương 55: Bệnh Cũng Không Nhẹ
56
Chương 56: Bảo Cô Ấy Đến Cầu Xin Em!
57
Chương 57: Em Từng Nói Sẽ Bảo Vệ Anh
58
Chương 58: Kê Giường Lớn Hơn
59
Chương 59: Người Đàn Ông Này Từ Khi Nào Đã Học Được Tự Luyến
60
Chương 60: 60: Để Mọi Người Biết Em Không Dễ Bắt Nạt
61
Chương 61: 61: Anh Chỉ Cắn Câu Của Em Thôi
62
Chương 62: 62: Bà Mộ Em Có Ăn Cá Không
63
Chương 63: 63: Anh Cũng Đã Từng Là Một Thiếu Niên Nhiệt Huyết
64
Chương 64: 64: Anh Đến Đón Chị Dâu Tan Làm À
65
Chương 65: 65: Em Sai Rồi Còn Không Được Sao
66
Chương 66: 66: Thích Từ Khi Nào
67
Chương 67: 67: Đã Tìm Được Màu Sắc Tươi Sáng Duy Nhất
68
Chương 68: 68: Ngoại Truyện O1 Lần Đầu Đến Nhà Họ Mộ O1
69
Chương 69: 69: Ngoại Truyện O2 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O2
70
Chương 70: 70: Ngoại Truyện O3 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O3
71
Chương 71: 71: Ngoại Truyện O4 Lần Đầu Tiên Đến Nhà Họ Mộ O4
72
Chương 72: 72: Ngoại Truyện O5 Thư Tình O1
73
Chương 73: 73: Ngoại Truyện O6 Thư Tình O2
74
Chương 74: 74: Ngọt Ngào Hàng Ngày
75
Chương 75: 75: Ngọt Ngào Hàng Ngày
76
Chương 76: 76: Ngọt Ngào Hàng Ngày
77
Chương 77: 77: Ngọt Ngào Hàng Ngày
78
Chương 78: 78: Ngọt Ngào Hàng Ngày
79
Chương 79: 79: Ngọt Ngào Hàng Ngày
80
Chương 80: 80: Ngọt Ngào Hàng Ngày 7
81
Chương 81: 81: Ngọt Ngào Hàng Ngày 8
82
Chương 82: 82: Ngọt Ngào Hàng Ngày 9
footer(); ?>