Ngay lập tức Tống Cận Trạch đến bên cạnh của Tần Nguyệt, anh ân cần cởi áo khoác trên người của mình phủ lên cơ thể yếu ớt của cô.
Nhìn thấy khuôn mặt anh rất gần Tần Nguyệt liền đưa bàn tay yếu ớt đầy vết thương sờ vào mặt Tống Cận Trạch không kìm lòng được mà khóc nức nở, tay cô run rẩy không ngừng sờ quanh mặt anh Tần Nguyệt tưởng rằng sẽ không còn được gặp anh nữa, bây giờ gặp được anh lại ngỡ như mình đang nằm mơ, nước mặ cô lại còn rơi nhiều hơn nữa.
- “ Cận Trạch…… ’’.
Cô thều thào khẽ gọi.
Từng giọt nước mắt của Tần Nguyệt lăn xuống đều khiến trái tim của Tống Cận Trạch đau nhói, anh ôm chặt cô vào lòng, khóe mắt đã đỏ ửng.
- “ Đừng sợ, có anh ở đây rồi ’’
Là do anh không tốt đã khiến cô đau, do anh không bảo vệ tốt cho cô, nhìn thấy những vết thương trên mặt và cả trên người của Tần Nguyệt lòng của anh đau như dao cắt, lúc này, Tống Cận Trạch chỉ muốn thay cô chịu mọi đau đớn.
- “ Xin lỗi….
xin lỗi em….
Đều do anh không tốt không bảo vệ em chu toàn để cho em thành ra nông nỗi này….
Đều tại anh không tốt ’’
Lần đầu tiên anh rơi nước mắt cho một người phụ nữ cũng là lần đầu nếm trãi cảm giác đau thấu tâm can là như thế nào, từ trước đến giờ Tống Cận Trạch chưa từng vì một người phụ nữ nào mà đau đớn, sợ hãi như vậy.
Tống Cận Trạch lại ôm Tần Nguyệt thật chặt, chặt đến nỗi làm cho cô cảm thấy khó thở như sợ Tần Nguyệt đột nhiên sẽ biến mất vậy.
Tần Nguyệt khó khăn nỡ ra một nụ cười, bàn tay cô từ từ lau đi nước mắt trên khuôn mặt anh.
- “ Đừng….
Đừng khóc….
em không sao….
Anh đừng….khóc… nhìn thật….
xấu… ’’.
Cô cố gắng nói ra từng chữ, cô không muốn Tống Cận Trạch thêm lo lắng nên đã lên tiếng trấn an.
Hiểu được ý của Tần Nguyệt, cô là đang muốn anh bớt lo lắng lại nhưng nhìn cô không còn cười nói vui vẻ hay chọc ghẹo anh như trước kia thì anh không lo sao được.
Tần Nguyệt nằm gọn trong lòng Tống Cận Trạch khiến cô đã cảm thấy yên tâm.
Lúc này, cô đã không thể nào chống lại nổi, khuôn mặt của anh Tần Nguyệt đã nhoè đi, ánh mắt của cô dần dần khép lại.
Cô đã quá mệt mỏi nên đã ngất đi trong lồ ng ngực ấm áp của anh.
Tống Cận Trạch nhìn thấy khuôn mặt Tần Nguyệt trắng bệt, mệt mỏi ngất đi trong lòng của mình vừa lo lắng lại cảm thấy đau lòng càng thêm tự trách bản thân của mình hơn vì đã không giữ lời hứa với cô rằng sẽ bảo vệ cô.
Tống Cận Trạch hôn nhẹ lên trán của Tần Nguyệt khẽ nói:
- " Có anh ở đây em yên tâm ".
Nói xong, anh cẩn thận bế Tần Nguyệt đi thẳng ra chiếc xe của mình.
Vừa ra ngoài Tống Cận Trạch đã nghe thấy tiếng kêu của một người phụ nữ.
- " Các người mau buông tôi ra, sao lại bắt tôi ".
Lông mày anh nhíu lại, thấy Tống Cận Trạch khó chịu thư ký Hứa liền đi lại nói:
- " Người phụ nữ này là do chúng tôi thấy đang đi xuống núi hướng đi lại từ căn nhà hoang rất khả nghi nên tôi đã bắt giữ cô ta lại ".
Anh khẽ gật đầu.
Bạch Khuynh không ngừng gào thét kêu mình bị oan, nước mắt rơi lã chã đã tèm lem trên gương mặt, tay chân vùng vẫy muốn thoát.
- " Tôi chỉ vô tình đi ngang qua đây thôi, còn bắt cóc gì đó tôi hoàn toàn không biết....!làm ơn tha cho tôi.....!"
Nhìn thấy Tống Cận Trạch, Bạch Khuynh liền gào thét lên càng lớn:
- " Tống Thiếu làm ơn nói họ thả em ra đi....!em có mười lá gan cũng không dám làm ra chuyện này, em đã được anh tha chết một lần thì làm sao dám bắt cóc Tần tiểu thư ".
- " Tống Thiếu làm ơn cho người của anh thả em ra đi......!".
Mặc cho Bạch Khuynh đang gào thét Tống Cận Trạch cũng không nhìn tới anh nhẹ nhàng đặt Tần Nguyệt ngồi vào ghế sau xe, đặt cô nằm gọn lên đùi của mình, sau đó ra hiệu cho xe rời đi.
Trước khi lên xe anh bỏ lại một câu:
- " Có hay không phải chờ.
Nhốt cô ta lại chờ tôi xử lý ".
Vừa dứt lời Bạch Khuynh liền gào thét thảm thiết, miệng không ngừng nói:
- " Không.....!tôi không làm.....!thả tôi ra...!tôi không có bắt cóc Tần tiểu thư ".
Rơi vào tay Tống Cận Trạch, Bạch Khuynh biết rất rõ sẽ không còn đường nào thoát thân chỉ còn chờ đến ngày chết.
Thư ký Hứa cung kính cuối người gật đầu, anh nhìn hai tên thuộc hạ đang bắt giữ Bạch Khuynh ra hiệu cho họ bịt miệng cô lại sau đó đưa đi.
Thư ký Hứa ở lại giải quyết mọi chuyện không để lại một chút chứng cứ phạm tội nào của Tống Cận Trạch.
Trên suốt đoạn đường đến bệnh viện Tống Cận Trạch rất cẩn thận ôm Tần Nguyệt thật chặt, anh sợ nếu buông lỏng bàn tay thì cô sẽ rời xa khỏi cuộc đời của anh càng nghĩ bàn tay Tống Cận Trạch càng siết chặt.
Vẻ mặt của Tần Nguyệt đã không còn sợ hãi, lo lắng bởi vì anh là chỗ dựa vững chắc, an toàn để cô có thể an tâm dựa dẫm vào, khoé miệng Tần Nguyệt khẽ mỉm cười thoả mản.
Nhìn vào nụ cười của cô Tống Cận Trạch cả thấy đau lòng, anh hôn nhẹ lên chán Tần Nguyệt, khẽ nói:
- " Đồ ngốc "..
Updated 85 Episodes