Chương 40

Đỗ Minh Trà nghi ngờ hỏi: “Mẹ của thầy Hoài cũng ở đây sao?”

“Đúng vậy” Cố Nhạc Nhạc ôm mặt, quan sát vẻ mặt của Đỗ Minh Trà, bắt chước người lớn thở dài “Mặc dù mẹ của cậu ấy không đối tốt với cậu ấy chút nào, có hay không có cũng chẳng khác nhau là mấy.”

Đỗ Minh Trà lắc lắc đầu.

Cố Nhạc Nhạc người nhỏ con mà lắm trò nói: “Em nghe nói, lúc còn nhỏ Hoài Dữ chút nữa là bị mẹ của cậu ấy đâm chết, chị có thấy vết sẹo chỗ yết hầu của cậu ấy không? Đó là do mẹ cậu ấy cầm sắt nóng, còn có không cho cậu ấy ăn cơm, để cậu ấy ăn tàn hương…..”

Nói đến đây, cậu nhóc nhịn không được dán lên, nhỏ giọng nói với Đỗ Minh Trà: “Nếu như chị cởi quần áo của cậu ấy, chị sẽ phát hiện chỗ chân của cậu ấy còn có vết sẹo do bị bỏng gây ra, là cầm bàn ủi nóng làm ra. Có khả năng có chút xấu, chị đừng sợ hãi.”

Đỗ Minh Trà sững sờ một chút, mới nói: “......Chị không thể cởi quần áo của thầy Hoài được.”

Cô đại khái cũng hiểu rồi.

Có thể là bởi vì chưa từng trải nghiệm cảm giác được mẹ yêu thương nên mới nói với bên ngoài ba mẹ đã mất cả?

Đỗ Minh Trà có thể từ trong lời nói của Cố Nhạc Nhạc tưởng tượng ra cục diện đó.

Thầy Hoài lúc còn nhỏ, bụng đói đến tê dại, vết sẹo ở yết hầu và chân đều do bị bỏng, không có đồ để ăn, chỉ có thể bị mẹ ruột bắt lấy, cưỡng ép nhét tàn hương vào mồm.

Trái tim Đỗ Minh Trà đột nhiên đau nhói.

Đau lòng vì anh.

Rất muốn ôm anh.

“Chỉ là nhắc trước cho chị” Cố Nhạc Nhạc nâng mặt “Mẹ của Hoài Dữ mấy ngày trước mới chuyển qua ở cùng với Hoài Dữ, trạng thái hiện tại của bà ấy không được tốt, cứu sống được hai lần…..Hoài Dữ liên tiếp hai ngày không được nghỉ ngơi, vẫn luôn trông coi.”

Đỗ Minh Trà bỗng nhiên nhớ ra.

Tối hôm đó, từ sau khi tách ra ở công viên giải trí, Thẩm Hoài Dữ xác thực là trở lên bận rộn.

Hóa ra là vì mẹ anh bị bệnh.

Cho dù mẹ anh có không tốt thì cũng là ba mẹ thân sinh ra anh, thầy Hoài vẫn sẽ đi chăm sóc.

Lúc nhỏ thầy Hoài đã phải trải qua khó khăn như vậy.

Cô hoàn toàn nhìn không ra.

Suy cho cùng thầy Hoài luôn cười haha, như gió xuân ấm áp.

Sau khi Đỗ Minh Trà và Cố Nhạc Nhạc kết thúc buổi học, Thẩm Hoài Dữ chậm rãi đến muộn.

Chiếc cặp mà trong miệng Cố Nhạc Nhạc kêu khổ không tìm thấy được là nằm ở bên gối trong phòng anh, tiểu quỷ lanh lợi này ôm cặp sách cười híp mắt vẫy tay rời đi, chỉ để lại Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ nhìn nhau.

Còn có con vẹt bắt chước giọng nói của Đỗ Minh Trà: “Thầy Hoài, Thầy Hoài——Két!”

Thẩm Hoài Dữ túm lấy con vẹt, đưa cho Cố Nhạc Nhạc: “Cầm đi.”

Đỗ Minh Trà phát hiện bản thân không có biện pháp rời ánh mắt ra khỏi người anh.

Trên người anh có mùi hương thanh mới, dưới lớp áo sơ mi, vết sẹo ở yết hầu và vùng da bên dưới có chút đỏ, giống như vừa mới tắm xong.

Cho dù là rất bận, trên mặt anh cũng không có vẻ mệt mỏi gì, tinh lực dồi dào.

Hai người cùng sóng vai nhau xuống lầu, cửa sổ ở hành lang mở nửa cánh, mang theo gió lạnh thổi vào.

Vừa bước vào thang máy, Đỗ Minh Trà nhịn không được hắt hơi một cái.

Thẩm Hoài Dữ nghiêng người nhìn cô: “Lạnh à?”

Thang máy vững vàng đi xuống, Đỗ Minh Trà gật đầu.

Tay của cô chịu không nổi gió thổi, có chút đỏ ửng.

Thẩm Hoài Dữ cụp mắt nhìn tay cô: “Không đeo bao tay?”

Đỗ Minh Trà thành thật nói: “Vội vàng ra ngoài, quên mất.”

Anh khẽ cười một tiếng: “Hay quên, lớn như vậy rồi, sao không quên mất bản thân luôn đi?”

Đỗ Minh Trà không phục nói: “Thế anh chưa từng quên mất thứ gì sao?”

“Mất đồ thì ngược lại không có” Thẩm Hoài Dữ cụp mắt nhìn cô “Nhưng mà, vừa chút nữa thì mất người.”

Đỗ Minh Trà không lý giải được ý của anh, ngờ vực nghiêng mặt: “Anh lúc nào thì mất người?”

Không có khẩu trang che chắn, ánh mắt Đỗ Minh Trà phát sáng, có chút ngờ vực, không có nước mắt, một mảnh mờ mịt trong veo.

Cánh môi hơi hé mở, giống y như trong tưởng tượng, chỉ là lúc này không hề dung nạp anh, cũng không có trúc trắc dùng răng cắn.

Vết sẹo trên yết hầu của Thẩm Hoài Dữ nhẹ chuyển động, anh tiến lại gần Đỗ Minh Trà.

Anh như có như không cười một tiếng: “Lúc cô gọi điện thoại.”

Trái tim của Đỗ Minh Trà thình thịch thình thịch nhảy lên, tỷ lệ nghịch với tốc độ rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Thẩm Hoài Dữ.

Anh rất cao, không thấp hơn Thời Quang kia, chiều cao chuẩn của Thời Quang là bao nhiêu nhỉ? Hình như 1m92…….

Đỗ Minh Trà quay mặt đi: “Lần sau nhất định sẽ không quên găng tay.”

Tay của cô không chịu lạnh được, lúc trước lúc học cấp hai đạp xe đi học, ngón tay vào mùa đông lạnh đều đỏ ửng, sau khi mẹ cô phát hiện thì bắt đầu lái xe điện đưa đón cô đi học.

Có một lần tuyết rơi, trời tối, trên đường kết băng, mẹ vội vã đón cô, lái xe nhanh không cẩn thận bị ngã, quần áo đều bị rách, bước đi khập khiễng còn không nói với cô.

Buổi tối sau khi bị ba phát hiện, mẹ phải làm nũng một lúc lâu ba mới bỏ qua chuyện này cho.

Nhưng mà từ sau hôm đó, nhiệm vụ đưa đón cô đi học đã rơi trên vai của ba cô.

Tay của ba cô đông cứng rất đẹp, giống như là củ cà rốt màu đỏ……..

Đỗ Minh Trà cúi đầu nhìn ngón tay đỏ ửng của mình, có chút loạn nhịp.

Giây tiếp theo, một đôi tay thon dài ấm áp từ bên cạnh vươn tới, nắm lấy tay cô: “Sao lại lạnh như vậy?”

Trái tim của Đỗ Minh Trà đập nhỡ một nhịp.

Thẩm Hoài Dữ cầm tay của Đỗ Minh Trà bỏ vào trong túi áo khoác ngoài của mình, giọng nói lạnh nhạt: “Đứa nhỏ đáng thương, cho cô mượn sưởi ấm một lúc.”

Đỗ Minh Trà đã nghe không rõ anh nói cái gì.

Trong đầu cô hoàn toàn bị tiếng gà gáy chiếm giữ.

Nếu như hiện tại mở miệng, cô nhất định sẽ kêu ra tiếng AAAAAAA dữ dội.

Tay của anh vừa to vừa ấm, bao kín chặt chẽ cả bàn tay của Đỗ Minh Trà.

Trên quần áo còn có độ ấm của anh, tay càng là không chút ngăn cách trực tiếp chạm đến nhiệt độ cơ thể của anh, vị trí của túi gần với vị trí phần eo của anh, nói quá ra thì cô đã sờ vào eo của thầy Hoài rồi, A, không đúng, theo như định luật truyền nhiệt mà nói, có khả năng là sơ đến mông rồi…..

Đỗ Minh Trà muốn bùng nổ rồi.

Yết hầu của cô khô khốc, nghe thấy Thẩm Hoài Dữ hờ hững hỏi: “Nghe nói cô chụp ảnh kỹ thuật rất tốt?”

Trong đầu Đỗ Minh Trà giờ toàn là mông vểnh của thầy hoài, không cẩn thận lỡ miệng nói: “Kỹ thuật chụp mông cũng rất tốt.”

Tay to nắm lấy tay cô bỗng nhiên dùng sức, Thẩm Hoài Dữ cúi đầu nhìn cô: “Cái gì?”

Đợi chút.

Đỗ Minh Trà giải thích: “Mông thực ra là da trống, gọi tắt là vỏ trống, da trâu làm trống. Tôi trước tôi có chụp mấy bức ảnh về trống di sản phi vật thể ở Giang Tây, làm một bài văn giải thích……

Cô nói bậy nói bạ, mãi cho đến khi nhìn thấy trong mắt của Thẩm Hoài Dữ lộ ra nụ cười: “Hóa ra là như vậy.”

Coi như là lừa gạt thông qua, giữ gìn được hình tượng thiếu nữ đơn thuần.

Đỗ Minh Trà thở nhẹ một hơn.

Sau đó, cô nghe thấy Thẩm Hoài Dữ nén cười nói: “Thế khi nào có thời gian, tôi có thể xem tác phẩm da trống được không?”

Trong mắt anh tràn đầy dịu dàng: “ Trống da trâu.”

Đỗ Minh Trà nghiêm túc trả lời: “Sẽ.”

Mặc dù biết đối phương nói là trống da trâu, nhưng trong đầu của Đỗ Minh Trà vẫn nhịn không được xuất hiện một bức tranh khác.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể (Chàng Rể Chiến Thần / Bất Bại Chiến Thần / Ác Ma Chiến Thần) |||||

Cô nằm sấp lên đầu gối của Thẩm Hoài Dữ, lấy tư thế or2, được anh nghiêm túc thưởng thức.

Tay bị anh nắm càng lúc càng nóng, độ ấm không ngừng truyền qua.

Nóng quá.

Nóng giống như cơn gió mùa hè dây dưa quấn lấy làm phiền, trong cơn gió nóng những nụ hoa sen trúc trắc mà nhiệt tình chạm vào nhau, lặng lẽ hé mở, thu hút ong mật đến.

Đỗ Minh Trà đứng trong thang máy, nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người ở trên thang máy.

Cô mới chỉ đến bả vai của anh, cách thêm một chút nữa, tay bị anh kéo, hơi nâng cao.

Thẩm Hoài Dữ trong thời gian ngắn ngủi chuyển phần hơi ấm này cho cô, cũng cần sự hợp tác của cô và sự nhân nhượng của cả hai.

Lòng bàn tay muốn chảy mồ hôi rồi, nước trong người bị anh ép ra.

Trước khi để lộ ra mạch đập rối loạn, Đỗ Minh Trà bỗng nhiên dùng sức rút tay ra.

Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Tay nóng rồi?”

Đỗ Minh Trà hoảng loạn trả lời một tiếng.

Cô hoàn toàn không dám lại muốn ấm nữa.

Lại tiếp tục để ấm thêm nữa, cô sợ bản thân mình không khống chế được chạm vào anh.

AAAAAA, vì sao cô lại có thể nghĩ chạm vào thầy Hoài như vậy? Vì sao trong đầu đều là ý nghĩ kỳ quái khinh nhờn thầy Hoài.

Đỗ Minh Trà hít thở sâu, nhìn vào màn hình phía trên ở thang máy đang không ngừng nhảy số.

Tại lúc từ số “2” biến thành “1”, Thẩm Hoài Dữ đột nhiên vươn tay, nới lỏng cà vạt, nắm ở trong tay.

Mu bàn tay trắng nõn của anh phủ lên trên là vạt màu đen sẫm, làm tôn lên gân xanh hơn nổi lên, giống như con dã thú tạm thời bị trói buộc, dường như chỉ một chút nữa thôi sẽ phá vỡ xiềng xích, kích động mà xông ra.

Cà vạt.

Cà vạt có thể dùng trói tay trói chân, thậm chí có thể dùng làm roi.

Đối với người cuồng đồng phục mà nói, hai tay bị cà vạt trói buộc, rất dễ khiến cô nhớ đến rất nhiều thứ.

Đỗ Minh Trà bỗng nhiên cảm thấy có chút khát.

Cô hỏi: “Làm, làm sao thế?”

“Chẳng sao cả” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói “Điện thoại có chút nóng.”

Chapter
1 Chương 1
2 Chương 2
3 Chương 3
4 Chương 4
5 Chương 5
6 Chương 6
7 Chương 7
8 Chương 8
9 Chương 9
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
Chapter

Updated 114 Episodes

1
Chương 1
2
Chương 2
3
Chương 3
4
Chương 4
5
Chương 5
6
Chương 6
7
Chương 7
8
Chương 8
9
Chương 9
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
footer(); ?>