Chương 107: Rời đi

Lý Tử Thất mặc cho đôi chân của mình tự do muốn dẫn đâu thì đi tới đó. Chốc lát lại có lác đác những người hầu lại nhìn cô chỉ trỏ. Trong một trang viên rộng lớn như thế này tựa như một mê cung. Đã lạc vào đó rồi thì khó lòng tìm thấy đường ra.

Những tưởng ông trời đã bù đắp cho cô sau mối tình đổ vỡ vì bị Lý Dịch Phong phản bội. Nhưng bây giờ cô lại bị giáng một đòn chí tử nữa. Cô biết rất rõ Hoa Vinh sẽ vì cô mà kiên quyết đến cùng nhưng đây mới chính là điều cô lo lắng nhất. Việc anh vì cô mà bị ông nội đánh làm cô vô cùng đau lòng.

Đi mãi rốt cuộc Lý Tử Thất cũng gặp được người hầu ở điện Thanh Loan của mẹ Hoa Vinh.

“Sao cô lại đến đây?” - Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất dò hỏi.

Lý Tử Thất lúc này mới nhìn xung quanh nơi mình đang đứng.

“Cô nói vậy nghĩa là sao? Nơi đây là nơi nào?”

Cô hầu gái nhìn Lý Tử Thất với đôi mắt thương hại. Đến cả đi đâu mà cũng không biết sao. Mặc dù Lý Tử Thất không nói ra nhưng cô hầu gái đoán biết cô đã gặp phải chuyện này bởi lẽ cô đã hầu hạ ở nơi này được một thời gian dài. Tính tình của mọi người trong gia tộc này cô vốn cũng đã biết ít nhiều.

“Đây là điện Ngọc Sơn cũng chính là nơi thờ cúng các vị tổ tiên đã qua đời ở Trần gia.”

Lý Tử Thất nghe vậy bất ngờ mới nhìn kỹ lại dãy nhà rộng lớn với mái cong vút cùng những cây cột được điêu khắc chạm trổ khéo léo.

“Thế à. Tôi thật sự không biết.”

Cô hầu gái liền phì cười vì sự ngốc nghếch của Lý Tử Thất. Bất giác này sinh lòng thương cảm với Lý Tử Thất liền nói nhiều với cô một chút.

“Cô không biết đâu. Trần gia bao đời nay các vị tổ tiên đều vô cùng hiển hách. Tôi nghe nói có những vị khi xưa vốn là quan chức và quý tộc trong triều đình phong kiến. Mà đời nay không hề kém đời trước lại tiếp nối nhiều đời trước với gia thế và địa vị vô cùng vẻ vang. Ngoài ra quá trình họ chọn lựa con dâu vô cùng khắt khe không phải ai cũng có thể vào cửa Trần gia được.”

Đang nói say mê bỗng nhiên nhìn thấy nét mặt của Lý Tử Thất đượm buồn, cô hầu gái mới hay mình đã vô tình chạm vào nỗi đau của Lý Tử Thất.

“Cô đừng giận tôi thật sự không cố ý đâu.”

Thấy vẻ mặt chân thành trong đáy mắt của cô hầu, Lý Tử Thất lắc đầu nhẹ nhàng nói.

“Không sao đâu. Thật ra tôi cũng đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Tôi có chuyện này muốn nhờ cô giúp đỡ được không?”

“Cô cứ nói đi. Nếu trong khả năng tôi có thể giúp được cô thì tôi sẽ giúp.” - Cô hầu gái nhanh miệng trả lời.

Ngập ngừng giây lát, Lý Tử Thất điềm nhiên thốt lên.

“Tôi muốn gặp Hoa Vinh.”

Cô hầu gái ngạc nhiên bởi lẽ giờ phút này đang là tình hình rất nhạy cảm và căng thẳng. Hơn nữa Cao Ngọc Oánh đã ra lệnh không ai được phép vào trong phòng Hoa Vinh trừ bác sĩ và bà ta. Thế nên lời đề nghị này có hơi quá sức với cô.

Lý Tử Thất cảm nhận được sự lúng túng trong đôi mắt của cô ta nên cô cũng không muốn miễn cưỡng.

“Xin lỗi. Là tôi đã làm khó cô rồi. Cáo từ.”

Nói rồi Lý Tử Thất quay đi một cách hết sức tuyệt vọng. Nhưng cô vừa đi được ba bước đã nghe tiếng người gọi lại.

“Cô đừng đi. Tôi đồng ý giúp cô.”

Lý Tử Thất quay mặt lại nhìn cô hầu gái nhỏ nhắn gật đầu thay cho lời cảm ơn. Cô hầu gái cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại. Ngay cả chính bản thân cô ta cũng không hiểu tại sao mình có thể đồng ý giúp Lý Tử Thất. Có thể họ là cùng chung cảnh ngộ là trẻ mồ côi chăng.

Điện Hàm Túc nằm gần bên cạnh hòn non bộ. Nơi đây cách điện Ngọc Sơn cũng không xa lắm. Trong điện lúc này không khí luôn phảng phất mùi của thuốc sát trùng. Bác sĩ đã đến đây băng bó vết thương cho Hoa Vinh và tiêm cho anh một mũi thuốc. Sau khi tiêm xong chắc là vì tác dụng của thuốc nên Hoa Vinh liền lăn ra ngủ không biết gì nữa. Đó cũng là yêu cầu của Cao Ngọc Oánh. Bà ta biết rõ con mình vô cùng cứng đầu nên sẽ không để Hoa Vinh tỉnh táo mà đi tìm Lý Tử Thất được.

“Cậu Tấn.” -Người hầu chịu trách nhiệm chăm sóc Hoa Vinh canh trước cửa điện bỗng đột nhiên nghe thấy tiếng gọi liền ngó dáo dác xung quanh.

“Cậu Tấn là tôi đây.” - Cô hầu gái vội ngoắt tay gọi anh ta.

Thấy vậy Tấn Hoài liền chạy lại hỏi.

“Thảo Lan, cô tìm tôi có việc gì?”

Người hầu tên Thảo Lan kia nói.

“Tôi có cái này muốn cho cậu nhưng phải về phòng tôi lấy, cậu đi với tôi nhé.”

Tấn Hoài nghe vậy liền gãi tay.

“Nhưng phu nhân giao phó cho tôi phải trông chừng cậu chủ tôi thật sự không thể qua đó.”

Thảo Lan nhanh chóng nhìn vào trong điện dò xét.

“Cậu chủ sao rồi?”

“Vừa tiêm thuốc đã ngủ rồi.” - Tấn Hoài nhanh nhảu.

Vừa nói xong trên vai anh ta đã bị Thảo Lan đánh một cái bốp.

“Cậu thật ngốc mà. Cậu chủ đã ngủ rồi thì cậu không cần phải túc trực ở đây làm gì nữa. Vả lại chúng ta chỉ đi một lát sau đó sẽ về ngay đảm bảo không có ai biết đâu.”

“Như vậy có được không?” -Tấn Hoài vẫn còn hơi do dự.

Thấy vậy Thảo Lan liền kéo tay anh đi.

“Mau đi thôi.”

Khi hai người hầu đã đi rồi lúc này Lý Tử Thất nãy giờ nấp sau một bức tường liền nhân không có ai nhanh chóng lẻn vào điện Hàm Túc.

Không khó khăn để cô tìm được Hoa Vinh. Trong căn phòng sang trọng Hoa Vinh đang nằm đó với đôi mắt nhắm nghiền. Vì vết thương là ở lưng nên Hoa Vinh chỉ có thể nằm sấp. Lý Tử Thất chạm vào tấm lưng đang đỏ đến rớm máu mà đau xót vô cùng.

“Tại sao anh lại làm vậy? Vì em ư? Thật sự không đáng đâu.”

Lý Tử Thất bật khóc nhưng lại không dám khóc lớn vì sợ có người nghe được. Cô nhắm nghiền đôi mắt lại rồi lại mở ra nhìn Hoa Vinh nằm đó không hề động đậy. Lý Tử Thất không ngờ chuyến đi này tưởng là chuyện vui lại trở nên gian nan như vậy. Bọn họ có thể cùng nhau vượt qua những thử thách lúc trước nhưng có lẽ không vượt qua sự ngăn cấm của gia đình.

“Anh à, anh có biết không thật ra em đã yêu anh từ lúc trước đó nữa cơ. Khi đó em nhớ rõ em đã tìm mọi cách để trốn khỏi Thảo Điền không phải là em muốn từ bỏ anh mà thật ra em sợ có một ngày sẽ thành ra như thế này. Muốn ở lại không được mà muốn rời đi lại không nỡ.” -Lý Tử Thất vuốt mái tóc đen tuyền của Hoa Vinh thủ thỉ nhẹ nhàng.

Ngừng một lát cô lại nói tiếp.

“Nhưng anh à dù cho có ngàn vạn lần không nỡ em cũng phải rời đi thôi. Không phải vì chính bản thân em mà là vì anh, vì cả hai chúng ta.”

Nói rồi Lý Tử Thất lại gục mặt xuống khóc như mưa. Mặc dù vô cùng đau khổ nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Mọi chuyện đã như vậy rồi thì cũng không thể cưỡng cầu nữa.

Cô vừa trò chuyện với Hoa Vinh vừa nhìn đồng hồ. Đã mười lăm phút trôi qua, Thảo Lan căn dặn cô phải thật nhanh ra khỏi đây nếu không sẽ bị phát hiện thì không những Lý Tử Thất bị khiển trách mà chính Thảo Lan cũng bị liên lụy.

Nhưng giờ đây cô lại không muốn rời đi chút nào. Cô muốn ở lại chăm sóc cho anh thật tốt nhưng trong ngôi nhà lớn như thế này không một ai hoanh nghênh cô ở lại.

Lý Tử Thất đau lòng nói lời từ biệt.

“Tạm biệt anh em phải đi rồi. Anh phải mau chóng khỏe lại đấy.” - Cô vừa nói xong liền khẽ hôn lên tóc anh rồi quẹt nước mắt nhanh chóng rời đi.

Thật may Khi Lý Tử Thất vừa mới rời khỏi Tấn Hoài đã trở lại điện Hàm Túc. Cậu ta vừa đi vừa thắc mắc.

“Quái lạ. Nói là có món quà bất ngờ dành cho mình mà lại tặng cho mình cái này ư? Mình dùng nó như thế nào đây?”

Tấn Hoài giơ chiếc kẹp tóc hình con bướm lên ngắm nghía mãi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Con gái bọn họ thật là, không biết họ đang suy nghĩ gì nữa.” -Tấn Hoài khẽ lắc đầu rồi đi vào trong xem Hoa Vinh đã dậy chưa.

Sau khi đột nhập vào thăm Hoa Vinh xong, Lý Tử Thất không nói không rằng liền lặng lẽ rời đi khỏi Trần gia trang. Thực chất trong cái nhà rộng lớn đó không ai đoái hoài gì đến cô nên thật sự việc rời đi là một chuyện rất dễ dàng. Chỉ có người gác cổng sau khi thấy Lý Tử Thất muốn ra ngoài chỉ trố mắt nhìn một cái rồi để cô đi mà không hề hỏi han câu nào.

Trên con đường dẫn vào Trần gia trang là một đường núi quanh co uốn lượn. Bởi thế nên ở đây vô cùng vắng người. Lý Tử Thất không có cách nào khác liền đi bộ một mình. Nhưng thật sự cô còn không biết nơi đây là nơi nào, mặc khác việc lội bộ từ đây về nhà là một việc vô cùng bất lực. Nhưng hiện tại ở đây không hề có xe qua lại nên Lý Tử Thất đành cố gắng đi bộ một lúc định bụng xuống thì trấn gần đó tìm xe buýt.

Phải mất khoảng ba canh giờ đồng hồ Lý Tử Thất mới xuống núi được. Vừa đến đã thấy một thị trấn nhỏ đã ở ngay trước mắt, cô liền ngồi xuống bên vệ đường thở hổn hển. Sau đó cứ ngồi chờ ở bên đường lớn đợi xe buýt. Cô đã ở đó đợi rất lâu cho đến khi trời tối hẳn cuối cùng cũng thấy chuyến xe buýt cuối ngày lộ trình đến thành phố S. Lý Tử Thất liền mừng húm vội vàng lên xe.

Chiếc xe buýt lăn bánh muộn màng, trên xe lúc này vô cùng vắng người chỉ có Lý Tử Thất cùng hai người đàn ông lớn tuổi và một phụ nữ. Lúc này Lý Tử Thất đã vô cùng thấm mệt nên không quan tâm chiếc xe đưa cô đến đâu nữa liền ngả ra sau ngủ cho qua cơn mệt và đói.

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>