- Kinh khủng tồn tại, rốt cuộc là cái gì kinh khủng tồn tại ở đây?
Phượng Nữ ngơ ngẩn nhìn bảo thạch trong tay, thấp giọng hỏi. Sự bi thương trong mắt nàng cũng không hoàn toàn từ bản thân nàng mà còn do phượng hoàng huyết mạch mang đến thương cảm sâu sắc. Phượng hoàng để lại huyết mạch của mình cho phượng tộc, cũng để lại một phần trí nhớ cho Phượng Nữ và Lam Thần. Đã từng là đồ đằng (tô tem, vật tổ, vật thể tự nhiên, thường là động vật, được coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình) của Di Thất đại lục, nền văn minh của Di Thất đại lục hoàn toàn bị phá diệt khiến bi thương sâu sắc trong huyết mạch phóng thích ra hoàn toàn, ảnh hưởng tới tâm trạng của Phượng Nữ. Nhiệt lượng trong phòng hòan toàn biến mất, đồ đằng kim sắc trên mặt đất cũng không phát sáng nữa. Phượng Nữ lại nhìn bảo thạch hình trái tim trong tay, không ngừng nhắc lại câu hỏi. Bảo thạch trong tay nàng cũng dần dần xuất hiện biến hóa, cũng không hề lóe ra lam quang nữa mà mau chóng chuyển thành quang mang màu đỏ.
Niệm Băng tới bên cạnh Phượng Nữ, thấp giọng nói:
- Đây là cái gì?
Hắn mơ hồ cảm giác được khối bảo thạch hình trái tim này có quan hệ mật thiết với Phượng Hoàng, thậm chí còn sinh ra ảnh hưởng tới toàn Phượng tộc.
Phượng Nữ nhìn Niệm Băng nói:
- Kinh khủng tồn tại đó là cái gì? Niệm Băng, chàng đã tới Thần chi đại lục, chàng nhất định biết phải không? Nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đã hủy diệt nền văn minh của Di Thất đại lục?
Niệm Băng thở dài, nói:
- Đúng vậy, ta biết là ai. Trên Thần chi đại lục có bốn nhân vật kinh khủng tồn tại. Dùng từ kinh khủng để hình dung bọn họ cũng không sai. Đơn giản chỉ vài chữ là nàng có thể hiểu được sự đáng sợ của bọn họ. Theo góc độ ma pháp mà nói, khi thực lực đạt tới Thần hàng sư cấp mười hai, sẽ cực kỳ khó khăn để đề thăng thêm một cấp nữa. Nhưng ba trong bốn người kia đã phát động một siêu cấp không gian ma pháp cấp mười bảy. Ba kẻ đó lần lượt tên là Trật Tự chi thần, Hủy Diệt chi thần và Thời Gian chi thần. Nếu như không có bọn họ ra tay, với thực lực của chủ thần và thần nhân trên Thần chi đại lục, sợ rằng đã hoàn toàn thất bại trước Di Thất đại lục tại Thần Di đại chiến cả vạn năm trước rồi. Ta đã từng gặp một người trong số họ, nhưng ta cũng không thể nhìn nổi thực lực chân chính của hắn mạnh tới đâu. Tuy nhiên, ta có thể khẳng định, Lô Sắt đệ thập thất nói rất đúng, nếu như bọn họ tham dự vào tranh đấu của đại lục lúc đó, vậy hết thảy chỉ có hủy diệt. Kể cả toàn bộ mọi người chúng ta đứng ra cũng không thể chống nổi. Nhưng văn minh của Di Thất đại lục bị hủy diệt, trên thế giới này sinh ra uy hiếp với bọn họ sợ rằng chỉ có một vị chân thần khác. Lúc đầu ta ở Thần Chi đại lục chính là được vị chân thần đó cứu mạng. Chuyện này ta cũng chưa kể lại với nàng, chỉ là muốn các nàng không phải quá bận tâm. Tuy nhiên, vị chân thần mà ta vừa nói chẳng hề có chút hứng thú đối với những tranh đấu trên đại lục. Cho nên ta tin rằng khi chiến tranh, sẽ hoàn toàn chỉ có chúng ta và thần nhân của Thần chi đại lục với nhau thôi.
Phượng Nữ nhìn Niệm Băng, khẽ thở dài một tiếng:
- Một nền văn minh bị hủy diệt như vậy. Bây giờ chúng ta đã nghe xong di ngôn của Lô Sắt đệ thập thất. Giờ thì đến dấu vết cuối cùng của nền văn minh Di Thất đại lục cũng chẳng còn lưu lại. Niệm Băng, ta thực sự có chút sợ hãi.
Nàng không nói mình sợ cái gì nhưng Niệm Băng có thể hiểu được tâm tình lúc này của nàng liền cầm lấy đôi tay của Phượng Nữ ép thật chặt hồi lâu trong ngực mình. Cảm nhận được sự ấm áp trên người Niệm Băng, Phượng Nữ an lòng rất nhiều, cầm bảo thạch trong tay, nhẹ nhàng nói:
- Niệm Băng, nếu như đối thủ của chúng ta quả thực là những thần nhân, ta nghĩ chúng ta lại thêm nắm chắc vài phần. Chàng biết khối bảo thạch này là cái gì không? Nó gọi là Phượng Hoàng chi tâm (trái tim của Phượng Hoàng). Trên Phượng Hoàng hỏa sơn, ta đã nhận được lời dạy cuối cùng của tổ tiên Phượng Hoàng. Người nói cho chúng ta biết, nếu có thể tìm được trái tim Phượng Hoàng mà lúc đầu người đã để mất ở Di Thất đại lục, chúng ta có thể mau chóng đạt tới Phượng Hoàng đệ cửu biến, trở thành Phượng Hoàng chân chính, có được sức mạnh chân chính của Phượng Hoàng
Nghe xong những lời này, Niệm Băng không khỏi chấn động. Thực lực của Phượng Hoàng đại biểu cho sức mạnh cấp mười bốn, nếu như Phượng Nữ và Lam Thần đều có thể đạt tới cấp mười bốn thì khi mình và Thần chi đại lục chiến tranh quả thực sẽ nắm chắc thêm mấy phần, vốn từ hai phần có thể lên thành bốn phần
- Phượng Nữ, chúng ta mau trở về thôi. Nàng và Thần Thần càng mạnh lên sớm càng có lợi cho chúng ta.
Phượng Nữ khẽ gật đầu, nói:
- Phượng Hoàng tổ tiên đã thực sự ra đi. Bây giờ ta và Thần Thần có thể nói là người kế thừa, cùng có trách nhiệm hoàn thành di nguyện của tổ tiên và Lô Sắt thập thất. Chúng ta đều phải bảo vệ Di Thất đại lục không để nó bị đau khổ nữa.
Khi Niệm Băng và Phượng Nữ trở lại Băng Nguyệt hồ thì Tích Lỗ và các ma pháp sư chịu trách nhiệm kiến tạo đại hà đã hoàn công. Con sông rộng chừng ba mươi trượng trực tiếp thông tới Hoa Dung đế quốc. Mấy ngày nay, liên tiếp mấy trận mưa rơi xuống khiến cho đám ma pháp sư hai hệ Băng, Thủy được thuận lợi rất nhiều. Có nước mưa trợ giúp, nước sông lên cao rất dễ dàng. Còn mùa vụ đầu tiên cũng đã hoàn thành thu hoạch. Được sinh mạng khí tức thủy nguyên (nguồn nước sinh mạng khí tức) và tự nhiên ma pháp xoa dịu, mùa vụ tốt phi thường. Tính toán đơn giản một chút không ngờ cũng đủ cho quân đội sử dụng. Mà tiếp viện của tứ đại đế quốc lại tới thêm một nhóm nữa, tiến hành khai hoang ở Di Thất đại lục thuận lợi phi thường. Bây giờ mầm mống của lứa hạt giống thứ hai đã bắt đầu phát triển, mà diện tích trồng trọt còn lớn gấp đôi.
Vừa mới về tới Băng Nguyệt hồ, Niệm Băng lập tức sai người mời Tích Lỗ và thủ lãnh của tứ đại đế quốc tới bên bờ Băng Nguyệt hồ để thảo luận. Đồng thời, cũng điều động lực lượng quân sự của Băng Nguyệt đế quốc bắt đầu quá trình chuẩn bị. Phượng Nữ và Lam Thần không tham gia thảo luận. Hai nàng lúc này đang ở trong một căn phòng yên tĩnh để nghiên cứu tác dụng trái tim của Phượng Hoàng. Các nàng cũng biết, tác dụng chân chính trong chiến tranh chính là cường giả của hai bên. Phượng Hoàng đệ bát biến và Phượng Hoàng đệ cửu biến mặc dù chỉ chênh nhau một giai đoạn nhưng các nàng đã được thấy thực lực của chủ thần, mặc dù chỉ cách một giai đoạn nhưng đại biểu cho thực lực hoàn toàn chênh lệch. Để có thể sống sót, vì trách nhiệm trên người, các nàng đều phải mau chóng tìm được huyền bí của trái tim Phượng Hoàng. Chỉ có như vậy mới có thể gia tăng khả năng thắng lợi trong chiến tranh.
Bây giờ thủ lãnh của tứ đại đế quốc đã không cần ở trong trướng bồng nữa. Có công tượng xảo thủ (thợ giỏi) trong tay, ở trong thạch ốc (nhà đá) thỏai mái hơn nhiều so với trướng bồng. Lúc này trong một căn phòng trong căn nhà đá lớn nhất bên Băng Nguyệt hồ, Tuyết Phách nguyên soái đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc, Mộc Tinh công chúa đại biểu cho Lãng Mộc đế quốc, Lạc Nhu tể tướng đại biểu cho Áo Lan đế quốc, và Dung thân vương Dung Diễm đại biểu cho Hoa Dung đế quốc, tất cả đều đang trầm tư suy nghĩ. Hội nghị lần này chỉ có những thống soái tối cao của tứ đại đế quốc trên Di Thất đại lục mới có thể tham gia. Bọn họ đều vừa mới nghe Niệm Băng hồi báo lại hành trình lần này. Tuy nhiên, Niệm Băng đã giấu đi tình huống phát hiện tàn tích của Di Thất đại lục. Để giữ được sự tự tin của tứ đại đế quốc, hắn tuyệt không thể nói ra sự tồn tại của chân thần, nếu không sẽ mang đến khủng hoảng to lớn.
Dung thân vương thở dài một tiếng, nói:
- Ta thấy, chúng ta thực sự phải hành động rồi. Niệm Băng, cứ theo lời con đi. Ta sẽ trở về đưa người tới đây hội hợp với các ngươi, để phục vụ cho Diệt Thần chi chiến của chúng ta. Ta muốn xem thực lực của chúng mạnh hay là ma pháp của chúng ta mạnh. Niệm Băng, ta nghe Thần Thần nói con đã cứu được Dung Thiên và mẹ của con. Lần này bọn họ không tới sao?
Niệm Băng nhìn ông nội thật sâu, nói:
- Họ hẳn là đang trên đường, gia gia, người…
Tất cả mọi người ở đây đều biết quan hệ của hắn với Dung gia nên cũng không cần gì phải dấu diếm. Dung thân vương đứng dậy, đi ra ngoài. Khi lão mở cửa thì dừng lại một chút:
- Ta đã già rồi. Những cố chấp trước đây cũng đã là quá khứ. Bọn chúng cho ta đứa cháu ưu tú như ngươi, ta còn gì phải bất mãn chứ? Quá khứ đã qua, bất kể chúng lựa chọn thế nào cứ để chúng được thỏai mái đi.
Nói xong, Dung Diễm mở cửa đi ra, bóng lưng của lão càng thêm phần già nua. Niệm Băng thở phào nhẹ nhõm, hắn biết, mặc dù cha và mẹ hắn có thể ở cùng nhau, nhưng trong lòng cha luôn có một nỗi tiếc nuối lớn nhất: cha và ông nội không giống nhau, ông nội tuyệt đối trung thành với gia tộc nên trong lòng không còn chỗ cho gia đình. Ông nội rốt cuộc đã chấp nhận cho cha mẹ ở cùng nhau, lần này thì cha đã có thể an tâm được rồi. Dung thân vương vừa đi, không khí trong phòng nhất thời trở nên dễ thở rất nhiều, Mộc Tinh nói:
- Đại ca, lần này huynh không an bài cụ thể gì cả, chúng ta phải bố trí những gì đây?
Tuyết Phách ở bên cạnh nghe thấy Mộc Tinh công chúa có địa vị đặc biệt ở Lãng Mộc đế quốc thản nhiên gọi Niệm Băng là đại ca, không khỏi hoảng sợ, trong lòng thầm nghĩ vẫn chưa biết hết sự lợi hại của Giáo chủ, lòng tôn kính đối với Niệm Băng lại càng tăng thêm vài phần.
Niệm Băng gật đầu nói:
- Ý tưởng tổng thể thì ta đã có nhưng phải chờ đến lúc mới có thể bắt đầu bố trí. Tinh nhi, có thể không cần dùng tới tự nhiên ma pháp sư thủ hạ của muội. Trong cuộc chiến ở Thần chi đại lục, tự nhiên ma pháp của họ không có nhiều tác dụng vì dù sao ở đó cũng không có nhiều thực vật để họ khống chế, không bằng cứ để họ lại đây tiếp tục khai khẩn Di Thất đại lục.
Mộc Tinh gật đầu nói:
- Tất cả cứ theo bố trí của đại ca. Trừ tự nhiên ma pháp sư thì chúng ta ở đây cũng không thiếu ma pháp sư các hệ khác, có cả các võ sĩ cấp bậc vũ thánh, nếu kiên trì luyện tập phối hợp tấn công cùng với Áo Lan đế quốc, có lẽ sẽ phát huy tác dụng trên chiến trường sau này. Về phương diện cung cấp hậu cần, huynh có thể an tâm. Chúng ta không chỉ thu hoạch được rất nhiều lương thực mà ta cũng mang từ Lãng Mộc đế quốc tới rất nhiều vật tư, đủ để duy trì chiến tranh một thời gian. Còn việc tiếp tế vật tư sau này thì ta chỉ lo cho quá trình vận chuyển, vì dù sao khoảng cách tới chúng ta ở đây cũng không phải là ngắn.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Việc này không cần muội lo lắng, trong hai ngày điều chỉnh quân này, ta sẽ kiến thiết một không gian truyền tống ma pháp trận cự ly xa, làm thêm một cái ma pháp trận lưu trữ không gian nguyên tố. Phối hợp hai ma pháp trận này, chúng ta đi từ đây tới đó chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Lạc Nhu nói:
- Ma pháp sư Áo Lan đế quốc chúng ta cũng đã tập trung đầy đủ. Khi các ngươi đi gặp những di dân này thì ta cũng sẽ đưa quân đội tới. Trong nước cũng đang vận chuyển một lượng vật tư tới đây, có lẽ trong vòng 10 ngày sẽ đến nơi. Niệm Băng, lần này ta sẽ cho huynh một tin vui. Nhưng vẫn cần Băng Nguyệt đế quốc trợ giúp chút ít mới có thể hoàn thành.
Niệm Băng ngẩn người hỏi:
- Tin vui? Tin vui gì?
Lạc Nhu thần bí cười, nói:
- Chờ bọn họ tới rồi ngươi sẽ biết. Thực ra huynh cũng có công rất lớn trong tin vui này. Ta và ma pháp sư cung đình của bổn quốc mới nghiên cứu được. Chỉ là không biết tin vui này có thể đạt tới mức độ nào.
Niệm Băng gật đầu, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, ta sẽ chờ tin vui này. Trong vòng ba ngày, chúng ta nhất định phải chuẩn bị xong, sau đó xuất phát di dân tới đó, bố trí càng sớm càng có lợi đối với chúng ta. Các ngươi nên mau chuẩn bị cho tốt. Có một điều các ngươi phải nhớ kỹ, ma pháp sư là mấu chốt của chúng ta, nhất định phải bảo vệ họ cho tốt.
Lạc Nhu và Mộc Tinh đứng lên, Mộc Tinh nói:
- Đại ca, chúng ta trở về chuẩn bị, chờ đại quân Hoa Dung đế quốc đến là sẽ lập tức đi luôn.
Hai nàng cáo từ đi ra.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Niệm Băng và Tuyết Phách. Tuyết Phách nói:
- Giáo chủ, ngài còn gì cần phân phó nữa không?
Niệm Băng nói:
- Tuyết Phách trưởng lão, lần hành động này, người của Băng Nguyệt đế quốc sẽ do ngươi suất lĩnh. Tinh nhuệ của bổn giáo và tất cả ma pháp sư do ta thống soái. Hẳn ngươi cũng nghe được những gì ta mới nói với họ, một khi chiến tranh bắt đầu phải dùng mọi biện pháp để bảo vệ an toàn cho các ma pháp sư. Với hiểu biết của ta về thần nhân, thực lực của họ tuy rất mạnh nhưng nhưng đều là vũ giả, ưu thế của chúng ta là công kích từ cự ly xa.
Tuyết Phách gật đầu nói:
- Ta hiểu ý ngài rồi, bây giờ ta phải đi bố trí. Vì thắng lợi cuối cùng, sự hy sinh là khó tránh khỏi.
Tuyết Phách vừa đi, Niệm Băng đứng lại trong phòng suy tư một hồi rồi mở cửa đi ra. Không khí trong lành do Băng Nguyệt hồ mang đến chút cảm giác ướt át, lại càng thêm thư thái. Nhìn nhưng di dân đang canh tác bên hồ, tâm tình Niệm Băng bình lặng thêm một chút, mới rời khỏi đào hoa lâm vài năm mà thế giới đã thay đổi nhanh thật. Khi mình mới rời khỏi đào hoa lâm, chỉ có hai việc phải làm là báo thù cho cha mẹ và truy tìm đỉnh cao của trù nghệ. Vậy mà mới chỉ vài năm qua, theo xô đẩy của vận mệnh, mình đã thay đổi không ngừng, ngay cả Trù Thần Đại Tái cũng chưa tham gia. Không ngoài dự liệu của mình, Tiểu Thiên với Âm Dương Điều Hòa Thái Cực thủ đã trở thành Trù Thần mới. Còn chính mình thì sao? Vẫn đang phải vật lộn vì cuộc sống của mọi người. Thực lực của bản thân có thể nói là tiến bộ cực kỳ mau chóng, nhưng mãi vẫn cảm giác chưa đủ, vẫn còn quá nhiều cường giả mà mình không thể chống nổi. Lại còn trù nghệ nữa chứ. Mặc dù mình không để mặc nó nhưng cũng chẳng có thời gian để tìm tòi đỉnh cao của trù nghệ.
Nghĩ tới đây, Niệm Băng không khỏi thở dài một tiếng, ngân quang trên tay chợt lóe, một cái bình không lớn lắm xuất hiện. Mở nắp bình ra, một làn hương nồng đậm thơm ngát xông vào mũi, thấm vào lòng, khiến hắn cảm giác cực kỳ thư thái. Cẩn thận rót ra một giọt đổ vào miệng, nhất thời thân thể thư thái không thể dùng lời để biểu đạt nổi. Một dòng ấm áp truyền vào cơ thể, cảm giác tràn ngập sinh cơ nhất thời khiến cho tâm trạng đang chán nản của Niệm Băng trở nên thư thái rất nhiều. Đúng vậy, đây chính là Bách Hoa Lộ đã luyện chế được trong sinh mệnh lĩnh vực của Tạp Áo. Bách Hoa Lộ này đã làm mình hao phí không ít tâm lực. Nếu sư phụ còn sống thì tốt quá, người có thể thưởng thức Bách Hoa Lộ do mình luyện chế, không hiểu sẽ cao hứng tới chừng nào. Ý nghĩ của trù nghệ là gì? Rốt cuộc nó ở đâu đây? Chính mình thủy chung vẫn không hiểu. Trù nghệ của Tiểu Thiên hẳn là vẫn tiến bộ, nhưng mình thì sao? Trù nghệ của mình nhiều nhất chỉ là do nắm chắc ma pháp nên hơi mạnh một chút, nhưng thực tế là vẫn cần có thời gian tìm tòi để đổi mới thêm. Nhưng giờ đây, dưới sự xô đẩy của vận mệnh, có thể nói mình đã mất tự do, muốn đạt tới đỉnh cao trù nghệ dễ dàng như vậy sao? Chỉ còn 3 năm nữa là tới Trù Thần Đại Tái, nếu có thể thuận lợi chiến thắng trong cuộc chiến tranh với Thần chi đại lục, có lẽ mình còn cơ hội tham dự. Chỉ khi thỏai mái tìm tòi, nghiên cứu mới có thể nâng cao cảnh giới trù nghệ của mình. Sư phụ ơi, người ở trên trời có linh thiêng, có thất vọng về con không? Xin lỗi, con không phải là không suy nghĩ về trù nghệ, nhưng vì vẫn còn nhiều việc phải làm. Nếu không thể giữ nổi hòa bình trên Ngưỡng Quang đại lục thì khi trù nghệ của con có được nâng cao cũng sẽ thi triển ở đâu đây? Sư phụ ơi! Con thực sự rất nhớ người. Người hãy nhìn xem, chỉ cần chuyện này chấm dứt, con nhất định sẽ toàn tâm tu luyện trù nghệ, tuyệt không để cho người thất vọng.
Gió mát phảng phất, mang theo làn hơi ẩm trong không khí mang đem tới mùi hương nhàn nhàn của bùn đất bay vào mũi Niệm Băng. Hương khí của Bách Hoa Lộ trong miệng Niệm Băng thật lâu vẫn không tiêu tan. Nghĩ tới sư phó, Niệm Băng tự nhiên cũng nghĩ tới Băng Tuyết nữ thần tế tự, buồn cười, thực sự là buồn cười. Không ngờ đó lại là người yêu của sư phụ, lại là sư tỷ của mẫu thân. Chỉ vì cừu hận che mắt, hay vì sư phó có lỗi lầm nào với nàng? Không, sư phụ không hề sai. Khi thi đấu trù nghệ với cha của Băng Tuyết nữ thần tế tự, đương nhiên là sư phụ theo đuổi chiến thắng. Hơn nữa, với tính cách của sư phụ cũng không thể nào làm nhục đối phương. Chỉ có thể hai phương án, một là do phụ thân của Băng Tuyết nữ thần tế tự vô cùng cố chấp, hai là Băng Tuyết nữ thần tế tự đã hiểu sai ý của phụ thân mình. Tình yêu của bọn họ có thể nói là rất bi ai, thật bất công với sư phó. Đồng thời cũng cũng bi ai đối với tâm tình của Băng Tuyết nữ thần tế tự. Nhưng thật ra, cho tới tận bây giờ, sư phó vẫn không hề thực sự trách nàng. Vậy mà nàng vẫn không thể tự tha thứ cho mình. Không biết bây giờ nàng thế nào rồi, đáng tiếc là nàng tỉnh ngộ quá muộn. Sư phụ đã ra đi, nàng lại càng thêm hối hận, còn có thể làm được gì nữa? Ông trời ơi! Chẳng lẽ họ nhất định phải là bi kịch sao?
- Niệm Băng.
Một thanh âm mạnh mẽ làm Niệm Băng đang suy tư phải bừng tỉnh. Quay người nhìn, chỉ thấy Tích Lỗ đại ca vẻ mặt đầy yên lặng đang đứng sau mình cách đó không xa. Hẳn là khi hắn đến thì Niệm Băng không hề cảm giác thấy. Từ ánh mắt phức tạp của Tích Lỗ, Niệm Băng thấy tâm tình của hắn lúc này không yên ổn.
- Tích Lỗ đại ca, huynh không tới tìm, ta cũng phải đi tìm huynh đây. Tới phòng ta nói chuyện nhé.
Vừa nói, Niệm Băng vừa tới bên cạnh Tích Lỗ, vỗ vỗ vai hắn, đưa hắn cùng đi tới phòng mình. Bây giờ Tích Lỗ đã không cần phải dùng Trường Sinh đao để che dấu mặt thật của mình. Uy danh của Chiến thần Tích Lỗ đã vang dậy trong khắp quân đội của cả tứ đại đế quốc lẫn Di Thất đại lục. Với uy danh của Dung thân vương, đại bộ phận của quân đội có thể không biết đến sự tồn tại của Niệm Băng, nhưng tuyệt đối không ai không biết đến Chiến thần. Ba tháng trước, thực lực mạnh mẽ của Tích Lỗ đã chinh phục toàn bộ quân nhân. Bất cứ Chiến thần đi tới đâu, bất kể tướng lãnh và binh lính của quốc gia nào cũng đều rất sùng kính. Vũ giả luôn sùng bái cường giả mà. Gian phòng của Niệm Băng cũng không lớn, ngoài 10 bình gạo và một cái giường lớn, còn lại chẳng có gì nữa cả. Vừa vào cửa, Niệm Băng đã thấy Long Linh mỉm cười. Phượng Nữ và Lam Thần đi tu luyện, Long Linh chủ động gánh lấy trách nhiệm chăm sóc ăn uống cho Niệm Băng. Thấy hắn đẩy cửa vào, nàng vội vàng nghênh đón, mỉm cười nói:
- Đã về rồi à. Tích Lỗ đại ca cũng tới. Mau vào ngồi trong này.
Niệm Băng và Tích Lỗ cùng đi vào phòng, ngồi xuống. Long Linh rót ra hai chén nước cho bọn hắn. Khi rót nước, nàng chú ý thấy sắc mặt Tích Lỗ có chút không ổn, mỉm cười nói:
- Hai người cứ trò chuyện, ta phải ra ngoài một chút.
Là một thê tử hiền thục, khi các nam nhân có chuyện cần nói, đương nhiên nàng sẽ không ở lại (Tiểu Tam có chút nam tử chủ nghĩa - lời tác giả).
Thấy Long Linh rời đi, Tích Lỗ than nhẹ một tiếng, nói:
- Niệm Băng, ngươi có vị thê tử tốt thật đó.
Niệm Băng mỉm cười, nói:
- Không, là cả 3 vị thê tử. Các nàng đều là người ta yêu quý nhất. Tích Lỗ đại ca, ta biết huynh muốn hỏi gì đó. Ta hy vọng huynh nghe xong lời ta có thể giữ được tỉnh táo.
Tích Lỗ nhìn Niệm Băng thật sâu, nói:
- Khi mới trở về địa phương tổ tiên ta đã sinh sống, ta đã tính đến phương án xấu nhất rồi. Huynh đệ, ngươi biết tâm trạng của ta khi lần đầu tới mảnh đất hoang vu đó là gì không? Những nỗ lực của tổ tiên ải nhân tộc vĩ đại chúng ta đã không được hồi báo. Mặc dù ta không sống ở đó nhưng ta vẫn có tình cảm rất sâu đậm với mảnh đất đó. Bởi vậy ta mới không ngại bỏ sức giúp di dân khai khẩn mảnh đất hoang vu đó. Huynh đệ, cảm ơn ngươi. Nếu không có quan hệ của ngươi, chỉ sợ rằng ở đây vẫn còn là một vùng đất hoang.
Trong mắt Tích Lỗ toát ra nét cảm kích, đó là hắn cảm tạ Niệm Băng từ trong nội tâm. Thấy bên hồ bạc hình thành từng khu rộng các chủng loại thực vật, nỗi mất mát khi mới tới nơi này mới từ từ biến mất. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Niệm Băng lắc đầu, nói:
- Đại ca, chúng ta là huynh đệ còn nói cảm ơn làm gì. Thấy nơi này từ từ thay đổi, ta cũng rất cao hứng. Có lẽ trong tương lai không xa, sau khi Di Thất đại lục được khai khẩn toàn diện, tứ đại đế quốc sẽ lại tranh đấu vì nó. Đây là bản tính của lòai người. Nhưng dù sao khi đó Di Thất đại lục cũng đã tái sinh. Lần này, chúng ta thấy những di dân đã chẳng còn chút ký ức gì về tổ tiên, mà chỉ còn không ngừng vật lộn để sinh tồn. Trong đó có cả loài người, tinh linh tộc, còn có cả ải nhân tộc của huynh nữa.
Tích Lỗ ngạc nhiên hỏi:
- Không còn ký ức? Niệm Băng, ngươi có thể nói rõ thêm một chút được không?
Niệm Băng gật đầu, nói:
- Bọn họ không còn ký ức, đồng thời Di thất đại lục cũng mất đi nền văn minh của mình…
Lập tức, hắn kể lại những gì đã chứng kiến, kể cả việc phát hiện tàn tích cùng lời căn dặn của Lô Sắt đệ thập thất. Hắn nói rất cẩn thận, vừa nói vừa nhìn biến hóa sắc mặt của Tích Lỗ. Khi Niệm Băng nói xong, hơi thở của Tích Lỗ đã vô cùng bất ổn, sắc mặt trầm xuống như nhúng nước. Hắn giơ mạnh tay lên, tựa như muốn đập xuống bàn, nhưng khi hạ tay xuống rốt cuộc vẫn kìm nén được đấu khí của mình, chán nản nói:
- Hỗn đản, ba kẻ hỗn đản. Bọn hắn dám hủy diệt một nền văn minh.
Niệm Băng đứng lến, tới bên cạnh Tích Lỗ, ôm chặt lấy bờ vai rộng dày của hắn, nói:
- Đại ca, nếu ta là ba gã chân thần nọ, có khi ta cũng làm như vậy. Vì để bảo toàn địa vị của mình, trên thế giới không có tuyệt đối đúng và sai. Ai có nắm tay cứng hơn thì tất cả những gì hắn làm là đúng. Bây giờ việc cần gấp là phải ứng phó với nguy cơ mà Thần chi đại lục mang đến, bảo vệ những tộc nhân cuối cùng của huynh không bị thương tổn. Còn ba chân thần kia, chúng ta không thể động tới họ được. Đại ca, huynh hiểu ý ta chứ?
Tích Lỗ nhìn Niệm Băng thật sâu, nói:
- Ta hiểu, ta đương nhiên hiểu rõ. Kể cả chúng ta ở cùng một nơi cũng không phải là đối thủ của ba kẻ hỗn đản kia. Nhưng ta không cam lòng. Văn minh của Di Thật đại lục chúng ta cứ biến mất như vậy, ta làm sao có thể cam lòng được?
Trên đầu Niệm Băng chợt phóng tinh quang, bao quanh chỗ Tích Lỗ ngồi, lạnh lùng quát:
- Tích Lỗ, huynh nghe cho rõ. Huynh quên Tích Dung tiền bối và bá mẫu đã chết thế nào rồi à? Bọn họ là vì muốn tốt cho huynh và ta. HIện tại huynh không cam lòng thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ huynh cho rằng mình kém tổ tiên của mình phải không? Tổ tiên của huynh nếu đều là anh hùng, vậy huynh cũng có thể trở thành anh hùng, anh hùng của ải nhân tộc. Văn minh trước kia bị hủy diệt, nhưng tại sao huynh không thể thống lĩnh tộc nhân lập ra một nền văn minh mới chứ? Đắm chìm trong thống khổ và cừu hận thì có tác dụng gì? Huynh phải cố gắng vì tộc nhân của mình, vì văn minh của ải nhân tộc, thậm chí còn vì văn minh của DI Thất đại lục mà cố gắng. Ải nhân tộc còn có huynh, ải nhân tộc còn có những thứ mà mọi người ở DI Thất đại lục đã quên, huynh cũng không quên. Huynh có thể truyền thụ những gì mình có cho bọn họ. Chẳng lẽ ải nhân tộc không thể cường thịnh trở lại sao? Tới khi đó, huynh chính là anh hùng khai sáng của ải nhân tộc, anh hùng vĩ đại nhất từ trước tới nay của ải nhân tộc. Vì ải nhân tộc, huynh phải tỉnh lại đi. Báo thù đương nhiên là quan trọng, nhưng việc truyền thừa còn quan trọng hơn. Nếu không, huynh chết trong khi báo thù, vậy huynh sẽ nghĩ gì về những nỗ lực của bá mẫu với huynh? Lúc đo văn minh của ải nhân chắc chắn chấm dứt.
Nghe Niệm Băng nói, trong mắt Tích Lỗ dần lóe lên. Đúng vậy, bây giờ mình phải truyền bá trí tuệ và hiểu biết của mình cho ải nhân tộc, không được đắm chìm trong thống khổ nữa. Tiếng quát của Niệm Băng đã thức tỉnh linh trí của Tích Lỗ. Nhìn vào mắt Niệm Băng, hắn dần có tính toán của chính mình.
Vỗ vài tay Niệm Băng, Tích Lỗ nói:
- Niệm Băng, ta đi.
Niệm Băng không giữ hắn lại, nhìn dáng vẻ kiên quyết của Tích Lỗ rời khỏi phòng, trên mặt hắn không khỏi toát lên nụ cười. Tích Lỗ đã hiểu, hắn có cơ trí của ải nhân, không cần hỏi cũng biết, hắn đã bắt đầu vì việc trở thành Ải Nhân Vương mà cố gắng truyền thụ hết thảy cho tộc nhân của mình. Đáng tiếc chỉnh là văn minh của Di Thất đại lục chỉ còn ải nhân tộc truyền lại. Còn Tinh Linh tộc và nhân loại của Di Thất đại lục thì không được may mắn như vậy. Có vẻ như lịch sử của Di Thất đại lục sẽ không tái hiện. Chỉ có đem văn minh của Ngưỡng Quang đại lục tới đây mới có thể hồi sinh đại lục này. Nhưng hết thảy phải thắng lợi trong cuộc chiến với Thần chi đại lục, nếu không mọi cố gắng sẽ đều hóa thành bọt nước.
Long Linh từ ngoài vào, tay cầm một cái khay đặt vài quả màu đỏ, đi tới trước mặt Niệm Băng, đặt sang một bên, sửa sang lại đầu tóc Niệm Băng một chút, mỉm cười nói:
- Băng, huynh không nên suy nghĩ nhiều quá, mọi việc rồi đâu sẽ có đó mà, huynh phải chú ý giữ gìn thân thể mới được.
Nghe lời nói dịu dàng của Long Linh, tâm tình của Niệm Băng nhất thời thanh thản hẳn lên, ngồi xuống ghế, đặt nàng lên đùi mình, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, thấp giọng nói:
- Linh nhi, gần đây ta thực sự quá bận bịu, khó tránh khỏi sơ suất với nàng. Nàng không trách ta chứ?
Long Linh mỉm cười nói:
- Ngốc à, ta sao có thể trách huynh chứ? Huynh còn có việc phải làm mà. Nhưng lần trước huynh bỏ mặc chúng ta tự mình đi ứng phó nguy cơ khai mở Mặc Áo Đạt Ti phong ấn chi bình, ta thực sự tức giân đó. Phượng Nữ và Lam Thần cũng rất mất hứng. Chúng ta mặc dù chưa chính thức kết hợp nhưng có thể nói chúng ta đã là thê tử của huynh rồi, sao huynh có thể bỏ rơi chúng ta được chứ?
Niệm Băng gật đầu nói:
- Yên tâm đi, ta cam đoan sẽ không bỏ rơi các nàng lần nữa. Bất kể sống hay chết thì chúng ta sẽ đều ở cùng một chỗ. Linh nhi, còn ba ngày nữa sẽ lên đường, ta muốn tận dụng ba ngày này để tu luyện một ít năng lực mới lĩnh hội được, nàng đừng để cho bất cứ ai quấy rầy ta nhé. Mặc dù thời gian rất ngắn nhưng ta nghĩ chắc chắn sẽ có hiệu quả nhất định.
Long Linh ôn nhu cười một tiếng, rời khỏi đùi Niệm Băng:
- Yên tâm đi, huynh cứ việc tu luyện. Trừ phi có chuyện gì đặc biệt quan trọng, nếu không ta sẽ tuyệt đối không cho ai quấy rầy huynh. Chịu khó ăn chút hoa quả đi. Đây là thu hoạch đầu tiên của chúng ta ở Di Thất đại lục đó. Tự nhiên ma pháp sư quả thật là kỳ lạ, lẽ ra phải mất vài năm mới có thể ra quả, vậy mà dưới tác dụng của ma pháp bọn họ lại cho quả nhanh như vậy. Khó trách Lãng Mộc đế quốc được xưng là kho lương thực của Ngưỡng Quang đại lục. Được rồi, ta đi đây, huynh có gì cần thì cứ gọi nhé. Phòng của ta ở ngay cạnh bên đó.
Updated 461 Episodes