Chương 35

- Cút!

Bạch Tuyết Linh nàng ghét nhất người nào ở trước mặt nàng mà còn giả bộ. Mặt mũi xinh đẹp một tí thì hay lắm sao, lúc nào cũng chưng cái vẻ thục nữ để che đậy độ kiêu ngạo của bản thân thì có gì hay. Toàn thứ kinh tởm.

- Ngươi...ngươi, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả? - Tiểu Mai tức giận lớn tiếng nói.

- Tiểu Mai. - Lam Thanh Nhi nghiêm khắc nói.

Nhìn chủ tớ hai người, Bạch Tuyết Linh khunh thường. Nhìn tên Hàn Thiên Phong kia cũng đâu có tệ, sao người thích hắn toàn lũ tự kỷ vậy?

- Tiểu thư, người sợ gì chứ, đây rõ ràng là nàng ta gây sự trước, tiểu thư có gì phải sợ chứ. Vương gia mà có ở đây, vương gia nhất đứng về phía tiểu thư, tiểu thư có gì phải sợ.

Hử, nàng gây sự, nàng gây cái gì vậy, không phải chỉ có một chữ "cút" thôi sao, sao lại thành gây sự rồi. Chủ tớ hai người này...thật nhàm chán.

- Tiểu Mai, cho dù là nàng ấy gây sự trước nhưng đây là vương phủ, chúng ta không thể nói bậy. - Vừa nói, Lam Thanh Nhi vừa hơi liếc mắt về phía người đang đi đến.

Thấy ánh mắt ai mê của nàng ta, Bạch Tuyết Linh cũng liếc qua. Nàng cười lạnh, rảnh rỗi tới diễn trò cho nành xem à, nàng hữu ý, chàng vô tình, ha, hay đấy.

- Tiểu thư, người không cần phải sợ, vương gia là người ngay thẳng, nhất định sẽ đứng về phía tiểu thư.

Ha, ngay thẳng, cái tên dính như sam ấy mà ngay thẳng thì nàng đổi sang họ nhà hắn.

Ngay khi vừa đặt chân vào đình, tiểu Mai liền oan ức tố cáo:

- Vương gia, người nhất định phải làm chủ cho nô tỳ và tiểu thư.

"What?" xoay 180 độ luôn, nàng mở to mắt nhìn, tỉnh ngủ luôn rồi. Ôi cái giọng đó, có phải là cái giọng chanh chua vừa nãy không vậy, nổi cả da gà.

- Tham kiến vương gia. - Lam Thanh Nhi giọng ngọt hơn mật nhẹ nói.

Rùng mình, má ơi, sống gần trăm năm bây giờ nàng mới biết thế nào là "giọng nói ngọt hơn đường", kinh khủng, quá kinh khủng. Cam đoan Bạch Tuyết Linh nàng mà còn ở lại đây thể nào cũng nôn mửa, tốt nhất là gạt cái ý định xem diễn đó đi thì hơn.

Định đứng dậy rời đi, ai ngờ tên nào đó chẳng thèm để ý đến mỹ nữ bên người mà đi thẳng về phía nàng.

- Linh nhi, nàng cũng ở đây à!?

- Sao vậy, chẳng lẽ ta không được phép ở đây. - Nàng kinh bỉ nhìn hắn.

- Không phải, không phải, là ta thấy chúng ta đúng là tâm linh tương thông, ta cũng định ra đây ngắm cảnh. - Hàn Thiên Phong nói dối không chớp mắt.

Bạch Tuyết Linh cho hắn một ánh mắt xem thường, nghĩ nành là con nít ba tuổi chắc, ngu ngốc.

Bị nàng xem thường, hắn buồn bực, sao lúc nào hắn cũng để nương tử xem thường vậy ?

Nhìn hai người mắt đi mày lại, Lam Thanh Nhi và tiểu Mai trợn mắt há hốc mồm, đây là Hàn vương ngàn năm không đổi sắc mặt sao. Thấy thế, nắm tay Lam Thanh Nhi siết chặt, tại sao ?

Hành động nhỏ của Lam Thanh Nhi bị nàng thu hết vào mắt, ha, như vậy mới hay.

- Này, hai nữ nhân kia la đến tìm ngươi đi.

Hắn ai oán nhìn nàng, nàng đừng gọi hắn là "này" có được không. Không đếm xỉa đến hắn, nàng quay mặt đi chỗ khác.

Thấy nương tử không để ý đến mình, Hàn Thiên Phong cũng không nhìn hai người kia, lanh nhạt lên tiếng:

- Không biết đại tiểu thư tướng quân phủ tới đây tìm bổn vương có việc gì ?

- Ta...

- Nếu không quan trọng thì mời tiểu thư về cho, ta không muốn có nữ nhân khác trong phủ làm chướng mắt ta và nương tử.

Hì, ha ha ha, cuối cùng, Bạch Tuyết Linh không nhịn được mà bật cười.

footer(); ?>