Chương 81: Hiến máu

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, vị bác sĩ từ bên trong phòng tất cả chạy ra ngoài dường như rất gấp rút.

Chỉ chờ có thế Hoa Vinh cùng Lý Dịch Phong đồng loạt đứng lên níu tay bác sĩ.

“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” - Hoa Vinh và Lý Dịch Phong cùng lên tiếng.

Vị bác sĩ vội vã kéo khẩu trang ra nói.

“Tình hình không mấy khả quan tôi phải liên lạc với bộ phận truyền máu gấp.”- Nói rồi bác sĩ vội chạy như bay không tiếp tục dây dưa nữa.

Hoa Vinh cùng Lý Dịch Phong thấy như vậy liền ngỡ ngàng. Niềm hy vọng của hai người khá mong manh. Lý Dịch Phong càng tự trách bản thân mình liền lấy tay đấm mạnh vào tường.

“Cũng tại tôi. Nếu không vì tôi cô ấy sẽ không gặp nguy hiểm. Tôi thực sự đáng chết.”

Lý Dịch Phong cứ thế đấm mạnh vào tường liên tục. Hoa Vinh bên cạnh ngồi trầm ngâm, chốc lát lại lấy tay ôm đầu rất khổ sở.

Những y tá, bác sĩ của khoa khác đi qua lại đều nhìn họ với ánh mắt ái ngại.

Chừng mười lăm phút sau, vị bác sĩ kia hớt hải trở lại.

“Sao rồi thưa bác sĩ?”- Lần này cả hai người đàn ông lại lên tiếng cùng nhau.

Bác sĩ khoa cấp cứu lắc đầu nói.

“Vì máu của cô ấy thuộc loại máu hiếm R -, mà cô ấy bị trúng đạn như vậy đã mất máu quá nhiều nên cần truyền máu gấp. Nhưng loại máu này cực kỳ hiếm rất khó đễ tìm ra người có nhóm máu như vậy mà số lượng máu dự trữ đã hết từ lâu rồi. Bây giờ tình hình của cô ấy rất nguy hiểm.”

Hoa Vinh nghe bác sĩ nói vậy liền cầm tay bác sĩ nói.

“Bác sĩ nhóm máu của tôi cũng là nhóm R -, tôi có thể hiến máu để cứu cô ấy.”

Bác sĩ nhìn Hoa Vinh nghi ngờ.

“Điều anh nói có thật không?”

“Tôi có thể cam đoan. Bác sĩ vậy giờ tình hình gấp lắm rồi, không cần phải làm xét nghiệm máu cho tôi đâu.” - Hoa Vinh sốt sắng.

Bác sĩ thấy anh chân thành như vậy liền gật đầu.

“Được, vậy anh theo tôi vào trong lấy máu.”

Hoa Vinh được chấp thuận ngay lập tức đi vào trong phòng lấy máu cứu Lý Tử Thất. Một mình Lý Dịch Phong ở lại trước phòng cấp cứu không khỏi cảm thấy hoang mang. Cô ấy gặp nguy hiểm mà anh lại chẳng thể làm gì cho cô ấy, vậy mà trước nay anh luôn vỗ ngực xưng tên là không hề thua kém Hoa Vinh. Nhưng giờ đây anh lại là người gây nên tổn thương cho cô ấy mà lại chỉ có thể ngồi một chỗ. Bất giác Lý Dịch Phong thấy bản thân mình thật vô dụng và tồi tệ. Tình yêu của anh so với Hoa Vinh thật ích kỷ, có lẽ từ trước đến nay anh chỉ yêu bản thân mình mà thôi.

Lý Dịch Phong ngồi đắn đo suy nghĩ rất nhiều chuyện. Sau đó bất giác lấy điện thoại gọi cho trợ lý.

“Mau liên lạc với người nhà của những đàn em bị nạn bảo họ nhận xác về, đền bù cho họ một khoản tiền. Còn những người bị thương mau đưa họ đến bệnh viện chữa trị. Tất cả vũ khí và súng ống đều cất ở trong kho rồi khóa lại cẩn thận. Những người còn lại mau lập tức giải tán hết ai về nhà nấy.”

“Vâng thưa Lý Tổng.” - Trợ lý khi nghe lệnh liền lập tức thi hành.

Cúp máy điện thoại rồi Lý Dịch Phong khẽ thở dài.

“Tiểu Thất, liệu anh có còn cơ hội để sửa chữa lỗi lầm không? Sau tất cả những chuyện xảy ra em có bằng lòng tha thứ cho anh không? Xin em đừng chết nhé. Chỉ cần em sống lại em muốn đánh muốn mắng anh thậm chí là giết anh. Anh cũng vui lòng chấp nhận.”

Lý Dịch Phong nói thầm trong lòng rồi ôm mặt khóc như một đứa trẻ.

Tôn Hạo và Lôi Hạo Nhiên sau khi thay Hoa Vinh xử lý một số chuyện liền tức tốc đến bệnh viện. Vừa vào tới trước cửa phòng cấp cứu liền không thấy Hoa Vinh đâu mà chỉ thấy Lý Dịch Phong ôm mặt ngồi buồn bã.

“Lý Tổng, lão đại của chúng tôi đâu?”

Lý Dịch Phong ngước mắt lên nhìn thấy Tôn Hạo và Lôi Hạo Nhiên liền chậm rãi nói một cách khó nhọc.

“Lão đại của các anh đã đi hiến máu cứu Tiểu Thất rồi.”

“Cái gì?” -Tôn Hạo và Lôi Hạo nhiên đều đồng loạt sửng sốt.

“Lão đại không thể nào làm chuyện như vậy được.” - Tôn Hạo lo lắng.

Hai người ấy lo lắng cũng có lí do của họ bởi họ biết Hoa Vinh vốn là có nhóm máu hiếm, nếu anh hiến một lượng máu lớn, nhất thời sẽ không có nguồn máu để truyền cho anh. Đó mới là điều hai người luôn bận tâm, nên từ trước đến giờ hai người họ đều luôn theo sát Hoa Vinh không để Hoa Vinh bị thương trong lúc chiến đấu.

“Tôn Hạo, lão đại nào lại không biết chuyện đó chứ nhưng đây là lựa chọn của lão đại, chúng ta nên tôn trọng quyết định của anh ấy.”

“Nói rồi Lôi Hạo Nhiên đặt tay lên vai Tôn Hạo.

“Không sao đâu, lão đại của chúng ta sẽ không sau đâu.”

Tôn Hạo nghe Lôi Hạo Nhiên khuyên nhủ cũng tạm thời hết manh động. Hai người liền ngồi xuống ghế bên cạnh Lý Dịch Phong. Lúc này bọn họ chỉ có thể làm một việc là chờ đợi mà thôi.

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, Bác sĩ lúc này tay cầm một bịch máu lớn đi vào phòng cấp cứu, có lẽ là máu của Hoa Vinh.

“Cậu ấy đang nằm nghỉ ở phòng bên, các người hãy qua đó chăm sóc cho cậu ấy đi.” - Nói rồi vị bác sĩ vào phòng cấp cứu đóng cửa lại.

Lôi Hạo Nhiên và Tôn Hạo nghe vậy liền tức tốc sang phòng kế bên xem tình hình của Hoa Vinh.

Cửa phòng truyền máu bật mở.

“Lão đại, anh sao rồi?” -Tôn Hạo lo lắng hỏi.

“Tôi không sao.” - Hoa Vinh đang nằm đó trả lời một cách yếu ớt.

Lôi Hạo Nhiên nhìn thấy liền xót xa.

“Còn nói là không sao, mặt của anh tái nhợt hết rồi kìa.”

Hoa Vinh nghe vậy liền mỉm cười.

“Chỉ cần có thể cứu cô ấy, bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm.”

“Anh ngốc lắm, ngay từ đầu anh không nên giữ cô ấy lại thì sẽ không có chuyện xảy ra như thế này.” - Lôi Hạo Nhiên lên tiếng trách Hoa Vinh.

Hoa Vinh không trả lời Lôi Hạo Nhiên mà chỉ nhắm mắt lại tở vẻ không muốn bàn cãi đến chuyện này nữa. Hai người Tôn Hạo và Lôi Hạo Nhiên thấy vậy cũng không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa liền lui ra ngoài để cho y tá chăm sóc cho anh.

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>