58: Ninh Khuê Anh Yêu Em
“Một Giang Hàn Phi xuất hiện, không biết bao lâu lại xuất hiện thêm một Giang Hàn Phi thứ hai.” Tần Nguyệt giận dỗi, quay mặt đi hướng khác, môi mím chặt lại, lúc nãy Giang Hàn Phi lại gọi anh Cận Trạch thân mật như vậy, nghĩ đến là thấy tức giận lại huých vào anh thêm mấy cái.
“Sẽ không có thêm một Giang Hàn Phi nào xuất hiện.”
Dứt lời Tống Cận Trạch hạ lệnh cho thư ký Hứa dù bất kỳ người phụ nữ nào muốn gặp anh đều không cho vào ngoại trừ Tần Nguyệt.
Khẽ nhìn sắc mặt của cô, Tống Cận Trạch lại tiếp tục dỗ dành:
“Đánh cũng đã đánh rồi.
Em đừng giận anh nữa.
Nếu sau này còn người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh ngoài em ra anh sẽ bị….”
Còn chưa nói hết câu Tần Nguyệt đã vội che miệng anh lại.
“Tha cho anh lần này.
Chỉ lần này thôi không có lần sau.”
Tống Cận Trạch vui vẻ đồng ý:
“Được! Sẽ không có lần sau.”
Chuyện lần này Tần Nguyệt đã khó bỏ qua, anh không dám còn có lần sau.
Chỉ là, khi cô ghen cũng vô cùng đáng yêu.
Để ý đến hộp cơm trên bàn, Tống Cận Trạch liền hiểu Tần Nguyệt đến để làm gì?
“Mang cơm đến cho anh.”
Nhớ đến hộp cơm, Tần Nguyệt khẽ cười, gật đầu.
“Phải! Công việc anh nhiều như vậy đến để giám sát anh có lo cho sức khỏe của mình không.”
Tần Nguyệt biết rõ, anh sẽ không tự lo cho sức khỏe của mình chỉ biết lao đầu vào công việc.
“Lo lắng cho anh đến vậy.”
Nếu hôm nay cô không đến, Tống Cận Trạch cũng không nghĩ đến anh sẽ ăn trưa, Tống Cận Trạch đặt công việc lên hàng đầu cũng không quan tâm quá đến sức khỏe bản thân.
Vừa mở cơm, Tần Nguyệt cũng không quên trêu ghẹo.
“Sợ anh chết không ai lấy em làm phu nhân.”
Nghe được câu này Tống Cận Trạch liền bật cười, hôn lên má cô một cái.
Tần Nguyệt: “Được rồi! Ăn thôi.”
Tống Cận Trạch: “Được.”
Sau bữa cơm Tống Cận Trạch lại tiếp tục công việc, Tần Nguyệt nhìn ngắm cả căn phòng được trang trí rất đơn giản, màu chủ đạo là màu trắng cũng không khác lắm với phòng làm việc của cô ở Tần Thị.
Liếc nhìn thấy anh đang tập trung xử lý công việc, chỉ là, nhan sắc này quá đẹp rồi.
Nhận ra có người đang nhìn lén mình Tống Cận Trạch nhìn cô hỏi:
“Sao vậy?”
Tần Nguyệt cũng không hề che dấu.
“Không có gì, chỉ là thấy anh rất đẹp trai.”
Lông mày của Tống Cận Trạch nhướn lên nhưng cũng không đáp lại nhìn Tần Nguyệt một lúc rồi lại tiếp tục làm việc.
Cô cũng không muốn làm phiền đến anh, im lặng nằm trên sopha bấm điện thoại một lúc lại ngủ quên lúc nào không hay.
Tống Cận Trạch thấy căn phòng im lặng, lúc này, mới nhìn lên Tần Nguyệt đã ngủ từ bao giờ.
Anh đặt buốt xuống, lấy một chăn mỏng trong tủ đắp lên trên người cô, hôn nhẹ lên mái tóc, nhẹ giọng nói:
“Ngủ ngon”
Một người đi làm, một người mang cơm đến công ty cứ như vậy vài ngày trôi qua, vết thương trên người Tần Nguyệt đã không còn đáng ngại qua ngày mai cô có thể trở về Tần Thị làm việc, hôm nay cô không đến Tống Thị, Tống Cận Trạch hôm nay cũng không ở tập đoàn mà đã đi thị sát thị trường.
Đến Tống Thị không gặp được anh chi bằng ở lại biệt thự.
Tần Nguyệt đi loanh quanh biệt thự một lúc, buồn chán liền trở lại vào phòng, lúc đi ngang qua thư phòng của Tống Cận Trạch bước chân cô dừng lại, thư phòng của anh hình như vẫn chưa đóng kĩ, Tần Nguyệt đã từng vào căn phòng này, vào mỗi buổi tối anh đang làm việc cô đã thay dì Trần mang cafe lên cho anh, Tống Cận Trạch có thói quen uống cafe khi làm việc để có thể tỉnh táo.
Cô nhớ trong thư phòng của anh có rất nhiều sách hay Tần Nguyệt vẫn chưa xem qua nên cô quyết định giết thời gian bằng cách đọc sách.
Nghĩ vậy, cô liền bước vào thư phòng, đi đến kệ sách, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng lựa được cuốn sách ưng ý.
Tần Nguyệt lấy xuống nhưng không cẩn thận trượt tay, cuốn sách theo đó rớt xống sàn, thứ bên trong cuốn sách cũng rơi ra.
Khi cô cuối người xuống nhặt cuốn sách lên mới phát hiện bêm cạnh còn có một tấm hình bên trong là một người phụ nữ đang cười rất tươi.
Tần Nguyệt tò mò cũng nhặt lên xem, người phụ nữ bên trong ảnh rất xinh đẹp, cô chưa bao giờ gặp qua, tại sao nó lại ở trong cuốn sách này Tống Cận Trạch đã kẹp nó vào sao.
Tần Nguyệt nhìn một lúc cũng không biết là ai, đợi đến tối Tống Cận Trạch trở về cô sẽ hỏi, cô cất tấm hình vào bên trong nhưng lại vô tình phát hiện phía sau tấm ảnh còn có dòng chữ, Tần Nguyệt không do dự lật lại phía sau đọc:
“Ninh Khuê, anh yêu em.”
Nét chữ được viết trên ảnh sao Tần Nguyệt lại không nhận ra, nét chữ này là của Tống Cận Trạch, đầu óc của cô bỗng chốc ong ong lên như thể mình đụng trúng thứ gì đó rất đau, bàn tay cầm bức ảnh của cô khẽ run lên, đôi chân đứng ngây ngốc tại chỗ, Tần Nguyệt nhìn vào từng chữa trên bức ảnh, mà trái tim của cô co thắt lại đau đến mức như có ai đó đang bóp chặt đến khó thở.
Phải.
Rất khó thở.
Ngực trái của Tần Nguyệt rất đau, cô phải lấy hết sức lực để ép bản thân hít thở thật sâu, lấy lại nình tĩnh..
59: Bão Lòng
Không một chút phản ứng, Tần Nguyệt đứng bất động tại chỗ, nhưng trong lòng cô đã bao cơn sóng lớn nhỏ, bàn tay Tần Nguyệt bất giác đưa lên ngực trái như muốn xoa dịu nỗi đau, nhưng nổi tăng chỉ có tăng chứ không hề giảm.
Trong đầu cô hiện tại chỉ đầy ắp những câu nghi vấn như: Ninh Khuê là ai? Người phụ nữ trong tấm ảnh đó chính là Ninh Khuê, người mà Tống Cận Trạch yêu? Tại sao Tần Nguyệt luôn cứ có cảm giác như thể mình và người phụ này có điểm gì đó rất giống nhau? Tại sao Tần Nguyệt cứ có cảm giác như thể Tống Cận Trạch xem cô như bản sao của người phụ nữ này….. Chẳng lẽ anh thật sự chỉ yêu cô do cô có điểm rất giống người phụ này….. Khốn kiếp. Vì một suy nghĩ thoáng qua mà trái tim của Tần Nguyệt bị bóp nghẹt đến mức không thể nào hô hấp được nữa.
Thật sự! Tống Cận Trạch yêu cô là vì xem cô là thế thân của người khác hay anh thật sự yêu cô…. Tần Nguyệt bị suy nghĩ “anh xem cô là thế thân của người khác” dọa cho sợ hãi, tấm ảnh trên tay bị cô vô tình làm rớt xuống đất. Trong đầu Tần Nguyệt nhanh chóng phủ nhận, cô không tin điều đó là sự thật, có thể là đã từng yêu Ninh Khuê nhưng bây giờ có lẽ đã không còn, cũng có thể tấm ảnh được anh kẹp vào cuốn sách mà anh quên vứt nó. Bàn tay Tần Nguyệt đỡ lấy trán, đầu cô bị những suy nghĩ kia làm cho đau nhức, lông mày cũng nhíu chặt lại. Chỉ cần Tống Cận Trạch trở về Tần Nguyệt sẽ có câu trả lời.
Đột nhiên, bên ngoài có tiếng mở cửa, Tần Nguyệt nhanh tay nhặt tấm ảnh ở dưới đất lên, nhét lại vào bên trong cuốn sách, sau đó liền đặt lên kệ trở lại như cũ. Vừa lúc, cánh cửa được mở ra, dì Trần từ bên ngoài đi vào phòng, nhìn thấy Tần Nguyệt đang đứng bên trong bà vô cùng kinh ngạc. Dì Trần đang dọn dẹp, thì có điện thoại, bà bỏ ngang công việc xuống lầu nghe máy, cúp máy bà liền quay lại, dì Trần hỏi:
“Sao Tần tiểu thư lại ở đây.”
Tần Nguyệt điều chỉnh lại cảm xúc, nghe được dì Trần hỏi, cô tỏ ra vui vẻ trả lời:
“Chỉ là quá buồn chán, cháu vô tình phát hiện trong thư phòng có vài cuốn sách cháu chưa đọc nên muốn lấy vài cuốn về phòng đọc.”
Dì Trần gật đầu, cũng mỉm cười nhưng bà phát hiện sắc mặt của Tần Nguyệt không tốt, lo lắng đến bên cạnh hỏi han:
“Tần tiểu thư cô thấy trong người chỗ nào không khỏe sắc mặt lại kém như vậy.”
Bàn tay Tần Nguyệt khẽ chạm nhẹ vào mặt, lúng tung trả lời:
“Chắc có lẽ lúc nãy đi dạo cháu bị say nắng đầu có hơi chút nhức.”
Dì Trần lo lắng, đặt bàn tay lên trán xem Tần Nguyệt có bị sốt không:
“Tôi xuống lấy thuốc cho cô uống.”
Tần Nguyệt liền từ chối:
“Cháu không sao chỉ cần nghĩ ngơi một chút là sẽ khỏe lại.”
Nói xong, cô liền cầm đại một cuốn sách, nhanh chân đi về phòng. Sức khỏe của cô, cô biết rõ hơn ai hết, Tần Nguyệt không bị đau nhức ở đâu cả, cơ thể của cô rất bình thường, nhưng trái tim của cô nó rất đau như bị một vật đâm vào, nếu nói Tần Nguyệt bị bệnh, có lẽ là bệnh từ tâm mà ra.
Trở lại căn phòng, cô nhìn một lượt nơi này đã lưu lại rất nhiều kỉ niệm của Tần Nguyệt và Tống Cận Trạch, cô đi đến bên chiếc giường, đặt cuốn sách xuống giường, rồi nằm xuống ngay bên cạnh. Tần Nguyệt không còn tâm trạng nào mà đọc nữa, những dòng chữ kia cứ luẩn quẩn trong đầu cô, những dòng suy nghĩ khiến đầu cô trở nên đau nhức.
Nếu thật sự Tống Cận Trạch chỉ xem cô là thế thân thì cô phải làm sao. Tần Nguyệt thật sự đã yêu người đàn ông này quá nhiều rồi, nếu là lúc trước cô sẽ không cần phải suy nghĩ nhiều chỉ cần dứt khoát là mọi chuyện sẽ được giải quyết xong. Còn bây giờ cô lại trở nên sợ hãi, do dự không quyết đoán, sao cô lại bản thân rơi vào hoàn cảnh này Tần Nguyệt của lúc trước đã biến đâu mất rồi.
Thì ra, cũng có lúc cô không thể đưa ra quyết định, có lẽ, bởi vì chữ “yêu” mà cô đã do dự.
Tần Nguyệt ghét bản thân của hiện tại.
Ánh mắt Tần Nguyệt thất thần nhìn lên trần nhà, cô không khóc, không la hét, không đi kiếm Tống Cận Trạch để hỏi người phụ nữ trong ảnh kia là ai, hỏi anh có xem cô là kẻ thay thế không? Chỉ một mực im lặng chờ đợi anh quay trở về.
Nếu nói Tần Nguyệt không muốn biết rõ chân tướng, lừa dối bản thân thì không đúng, cô là người rất muốn biết rõ mọi chuyện. Nếu nói Tần Nguyệt có do dự, sợ hãi không chắc có thể là đúng. Nếu thật sự câu trả lời của Tống Cận Trạch chỉ xem cô là kẻ thay thế, lúc đó, Tần Nguyệt sẽ như thế nào, làm gì đây, hay tuyệt vọng, khóc lóc sao? Đây không phải là tính cách của cô.
Tần Nguyệt ngồi dậy ôm lấy hai chân của mình, đầu đặt lên đầu gồi, mắt hướng nhìn cửa sổ. Thời gian trôi qua, sắc trời đã có những biến đổi, bầu trời cũng hết nắng, mát mẻ, dần dần hoàng hôn buông xuống, những biến đổi đó cũng giống như cảm xúc trong lòng cô vậy.
Updated 85 Episodes