Chương 31: Tám Bức Thư Tình

Trong một gian phòng ở một tòa ký túc xá khác, một nữ hài xinh đẹp vừa mở cửa phòng ra thì ánh mắt của nàng liền bị một mảnh giấy nằm trên đất hấp dẫn ngay. Đó là một mảnh giấy màu hồng được gấp thành một con hồ điệp khá tinh xảo, loại tạo hình mà nàng thích nhất.

Là ai đã để lại mảnh giấy này ở đây thế? Nữ hài khom lưng nhặt nó lên, rồi từ từ mở ra. Khi nàng vừa đọc được những dòng chữ trên đó thì hơi sững sờ ngay:

"Tiểu thư Tư Á thân ái: ta nghĩ rằng mình rất đường đột khi viết ra những dòng này, nhưng ta lại không khống chế bản thân mình được. Từ sau lần đầu gặp nàng, dung nhan xinh đẹp của nàng đã như ánh trăng chiếu qua cửa sổ, khí chất cao nhã của nàng tựa như gió xuân thổi qua thảo nguyên, ta biết mình đã biến thành cánh hồ điệp ở trong gió xuân, chỉ nhớ rõ dáng vẻ yêu kiều của nàng mà quên đi bản thân mình đang ở chỗ nào.

Phong hệ tứ (U) ban, Lưu Sâm."

Viết hay thật! Tư Á bất giác đọc lại thêm một lượt nữa, nàng nhận được khá nhiều loại thư tình kiểu này, nhưng đây mới là lần đầu nàng gặp phải loại ngôn ngữ rụt rè như ở trong bức thư này. Đại đa số nam nhân đều thố lộ suy nghĩ của mình ngay lần đầu tiên, vì sớm muốn hẹn mình gặp mặt nên mới để lại địa chỉ rõ ràng, nhưng còn tên Lưu Sâm này thì lại không như thế, giống như là hắn đang thổ lộ sự cảm khái của mình vậy.

Lưu Sâm, ai vậy nhỉ? Nàng không có ấn tượng gì về hắn. Tứ (U) ban à? Vậy hắn là ma pháp sư cấp bốn, đẳng cấp xem ra cũng không tệ lắm. Sau khi đi đi lại lại mấy vòng ở trong phòng, rốt cuộc Tư Á cũng nhét bức thư vào túi, không cần để ý đến hắn! Người theo đuổi mình thiếu gì chứ? Trong số đó, những người có trình độ ma pháp cao hơn hắn cũng có, hơn nữa lại có gia thế tốt nữa. Ai nấy đều đối với nàng rất tốt, ở trước mặt nàng, họ vĩnh viễn là những thân sĩ. Mẫu thân có nói, chỉ có nam nhân như thế mới đáng tin hơn.

Ngày hôm sau, khi nàng đã dần quên đi cái tên Lưu Sâm, không ngờ lúc mở cửa ra thì vẫn nhìn thấy một con hồ điệp giấy. Nàng thoáng do dự một lát rồi mở ra coi: "Tư Á, tối nay trăng sáng như nước, gió mát êm dịu, thật giống hệt như đôi mắt của nàng vậy, vừa trong sáng, vừa khiến người ta say mê. Ta chỉ muốn ghi lại đây những gì mà ta cảm thụ trong khoảnh khắc và chia sẻ với nàng mà thôi. Lưu Sâm."

"Cảm thụ trong khoảnh khắc và chia sẻ với nàng"? Câu nói này sao tràn đầy thi tình họa ý vậy chứ? Người này dường như thực sự hiểu được nàng vậy, nàng rất thích ngồi lẳng lặng ngắm bầu trời đêm. Người ta ai nấy cũng đều ngồi đả tọa luyện công vào buổi tối, nào ai có lòng thanh thản mà nhìn bên ngòai đâu chứ? Nhưng dù có người ngắm cảnh bên ngoài thì lại có cảm xúc gì đâu chứ?

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày, mỗi ngày đều có mấy dòng ngắn ngủi thăm hỏi. Có lúc là vài câu thơ như thế, có lúc là một đoạn văn ngắn, tất cả đều là những lời lịch lãm tao nhã, đủ khiến cho nàng thích thú. Thế là cảm giác của nàng cũng bắt đầu thay đổi từ từ. Mỗi sáng ra ngoài rồi trưa về đến phòng mình, lúc nào cũng nhận được một bức thư ân cần thăm hỏi của hắn như thế.

Đến ngày thứ tám, sau khi Tư Á mở cửa ra, ánh mắt nhìn về ngưỡng cửa, nhưng nàng chợt ngây người ra. Tại sao hôm nay lại không có thư? Đã xảy ra chuyện gì sao? Cả ngày hôm đó, trong lòng nàng cảm thấy thấp thỏm không yên, tựa như mất hết hồn vía vậy. Đến tối, nàng trằn trọc không ngủ được. Chẳng lẽ nàng không để ý tới hắn lâu như vậy nên hắn đã bỏ cuộc rồi sao?

Nhưng sang đến ngày thứ chín, nàng chợt phát hiện có con hồ điệp giấy mới. Tư Á nhặt nó lên rồi mở ra, bức thư hôm nay dài hơn mọi khi, nàng hồi hộp đọc từng chữ một: "Tư Á, nàng không thích bị ta làm phiền à? Nếu đúng vậy thì ta sẽ không quấy rầy nàng nữa, mà chỉ muốn thành tâm chúc cho nàng vĩnh viễn được hạnh phúc và vui vẻ. Thật khó gặp được nữ hài mà ta thật sự yêu thích, hãy thứ cho ta đã quấy rầy nàng bấy lâu này...."

Trong từ ngữ của hắn không có vẻ ủ rũ chán chường, nhưng Tư Á lại cảm giác được sự bi ai của hắn. Đây rõ ràng một nam hài rất tỉ mỉ, hắn vì nghĩ cho nàng mà tự ủy khuất mình. Tư Á áp bức thư vào ngực, rồi nhẹ giọng tự nói với mình:

- Tư Á, ngươi cứ để cho hắn trở thành như thế sao? Dù không thích hắn thì cũng nên nói cho hắn biết, đừng để hắn tự dày vò mình như vậy chứ.

Đi xem hắn một chút, nhìn xem thử nam hài đã viết cho mình tám bức thư tình kia có nho nhã giống như những lời ở trong thư hay không, xem thử diện mạo ở ngoài đời thật của hắn như thế nào. Có lẽ hắn là một nam hài đa sầu đa cảm, hoàn toàn hướng nội và có tướng mạo khá xấu thì phải, bởi vì nếu là một nam hài với tính khí dương cương thì tuyệt đối sẽ không thể viết ra những dòng đó được. Chỉ có loại người thể chất yếu đuối thì mới có tình cảm hướng nội, nhưng họ rất đáng để thông cảm, mặc dù là chẳng có bao nhiêu nữ hài sẽ yêu thích loại người như họ.

Ở phía trước là phòng học của Phong hệ, lúc này có một đám học viên đang từ trong đó đi ra, dẫn đầu nhóm học viên đó là một thanh niên cao lớn, dáng vẻ hoạt bát, theo sau gã là vài nữ sinh với một nam sinh thấp bé. Trong những người này, ai mới là hắn đây? Có phải là nam hài đang vừa đi vừa khom lưng cúi thấp đầu kia hay không?

Đột nhiên có một giọng nói vang lên:

- Ê, Lưu Sâm, chúng ta hợp thành một tổ để đi huấn luyện dã ngoại được không?

Người vừa lên tiếng là một nam sinh thấp bé, xem ra tuổi tác cũng còn nhỏ, tất nhiên thực lực cũng không mạnh là bao; huống chi, khi tham gia huấn luyện dã ngoại, không có một cường giả nào lại muốn vào cùng tổ với kẻ yếu kém, vì vậy mà người yếu chỉ có thể kết bọn với người yếu, chứ chẳng có lựa chọn nào khác. Lời của gã nam sinh vừa lên tiếng kia chủ yếu là nói với hai nam sinh ở phía sau, một người cao lớn bảnh trai, và người kia là nam hài đang cúi thấp đầu nhìn xuống đất.

Xem ra mình đã đoán không sai! Gã nam sinh thấp bé và đang cúi đầu kia chính là Lưu Sâm rồi. Trong lòng Tư Á cảm thấy hơi có chút thất vọng, tuy rằng nàng đã đoán trước được vài phần, nhưng kết quả thấy được cũng khiến nàng bị thất vọng như thường.

Gã nam sinh thấp bé kia chợt ngẩng đầu, nhưng lại không mở miệng, còn nam sinh đi bên cạnh thì lại lên tiếng:

- Thật xin lỗi, Nại Nhĩ, ta và Ướt Sắt sẽ hợp thành một tổ!

Hắn vỗ nhẹ lên vai gã nam sinh đi bên cạnh, rồi nói tiếp:

- Thế nào, Ướt Sắt, đồng ý chứ?

Ướt Sắt mỉm cười vui vẻ, nói:

- Đương nhiên là đồng ý! Lưu Sâm, có ngươi ở đây, vậy chúng ta không cần thiết chỉ đến sát biên giới của khu rừng thôi!

Lưu Sâm cười ha hả, đáp:

- Cái đó còn phải nói sao? Chúng ta có thể vào tận trung tâm của khu rừng, đương nhiên, với điều kiện là đạo sư không ngăn cản....

Thế rồi hai người soải bước bỏ đi, chỉ lưu lại tiếng cười hào sảng vẫn còn vang vọng của hắn. Tư Á hơi ngây người ra, đó là Lưu Sâm hay sao? Là nam sinh tràn ngập hào khí và đấu chí đó sao? Hắn hoàn toàn khác hẳn những gì nàng hình dung trong đầu, quả thật là hai thái cực trái hẳn nhau. Hắn bảnh trai như vậy, cao lớn như vậy, lại có tính khí dương cương, tuy vóc dáng không quá khôi ngô, nhưng mỗi một bước đi của hắn phảng phất như có mang theo một vận luật thần kỳ nào đó; nhưng điểm thu hút người ta nhất chính là ánh mắt trong sáng của hắn. Lúc nãy hắn chỉ nhìn sang hướng của Tư Á một chút thôi mà tim nàng đã đập rộn lên, nàng không ngờ có người lại có đôi mắt tràn đầy mỵ lực tới như vậy. Đúng rồi, là mỵ lực!

Ngay cả bản thân Lưu Sâm cũng không hề biết rằng, ánh mắt của mình đã thay đổi rồi. Sau khi linh hồn của hắn nhập vào thân thể của A Khắc Lưu Tư, thì ánh mắt của A Khắc Lưu Tư cũng thay đổi. Đó là do tập quán híp mắt lại để nhìn người đã bị thay đổi, mà giờ đây nó đã trở thành sinh động và tràn ngập trí tuệ. Hơn nữa, khi dòng nhiệt lưu trong cơ thể chạy qua nhãn cầu, nó lại một lần nữa thay đổi ánh mắt của hắn, thị lực trở nên trong sáng hơn trước rất nhiều, không những buổi tối có thể nhìn thấy đồ đạc rất rõ ràng, mà nếu là người ngoài nhìn vào thì cũng cảm thấy có chút gì đó khá thần bí, nhưng chẳng qua không có mấy ai lại chú ý tới điều đó thôi.

Hơn nửa tháng trở lại đây, hắn rất có hứng thú với việc huấn luyện tại dã ngoại, hứng thú với nguồn gốc công lực của hắn.

Trong chín ngày ngay, kể cả ngày đầu tiên là mười ngày, hắn đã cảm giác ra được mình đã bắt đầu thoát thai hoán cốt. Tuy chưa biết rõ công lực của mình đã đạt đến mức nào, nhưng hắn biết được mình đã tiến bộ rất nhiều.

Trong đêm huấn luyện đầu tiên, hắn đã trải qua khá nhiều gian nguy, nhưng khi sang đến ngày thứ hai thì sự nguy hiểm đã không còn kinh tâm động phách như hôm đầu nữa. Bầy rắn ở trên mặt đất đã khó có thể gây uy hiếp cho hắn được nữa, mà hắn chỉ việc tận khả năng để xuất thủ cho thật nhanh, mỗi ngày càng tiến bộ rất rõ ràng. Sau mười ngày, hắn đã đạt đến mức "thiết dũng phòng hộ" [1], bao nhiêu lá cây rơi xuống đều bị trâm đâm thủng hết (một thân cây nhiều lắm sẽ có mười chiếc lá cùng rơi xuống một lượt).

Đương nhiên, điều càng khó hơn là mỗi lần có rắn từ trên cây rơi xuống thì cũng đều bị hắn đâm thủng đầu cả. Trong màn đêm, khi rắn rơi khỏi cây, người rất khó tìm được đầu của chúng, nhưng Lưu Sâm lại đâm trúng rất chuẩn xác.

Còn về bầy rắn ở dưới đất, chúng lại càng không uy hiếp tới hắn được, vì mỗi khi có con nào mon men lại gần thì hắn lại nhảy tránh đi, hoặc thậm chí còn đá một cú cho chúng bay đi, chứ không để cho chúng kịp mổ lên chân hắn.

Mà bộ phận có tiến bộ nhất có thể nói là hai chân của hắn. Sau mười ngày huấn luyện, sức nhảy của hắn đã trở nên kinh nguời, chỉ một cú nhảy nhẹ nhàng thôi mà cũng đạt tới chiều cao chừng bảy, tám thước hoặc xa chừng mười mấy thước rồi. Đó có lẽ là tác dụng của cổ lực lượng kỳ quái ở trong người hắn gây ra, bởi vì trong lúc luyện tập không ngừng nghỉ, bất tri bất giác nó đã dung hợp vào cơ thể của hắn. Phải chăng đó chính là Phong võ thuật?

Có lẽ là thế, bởi vì ở trong ma pháp, chỉ có Phong võ thuật mới có thể khiến người ta bay nhảy được. Tuy rằng hắn nhảy chưa được cao lắm, dù gì thì hắn cũng chỉ mới luyện tập nên không thể ung dung bay nhảy vừa linh hoạt vừa nhẹ nhàng ở trên không trung như các đạo sư được, bởi lẽ hắn vẫn còn thiếu công lực. Hoặc giả đây cũng không phải là Phong võ thuật chân chính, nhưng hắn có thể tự ngộ ra ma pháp cao cấp như vậy tuy rằng chỉ mới nhập môn, nhưng đó cũng đã là kỳ tích ghê gớm lắm rồi! Đủ để khiến hắn trở thành kẻ may mắn nhất!

Phong võ thuật là tuyệt kỹ mà người ở cấp Phong hệ ma đạo trở lên mới có thể sử dụng được. Phải sau khi đạt tới cấp một rồi thì mới có người giảng dạy về nó, vì thế tất nhiên Lưu Sâm sẽ không hiểu được ý nghĩa chân chính về Phong võ thuật là vậy.

Người ở trong ma đạo môn, thông thường đều bay lượn rất nhẹ nhàng ở trên không, đó không phải là vì họ muốn biểu diễn một loại tuyệt kỹ đẹp mắt, mà chẳng qua là họ không có biện pháp nào để tăng tốc độ mà thôi. Trong thế giới ma pháp, thực dụng mới là quan trọng, nếu có thể tăng tốc được, vậy thì có ai lại không muốn nhanh đâu chứ?

Khoảng cách nhảy vọt của Lưu Sâm tuy không hơn được ma đạo, nhưng tốc độ của hắn lại khiến các đại ma đạo đều phải hâm mộ. Tất nhiên không một ai biết được điểm này, kể cả Lưu Sâm ở trong đó. Hắn chỉ có một chút hứng thú mà thôi, vì một khi đã có Phong võ thuật rồi, vậy thì việc rình Cách Tố tắm sẽ trở thành rất thuận tiện, hắn cứ việc nhảy thẳng lên lầu mà không cần trèo lên, dù có ngã xuống thì cũng không khốn đốn như hôm trước và lại càng không sợ bị té gãy chân nữa.

Bỏ qua môn khinh công khiến thiên hạ phải khiếp sợ đó đi, chỉ nói thành quả xuất thủ nhanh như chớp của hắn thôi cũng đã là một kỳ tích rồi. Dù cho đại kiếm sư có thấy hắn xuất thủ thì cũng phải kinh sợ chứ chẳng chơi, nhưng Lưu Sâm lại không hề biết điều đó. Hắn chỉ cảm thấy vẫn chưa đủ và mình vẫn còn quá kém mà thôi.

Mỹ nữ đạo sư từng nói qua, đâm lá rụng dưới cây, nhưng hắn chỉ có thể đâm thủng lá rụng của một thân cây mà thôi, còn mười mấy cây khác ở quanh đó thì lại quá xa, vả lại hắn xuất thủ trong mười ngày thì đều có ánh trăng giúp đỡ trong suốt mười ngày, nếu như không có trăng mà trời lại mưa hay có cuồng phong, bốn bề đen kịt thì phải làm thế nào?

Phương hướng để cho hắn nổ lực còn nhiều lắm, có lẽ đủ để cho hắn cố gắng luyện trong suốt mấy năm luôn đấy chứ, vì vậy mà Lưu Sâm không hề tự mãn; thậm chí còn không dám đề cập đến việc huấn luyện với mỹ nữ đạo sư nữa, bởi vì hắn là một cường nhân, khi trình độ bản thân còn cách thành công quá xa thì mắc chi phải đi khoe thành tích với giảng sư chứ? Hắn chỉ có cách là lén lút cố gắng luyện tiếp, chờ tới khi đạt tới cảnh giới của giảng sư thì mới dám đi báo kết quả. Còn trước khi thành công, tốt nhất là để cho giảng sư quên đi chuyện này, khiến nàng đừng kiểm tra mức độ tiến triển của mình, có như vậy thì hắn mới có mặt mũi.

Nàng mỹ nữ đạo sư này quả thật là người rất hiểu lòng người, dường như nàng biết Lưu Sâm không muốn nói nên nàng cũng chẳng hỏi tới. Ngày thường không hề có biểu thị gì đặc biệt đối với Lưu Sâm. Ngoài buổi học đầu tiên là có nói nhiều với hắn một chút, nhưng sau đó thì chẳng thèm ngó tới hắn một mắt, nhờ vậy mà Lưu Sâm cảm thấy áp lực được giảm xuống rất nhiều.

Kỳ thật, có một việc mà hắn vẫn chưa biết. Đó là nàng mỹ nữ đạo sư kia vốn không nghĩ rằng hắn đang luyện tập, nếu như nàng biết trong mười ngày qua, Lưu Sâm đã y theo phương thức "có lẽ có" [2] ấy để huấn luyện thì chỉ sợ hai mắt của nàng sẽ trợn thật to, đồng thời đồi ngực "bảo bối kiêu hãnh" của nàng cũng sẽ nhảy lên bần bật theo tiếng thở gấp cho coi - bởi lẽ trên căn bản thì phương thức đó không phải là phương thức để huấn luyện người. Nếu như nhất định phải nói là huấn luyện, thì phương thức đó chỉ có thể huấn luyện thần, không phải chiến thần, mà là bệnh tâm thần! nguồn TruyenFull.vn

Toàn sân đều có lá rụng, bay phiêu phù trong gió, bao trùm một khuôn viên hơn mười trượng. Trong đám lá rụng kia, cao có thấp có, nhẹ có nặng có, có bay ngang bay dọc hoặc bay xéo, một khi có gió thổi tới thì chúng sẽ hoàn toàn thay đổi quỹ tích ngay.

Có rất nhiều lá rụng ở dưới đất đều bị đâm thủng, điều đó há có thể do người tạo nên? Đây chỉ là một trò đùa do Cách Tố bày ra để trừng trị Lưu Sâm mà thôi, bản thân nàng tất nhiên sẽ không đi tham gia vào trò đùa đó. Thậm chí, dù cho đây là phương pháp do nàng bày ra, nhưng chưa chắc nàng đã làm được như Lưu Sâm thế này (đó là chưa kể tới việc đâm lá cây, chỉ cần toàn lực tránh né bầy rắn và không để chúng mổ trúng mình thôi cũng đã là kỳ tích rồi). Chỉ có hai loại người là có thể làm được điều này. Loại thứ nhất là thần, và loại thứ hai là những kẻ bị bệnh tâm thần thuộc hạng nặng, luôn vọng tưởng tới những gì khó đạt được!

Lưu Sâm không phải là thần, và hắn cũng không bị mắc bệnh tâm thần. Hắn vốn cũng không cho rằng mình có thể làm được, nhưng hắn cứ hướng về mục tiêu của mình mà nỗ lực, cố gắng hơn là đến gần, bởi vì hắn tin vào lời nói của Cách Tố. Không phải hắn dễ dàng tin nữ nhân, mà là vì ở tại đây, hắn đã thật sự thu gặt được thành quả khó tưởng tượng được trong những buổi tập luyện miệt mài của mình. Người khác nói thì mình còn khó tin, nhưng chính bản thân đã thể nghiệm rồi thì làm sao có thể hoài nghi được nữa chứ?

=========================================

Chú thích:

[1] thiết dũng phòng hộ: phòng tuyến sắt.

[2] nguyên văn là "mạc tu hữu", tức "có lẽ có". Ngày xưa vào thời Tống ở Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau, từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

Chapter
1 Chương 1: Mưu Sát
2 Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3 Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4 Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5 Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6 Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7 Chương 7: Huyết Thủ
8 Chương 8: Diệu Kế
9 Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10 Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11 Chương 11: Công Phu
12 Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13 Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14 Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15 Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16 Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17 Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18 Chương 18: Làm Chính Mình
19 Chương 19: Đoạt Tiền
20 Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21 Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22 Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23 Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24 Chương 24: Tranh Ma Trượng
25 Chương 25: Bằng Hữu
26 Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27 Chương 27: Ma Pháp Phụ
28 Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29 Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30 Chương 30: Trò Đùa Dai
31 Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32 Chương 32: Oán Độc
33 Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34 Chương 34: Tính Toán
35 Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36 Chương 36: Nghịch Chuyển
37 Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38 Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39 Chương 39: Sát Nhân Phong
40 Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41 Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42 Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43 Chương 43: Cao Trào
44 Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45 Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46 Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47 Chương 47: Bị Tập Kích
48 Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49 Chương 49: Kế Trong Kế
50 Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51 Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52 Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53 Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54 Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55 Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56 Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57 Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58 Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59 Chương 59: Đọ Sức
60 Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61 Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62 Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63 Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64 Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65 Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66 Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67 Chương 67: Một Lựa Chọn
68 Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69 Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70 Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71 Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72 Chương 72: Qua Âm Sơn
73 Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74 Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75 Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76 Chương 76: Thiên Sứ
77 Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78 Chương 78: Ma Ly
79 Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80 Chương 80: Giết Rồng
81 Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82 Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83 Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84 Chương 84: Khiêu Chiến
85 Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86 Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87 Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88 Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89 Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90 Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91 Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92 Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93 Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94 Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95 Chương 95: Nữ Ái Mộ
96 Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97 Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98 Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99 Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100 Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101 Chương 101: Con Tin
102 Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103 Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104 Chương 104: Thả Người
105 Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106 Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107 Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108 Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109 Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110 Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111 Chương 111: Nhân Họa
112 Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113 Chương 113: Kế Ly Gián
114 Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115 Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116 Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117 Chương 117: Phong Kiếm
118 Chương 118: Tin Tức Động Trời
119 Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120 Chương 120: Trục Xuất
121 Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122 Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123 Chương 123: Bão Tố
124 Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125 Chương 125: Thánh Địa
126 Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127 Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128 Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129 Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130 Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131 Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132 Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133 Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134 Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135 Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136 Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137 Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138 Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139 Chương 139: Lừa Thưởng
140 Chương 140: Thần Lực Hoàn
141 Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142 Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143 Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144 Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145 Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146 Chương 146: Thần Tinh
147 Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148 Chương 148: Phong Động
149 Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150 Chương 150: U Minh Cốc
151 Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152 Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153 Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154 Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155 Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156 Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157 Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158 Chương 158: Gió Lan Học Viện
159 Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160 Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161 Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162 Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163 Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164 Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165 Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166 Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167 Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168 Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169 Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170 Chương 170: Đấu Rượu
171 Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172 Chương 172: Ba Câu Hỏi
173 Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174 Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175 Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176 Chương 176: Thụ Thương
Chapter

Updated 176 Episodes

1
Chương 1: Mưu Sát
2
Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3
Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4
Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5
Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6
Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7
Chương 7: Huyết Thủ
8
Chương 8: Diệu Kế
9
Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10
Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11
Chương 11: Công Phu
12
Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13
Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14
Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15
Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16
Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17
Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18
Chương 18: Làm Chính Mình
19
Chương 19: Đoạt Tiền
20
Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21
Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22
Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23
Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24
Chương 24: Tranh Ma Trượng
25
Chương 25: Bằng Hữu
26
Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27
Chương 27: Ma Pháp Phụ
28
Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29
Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30
Chương 30: Trò Đùa Dai
31
Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32
Chương 32: Oán Độc
33
Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34
Chương 34: Tính Toán
35
Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36
Chương 36: Nghịch Chuyển
37
Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38
Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39
Chương 39: Sát Nhân Phong
40
Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41
Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42
Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43
Chương 43: Cao Trào
44
Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45
Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46
Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47
Chương 47: Bị Tập Kích
48
Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49
Chương 49: Kế Trong Kế
50
Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51
Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52
Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53
Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54
Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55
Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56
Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57
Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58
Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59
Chương 59: Đọ Sức
60
Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61
Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62
Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63
Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64
Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65
Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66
Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67
Chương 67: Một Lựa Chọn
68
Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69
Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70
Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71
Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72
Chương 72: Qua Âm Sơn
73
Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74
Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75
Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76
Chương 76: Thiên Sứ
77
Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78
Chương 78: Ma Ly
79
Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80
Chương 80: Giết Rồng
81
Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82
Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83
Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84
Chương 84: Khiêu Chiến
85
Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86
Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87
Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88
Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89
Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90
Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91
Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92
Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93
Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94
Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95
Chương 95: Nữ Ái Mộ
96
Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97
Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98
Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99
Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100
Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101
Chương 101: Con Tin
102
Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103
Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104
Chương 104: Thả Người
105
Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106
Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107
Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108
Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109
Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110
Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111
Chương 111: Nhân Họa
112
Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113
Chương 113: Kế Ly Gián
114
Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115
Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116
Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117
Chương 117: Phong Kiếm
118
Chương 118: Tin Tức Động Trời
119
Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120
Chương 120: Trục Xuất
121
Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122
Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123
Chương 123: Bão Tố
124
Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125
Chương 125: Thánh Địa
126
Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127
Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128
Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129
Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130
Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131
Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132
Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133
Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134
Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135
Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136
Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137
Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138
Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139
Chương 139: Lừa Thưởng
140
Chương 140: Thần Lực Hoàn
141
Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142
Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143
Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144
Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145
Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146
Chương 146: Thần Tinh
147
Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148
Chương 148: Phong Động
149
Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150
Chương 150: U Minh Cốc
151
Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152
Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153
Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154
Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155
Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156
Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157
Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158
Chương 158: Gió Lan Học Viện
159
Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160
Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161
Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162
Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163
Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164
Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165
Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166
Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167
Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168
Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169
Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170
Chương 170: Đấu Rượu
171
Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172
Chương 172: Ba Câu Hỏi
173
Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174
Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175
Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176
Chương 176: Thụ Thương
footer(); ?>