Chương 59: Suy đoán

Trong lòng Hạ Thiên Thành thực sự rất phiền muộn.

Hắn đã sớm biết Lục Kiêu sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Nếu như ngay từ đầu Lục Kiêu không huyên náo với hắn, hắn cũng sẽ không giam Lục Kiêu lại.

Trước mắt lại có thêm công tử của Mạnh gia giúp đỡ. Vì Tam công tử của Gia Cát gia mà lúc này hắn không chỉ đắc tội với tên tiểu tử của Mạnh gia, mà còn dính thân vào rắc rối.

Chỉ là, hiện tại hối hận cũng đã muộn.

- Lục Kiêu huynh, có chuyện gì cứ trở về rồi hẵng nói.

La Chinh liếc nhìn Lục Kiêu, tỏ ý khuyên giải nói.

Hiện tại nếu đã cứu Lục Kiêu ra, những chuyện khác cần phải bàn bạc kỹ càng hơn. Bằng không, nếu như bức đối phương đến mức trở mặt, vậy sẽ không dễ xử lí chút nào.

Tuy cứng đầu, nhưng Lục Kiêu vẫn biết phân biệt rõ tình thế. Nghe La Chinh nói vậy, đành oán hận trừng mắt nhìn Hạ Thiên Thành rồi ngậm miệng lại.

Sau đó, Cẩu Hàn Thiên liền dẫn mọi người rời khỏi tiểu viện.

Hạ Thiên Thành đứng sững người ở trong tiểu viện, tâm phiền ý loạn. Mắt liếc nhìn qua Tào Lôi, cả giận nói:

- Không phải các ngươi nói tên La Chinh chỉ là một tên hạ dân thấp kém thôi sao? Vì sao sau lưng lại có người của Mạnh gia!

Nếu sớm biết như vậy, Hạ Thiên Thành tuyệt đối sẽ không xỏ mũi vào việc này.

Với tính tình nóng nảy của Hạ Thiên Thành, lúc này hắn thật muốn lao lên đánh cho Tào Lôi một trận!

Tào Lôi có thể là người đại diện cho Tam công tử của Gia Cát gia, Hạ Thiên Thành không thật sự dám quá đắc tội với Tào Lôi. Bởi hiện tại hắn đã đắc tội với người của Vong Xuyên Mạnh gia rồi, nếu như lại phụ lòng của Tam công tử, tình cảnh của hắn sẽ càng thêm gian nan.

- Cái này, cái này…

Tào Lôi cũng không thể nói lên được nguyên do.

- Tên La Chinh quả thực chỉ là một tên dân đen mà thôi, tại Thanh Vân Tông cũng không có bất kỳ một chỗ dựa nào. Ta cũng không biết tại sao hắn lại có thể kết giao với người của Mạnh gia…

Tào Lôi thật không hiểu nổi.

“Sao vị công tử của Mạnh gia này phải trợ giúp cho La Chinh?”

Hắn biết rõ tính tình của đám đệ tử sĩ tộc. Muốn theo chân đệ tử sĩ tộc, hoặc ngươi phải mang lại cho bọn họ một lợi ích to lớn, hoặc là đi theo đuôi bọn họ như một con chó. Chắc chắn đệ tử sĩ tộc sẽ không coi là bằng hữu chân chính!

“Sao thiếu chủ của Mạnh gia lại chịu xuất đầu vì La Chinh, lại che chở đến mức như vậy. Tiểu tử kia rốt cuộc có tài đức gì mà người kia lại chịu làm chỗ dựa?”

Tào Lôi thật sự không thể nào nghĩ ra được nguyên do.

- Ta đã sớm nói rồi. Trực tiếp xử lý tiểu tử kia, vừa đơn giản lại vừa gọn gàng. Ngu ngốc như Tào Lôi ngươi, muốn mượn tay người khác, mượn tay đám Đao Trùng tiêu diệt La Chinh kia sao? Giờ thì sao nào? Người thì không chết, hơn nữa còn hoạt bính loạn khiêu trở về. Chỉ với năng lực này của ngươi, vậy mà Tam công tử cũng cho ngươi làm việc, đúng là nực cười mà!

Bạch Sát oán giận nói.

- Hiện tại vẫn còn kịp. Chỉ cần tiểu tử kia rời khỏi Long Thành, trực tiếp giết chết hắn là được.

Hắc Sát âm hiểm nói.

- Nói đúng lắm. Dù sao cũng đã đắc tội với Mạnh gia, tên La Chinh kia lại càng phải chết. Bằng không, chúng ta không chỉ phải đối mặt với Mạnh gia, mà còn phải nhận thêm lửa giận của Tam công tử!

Hạ Thiên Thành âm tình bất định nói ra.

Tào Lôi gật gật đầu:

- Đã vậy, cứ dựa theo lời Hắc Sát nói mà làm. Chờ đến khi La Chinh rời khỏi Long Thành, liền diệt trừ hắn.

Mấy người đều cùng gật gật đầu, trong mắt ai nấy đều bắn ra sát ý vô tận.

Bọn hắn đều hiểu rõ quy củ qua lại với sĩ tộc. Nếu ngươi hữu dụng, ngươi có thể lấy được rất nhiều chỗ tốt từ sĩ tộc. Nhưng một khi ngươi vô dụng, đối với sĩ tộc, ngươi chỉ như một con chó, có lẽ không cần người khác động thủ, bọn hắn sẽ đích thân giết ngươi.

Rời khỏi tiểu viện, Cẩu Hàn Thiên đưa mấy người La Chinh ra khỏi chủ doanh rồi dặn dò:

- Mấy người các ngươi đã đắc tội Hạ Thiên Thành. Theo ta thấy, bọn hắn nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ tìm cơ hội để động thủ. Ta khuyên mọi người hãy mau mau rời khỏi Long Thành, trở lại Thanh Vân Tông đi.

Mạnh Thường Quân tỏ vẻ đồng ý với lời Cẩu Hàn Thiên nói:

- La Chinh, huynh đã lấy được tinh hạch của Đao Trùng Mẫu Hoàng, có thể đổi được không ít điểm tích lũy. Chuyến này cũng không tính là mất công, có thể trở về rồi chứ?

- Ta thật lấy làm lạ, tiểu tử người rốt cuộc đã tiêu diệt con Mẫu Hoàng đó như thế nào?

Trước đó Cẩu Hàn Thiên đã nghe nói qua chân tướng của chuyện này, biết rõ La Chinh không chỉ thoát khỏi Mẫu Hoàng, mà còn lấy được tinh hạch của Mẫu Hoàng. Điều này quả thực quỷ dị một cách thái quá a.

Với ánh mắt của Cẩu Hàn Thiên, hiển nhiên biết thực lực La Chinh không tầm thường. Thế nhưng chính Cẩu Hàn Thiên hắn cũng không phải là đối thủ của Mẫu Hoàng. Có đánh chết hắn cũng không tin La Chinh có thể ‘làm thịt’ một con Đao Trùng Mẫu Hoàng.

Đối mặt với câu hỏi của Cẩu Hàn Thiên, La Chinh chỉ cười không nói. Tất nhiên hắn sẽ không trả lời. Không thể nói là Đao Trùng Mẫu Hoàng bị Hỏa Hạt Sư giết được. Có lẽ tinh hạch của Mẫu Hoàng bọn họ sẽ không để vào mắt, thế nhưng tinh hạch của Hỏa Hạt Sư thì lại khác.

Tinh hạch của Hỏa Hạt Sư chính là tài liệu luyện khí, luyện đan cực phẩm. Cho dù là Thất Đại Thế Gia, trông thấy tinh hạch của Hỏa Hạt Sư trước mặt cũng phải đỏ mắt.

“Nếu như bọn họ biết Hỏa Hạt Sư xuất hiện, nhất định sẽ phái người đi tìm kiếm. Một khi phát hiện ra thi thể của Hỏa Hạt Sư và Mẫu Hoàng, hẳn sẽ đoán ra tinh hạch của Hỏa Hạt Sư đang nằm trong tay. Đây là một mầm họa rất lớn, ta đâu có ngu đến vậy.”

Vì vậy, La Chinh liền chuyển đề tài:

- Mạnh Thường Quân, tinh hạch của Mẫu Hoàng có thể đổi được bao nhiêu điểm tích lũy?

Triệu Húc Dũng ở bên cạnh hồi lâu không nói gì, nghe La Chinh đột nhiên hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy, liền vuốt vuốt lồng ngực ho ho rồi nói:

- Khụ khụ! La Chinh, ngay cả điều này huynh cũng không biết sao?

La Chinh nhún nhún vai, tỏ vẻ chính mình quả thực không biết rõ. Hắn chưa từng nghĩ chính mình sẽ lấy được tinh hạch của Đao Trùng Mẫu Hoàng, cho nên cũng không đi tra xét.

- Một viên tinh hạch của Mẫu Hoàng có thể đổi được một nghìn điểm, đây cũng coi như là một số tiền nhỏ.

Mạnh Thường Quân cười nói.

- Nhỏ…

Triệu Húc Dũng và La Chinh sau khi nghe vậy, chợt cảm thấy bị đả kích nặng nề. Một nghìn điểm tích lũy, tương đương với hai nghìn Phương Tinh. Xét toàn bộ Phần Thiên Đế Quốc, gia tộc có thể có được hai nghìn Phương Tinh Thạch chỉ sợ không quá con số năm mươi. Hơn nữa, trong đó phần lớn đều là sĩ tộc…

Thế nhưng trong mắt Mạnh Thường Quân, đây chỉ là một số tiền nhỏ. La Chinh cùng Triệu Húc Dũng không khỏi cảm khái.

“Đệ tử sĩ tộc quả thực là đại phú hào a!”

- Một nghìn điểm tích lũy… Đúng là không ít, nhưng vẫn còn chưa đủ. Ta còn muốn ở lại kiếm thêm điểm tích lũy.

La Chinh nhìn về phía trước nói.

Mục tiêu ban đầu của hắn chỉ là một trăm điểm, chỉ cần có thể đổi được vé vào cửa Luyện Ngục Sơn là đủ.

Chỉ là, hiện tại hắn lại thay đổi chủ ý, muốn toàn lực liễm sát Đao Trùng, gắng sức kiếm thêm điểm tích lũy.

Muốn cứu La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn, cần phải có hơn trăm vạn điểm tích lũy. Mà số điểm tích lũy hắn đang có chỉ là một phần nghìn mà thôi.

Săn giết Đao Trùng, đặc biệt là thủ lĩnh Đao Trùng. Đối với La Chinh, đây đúng là thời cơ tốt để kiếm điểm tích lũy. Cơn Trùng Triều này chỉ kéo dài từ hai đến ba tháng nữa mà thôi. Nếu bỏ lỡ đợt này, chỉ có thể đợi đến năm sau. Cho nên La Chinh không hề muốn bỏ mất cơ hội này.

Đám người Mạnh Thường Quân kinh ngạc nhìn La Chinh. Không biết La Chinh cần nhiều điểm tích lũy như vậy để làm gì? Để đổi đan dược? Đổi bí tịch công pháp? Đổi pháp bảo Thần binh? Đối với giai đoạn thực lực này của La Chinh, một nghìn điểm tích lũy đã là dư dả rồi.

- Nhiều điểm như vậy mà còn không đủ sao? Vậy phải bao nhiêu mới đủ?

Triệu Húc Dũng buồn bực hỏi.

La Chinh cười khổ nói:

- Có lẽ là hơn trăm vạn điểm tích lũy.

Sau khi nghe xong, Triệu Húc Dũng lập tức ho sặc sụa.

Ngay cả Lục Kiêu chỉ hiểu biết chút ít về Thanh Vân Tông cũng bị trăm vạn điểm tích lũy dọa sợ. Dù sao cũng đã từng tiếp xúc với đệ tử Thanh Vân Tông, hắn thậm chí còn biết rõ một viên tinh hạch của thủ lĩnh Đao Trùng mới có thể đổi được một điểm.

“La Chinh muốn có hơn trăm vạn điểm tích lũy, cũng tương đương với việc săn giết hơn một trăm vạn con thủ lĩnh Đao Trùng. Số lượng này… quả thực quá dọa người rồi.”

Chỉ có Mạnh Thường Quân hơi sững sờ đôi chút. Ngay sau đó hắn liền suy tư.

“La Chinh cần hơn trăm vạn điểm tích lũy, là để làm gì?”

Trăm vạn điểm tích lũy, tương đương với hai trăm vạn Phương Tinh. Đối với sĩ tộc cũng là một khoản tiền lớn. Trong Thanh Vân Tông, thứ cần phải dùng hơn trăm vạn điểm tích lũy để đổi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Đổi một thanh Tiên Khí sao?”

“Không thể nào. Hiện tại La Chinh căn bản không thể phát huy được uy lực của Tiên Khí được, thậm chí còn không thể sử dụng.”

“Đi một lần trên Thanh Vân Lộ sao?”

“Cũng không thể. Tuy dùng trăm vạn điểm tích lũy hoàn toàn có thể phá lệ, mở ra một lần bước vào Thanh Vân Lộ. Thế nhưng với thực lực hiện tại của La Chinh, đây quả thực chính là đi chết.”

“Cứu người từ Luyện Ngục Sơn?”

Mạnh Thường Quân chợt cảm thấy suy đoán của mình đã gần tiếp cận đến chân tướng.

“Hai năm qua, có không ít người bị đày đến Luyện Ngục Sơn. Nhưng hầu hết đều là từ ba năm đến năm năm..”

“Một trăm vạn điểm tích lũy… Một nghìn năm…”

“Chẳng lẽ là nàng?”

“Nữ nhân gần như yêu nghiệt kia đã bị phán quyết, phải diện bích trong Luyện Ngục Sơn hơn một nghìn năm… Nàng cũng mang họ La…”

“La Chinh này cùng họ với nàng, dường như là có quan hệ với nhau…”

“Trăm vạn điểm tích lũy này, chính là muốn cứu nàng ra khỏi Luyện Ngục Sơn!”

Đến đây, kết quả quả thực đã khá rõ ràng. Mạnh Thường Quân tương đối tự tin về suy đoán của chính mình.

Tuy hắn không quen biết nàng, thế nhưng với tư cách là nhân vật trọng yếu của Mạnh gia, đối với chuyện lớn phát sinh trong Thanh Vân Tông, hắn không thể không chú ý đến.

“Hai huynh muội này đều là loại yêu nghiệt a!”

Mạnh Thường Quân nhịn không được cảm thán.

“Chỉ tiếc là xuất thân thấp kém, dễ đắc tội với người khác. Bằng không, nàng sẽ không bị giam tại Luyện Ngục Sơn.”

“Tư tưởng của La Chinh này cũng quá đơn thuần. Thật sự nghĩ rằng chỉ cần có trăm vạn điểm tích lũy là có thể cứu nàng ra sao?”

“Sự tình trong đó, còn lâu mới đơn giản như vậy… Nếu La Chinh thật có thể có được trăm vạn điểm tích lũy, thực sự có thể cứu La Yên ra khỏi Luyện Ngục Sơn, Vong Xuyên Mạnh gia sẽ đứng phía sau trợ giúp một phen.”

“Thế nhưng, thực lực mới là điều kiện tiên quyết cho hết thảy. Phải xem đến lúc đó La Chinh liệu có bản lĩnh này hay không.”

Nghĩ thì nghĩ vậy, kỳ thực Mạnh Thường Quân lại không nhận ra rằng chính bản thân hắn vẫn rất để tâm đến La Chinh.

- Nếu như đã muốn ở lại tiếp tục săn giết Đao Trùng, vậy nhất định phải cẩn thận những tên kia!

- Tất nhiên ta sẽ lưu ý đến điều này. Hơn nữa, còn phải đa tạ phần trợ giúp của Mạnh Thường Quân huynh.

La Chinh hướng về phía Mạnh Thường Quân chắp tay cám ơn.

Mạnh Thường Quân mang theo ý cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai La Chinh.

- Không cần phải cám ơn. Mong huynh sớm tích lũy đến một trăm vạn điểm, đưa nàng ra khỏi Luyện Ngục Sơn!

Nghe được câu nói không liên quan gì của Mạnh Thường Quân, La Chinh nhất thời sững sờ.

“Chính ta chỉ nói là cần một trăm vạn điểm tích lũy, vậy mà hắn lại từ chút manh mối đó suy ra được mục đích!”

“Mạnh Thường Quân này không hổ là tinh anh trong đại sĩ tộc, đúng là rất biết động não.

Chapter
1 Chương 1: Lấy ơn báo oán
2 Chương 2: Công pháp luyện khí
3 Chương 3: Thân thể kỳ diệu
4 Chương 4: Hành hung đại quản sự
5 Chương 5: Nguy cơ
6 Chương 6: Cố gắng
7 Chương 7: Ngày tộc luyện
8 Chương 8: Nhất chiêu
9 Chương 9: Luyện Tạng Cảnh!
10 Chương 10: Tà Khí Sư
11 Chương 11: Chân hỏa tôi thể
12 Chương 12: Hắc hỏa, long lân
13 Chương 13: Tự do
14 Chương 14: Đế Đô
15 Chương 15: Khiêu khích
16 Chương 16: Thử luyện
17 Chương 17: Áp lực vô hình
18 Chương 18: Vượt qua thử luyện
19 Chương 19: Để ngươi giúp ta
20 Chương 20: Chấn kinh
21 Chương 21: Tạo thọ đan
22 Chương 22: Bạo phát
23 Chương 23: Ta không phục
24 Chương 24: La Yên
25 Chương 25: Huyết Sắc Sơn
26 Chương 26: Phương Ngọc Thư
27 Chương 27: Cách đối phó với lũ óc lợn
28 Chương 28: Thất đại thế gia
29 Chương 29: Bức chiến
30 Chương 30: Liều mạng
31 Chương 31: Ma tộc
32 Chương 32: Tàn phá phi đao
33 Chương 33: Hắc Tinh Thạch
34 Chương 34: Mất và được
35 Chương 35: Chọn Công Pháp
36 Chương 36: Thánh Giai Công Pháp
37 Chương 37: Luyện Ngục Sơn
38 Chương 38: Phiền toái
39 Chương 39: Khiêu chiến
40 Chương 40: Cảnh giới vong ngã
41 Chương 41: Mèo vờn chuột
42 Chương 42: Đột phá
43 Chương 43: Quá nhiều rận
44 Chương 44: Chân tướng
45 Chương 45: Tô đạo sư nổi giận
46 Chương 46: Thanh Thiên Thai
47 Chương 47: Đao trùng tập kích
48 Chương 48: Được giải vây
49 Chương 49: Khi không lại gây sự
50 Chương 50: Tự rước lấy nhục
51 Chương 51: Thu hoạch nho nhỏ, kẻ lỗ mãng?
52 Chương 52: Thu hoạch nhiều hơn
53 Chương 53: Thảm thiết
54 Chương 54: Cự thú nơi dung nham
55 Chương 55: Linh khí chi thể
56 Chương 56: Thuyết phục
57 Chương 57: Múa rìu qua mắt thợ
58 Chương 58: Lấy thế đè người
59 Chương 59: Suy đoán
60 Chương 60: Hắc Bạch Song Sát
61 Chương 61: Dưới tiên thiên là chúng sinh
62 Chương 62: Bạo nộ
63 Chương 63: Tướng quân
64 Chương 64: Trở về Tiểu Vũ Phon
65 Chương 65: Đổ mồ hôi lạnh
66 Chương 66: Ta chiến với ngươi!
67 Chương 67: Chỉ dùng một quyền
68 Chương 68: Liễu tồn thế
69 Chương 69: Liệt thiên hoàn
70 Chương 70: Cảnh tượng kì Quái
71 Chương 71: Hoan hô
72 Chương 72: Mất tự nhiên
73 Chương 73: Người canh núi
74 Chương 74: Nụ cười xinh đẹp
75 Chương 75: Oan gia ngõ hẹp
76 Chương 76: Chiếu thần cảnh
77 Chương 77: Cái giá của sự xem thường
78 Chương 78: Cắn nuốt
79 Chương 79: Nghiêm túc
80 Chương 80: Chủ nợ của ngươi
81 Chương 81: Nửa bước tiên thiên
82 Chương 82: Khu bán đấu giá thiên lộc
83 Chương 83: Quá quý giá
84 Chương 84: Tông pháp luyện khí
85 Chương 85: Thiên diễn tinh hoa
86 Chương 86: Phát tài to rồi!
87 Chương 87: Điên cuồng đến vậy
88 Chương 88: Kim phong tế vũ lâu
89 Chương 89: Cút
90 Chương 90: Mua trọn
91 Chương 91: Dung luyện
92 Chương 92: Trảm yêu
93 Chương 93: Từng bước khó khăn
94 Chương 94: Một quyền đánh nát
95 Chương 95: Bí mật ẩn giấu
96 Chương 96: Gia cát diệp
97 Chương 97: Gặp yêu
98 Chương 98: Yêu tướng
99 Chương 99: Yêu huyết văng khắp nơi
100 Chương 100: Bạo vũ lê hoa châm
101 Chương 101: Đoạn yêu châm
102 Chương 102: Kịch chiến trong rừng
103 Chương 103: Một mình truy kích
104 Chương 104: Mất thể diện là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn!
105 Chương 105: Xoay tròn
106 Chương 106: Đẫm máu
Chapter

Updated 106 Episodes

1
Chương 1: Lấy ơn báo oán
2
Chương 2: Công pháp luyện khí
3
Chương 3: Thân thể kỳ diệu
4
Chương 4: Hành hung đại quản sự
5
Chương 5: Nguy cơ
6
Chương 6: Cố gắng
7
Chương 7: Ngày tộc luyện
8
Chương 8: Nhất chiêu
9
Chương 9: Luyện Tạng Cảnh!
10
Chương 10: Tà Khí Sư
11
Chương 11: Chân hỏa tôi thể
12
Chương 12: Hắc hỏa, long lân
13
Chương 13: Tự do
14
Chương 14: Đế Đô
15
Chương 15: Khiêu khích
16
Chương 16: Thử luyện
17
Chương 17: Áp lực vô hình
18
Chương 18: Vượt qua thử luyện
19
Chương 19: Để ngươi giúp ta
20
Chương 20: Chấn kinh
21
Chương 21: Tạo thọ đan
22
Chương 22: Bạo phát
23
Chương 23: Ta không phục
24
Chương 24: La Yên
25
Chương 25: Huyết Sắc Sơn
26
Chương 26: Phương Ngọc Thư
27
Chương 27: Cách đối phó với lũ óc lợn
28
Chương 28: Thất đại thế gia
29
Chương 29: Bức chiến
30
Chương 30: Liều mạng
31
Chương 31: Ma tộc
32
Chương 32: Tàn phá phi đao
33
Chương 33: Hắc Tinh Thạch
34
Chương 34: Mất và được
35
Chương 35: Chọn Công Pháp
36
Chương 36: Thánh Giai Công Pháp
37
Chương 37: Luyện Ngục Sơn
38
Chương 38: Phiền toái
39
Chương 39: Khiêu chiến
40
Chương 40: Cảnh giới vong ngã
41
Chương 41: Mèo vờn chuột
42
Chương 42: Đột phá
43
Chương 43: Quá nhiều rận
44
Chương 44: Chân tướng
45
Chương 45: Tô đạo sư nổi giận
46
Chương 46: Thanh Thiên Thai
47
Chương 47: Đao trùng tập kích
48
Chương 48: Được giải vây
49
Chương 49: Khi không lại gây sự
50
Chương 50: Tự rước lấy nhục
51
Chương 51: Thu hoạch nho nhỏ, kẻ lỗ mãng?
52
Chương 52: Thu hoạch nhiều hơn
53
Chương 53: Thảm thiết
54
Chương 54: Cự thú nơi dung nham
55
Chương 55: Linh khí chi thể
56
Chương 56: Thuyết phục
57
Chương 57: Múa rìu qua mắt thợ
58
Chương 58: Lấy thế đè người
59
Chương 59: Suy đoán
60
Chương 60: Hắc Bạch Song Sát
61
Chương 61: Dưới tiên thiên là chúng sinh
62
Chương 62: Bạo nộ
63
Chương 63: Tướng quân
64
Chương 64: Trở về Tiểu Vũ Phon
65
Chương 65: Đổ mồ hôi lạnh
66
Chương 66: Ta chiến với ngươi!
67
Chương 67: Chỉ dùng một quyền
68
Chương 68: Liễu tồn thế
69
Chương 69: Liệt thiên hoàn
70
Chương 70: Cảnh tượng kì Quái
71
Chương 71: Hoan hô
72
Chương 72: Mất tự nhiên
73
Chương 73: Người canh núi
74
Chương 74: Nụ cười xinh đẹp
75
Chương 75: Oan gia ngõ hẹp
76
Chương 76: Chiếu thần cảnh
77
Chương 77: Cái giá của sự xem thường
78
Chương 78: Cắn nuốt
79
Chương 79: Nghiêm túc
80
Chương 80: Chủ nợ của ngươi
81
Chương 81: Nửa bước tiên thiên
82
Chương 82: Khu bán đấu giá thiên lộc
83
Chương 83: Quá quý giá
84
Chương 84: Tông pháp luyện khí
85
Chương 85: Thiên diễn tinh hoa
86
Chương 86: Phát tài to rồi!
87
Chương 87: Điên cuồng đến vậy
88
Chương 88: Kim phong tế vũ lâu
89
Chương 89: Cút
90
Chương 90: Mua trọn
91
Chương 91: Dung luyện
92
Chương 92: Trảm yêu
93
Chương 93: Từng bước khó khăn
94
Chương 94: Một quyền đánh nát
95
Chương 95: Bí mật ẩn giấu
96
Chương 96: Gia cát diệp
97
Chương 97: Gặp yêu
98
Chương 98: Yêu tướng
99
Chương 99: Yêu huyết văng khắp nơi
100
Chương 100: Bạo vũ lê hoa châm
101
Chương 101: Đoạn yêu châm
102
Chương 102: Kịch chiến trong rừng
103
Chương 103: Một mình truy kích
104
Chương 104: Mất thể diện là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn!
105
Chương 105: Xoay tròn
106
Chương 106: Đẫm máu
footer(); ?>