Quần đảo Razer, mấy ngày sau.
Shi Cuinuo lẳng lặng nhìn chăm chú vào cánh buồm ngày càng xa, ánh trăng tím kia kéo cái bóng như con bọ gậy kia ra thật dài.
Trên thuyền có muội muội thân cận nhất của nàng, còn có... người nam nhân kia. Bọn họ sẽ đi một nơi xa quần đảo Razer, rời ra cái vùng biển Tử Vong này. Cũng không biết tới bao giờ mới có thể gặp lại.
Nam nhân kia, ban đầu cứu nàng và muội muội từ trong tay Hắc Mạc hải thần, lại chiến thắng một loạt kẻ địch như kỳ tích, thậm chí bao hồm cả vị hắc ám Long Hoàng gần như thần linh kia.
Hắn đã thoát khỏi vô số oan hồn của biển Tử Vong, bao gồm trên trăm triệu anh linh naga, khiến họ thoát khỏi vô tận bi thương và thống khổ. Nhưng hình như hắn đã quên mất lời hứa hẹn "đáp ứng bất cứ yêu cầu gì của nàng" khi xưa.
Sau khi hắc ám Long Hoàng chôn diệt, không chỉ dị lực khiến sinh vật trong hải vực tàn sát nhau biến mất, mà cả lực lượng thần bí luôn quấy nhiễu sinh tồn của toàn bộ sinh vật biển cũng không còn tồn tại. Cũng tương đương với cứu vớt toàn bộ chủng tộc trong hải dương, bao gồm cả naga, sirens.
Nam tử kia đã mang đi U Linh san hô đã mất đi giá trị, còn có cả Adeline tự nguyện đi theo hắn nữa.
Shi Cuinuo kỳ thực thật hâm mộ Adeline. Ở phương diện nào đó, Adeline còn có dũng khí hơn tỷ tỷ như nàng.
"Hối hận à?"
Thanh âm của nữ vương Naga Modaisiti vang lên. Shi Cuinuo nhíu mày, vẫn nhìn chăm chú vào thuyền Mạn Đà La đã biến thành chấm đen nhỏ nơi xa, hừ lạnh một tiếng.
Modaisiti thân là mẹ nhưng dường như cố ý vạch trần vết sẹo trong lòng con gái: "Hối hận khi không cùng rời đi với Adeline? Dường như con vì nhát gan nên đã lựa chọn sai lầm. Bây giờ đuổi theo đi, có lẽ còn kịp. Có muốn ta tặng cho một con thuyền hay không?"
Cặp mắt vốn hơi đỏ lên của Shi Cuinuo chợt bắn ra nhuệ khí sắc bén, trong tay bỗng xuất hiện sáu chuôi loan đao: "Để đao của ta nói cho ngài biết, lựa chọn của ta có sai lầm hay không."
"Ta sẽ coi đây là khiêu chiến vì vị trí tộc trưởng." Modaisiti cười lạnh đầy nghiền ngẫm, chậm rãi lấy đao ra. Lúc này không phải là hai chuôi mà là sáu chuôi: "Nghe nói con học được ảo diệu đầy đủ của Lục Đao Phá ở Căm Hận chi địa. Để ta xem xem, rốt cuộc ngươi tiến bộ tới đâu rồi."
Dưới ánh trăng, những tiếng đao phong va chạm thanh thúy, dường như trở thành tiếng tiễn đưa con thuyền xa xa.
Trên thuyền Mạn Đà La, Adeline vừa rời khỏi mẫu thân và tỷ tỷ đang khóc sướt mướt ở trong lòng Helen, xem ra tiểu công chúa nhân ngư cũng rơi không ít nước mắt. Đôi mắt đỏ lên đã hung hăng trừng trừng nhìn "đầu sỏ tội phạm" Trần Duệ.
Trần Duệ thật vô tội đối diện với ánh mắt của tiểu công chúa nhân ngư, rời đi cùng hắn là yêu cầu của Adeline, bây giờ cứ nhìn như hắn cưỡng ép dân nữ vậy. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải cố gắng đi tới, an ủi: "Đừng khóc, Adeline. Có một tin tốt lành muốn nói cho nàng, Augustine Las đại nhân vừa cho ta mội bảo vật trân quý, tên là ngự linh tâm nhãn, là do Con Mắt Long Thần hợp nhất diễn sinh ra, có thể cho mắt của nàng lại nhìn thấy ánh sáng."
Adeline lắp bắp kinh hãi, trong tay đã xuất hiện hai viên châu lạnh lẽo, mang theo lực lượng nhẹ nhàng mà thấm đượm vào tâm.
"Lát nữa chờ nàng tĩnh tâm lại, nhỏ máu lên đó, đặt ở trước hai mắt, chúng sẽ hóa thành chất lỏng tiến vào mắt của nàng, làm nàng khôi phục thị giác. Ngự linh tâm nhãn còn có lực lượng đặc thù, chẳng qua cần tinh thần lực cường đại hơn nữa mới có thể thi triển. Tuy rằng nàng đã có được một bộ phận huyễn lực của Thận Ma, tinh thần lực đã đạt tới ma đế cấp nhưng phương diện vận dụng còn lạ lẫm, còn xa mới so sánh được với ma đế. Bình thường, nàng phải chú ý tu hành phương diện này mới có thể tự nhiên mà vận dụng ngự linh tâm nhãn.
"Cám ơn Guile đại nhân!" Adeline kinh hỉ, nắm chặt hai viên châu. Rồi lại dùng tâm linh cảm ứng thi lễ với Augustine Las: "Cảm ơn Augustine Las đại nhân."
"Ừ." Augustine Las gật đầu với thiếu nữ Naga, lại liếc ngang con rể một cái, làm Trần Duệ hơi buồn bực.
Chẳng qua lại nói tiếp, cha vợ đối xử với hắn cũng không tệ, mượn vụ "tháp Huy Hoàng" kia thì cha vợ đã mất một phen khí lực, tiêu diệt hoàn toàn ấn ký mà Rodriguez lưu lại, sau đó lại trực tiếp ném cho hắn.
Bên trong không gian thần khí này kỳ thật còn có cực nhiều bảo tàng của Rodriguez, đáng tiếc bảo tàng này đã bị "sung công" đến tám phần. Còn lại hai phần, cha vợ nghiêm chỉnh tuyên bố, con gái và con rể cưa đôi.
Bằng "thiên phú quản lý tài sản" của long tộc, có thể giữ lại hai phần đã là đáng quý vô cùng rồi. Đây là nể cái biểu hiện vô cùng xuất sắc trong thời gian này của Trần Duệ, nếu không thì nửa phần cũng nghỉ cho béo.
Trừ phần bảo tàng này ra, bản thân tháp Huy Hoàng đã là một kiện bảo vật cực kỳ trân quý. Đây là thần khí chân chính, hơn nữa còn là thần khí không gian vô cùng hiếm lạ, cũng không phải mấy thứ ngụy thần khí trước đó của Trần Duệ so sánh được. Thánh long Rodriguez từng dùng nó để tránh thoát sự đuổi giết của một trong ba vị thiên sứ tối cao - Rafael. Lấy thực lực ma đế của Trần Duệ bây giờ, nếu muốn nắm giữ cái thần khí này thì là vô cùng khó khăn. Nhưng hắn có được bàn tay vàng như siêu cấp hệ thống, trước mắt tháp Huy Hoàng đang bị phân tích chiều sâu toàn lực "phá giải". Mặc dù tiến độ khá thong thả nhưng thành công hẳn chỉ là vấn đề thời gian.
Chuyến này Trần Duệ thu hoạch khá dày, ngoại trừ bảo tàng và tháp Huy Hoàng, còn lấy được cả ám nguyên lực mà Lola cần, còn cả Lam Tinh Trọng Thủy và U Linh san hô mà văn minh luyện kim thượng cổ cần nữa, còn hóa giải cừu hận với ám nguyên tố nhân, chiếm được thiện cảm của thủy nguyên tố nhân.
Bởi vì bị Rodriguez "phụ thể", thực lực của Đâu Đâu tăng mạnh tới S++, ngược lại thành kẻ có đẳng cấp thực lực cao nhất. Phỏng chừng sau khi trở về, Lomond đại gia lại thành kẻ đội sổ rồi.
Khi Rodriguez chôn diệt, khế ước trụ trói buộc Bạch tuộc vương Red Pipit trong tháp Huy Hoàng cũng biến mất. Trần Duệ tìm được tinh cầu linh hồn của Red Pipit, sau khi trở lại Hắc Mạc hải vực cũng đã giao lại cho Bạch tuộc vương.
Nếu như không có tinh cầu này, linh hồn của Bạch tuộc vương không thể đầy đủ, cả đời này thực lực cũng không tiến được. Rodriguez đã dùng cách này giam cầm bổn sự của hắn, hiện giờ tìm được tinh cầu linh hồn, tất nhiên là mừng rỡ.
Đáng nhắc tới chính là Trần Duệ trước tiên giải trừ khế ước bình đẳng của mình và Bạch tuộc vương, lại lấy tinh cầu ra. Trạng thái này làm Red Pipit rất khiếp sợ, đối phương chẳng qua chỉ là "ma đế" nho nhỏ mà thôi, lại có thể trực tiếp "xé bỏ" khế ước với cường giả bán thần như hắn. Xem ra lai lịch và tiềm lực của kẻ này sâu không lường được.
Phương pháp của Trần Duệ quá rõ ràng, chính là ban ơn lấy lòng, nếu đã muốn bán thì phải công khai mà bán. Red Pipit rất rõ ràng điều này. Cho dù không có cường giả Long tộc đáng sợ kia, nội tâm Bạch tuộc vương cũng rất cảm kích với Trần Duệ đã cho hắn tự do, hứa hẹn sau khi khôi phục linh hồn lực sẽ đi Đọa Thiên Sứ đế quốc một chuyến.
Lãnh địa Ám Nguyệt.
Một mảnh sân u tĩnh nào đó.
Ấm đồng trên lò ma pháp đang kêu lên vì nước sôi, một bàn tay trắng nõn như bạch ngọc nhấc ấm đồng lên, dọn sạch một cái bàn trúc đã đặt sẵn trà cụ tinh xảo, động tác tao nhã mà thuần thục.
Lá trà xanh biếc để vào ấm nhỏ màu tím, nước sôi thanh lọc, lại thêm bọt nước tách phiến lá ra, một cỗ mùi thơm ngát dần dần tràn ngập.
Trên cái bàn thấp chỉ có hai chén trà, nữ tử rót trà từ cái ấm nhỏ vào hai cái chén, lẳng lặng nhìn chỗ ngồi trống không đối diện kia, giống như nơi đó có một người mà nàng một mực chờ đợi vậy.
Không biết từ bao giờ, loại chờ đợi này đã trở thành một thói quen.
Dù là khi sinh mệnh tới gần với tử vong nhất, loại thói quen này vẫn được giữ nguyên. Hoặc là nói, đây là một loại hy vọng.
Loại hy vọng ủng hộ nàng tiếp tục chờ đợi.
Thật lâu sau, nữ tử mới nâng chung trà lên, uống một ngụm, đôi mắt xanh biếc như bảo thảnh lộ ra sự tưởng niệm nhàn nhạt.
"Trà nguội rồi, uống không ngon đâu."
Một thanh âm vang lên, chén trà trong tay nữ tử bỗng nhiên run rẩy, vài giọt nước tràn ra nhưng rồi sau đó nàng lại lập tức khôi phục lại ổn định. Chỉ là sự suy tư trong đôi mắt bích ngọc kia đã hóa thành vui mừng vô hạn. Có điều, thanh âm thốt ra lại khá hờ hững: "Trở về từ bao giờ?"
"Ngay vừa rồi."
"Vậy sao? Vậy là, các nàng nguyện ý thả chàng đến nơi này sao?"
"Nói cho chuẩn thì là ta vụng trộm trở về, dùng năng lực không gian nào đó. Bởi vì... uy hiếp lần trước của nàng rất hữu hiệu."
Nhắc tới "uy hiếp", khuôn mặt đằng sau mạng che lại nở một nụ cười, ánh mắt nheo lại giống như hai vầng trăng khuyết tuyệt mỹ.
Lần này sau khi trở về từ Tử Vong hải, em phải là nữ nhân đầu tiên chạm vào chàng. Nếu không em gả cho Augustine Las, cho chàng gọi em là "mẹ" theo Olivia!
Chính nàng cũng phải thừa nhận, uy hiếp này quá độc.
Ai bảo nàng là hoa mạn đà la.
Đóa hoa độc được Đọa Thiên Sứ đế quốc công nhận.
"Ngồi đi."
Nàng chân thành đứng dậy, đổ trà nguội trong chén đi, lại nấu nước một lần nữa.
"Giải quyết xong chuyện lần này rồi sao?"
"Ừ."
"Chuyện tình thế giới loài người lần trước chàng vẫn chưa nói xong, tiếp tục đi..."
"Được..."
Nữ tử một bên thay trà, một bên thản nhiên mà nghe. Trên thực tế, nàng quả thật hơi không yên lòng. Lần đầu tiên, suy nghĩ của nàng lại bay bổng về nơi xa xa khi nghe hắn nói chuyện.
Khi gặp hắn trước kia, tay nàng nắm quyền cao, làm vô số tuổi trẻ tài tuấn ngưỡng mộ, dùng trí kế dễ dàng đòa bỡn đế quốc trong lòng bàn tay. Nhưng lúc đó, ngoại trừ thù hận và oán hận, nàng chỉ có hai bàn tay trắng.
Gặp được hắn, được hắn làm sống lại. Tuy rằng như đã được sinh ra lần nữa, nhưng trước sau không thể đối mặt với nội tâm thống khổ, chỉ biết lẳng lặng chờ đợi cái chết. Chưa bao giờ có hy vọng, thật giống như một người bị tàn khuyết.
Cho tới bây giờ, nàng mới là một nữ nhân đầy đủ.
Đúng rồi, còn chưa phải.
Nhưng mà, cũng nhanh thôi.
Khuôn mặt nàng bỗng nhiên hơi hồng lên, nhìn trộm hắn một cái, lại phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng.
Trong nháy mắt này, trái tim luôn hờ hững tự nhiên lại đập thật nhanh, đan xen khẩn trương và chờ mong.
Kế tiếp, quá trình cụ thể dư lào có vẻ vô cùng mông lung. Cũng không biết hắn đi tới trước mặt nàng hay là nàng chủ động đi tới bên cạnh hắn? Chỉ cảm thấy tất cả tiến triển vô cùng tự nhiên. Thật giống như... giống như việc bây giờ hắn đang ôm nàng đi vào phòng nghỉ vậy.
Lúc này, tuyệt sẽ không trôi qua giống như lần trước.
Nàng thấy được cái giường kia, biết sắp sửa phát sinh cái gì, hai má nổi lên hai mảnh lửa hồng nhưng lại không hề né tránh nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn. Nàng cũng đã rưng rưng nước mắt hạnh phúc.
Rốt cuộc cũng có một người như vậy, tất cả của nàng không hề che giấu trước mặt hắn nữa.
Quá khứ đã trở thành quá khứ rồi.
Tương lai, mạn đà la kiều diễm và kịch độc vẫn sẽ nở rộ trên thế gian.
Nhưng, ở trước mặt nam tử này, nàng vĩnh viễn chính là tuyết đạt lai.
Tuyết đạt lai của chàng.
Sinh tử không hối hận.
Updated 797 Episodes