Tuyết Tĩnh càng tiếp xúc với Gia Lạp Mạn Địch Tư, mới phát hiện cái tên gia hỏa kêu là Long Hỏa này lại có thể uyên bác đến thế. Hơn nữa, hắn ẩn tàng thực lực rất mạnh, cả chính nàng cho tới bây giờ cũng không tưởng tượng ra được. Để cho Tuyết Tĩnh vừa lòng, đúng là Gia Lạp Mạn Địch Tư đã thừa nhận tính tình của mình, bất luận chính nàng khi dễ hắn thế nào, hắn đều im lặng chịu đựng, một điểm cũng không có tỏ ra dáng điệu của sư phụ. Mặc dù nàng mặt ngoài không nói, nhưng bên trong bất tri bất giác, lòng của nàng đã dần dần hướng Gia Lạp Mạn Địch Tư nương tựa vào.
Nhìn thấy đường đường cả Hỏa Long Vương có thể bức Băng Tuyết nữ thần tế tự bỏ đi lại bị một nhân loại nữ hài kéo lỗ tai như vậy, mà cả một chút phản kháng đều không có, Áo Tư Tạp ba người đồng thời sửng sốt một chút. Áo Tư Tạp còn ổn, hắn cùng Niệm Băng linh hồn tương thông, tự nhiên biết một ít chuỵên Tuyết Tĩnh và Gia Lạp Mạn Địch Tư. Nhưng Phượng Nữ và Lam Thần lại không rõ, nếu không phải việc của Niệm Băng giống như tòa núi lớn đặt ở trong lòng các nàng, có lẽ các nàng đã sớm cười ra tiếng rồi. Dù sao, hình dáng Gia Lạp Mạn Địch Tư bây giờ thật sự thấy rất tức cười. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười khổ nói: "Tĩnh Tĩnh, nàng nghe ta giải thích được không. Kỳ thật, ta tổng cộng cũng không ly khai lâu mà. Nếu Niệm Băng không phải xảy ra chuyện, ta làm sao phải đột nhiên bỏ đi chứ?".
Tuyết Tĩnh liếc mắt Áo Tư Tạp sau lưng Gia Lạp Mạn Địch Tư. Lại nhìn sắc mặt sáng sủa của Phượng Nữ tỷ muội. Sự bực bội chưa vơi đi liền trở lại: "Hắn gặp chuyện không may? Hắn có thể có chuyện gì? Hừ, hai nữ nhân này là sao? Ta biết ngươi không có lá gan này. Niệm Băng, ngươi giỏi a! Mới vừa đi không được vài tháng liền lại có hồng nhan tri kỷ. Ngươi xứng đáng với Long Linh muội muội của ta sao?".
Giọng của Tuyết Tĩnh inh ỏi, dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của khách nhân trong Thanh Phong trai. Gia Lạp Mạn Địch Tư chận lại nói: "Sự tình không đơn giản như ngươi tưởng đâu, ngươi trước tiên buông tay ra, rồi chúng ta vào phía sau nói."
Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, lúc này mới buông tay nhéo Gia Lạp Mạn Địch Tư ra, nói: "Đi theo ta." Nói xong, xoay người hướng bên trong đi tới, dẫn mọi người vào trong một gian tĩnh thất.
Áo Tư Tạp đóng chắc cửa, rồi Tuyết Tĩnh nói: "Tốt lắm, bây giờ có thể nói đi. Rốt cuộc làm sao vậy? Niệm Băng, ngươi nhất định phải giải thích cho ta. Linh Nhi muội muội tính tình rất tốt, ta cũng không thể để cho nàng mặc ngươi khi dễ."
"Đủ rồi." Gia Lạp Mạn Địch Tư sắc mặt hắn trầm xuống, nhất thời một cỗ uy áp mãnh liệt tràn đầy trong phòng. Khiến cho Tuyết Tĩnh đang muốn nói tiếp ngừng lại. Nàng có lẽ lần đầu tiên thấy hình dáng Gia Lạp Mạn Địch Tư nổi giận, trong lòng mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng có chút sợ hãi nhiều ít, lầm bầm nói: "Hung dữ cái gì, lớn giọng như vậy làm gì? Ta cũng không phải không nghe thấy."
Vừa nghe Tuyết Tĩnh nói lời này, Gia Lạp Mạn Địch Tư vốn làm bộ nghiêm túc đã không dễ gì, thiếu chút nữa thuận theo tan rã. Hẵn miễn cưỡng nhịn tiếu ý trong lòng, ho khan một tiếng, nói: "Tĩnh Tĩnh, tới bây giờ, có một số việc ta cũng không thể giấu diếm nàng. Đầu tiên, Niệm Băng thật sự đã xảy ra chuyện, có thể nói hắn bây giờ đã chết. Ngươi trước mắt nhìn thấy cũng không phải bản thân Niệm Băng." Lập tức, hắn đưa chuyện Niệm và Phượng Nữ, Lam Thần nói sơ qua một lần "… cho nên, dù Niệm Băng có thể cứu sống, chỉ sợ hắn cũng đến không kịp giúp Thanh Phong trai các người tham gia Trù Thần đại hàn, nàng phải nói với phụ thân một tiếng."
Tuyết Tĩnh ngơ ngác nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư: "Niệm Băng đã chết? Ngươi không phải đang dối ta chứ. Hắn…" Mặc dù nàng vẫn có chút hận Niệm Băng, nhưng đột nhiên nghe Niệm Băng đã chết, ý nghĩ bi thương cũng không ngăn được dâng lên.
Gia Lạp Mạn Địch Tư thở dài một tiếng: "Cho dù nàng hòai nghi nhân phẩm của ta, cũng không nên hoài nghi tình huynh đệ giữa ta và Niệm Băng. Nàng nghĩ ta sẽ lấy chuyện sinh tử của hắn ra nói giỡn hay sao?. Còn có một việc ta cũng muốn nói cho nàng biết, Tĩnh Tĩnh, sợ là duyên phận thầy trò giữa chúng ta đã hết, từ nay về sau ta cũng không quay trở lại nữa."
Tuyết Tĩnh thân thể rung động mạnh: "Ngươi … đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ sau khi cứu sống Niệm Băng ngươi cũng không trở lại sao? Ngươi, ngươi không cần ta…. Cần đồ đệ này nữa?". Đã quen có Gia Lạp Mạn Địch Tư bên cạnh, trong lòng nàng không khỏi mọc lên cảm giác mất mát mãnh liệt. Tuyết Tĩnh cắn môi, trong mắt lóe ra quang mang phức tạp, nàng đột nhiên phát hiện chính mình đã có chút không rời được nam nhân này.
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười khổ nói: "Không, không phải ta không cần nàng, chỉ sợ là nàng không cần ta mới đúng. Tĩnh Tĩnh, có chuyện ta vẫn gạt nàng, kể cả tên Long Hỏa này cũng là giả. Ta là thật tâm thích nàng, cả ngàn năm nay, nàng là người duy nhất đả động tâm tình của ta với nữ nhân. Nhưng mà nếu nàng biết thân phận chính thức của ta, có lẽ rất khó chấp nhận." Nói tới đây, hắn không khỏi lộ ra sắc khí ảm đạm.
Tuyết Tĩnh sửng sốt một chút, tâm trạng có chút tốt hơn, hiếu kỳ hỏi: " Thân phận ngươi là gì? Ngươi thấy ta có là người để ý thân phận con người ngươi sao?. Cho dù ngươi là tên khất cái, chỉ cần ta nghĩ rằng ngươi tốt, ta cũng sẽ là đồ đệ của ngươi. Đợi một chút, ngươi vừa rồi nói vài ngàn năm là có ý tứ gì? Ta nghe không hiểu ".
Gia Lạp Mạn Địch Tư hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm: "Tĩnh Tĩnh, ta sở dĩ nói nàng sẽ không chịu nhận thân phận ta, là bởi vì ta tịnh không phải là nhân loại. Ta là một con rồng, một con hỏa long."
Vẻ mặt Tuyết Tĩnh đầu tiên là ngốc trệ một chút, ngay sau đó, nàng đột nhiên cười ha hả. Tiếng cười như chuông bạc kia làm cho Gia Lạp Mạn Địch Tư trong lòng mất tự tin. "Có cái gì vui chứ? Ngươi là một con rồng sao? Ta còn là một con phượng. Ngươi lại muốn ba hoa cái gì? Muốn tranh thủ sự đồng tình của ta để ta lưu ngươi lại sao? Hừ, ta cứ không lưu, ngươi đi đi."
Gia Lạp Mạn Địch Tư có chút khổ tâm nói: "Tĩnh Tĩnh, ta nói là lời thật. Ta không có lừa nàng, sau nà ta cũng không lừa nàng. Niệm Băng nguy hiểm trong sớm chiều, chúng ta lập tức liền phải rời khỏi nơi này." Vừa nói, hắn nâng tay mình lên. Trong hồng quang lấp lóe, cánh tay trong nháy mắt trở nên thô đại nổi căng lên bên ngoài y phục, dưới một mảnh hồng sắc lân phiến dày đặc hóa thành một cái long trảo.
Tuyết Tĩnh nụ cười cứng đờ, nhìn hình dáng nghiêm túc của Gia Lạp Mạn Địch Tư, lại nhìn bọn người Phượng Nữ một bên không hề kinh ngạc, nàng không khỏi thất thanh: "Ngươi, ngươi thật sự là một con rồng sao? Nhưng ngươi như thế nào…."
Gia Lạp Mạn Địch Tư gật đầu, nói: "Không sai, ta là một con rồng, Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư mới là tên của ta, điểm này Niệm Băng cũng biết rõ ràng. Là Hỏa Long Vương cao quý, ta có thực lực tương đương Thần Hàng sư của nhân loại các người. Đồng thời dưới bí thụât của Long tộc, ta có thể biến thân thành người. Thân thể cấu tạo của ta và người không có chỗ gì bất đồng, có lẽ cũng chính là bởi vì như thế nên ta mới thích nàng. Ta biết đột nhiên nói ra mấy cái này khiến nàng rất khó tiếp nhận, nhưng cái này hết thảy đều là sự thật. Tốt lắm, điều phải nói ta cũng đã nói, tính toán như thế nào thì chúng ta cũng đoạn duyên phận thầy trò. Tĩnh Tĩnh, nếu như ta mang đến cho nàng phiền toái gì, Gia Lạp Mạn Địch Tư ở chỗ này hứơng đến nói lời xin lỗi. Chúng ta phải đi."
Tâm hắn rất đau, đau tựa giống như lúc trước mất đi Quang Minh Long Vương Địch Mạn Đặc Đế. Làm ra sự lựa chọn gian nan thế này, nếu không phải bởi vì Niệm Băng đột nhiên gặp chuyện không may, chỉ sợ hắn cũng vô pháp hạ huyết tâm. Dù sao, vấn đề lớn nhất giữa hắn cùng Tuyết Tĩnh chính là chủng tộc bất đồng, một con rồng cùng một nhân loại thật sự có thể kết hợp một chỗ sao? Điểm này cả Gia Lạp Mạn Địch Tư chính mình cũng không thể khẳng định. Dài khổ không bằng ngắn đau, hắn cũng phát hiện tình cảm của mình đối với Tuyết Tĩnh càng ngày càng sâu. Nếu lại tiếp tục như vậy, hắn không biết chính mình từ nay về sau còn có dũng khí đem sự thật nói cho Tuyết Tĩnh hay không. Mặc dù hắn ngay lúc đó trong lòng rất đau, nhưng ngược lại có một loại cảm giác được giải thoát.
Nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư hướng phía ngoài đi khỏi, Áo Tư Tạp và Phượng Nữ đứng lên muốn theo hắn rời đi, Tuyết Tĩnh đột nhiên nói: "Chờ một chút."
Gia Lạp Mạn Địch Tư quay lại, sắc mặt hắn đã trở nên có chút lặng lẽ: "Tĩnh Tĩnh, tính tình của nàng cần phải sửa lại, nếu không không có ta ở đây, nàng rất dễ có chuyện. Phưong pháp tu luyện ta dạy nàng nhất định phải tiếp lục tu luyện, đối với nàng sẽ có lợi ích rất lớn. Oa, Nàng làm gì." Hắn đang đau xót nói thì Tuyết Tĩnh đột nhiên chợt lóe thân tới trước mặt hắn, nắm chặt hai má hắn.
Tuyết Tĩnh trong mắt lộ ra một tia mỉm cười: "Ngươi thật là rồng sao? Biến thành người như thế này so với nhân loại chúng ta giống như đúc a! Rất thú vị. Ngươi tại sao không nói sớm ngươi là cái gì Hỏa Long Vương. Nếu sớm biết rằng ngươi là rồng trong truyền thuyết, nói không chừng ta sớm có thể quyết định gả cho ngươi rồi. Gả cho một Long Vương, thật sự là sự lựa chọn cũng không tệ."
Vừa nói, ánh mắt nàng hàm chứa tiếu ý nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư đang trố mắt trơ miệng. Đừng nói Gia Lạp Mạn Địch Tư ngây ngốc, còn cả một bên Phượng Nữ, Lam Thần và Áo Tư Lạp cũng bị biến hóa bất ngờ này dọa nhảy dựng cả lên. Bọn họ ai cũng không nghĩ tới phản ứng của Tuyết Tĩnh lại có thể như thế này.
Cảm giác đau trên mặt dần dần tăng lên, Gia Lạp Mạn Địch Tư rốt cục tỉnh táo lại. Hắn cũng không để ý đang bị Tuyết Tĩnh nắm mặt, cố nén sự cuồng hỉ trong lòng, dò hỏi: "Nàng nói là thật sao?".
Tuyết Tĩnh mỉm cười, nói: "Như thế nào? Còn sợ ta hối hận a! Ta đã quyết định, từ bây giờ bắt đầu giải trừ thân phận sư phó của ngươi. Ngươi đã là Long Vương, thì phải bảo vệ ta, bất quá…".
Gia Lạp Mạn Địch Tư trong lòng đang thống khổ cùng hưng phấn trở nên dị thường mẫn cảm, vừa nghe Tuyết Tĩnh nói lại thay đổi, nhất thời khẩn trương lên: "Bất quá cái gì?".
Tuyết Tĩnh nói: "Bất quá, ngươi nếu nói mình là rồng, thì phải biết bay chứ. Nếu ngươi nói không biết bay, ta lại không thừa nhận ngươi là rồng."
"Bay? Biết, ta đương nhiên biết rồi, không cần nói biến trở về long thân, hình dáng nhân loại bây giờ của ta cũng có thể bay đó. Cái này dễ dàng, Tĩnh Tĩnh, nàng thật sự không chê ta sao?".
Tuyết Tĩnh mỉm cười, nói: "Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi đã đổi ý, không muốn ta nữa?. Ta nói cho xú long ngươi biết, có thể xem là ngươi muốn hay không cần ta cũng đều không được, từ nay về sau ngươi đến nơi nào thì ta đi đến nơi đó."
"Trời ạ!" Gia Lạp Mạn Địch Tư làm ra một động tác khoa trương, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: "Trời ạ, người không phải trêu cợt ta sao! Sớm biết Tĩnh Tĩnh lại thích ta là rồng, ta đã sớm có thể thành công rồi."
Tuyết Tĩnh làm động tác nhéo lỗ tai hắn thuần thục, nói: "Tốt rồi, đừng lãng phí thời gian nữa, không phải mau đi cứu Niệm Băng sao? Ta đi tới ba ba chào một cái, nói là cùng Linh nhi đi ra ngoài chơi mấy ngày, chúng ta có thể cùng đi. Ôi, được rồi, ngươi cũng không nên nói cho cha ta biết ngươi là rồng. Ta mặc dù có thể tiếp nhận, nhưng không có nghĩa là cha ta cũng có thể tiếp thụ được."
Gia Lạp Mạn Địch Tư tâm tình cực tốt, nói: "Phải, lão bà đại nhân vĩ đại. Cái khí chất vĩ đại của Hỏa Long Vương Gia Lạp Mạn Địch Tư từ nay về sau sẽ tặng cho nàng."
Tuyết Tĩnh nhéo trên cánh tay hắn, sau khi trừng mắt với hắn một cái rồi chạy ra khỏi phòng. Nhưng nàng lại cũng không có phản đối Gia Lạp Mạn Địch Tư xưng hô đối với mình như vậy. Kỳ thật, cũng không phải thân phận Long Vương của Gia Lạp Mạn Địch Tư đả động nàng, mà là thổ lộ của Gia Lạp Mạn Địch Tư. Mặc dù hắn là rồng, nhưng Tuyết Tĩnh trải qua đủ loại dĩ vãng, muốn tìm được tình yêu chính thức, chính bản thân nàng cũng phải nỗ lực.
Một lúc sau, Gia Lạp Mạn Địch Tư lại biến thân thành cự long, dẫn mọi người bay khỏi Băng Tuyết thành. Cùng bọn họ rời đi đã có thêm hai người: Tuyết Tĩnh và Long Linh. Long Linh vẫn như cũ bị vây trong hôn mê, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng mặc kệ Long Trí có đồng ý hay không, căn bản là không nói cho hắn biết, trực tiếp dẫn Long Linh cùng ly khai. Mặc dù trên lưng ngồi năm người, nhưng tốc độ Gia Lạp Mạn Địch Tư một chút không giảm. Tuyết Tĩnh ngồi ở gần nhất phía trứơc, nên hắn cố ý khoe khoang, cố ý đem tốc độ tăng lên đến cực hạn, toàn thân tản ra một màn hào quang hỏa hồng sắc bảo vệ mọi người, khiến cho gió không thể thổi tới bọn họ.
Lần đầu tiên bay vào không trung, lại ngồi trên lưng con rồng yêu mến của mình, Tuyết Tĩnh hô to thỏa nguyện, hết sức phân khởi hoan hô không ngừng. Có nàng khấy động không khí, nên người trầm mặc như Phượng Nữ và Băng Vân cũng thoáng buông lỏng tâm tình một chút. Dưới tình huống Gia Lạp Mạn Địch Tư cấp bách bay không tiếc năng lượng, nên trong thời gian ngắn ngủi một ngày thời gian, bọn họ đã đi tới biên giới Hàn Lĩnh giữa Băng Nguyệt đế quốc và Lãng Mộc đế quốc.
Xa xa, Tuyết Tĩnh thấy không trung lượn vòng sáu đám hào quang màu sắc rực rỡ. Khoảng cách dần dần gần, nàng thấy được rõ ràng sáu đám ánh sáng màu kia dĩ nhiên đều là sáu con cự long giống Gia Lạp Mạn Địch Tư. Trên đường trở về, Gia Lạp Mạn Địch Tư đã dùng phương pháp của Long tộc thông tri cho bọn người Tạp Tiệp Áo Tây Tư. Phán đoán bọn họ sắp trở về, nên chúng Long Vương đồng thời ra đón.
Đôi cánh hỏa hồng sắc mở ra, thế bay tới trước của Gia Lạp Mạn Địch Tư trong nháy bắt giảm bớt. Hắn ngừng lại ngoài trăm trượng trước mặt sáu Long Vương, cúi đầu nói: "Ta đã trở lại "
Updated 461 Episodes