Chương 10: Manh mối

Trong mắt Lý Tử Thất dấy lên lửa giận! Nhưng cô chỉ lạnh giọng cười: “Hừ, đồ à, đúng là có giữ.”

“Mau giao ra!”

Lý Tử Thất lười biếng nhún vai: “Trói tôi, tôi làm sao lấy đồ.”

Diệp Tuyền hất cằm, lập tức có người cởi dây trói tay cho cô.

Lý Tử Thất xoa xoa cổ tay, đưa tay cởi sợi dây dưới chân, Diệp Tuyền cầm súng chỉa về phía cô: “Lấy đồ, còn dùng chân?”

Lý Tử Thất đành phải bỏ qua.

“Nhanh lên!”

Lý Tử Thất không để ý, chầm rãi lấy balô, lấy một hộp trang sức, mở ra, lấy đạn ra, ném xuống đất, “Anh ta chỉ để lại vật này!”, lập tức có người nhặt đạn lên, đưa tới trước mặt Diệp Tuyền.

Diệp Tuyền cẩn thận nhìn chằm chằm viên đạn này, viên đạn này chính là viên đạn cô ta bắn Trần Hoa Vinh, “Còn có gì khác không?” Đạn này vô dụng, cũng không phải là đồ cô ta muốn tìm.

“Không có.”, Diệp Tuyền híp mắt.

“Chôn cô ta, đồ vô dụng!”. Hai người áo đen tiến lên, đè Lý Tử Thất vào thân cây. Một người khác cầm súng lục, chỉa vào đầu Lý Tử Thất.

Lý Tử Thất nhìn họng súng màu đen kia, hoảng sợ như dòng điện lưu, chạy từ xương sống thẳng lên đầu! Sợ hãi trong nháy mắt bao trùm Lý Tử Thất. Những người này thật sự muốn giết cô. Lý Tử Thất thầm mắng Trần Hoa Vinh tám ngàn lần!

Trần Hoa Vinh! Đại ôn thần nhà anh! Khốn kiếp, anh gây chuyện xong, phủi mông đi mất, hại cô ở đây bị súng bắn chết.

“Ra tay!”. Người mặc áo đen kia mặt không thay đổi nhìn cô chằm chằm, bóp cò.

“Đùng...” Tim Lý Tử Thất bỗng dừng đập! Ba hồn bảy vía bị sợ bay mất! Cô nhắm chặt mắt, rụt vao, nghe tiếng súng, cô giật mình. Nhưng mà không đau! Đầu cô không nở hoa, tim cũng không đau… Cô mở mắt ra, định thần nhìn lại, đầu người đàn ông giơ súng định bắn cô… nở hoa! Màu đỏ tươi văng đầy đất.

“Có tay súng bắn tỉa, tránh mau!” Diệp Tuyền rống lên, nhanh chóng tìm chỗ núp.

“Trần Hoa Vinh tới! Có quân mai phục, mau trốn!” Bọn họ trong nháy mắt trốn ra sau cây đại thụ.

Lý Tử Thất cởi sợi dây dưới chân, vội ôm lấy đầu, lui ra sau cây đại thụ. Bắn nhau à! Kẻ ngu mới chịu đi ăn đạn! Vừa trốn kỹ, sau lưng truyền tới tiếng đạn càn quét.

“Đùng đùng đùng…”. Nghe tiếng súng, tim Lý Tử Thất nhảy loạn. Tiếng súng bên tai vang lên như sấm. Chẳng qua nghe được tiếng “lộc cộc”, Lý Tử Thất run rẩy. Cây bị đạn bắn trúng, xẹt qua mặt, lập tức chảy máu. Cô bất chấp đau đớn, hai tay run rẩy ôm lấy đầu, không dám lộn xộn.

“Đùng!”. Tay súng bắn tỉa ấn núp đánh gục một tên áo đen.

“Đùng!”. Lại một súng, lại có người nằm trong vũng máu.

Trong chốc lát, thuộc hạ của Diệp Tuyền không còn mấy người. Diệp Tuyền nổi nóng! Đưa tay nổ súng chỉ thiên.

“Đùng đùng đùng…” Lại một chuỗi đạn bay tới, lại có một người ngã xuống.

Diệp Tuyền trốn sâu nhất, cây đại thụ chỗ cô ta đều là vết đạn, mạt gỗ bay đầy trời như bông tuyết. Cách đó không xa, truyền tới tiếng bước chân. Cô ta ló đầu nhìn, sau lưng có ba mươi mấy người chạy tới bên này! Phía sau còn có mười mấy người mặc chiến phục màu đen của đội đặc chiến quốc tế!

“Trần Hoa Vinh đáng chết! Anh ta lại liên hiệp với đội đặc chiến quốc tế tới bắt tôi!” Diệp Tuyền giận đến cắn răng nghiến lợi.

Lý Tử Thất cũng cả kinh, Trần Hoa Vinh rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng lẽ là đội viên của đội đặc chiến quốc tế? Nhưng mà nhìn ngôn ngữ, cử chỉ và tác phong làm việc của anh không giống lắm. Nhưng nếu không phải, sao đội đặc chiến quốc tế lại đi cùng anh? Lý Tử Thất nghĩ tới bắp thịt và vết sẹo khắp người anh… có mấy phần tương tự.

Trong lúc đó, Diệp Tuyền giận đến siết chặt quả đấm. “Mẹ nó! Đây là cái bẫy! Bị lừa!” Trần Hoa Vinh đáng chết này, là anh cố ý dẫn cô ta ra ngoài. Đầu Diệp Tuyền ong ong, giống như có người đập sau ót cô ta! Là Trần Hoa Vinh cố ý giữ lại đầu mối, lừa cô ta tới nhà cô bé kia. Anh đã sớm thiết kế thiên la địa võng!

Diệp Tuyền hận muốn chết. Nhưng cô ta không dám lộn xộn, chỗ tối nhất định còn có tay súng bắn tỉa. “Mau rút lui!” Tiếng súng ngừng lại, cô ta lập tức ôm đầu, liều chết chạy trốn.

Thấy cô ta khom người chạy, Lý Tử Thất nhanh chóng đưa chân, quẹt chân cô ta.

“Fuck!” Diệp Tuyền bị vấp chân ngã xuống bùn. Lực chú ý của cô ta hoàn toàn đặt ở tay súng bắn tỉa mà bỏ quên Lý Tử Thất, càng không nghĩ tới Lý Tử Thất lại có lá gan quẹt chân cô ta. Sơ hở này, sau lưng truyền tới tiếng bước chân. Trần Hoa Vinh đã dẫn người bao vây!

Diệp Tuyền hung ác trợn mắt nhìn Lý Tử Thất, cô ta tàn bạo hung ác, giơ súng bắn Lý Tử Thất.

“Đùng!” Một phát súng bắn hụt! Có người đá trúng cổ tay Diệp Tuyền, súng thiếu chút nữa rớt xuống. Diệp Tuyền kinh ngạc, không tưởng tượng nổi quay đầu nhìn.

“Lý Tử Thất cũng ngẩng đầu, chỉ thấy Lôi Hạo Nhiên đang giơ súng, nhắm ngay đầu Diệp Tuyền.

Lý Tử Thất kinh ngạc! Lôi Hạo Nhiên… và Diệp Tuyền không phải một phe sao? Nội gián?

“Lôi Hạo Nhiên! Anh, anh, tên phản đồ!”

“Sai! Tôi không phải phản đồ. A… Lão tử xưa nay không thuộc về các người.”

Lý Tử Thất lập tức nghĩ tới lúc ở nhà, Diệp Tuyền sắp bóp chết cô, Lôi Hạo Nhiên đột nhiên đi ra nói chuyện, Diệp Tuyền buông tay, cô mới tránh được một kiếp.

Diệp Tuyền hận đến cắn răng nghiến lợi, cô ta lăn một vòng, đột nhiên nhảy tới bên cạnh Lý Tử Thất, bóp cổ cô. Nhắm súng vào mi tâm Lý Tử Thất, nói, “Đừng tới đây, tới nữa, tôi liền đánh chết cô ta!”

Thời gian tựa như ngừng lại, tất cả người trước mặt đều dừng bước.

Diệp Tuyền cười nhạt: “Bắt tôi, không dễ dàng như vậy!”. Nói xong, kéo Lý Tử Thất lui về sau. Lôi Hạo Nhiên sau lưng cô ta chỉ có thể ném súng, tránh đường. Vì Trần Hoa Vinh đã giao phó, vạn ngàn lần không được đả thương tới Lý Tử Thất.

Lý Tử Thất lại bị bắt giữ, lửa giận trong lòng bay lên!

Cô đè nén lửa giận trong lòng, không sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đám người đối diện. Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, Lý Tử Thất nháy mắt phải với anh.

Ánh mắt Trần Hoa Vinh chợt rét, nhìn cô chăm chú. Cô muốn làm gì?

“Đừng làm loạn!” Anh quát khẽ.

Nhưng cô không nghe khuyên bảo, vẫn quật cường nhìn anh.

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>