Chương 109: Đính hôn

Chiếc xe Royce lăn bánh với tốc độ chóng mặt, sau khoảng chừng 3 giờ đồng hồ Hoa Vinh đã về tới Thảo Điền.

Vừa xuống xe Hoa Vinh ngay lập tức chạy ngay vào nhà vừa tìm vừa gọi.

“Tiểu Thất…Tiểu Thất…”

Anh tìm khắp nơi mà không thấy Lý Tử Thất đâu nhất thời cảm thấy vô cùng lo lắng.

“Ông chủ, không phải cô ấy đi với ngài sao?” -Quản gia thấy vậy vô cùng ngạc nhiên nói.

Hoa Vinh quay lại cầm tay quản gia nói.

“Ông nói vậy là sao? Cô ấy có từng về đây chưa?”

Quản gia lắc đầu nói.

“Từ lúc đi với cậu, cô ấy chưa từng quay trở lại đây.”

Hoa Vinh nghe vậy liền suy sụp tinh thần ngồi xuống lấy tay ôm mặt.

“Thưa cậu chủ đã có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hoa Vinh mặc dù vô cùng buồn bã nhưng vẫn kiên nhẫn kể lại mọi chuyện cho quản gia của anh nghe. Vừa nghe xong quản gia cũng cảm thấy xót xa cho hai người. Nhưng chuyện này thực chất là điều ông đã từng đoán trước. Tuy nhiên ông không ngờ mức độ xảy ra lại nghiêm trọng như vậy.

“Bây giờ cậu định làm thế nào?” -Quản gia lo lắng hỏi.

Hoa Vinh kiên quyết nói.

“Dù có thế nào tôi cũng quyết đi tìm cho bằng được cô ấy.” -Hoa Vinh nhanh chóng rời đi bỏ lại biệt thự Thảo Điền với bao nỗi lo âu không kém gì anh.

Hoa Vinh lái xe một cách điên cuồng. Anh không biết là mình định đi đâu bởi lẽ trong tâm trí lúc này của anh cứ xoay vòng một cách không có chủ đích. Anh muốn ngay lập tức tìm cô ngay lúc này nhưng cô bỗng nhiên biến mất không để lại một chút dấu vết nào khiến đầu óc anh rối bời. Đây là lần hiếm hoi anh thể hiện sự không bình tĩnh của mình. Tất cả vì tình cảm của anh với Lý Tử Thất mà thôi.

Nghĩ lại Hoa Vinh càng giận bản thân mình ghê gớm. Anh không biết rằng trong lúc bản thân mình mê man có lẽ Lý Tử Thất đã phải chịu nhiều sức ép với các vị trưởng bối trong nhà anh. Hoa Vinh lúc này vô cùng nghi ngờ không hiểu tại sao mình lại có thể ngủ một giấc lâu đến như thế. Tuy xuất thân danh giá nhưng anh vốn là cầm đầu một tổ chức hắc bang nên việc thường xuyên bị thương là điều không thể tránh khỏi. Bởi thế nên chút vết thương đó đối với anh chẳng đáng kể gì nên việc anh hôn mê lâu đến như vậy thật là vô cùng đáng ngờ. Có lẽ mọi chuyện đã có bàn tay của ai đó sắp xếp. Chỉ trách anh quá sơ suất.

Đang suy nghĩ miên man bỗng nhiên Hoa Vinh nghe được tiếng bóp kèn inh ỏi. Anh giật mình nhìn lại con đường thì đã thấy chiếc xe tải đã ở ngay trước mặt. Hoa Vinh ngay lập tức phản ứng bẻ tay lai sang một bên. Chiếc xe nhanh chóng thoát hiểm nhưng vì cú bẻ lái đột ngột nên đã đâm nhẹ vào một cái cây bên đường. Vì tâm trạng của Hoa Vinh đang không được bình tĩnh nên khộng chú ý vào tay lái, chiếc xe của anh chút nữa đã đụng vào chiếc xe tải ngược chiều. Cuối cùng Hoa Vinh cũng phải dừng xe lại thở ra một cách đầy mệt mỏi. Vết thương trên vai lại bị động nên đau nhức vô cùng khó chịu.

Tiếng chuông điện thoại bên cạnh bỗng chiếc reo lên. Hoa Vinh nhìn sang là Lôi Hạo Nhiên gọi.

“Lão đại, em nghe quản gia của anh nói anh gặp chuyện phải không?”

Giọng Hoa Vinh nhàn nhạt.

“Tôi không sao nhưng hiện giờ không biết cô ấy đã đi những nơi đâu.”

Đầu dây bên kia ngừng giây lát, sau đó Lôi Hạo Nhiên khẽ nói.

“Anh thử tìm nơi ở trước đây của cô ấy xem sao?”

Hoa Vinh lúc này mới giật mình nhớ ra. Phải rồi có lẽ cô ấy đã về nơi đó. Là anh quá lo lắng và nóng vội nên nhất thời đã không thể bình tĩnh mà suy nghĩ tường tận mọi chuyện.

“Cám ơn cậu nhiều, tôi biết phải làm sao rồi.” -Hoa Vinh vội tắt máy sau đó nhanh chóng quay đầu xe.

Phải rất lâu sau đó, Hoa Vinh cũng đã đến được khu chung cư cũ kỹ. Nơi đây vẫn dáng dấp ấy nguyên vẹn khi lần đầu tiên anh vô tình đến đây và gặp được Lý Tử Thất. Hoa Vinh liền một mạch đi thẳng vào khu dân cư. Nơi đây có rất nhiều phòng nhưng Hoa Vinh không hề do dự bởi lẽ số phòng nơi đây anh đã thuộc nằm lòng.

Lên tầng hai, tại số phòng 205 cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Hoa vinh có chút thất vọng nhưng anh nhìn kỹ cánh cửa phòng bỗng nhiên phát hiện ra cửa phòng không khóa. Chắc chắn có người trong phòng, Hoa Vinh đoán thế. Anh liền xoay tay nắm cửa.

Bước vào trong căn phòng đã cũ kỹ nhưng lại không hề có bụi chứng tỏ mới vừa có người dọn dẹp xong. Hoa Vinh nhìn khắp trong phòng không thấy người đâu. Trên chiếc bàn con con còn vươn lại bộ váy trắng mà cô vừa mới mặc hôm qua.

“Tiểu Thất…” -Hoa Vinh lớn tiếng gọi.

Từ trong phòng tắm dáng người quen thuộc bước ra. Lý Tử Thất ngỡ ngàng không ngờ Hoa Vinh lại tìm đến đây nhanh như vậy. Bỗng chốc đôi mắt của cô ươn ướt. Cô nghẹn ngào.

“Vết thương của anh sao rồi?” -Lý Tử Thất vô cùng lo lắng cho vết thương của Hoa Vinh.

Hoa Vinh thấy cô đau lòng vì mình liền lắc đầu.

“Anh không sao cả, chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể gì.”

Nói rồi Hoa Vinh tiến đến ôm cô vào lòng thủ thỉ.

“Anh đã biết những chuyện đã xảy ra với em. Anh xin lỗi.”

Lý Tử Thất nghe vậy bỗng nhiên khóc lớn hơn.

“Không phải là lỗi của anh, là do em không biết thân biết phận mình.”

Hoa Vinh nghe vậy liền lay bờ vai cô nói.

“Sao em lại có thể nói như vậy. Thân phận gì đó, môn đăng hộ đối gì đó đối với anh không hề quan trọng. Em nghe cho kỹ đây anh nhất định không để em rời xa anh nửa bước.”

Nghe Hoa Vinh nói, Lý Tử Thất cảm thấy vô cùng cảm động nhưng cô lại chợt nhớ đến những lời mà phụ mẫu của Hoa Vinh đã nói với cô. Những lời nói đã in dấu vào trong đầu cô không thời khắc nào mà cô quên được. Mặc dù cô có hàng vạn lần không nỡ nhưng có lẽ cô sẽ phải từ chối anh bởi vì mây với bùn thật sự quá khác biệt.

“Anh à, cuộc hôn nhân của chúng ta không được người lớn chúc phúc như vậy thật sự không phải phép. Hay là chúng ta nên từ bỏ đi cũng là để cho anh không phải khó xử.”

Hoa Vinh lay người Lý Tử Thất bắt cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em nhìn vào anh đây này. Em có nhìn thấy hình ảnh trong mắt anh không? Đó là bóng hình của em. Điều đó chứng tỏ trong lòng anh chỉ có mình em thôi. Chúng ta không cần phải có sự đồng ý của gia tộc anh. Bởi vì người em lấy là anh chứ không phải là họ thế nên em chỉ việc yên tâm làm cô dâu của anh thôi, những chuyện khác em đừng lo lắng nữa.”

Lý Tử Thất nhìn thấy Hoa Vinh chân thành như vậy bất giác cô lại động lòng. Bàn tay nắm lấy Hoa Vinh bỗng nhiên nắm thật chặt. Cô ngã vào lòng anh trong muôn vàn nỗi băn khoăn. Thế nhưng Hoa Vinh đã nói anh sẽ gánh vác tất cả thế nên cô chỉ có thể bận tâm điều duy nhất là phải sống hạnh phúc với anh mà thôi.

Hoa Vinh được Lý Tử Thất đồng ý chấp thuận lời cầu hôn của anh một lần nữa liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Lúc này anh đã không còn nhớ đến những lời đanh thép hay can ngăn của gia tộc mình nữa. Tình yêu của anh phải là do anh tự làm chủ lấy. Nếu ngay cả sự lựa chọn của mình anh cũng không làm chủ được thì chẳng phải cuộc đời này anh sống quá vô nghĩa hay sao?

Hai người lại tay trong tay trở lại Thảo Điền trong sự hân hoan và vui vẻ. Trong nháy mắt, bầu không khí hạnh phúc lại hiện diện nơi đây. Quản gia thấy hai người trở về liền thở ra như trút được gánh nặng. Đám người Lôi Hạo Nhiên hay tin cũng đồng loạt chúc phúc cho hai người. Cuộc sống của họ lại trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Buổi lễ đính hôn nhanh chóng đã được định ngày trong sự cương quyết của Hoa Vinh.

Không khí ở Thảo Điền lại trở về trạng thái hân hoan và khẩn trương. Dù gì đi nữa đây cũng là nơi ở của hai người họ sau khi làm lễ đính hôn nên việc trang hoàng lại cả biệt thự nhanh chóng được tiến hành.

Hoa Vinh sau khi vết thương lành hẳn cũng ngay lập tức đến công ty làm việc. Tin tức anh và Lý Tử Thất sắp làm lễ đính hôn nhanh chóng đã được truyền ra. Mọi người trên dưới công ty đều mừng dùm cho họ. Nhưng về tin tức của gia tộc Hoa Vinh từ đầu tới cuối anh đều giữ kín. Thật ra ngày trọng đại của anh không có họ chứng kiến anh cũng cảm thấy buồn thế nhưng việc thuyết phục bọn họ chấp nhận Lý Tử Thất là việc vô cùng khó khăn nhưng anh không thể chờ đợi được nữa. Lúc này không có gì quan trọng hơn hạnh phúc và tình yêu của anh. Cho dù sao đó các trưởng bối trong gia tộc có tức giận thậm chí là từ mặt anh cũng không hối hận.

Còn về vị hôn thê Tuyết Lưu Ly kia thực sự không phải là vấn đề gì quan trọng bởi vì từ trước đến giờ anh luôn hạn chế gặp mặt cô ta. Còn việc tranh thủ sự ủng hộ của Thượng nghị sĩ anh luôn không cần, chức thủ tướng gì đó anh cũng không cần. Đối với anh mà nói đó chỉ là danh vọng hão huyền sớm muộn gì cũng lụi tàn. Mặc khác việc trở thành người lãnh đạo đất nước không phải là mục đích quan trọng nhất cuộc đời anh. Kể cả gia sản khổng lồ của gia tộc Trần Thị anh cũng chưa hề có ý định thâu tóm lấy. Cho dù vì cô mà anh trở nên tay trắng mất hết cả sự nghiệp anh cũng không hối tiếc. Từ trước đến nay chưa bao giờ anh lại vì một người con gái mà bất chấp tất cả như vậy. Có lẽ đây chính là cái gọi là tình yêu đích thực mà thế gian luôn ca tụng.

Chapter
1 Chương 1: Bắt gian
2 Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3 Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4 Chương 4: Sống chung
5 Chương 5: Mờ ám
6 Chương 6: Bị bắt cóc
7 Chương 7: Theo hắn trở về
8 Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9 Chương 9: Tập bắn súng
10 Chương 10: Manh mối
11 Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12 Chương 12: Bị ốm
13 Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14 Chương 14: Bỏ trốn
15 Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16 Chương 16: Lo cho cô sao
17 Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18 Chương 18: Suy nghĩ lại
19 Chương 19: Gật đầu
20 Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21 Chương 21: Quên hẹn
22 Chương 22: Tức giận
23 Chương 23: Thương cảm
24 Chương 24: Chăm sóc người ốm
25 Chương 25: Một chút cảm động
26 Chương 26: Phí ăn ở
27 Chương 27: Thời cơ đến
28 Chương 28: Thành công rồi!
29 Chương 29: Chạy nhanh
30 Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31 Chương 31: Ra điều kiện
32 Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33 Chương 33: Không vừa mắt
34 Chương 34: Người bệnh
35 Chương 35: Cổ vũ
36 Chương 36: Giận dỗi
37 Chương 37: Tính toán
38 Chương 38: Ép người quá đáng
39 Chương 39: Thách thức
40 Chương 40: Nghi ngờ
41 Chương 41: Đào tẩu
42 Chương 42: Phi cơ
43 Chương 43: Con mèo hoang
44 Chương 44: Rượt đuổi
45 Chương 45: Chống trả
46 Chương 46: Uy hiếp
47 Chương 47: Quyết tâm
48 Chương 48: Cứu mỹ nhân
49 Chương 49: Thoát nạn
50 Chương 50: Có ý gì?
51 Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52 Chương 52: Không có lựa chọn nào
53 Chương 53: Đi cùng mấy người
54 Chương 54: Tò mò
55 Chương 55: Vì tôi sao?
56 Chương 56: Tam giác vàng
57 Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58 Chương 58: Cao ốc
59 Chương 59: Tiên đoán như thần
60 Chương 60: Đấu súng
61 Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62 Chương 62: Già mồm
63 Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64 Chương 64: Hết duyên
65 Chương 65: Không cam tâm
66 Chương 66: Trên vạn người
67 Chương 67: Lại bị bắt cóc
68 Chương 68: Mù quáng
69 Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70 Chương 70: Nói gì?
71 Chương 71: Truy tìm
72 Chương 72: Bốc hơi mất
73 Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74 Chương 74: Không ngờ
75 Chương 75: Bất phân thắng bại
76 Chương 76: Tiểu Thất!
77 Chương 77: Đánh cược
78 Chương 78: Điên cuồng
79 Chương 79: Trúng đạn
80 Chương 80: Chờ đợi
81 Chương 81: Hiến máu
82 Chương 82: Nhìn một chút
83 Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84 Chương 84: Tỉnh lại
85 Chương 85: Bỏ cuộc
86 Chương 86: Vì em sao?
87 Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88 Chương 88: Dịu dàng
89 Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90 Chương 90: Tàn ác
91 Chương 91: Xúi giục
92 Chương 92: Mưu mô
93 Chương 93: Hoa Thị
94 Chương 94: Không dễ xơi
95 Chương 95: Kỳ lạ
96 Chương 96: Cảm ơn
97 Chương 97: Hung thủ là…
98 Chương 98: Kế hoạch báo thù
99 Chương 99: Định đoạt
100 Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101 Chương 101: Đính ước
102 Chương 102: Ra mắt
103 Chương 103: Hôn ước
104 Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105 Chương 105: Gia pháp
106 Chương 106: Điều kiện
107 Chương 107: Rời đi
108 Chương 108: Tỉnh lại
109 Chương 109: Đính hôn
110 Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111 Chương 111: Thù hận
112 Chương 112: Ám hại
113 Chương 113: Thoát hiểm
114 Chương 114: Trở về
115 Chương 115: Đe dọa
116 Chương 116: Rời đi
117 Chương 117: Sự thật phơi bày
118 Chương 118: Đối chất
119 Chương 119: Sự mong cầu
120 Chương 120: Đau khổ
121 Chương 121: Tiết lộ
122 Chương 122: Tương ngộ
123 Chương 123: Cầu hôn
124 Chương 124: Trở về
125 Chương 125: Tập kích
126 Chương 126: Đối đầu
127 Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128 Chương 128: Trọng thương
129 Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130 Chương 130: Sự đồng cảm
131 Chương 131: Có hỷ
132 Chương 132: Tỉnh lại
133 Chương 133: Nước mắt
134 Chương 134: Cô gái ngốc
135 Chương 135: Viên mãn
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Bắt gian
2
Chương 2: Tên lạ mặt trong nhà
3
Chương 3: Kẻ ở nhờ ngang ngược
4
Chương 4: Sống chung
5
Chương 5: Mờ ám
6
Chương 6: Bị bắt cóc
7
Chương 7: Theo hắn trở về
8
Chương 8: Ở lại biệt thự của hắn
9
Chương 9: Tập bắn súng
10
Chương 10: Manh mối
11
Chương 11: Tổng giám đốc Trần Thị
12
Chương 12: Bị ốm
13
Chương 13: Hóa ra cô bị lừa
14
Chương 14: Bỏ trốn
15
Chương 15: Khu rừng bí ẩn
16
Chương 16: Lo cho cô sao
17
Chương 17: Cô cứ nghĩ anh là người tốt
18
Chương 18: Suy nghĩ lại
19
Chương 19: Gật đầu
20
Chương 20: Yên bình ở một chỗ
21
Chương 21: Quên hẹn
22
Chương 22: Tức giận
23
Chương 23: Thương cảm
24
Chương 24: Chăm sóc người ốm
25
Chương 25: Một chút cảm động
26
Chương 26: Phí ăn ở
27
Chương 27: Thời cơ đến
28
Chương 28: Thành công rồi!
29
Chương 29: Chạy nhanh
30
Chương 30: Cưỡng ép đưa đi
31
Chương 31: Ra điều kiện
32
Chương 32: Hoa Vinh đến rồi
33
Chương 33: Không vừa mắt
34
Chương 34: Người bệnh
35
Chương 35: Cổ vũ
36
Chương 36: Giận dỗi
37
Chương 37: Tính toán
38
Chương 38: Ép người quá đáng
39
Chương 39: Thách thức
40
Chương 40: Nghi ngờ
41
Chương 41: Đào tẩu
42
Chương 42: Phi cơ
43
Chương 43: Con mèo hoang
44
Chương 44: Rượt đuổi
45
Chương 45: Chống trả
46
Chương 46: Uy hiếp
47
Chương 47: Quyết tâm
48
Chương 48: Cứu mỹ nhân
49
Chương 49: Thoát nạn
50
Chương 50: Có ý gì?
51
Chương 51: Dọn đến đây ở đi
52
Chương 52: Không có lựa chọn nào
53
Chương 53: Đi cùng mấy người
54
Chương 54: Tò mò
55
Chương 55: Vì tôi sao?
56
Chương 56: Tam giác vàng
57
Chương 57: Lần đầu tiên làm quân sư
58
Chương 58: Cao ốc
59
Chương 59: Tiên đoán như thần
60
Chương 60: Đấu súng
61
Chương 61: Kẻ phản bội lại bị phản bội
62
Chương 62: Già mồm
63
Chương 63: Người xưa muốn quay lại
64
Chương 64: Hết duyên
65
Chương 65: Không cam tâm
66
Chương 66: Trên vạn người
67
Chương 67: Lại bị bắt cóc
68
Chương 68: Mù quáng
69
Chương 69: Bộ mặt thật của người yêu cũ
70
Chương 70: Nói gì?
71
Chương 71: Truy tìm
72
Chương 72: Bốc hơi mất
73
Chương 73: Cuộc chiến khó tránh
74
Chương 74: Không ngờ
75
Chương 75: Bất phân thắng bại
76
Chương 76: Tiểu Thất!
77
Chương 77: Đánh cược
78
Chương 78: Điên cuồng
79
Chương 79: Trúng đạn
80
Chương 80: Chờ đợi
81
Chương 81: Hiến máu
82
Chương 82: Nhìn một chút
83
Chương 83: Cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông
84
Chương 84: Tỉnh lại
85
Chương 85: Bỏ cuộc
86
Chương 86: Vì em sao?
87
Chương 87: Tình cảm thắm thiết
88
Chương 88: Dịu dàng
89
Chương 89: Lòng dạ của Chương Tử Di
90
Chương 90: Tàn ác
91
Chương 91: Xúi giục
92
Chương 92: Mưu mô
93
Chương 93: Hoa Thị
94
Chương 94: Không dễ xơi
95
Chương 95: Kỳ lạ
96
Chương 96: Cảm ơn
97
Chương 97: Hung thủ là…
98
Chương 98: Kế hoạch báo thù
99
Chương 99: Định đoạt
100
Chương 100: Cảnh thu ở biệt thự Tường Vi
101
Chương 101: Đính ước
102
Chương 102: Ra mắt
103
Chương 103: Hôn ước
104
Chương 104: Thân phận thật sự của Hoa Vinh
105
Chương 105: Gia pháp
106
Chương 106: Điều kiện
107
Chương 107: Rời đi
108
Chương 108: Tỉnh lại
109
Chương 109: Đính hôn
110
Chương 110: Hôn thê Tuyết Lưu Ly trở về
111
Chương 111: Thù hận
112
Chương 112: Ám hại
113
Chương 113: Thoát hiểm
114
Chương 114: Trở về
115
Chương 115: Đe dọa
116
Chương 116: Rời đi
117
Chương 117: Sự thật phơi bày
118
Chương 118: Đối chất
119
Chương 119: Sự mong cầu
120
Chương 120: Đau khổ
121
Chương 121: Tiết lộ
122
Chương 122: Tương ngộ
123
Chương 123: Cầu hôn
124
Chương 124: Trở về
125
Chương 125: Tập kích
126
Chương 126: Đối đầu
127
Chương 127: Trận chiến cuối cùng
128
Chương 128: Trọng thương
129
Chương 129: Tình cảm sâu đậm
130
Chương 130: Sự đồng cảm
131
Chương 131: Có hỷ
132
Chương 132: Tỉnh lại
133
Chương 133: Nước mắt
134
Chương 134: Cô gái ngốc
135
Chương 135: Viên mãn
footer(); ?>