Không biết có phải thói quen được hình thành ở thôn Cổ Gia hay không mà hôm nay Cổ Dục dậy rất sớm. Nhưng may ở đây không phải thôn Cổ Gia, Cổ Dục còn có nhiều việc có thể làm. Không cần rời giường, hắn cầm điện thoại tra xem chỗ nào ăn ngon, chỗ nào đáng đi dạo, trong vô thức đã hơn bảy giờ. Kêu một phần bữa sáng vào phòng, ăn xong Cổ Dục lập tức xách vali rời khách sạn, đón một chiếc taxi. Cổ Dục không đi tới phòng đấu giá, mà đi tới cửa hàng của người họ Triệu được Khổng Hạo Văn nhắc tới.
“Anh Cổ, những đồng tiền vàng này của ngài, cho dù xét về chất lượng hay là cách bảo quản đều không có vấn đề. Đúng là rất tốt! Thế này đi, tôi đưa ra hai phương án. Nếu đồng ý thì ngài để lại những thứ này ở đây, tôi có thể giúp ngài bán chúng. Bán được bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ không lấy một xu, đây chính là vì kết giao bạn bè. Dù sao thì ngài cũng là bạn của Khổng Hạo Văn giới thiệu tới. Tuy nhiên thời gian bán ra sẽ kéo dài hơn một chút. Nếu không, ngài có thể chọn phương án là bán trực tiếp cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ tự mình bán ra bên ngoài.”
Ở trong phòng VIP tiệm đồ cổ Bảo Trai, ông chủ Triệu Đại Bảo sau khi kiểm tra những đồng tiền vàng của Cổ Dục, lập tức mỉm cười rồi nói với hắn.
Triệu Đại Bảo, tên thật gọi là Triệu Văn Quang. Bởi vì mắt nhìn đồ vật rất tốt, chưa từng đánh giá sai đồ vật. Cho nên trong ngành hắn cũng được gọi là Đại Bảo. Vẻ ngoài hơn 40 tuổi, dáng vẻ có chút hèn mọn, đặc biệt nhất chính là hàm răng có chút lớn, rất khiến người ta chú ý.
Nhưng cách làm việc của người này thì rất chuyên nghiệp. Lúc Cổ Dục đến nơi này thì ông ta đã đứng chờ ở cửa. Mặc kệ là thái độ, cách nói chuyện hay tác phong làm việc đều rất chuẩn mực, một giọt nước cũng không lọt.
Việc này cũng khiến Cổ Dục phải lau mắt mà nhìn. Dạng người thế này bất kể là ở trong bất cứ nhóm người nào, đều chính là một nhân tài, ở bất cứ nơi nào hắn đều có thể lẫn vào bên trong được. Chỉ là người này có thiên phú về việc giám định, cho nên mở một tiệm đồ cổ cũng là điều dễ hiểu.
“Cho tôi một cái giá đi, nếu phù hợp thì tôi sẽ bán cho ông, giảm bớt phiền phức.” Nhìn Triệu Đại Bảo, Cổ Dục mỉm cười đứng lên nói. Nghe thấy Cổ Dục nói như vậy, đối phương cũng gật đầu một cái, tiếp đó từ bên trong cái rương lấy ra một đồng tiền vàng.
“Loại này là đồng tiền vàng 5 bảng Anh phát hành năm 1887, hiện tại số lượng còn lại cũng không ít. Bởi vì trước đây không chỉ có Vương quốc Anh phát hành, mà còn có công ty Đông Ấn phát hành cho nên giá trị lịch sử cũng không có cao lắm. Nhưng mà dù sao thì nó cũng là vàng thật, một đồng nặng 39,89 gram, dựa theo giá vàng hiện tại cũng đáng 12 - 13 ngàn tệ. Thế này đi, những đồng vàng này tôi ra giá 16,500 tệ một đồng. Tôi nói thật, những đồng vàng này nếu như tôi vận chuyển đến châu Âu, có thể bán được 2,300 - 2,500 Euro một đồng.” Nghe thấy Cổ Dục nói ra chuyện giá cả, ở bên này Triệu Văn Quang cũng nói ra cái giá của mình.
Cái giá 2,500 Euro dựa theo tỷ giá hiện tại, một Euro tương đương với 7,5 tệ. Vậy tính ra cũng hơn 18,000 tệ. Thế nhưng trong này còn phải tính phí vận chuyển, làm thủ tục, còn phí vất vả lao động ở bên trong thì 16,500 tệ đã là một cái giá không hề thấp.
“Vậy được! Tổng cộng 7,500 đồng tiền này tôi đồng ý bán hết cho ông.” Đối với cái giá được báo ra này, Cổ Dục rất vừa ý. Sau đó hắn lớn tiếng nói.
Nghe được Cổ Dục đồng ý, Triệu Văn Quang cũng rất vui vẻ lập tức bắt đầu kiểm kê. 7,500 đồng tiền nhanh chóng được kiểm đếm. Sau khi xác nhận số lượng, hắn cũng trực tiếp thông qua Online Banking chuyển tiền cho Cổ Dục.
Một đồng giá 16,500 tệ, 7,500 đồng tiền vàng tổng cộng là 123,750,000 tệ. Không tới 3 phút Cổ Dục đã nhận được tin nhắn chuyển tiền, nhìn số dư tài khoản tận 9 chữ số, Cổ Dục không khỏi có chút cảm giác hoảng hốt. Trước đây lúc nào cũng nghe nói ‘người giàu thì luôn có tiền phi pháp, ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập’. Hiện tại bản thân dường như là càng ngày càng mập ra nha.
“Đúng rồi! Ông chủ Triệu, không biết ông có thu cái này hay không?” Cuộc làm ăn này đã hoàn thành, Cổ Dục đột nhiên nhớ tới cái bình sứ Thanh Hoa. Vật này ở trong tay hắn cũng không có lợi ích gì, nếu như có thể bán đi, vậy thì không tốt hơn sao?
“Bình sứ Thanh Hoa? Kích cỡ thế nào, là niên đại nào?” Nghe xong lời nói của Cổ Dục, ánh mắt Triệu Văn Quang lập tức liền chớp động. Phải biết rằng đồ sứ cổ tính chất hoàn toàn khác với những thứ khác.
Những đồng tiền vàng này, kỳ thực hắn chỉ kiếm lời được một ít tiền cực khổ, cũng chính là vì muốn kết giao bạn bè. Thế nhưng hắn không ngờ rằng, người bạn này vậy mà lại mang đến cho hắn một cơ hội kiếm tiền khác.
“Năm Vĩnh Lạc nhà Minh, được nung trong lò Quan Diêu. Là một bình gốm hoa Mẫu Đơn.” Nhìn thấy Triệu Văn Quang cảm thấy hứng thú với bình sứ Thanh Hoa này của mình, Cổ Dục cũng cho hắn biết đáp án.
Nghe Cổ Dục nói như thế, hai mắt Triệu Văn Quang cũng lập tức sáng lên.
“Lò Quan Diêu, năm Vĩnh Lạc thì chiếc bình sứ hoa Mẫu Đơn này không phải vật dùng trong triều. Có thể đây là hàng hóa giao thương của Trịnh Hòa với phương Tây. Thứ này đúng là rất đáng tiền nha. Nếu quả thật bình gốm này chất lượng còn tốt thì theo tôi đoán có thể bán được 2,7 - 2,8 triệu tệ.” Nghe được câu nói của Cổ Dục, Triệu Văn Quang cũng nhỏ giọng nói.
“Vậy ông có mua không?” Nghe Triệu Văn Quang nói, Cổ Dục cũng cười hỏi. Nếu như có thể đem vật này cũng bán ra, vậy thì tổng tài sản của hắn lập tức vượt qua 170 triệu. Hơn nữa, hắn cũng không quá yêu thích đối với mấy món đồ cổ, có thể bán như vậy thì dĩ nhiên là quá tốt rồi.
Updated 430 Episodes