Chương 25: 25: Không Kịp Cứu Vãn

Vậy không phải là một lòng tự gây khó khăn cho mình sao?
Đó là tự lấy đá đập chân mình.
Bốp!
Tần Cao Văn không muốn giải thích với hắn, vung tay tát lên mặt hắn một cách đơn giản mà lưu loát.

Cơ thể hắn xoay vài vòng trên không trung giống như chiếc bông vụ.
Một bên mặt Vương Bưu bị đánh nát, gương mặt xấu xí vô cùng, cả người ngã xuống đất.
Thượng Quan Phong Vân nhìn thấy mà run sợ.
Trước kia, bố đã nói với anh ta, ân nhân của bọn họ ra tay tàn nhẫn, sát phạt quyết đoán, nhưng anh ta chưa tận mắt nhìn thấy, khái niệm vẫn còn có chút mơ hồ.

Lần này nhìn thấy tận mắt quả nhiên khiến người ta kinh hãi.
Đáng sợ, đáng sợ quá!
Sức mạnh của cái tát đó rốt cuộc ghê gớm đến mức nào?
Vương Bưu ngã xuống đất, gian nan muốn bò dậy, nhưng Tần Cao Văn đạp chân lên ngực hắn.
“Tôi đã cho anh một cơ hội, anh không biết quý trọng thì thôi, còn định ra tay với người phụ nữ của tôi.

Tôi sẽ tha cho anh dễ dàng vậy sao?”.
Rầm!

Tần Cao Văn giơ cao chân phải đạp xuống, cơ thể Vương Bưu lập tức nổ tung.
Máu tươi văng lên người mấy cao thủ đứng xung quanh, khiến bọn họ không tự chủ run rẩy cả người.
“Xin lỗi ân nhân, hắn là tay sai của cấp dưới tôi, tôi quản lý không nghiêm”.
Thượng Quan Phong Vân run rẩy tiến lên.
Hôm nay, Tần Cao Văn đến đây đơn giản chỉ muốn xử lý Vương Bưu, không liên quan đến những người khác.
Anh liếc nhìn Thượng Quan Phong Vân, nói: “Chuyện này không liên quan đến anh”.
Lúc này, Thượng Quan Phong Vân mới thở phào, vừa rồi Tần Cao Văn thể hiện ra thực lực đáng sợ khiến anh ta nhìn mà hãi hùng.
Nếu Tần Cao Văn thật sự muốn đối phó với mình, e rằng những cao thủ mà mình dẫn theo còn chưa đủ nhét kẽ răng người ta.
Thượng Quan Thiên Long vội vàng tiến lên, chắp tay nói với Tần Cao Văn: “Ân nhân, tôi có chuyện cần nhờ, hi vọng cậu có thể đồng ý”.
“Chuyện gì?”.
Thượng Quan Thiên Long nói: “Nhiều năm trước, nhờ ơn cứu giúp của cậu, tôi mới có thể thoát chết, hơn nữa có được thành tựu không đáng kể như ngày hôm nay.

Tôi luôn muốn báo đáp cậu, nhưng cậu lại không thiếu tiền, cũng không cần gì khác, chuyện này thật sự khiến tôi rất khó xử”.
Tần Cao Văn không nói gì, yên lặng lắng nghe.
Anh khá bất mãn với cách nói chuyện của Thượng Quan Thiên Long, có chuyện gì không nói thẳng được sao? Cứ phải vòng một vòng lớn như vậy?
“Nói thẳng vào trọng điểm có được không?”.
Thượng Quan Thiên Long nói: “Ba ngày sau tôi muốn tổ chức một bữa tiệc cho cậu tại nhà tôi, đến lúc đó mong cậu có thể ghé thăm”.
Trên khắp thành phố Minh Châu, ai nhận được thiếp mời của Thượng Quan Thiên Long sẽ là chuyện vô cùng vinh quang, đáng để chúc mừng thật lâu.
Còn Thượng Quan Thiên Long đối diện với Tần Cao Văn lại tỏ thái độ cung kính tuyệt đối, thậm chí còn dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện với anh.
Đương nhiên Thượng Quan Thiên Long tôn trọng Tần Cao Văn như vậy, ngoài việc để báo đáp ơn cứu mạng của anh thì còn vì một nguyên nhân quan trọng hơn nữa.
Ông ta biết thực lực của Tần Cao Văn rất đáng sợ.
Không phải ông ta chống lưng hay giải quyết rắc rối cho Tần Cao Văn, mà ngược lại, Tần Cao Văn đang chống lưng cho gia tộc bọn họ.
Có lẽ ở thành phố Minh Châu nho nhỏ này, gia tộc bọn họ có thể xếp vào hàng nhất nhì, nhưng thật sự phóng tầm mắt ra khắp Hoa Hạ thì chỉ nhỏ như con kiến.
Những gia tộc lớn đỉnh cao muốn nghiền ép bọn họ dễ như trở bàn tay.
Nhưng có Tần Cao Văn trấn giữ thì khác.
Thượng Quan Thiên Long vẫn biết chút ít về sự tích vinh quang của anh, nghe nói năm xưa sát thủ đỉnh cao của tám quốc gia hợp lại đều bị anh giết chết một cách dễ dàng.
Thực lực như vậy vô cùng đáng sợ.
“Tôi miễn cưỡng suy nghĩ một chút”.
Đối với trường hợp này, Tần Cao Văn quả thật không hứng thú nổi.
Dù Tần Cao Văn chưa trả lời ngay, nhưng Thượng Quan Thiên Long biết chuyện này đã thành công một nửa.
“Vậy hôm khác tôi sẽ đến nhà cậu đưa thiếp mời nhé?”.
Thượng Quan Phong Vân biết bố mình quả thật rất quan tâm đến Tần Cao Văn, bình thường đừng nói là ông ấy đi đưa thiếp mời, ngay cả anh ta cũng rất ít khi đi.
“Không cần đâu, ba ngày sau tôi sẽ đến đó đúng giờ, không cần đến đón”.
“Vậy cung kính không bằng tuân lệnh”.

“Ừ”.

Vương Thuyền Quyên đợi trong biệt thự rộng lớn vô cùng sốt ruột, con gái đã dựa vào đùi cô ngủ, cô chỉ đành lấy chăn đắp cho Đóa Đóa.
Cô gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho Tần Cao Văn, nhưng anh mãi không bắt máy khiến cô càng lúc càng thấy lo lắng.
Có phải anh đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Vương Thuyền Quyên âm thầm cầu nguyện, Tần Cao Văn nhất định phải bình an trở về.
Sao anh lại lỗ mãng như vậy?
Một mình đến thế giới ngầm chưa biết thế nào, chuyện này nguy hiểm biết bao, hơn nữa còn đối mặt với nhiều sát thủ đỉnh cao như Vương Bưu.
Cho đến khoảng một, hai giờ sáng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vương Thuyền Quyên hơi hồi hộp, cẩn trọng hỏi: “Ai đó?”.
“Anh”.
Nghe thấy giọng anh, Vương Thuyền Quyên mừng phát khóc, vội vàng xuống khỏi ghế sofa, chạy đến cửa.
Mở cửa ra nhìn thấy Tần Cao Văn, nước mắt cô không ngừng rơi, rõ ràng là vô cùng kích động.
“Anh về rồi, cuối cùng anh cũng về rồi!”.
Vương Thuyền Quyên không quan tâm nhiều nữa, ôm chặt lấy Tần Cao Văn, nước mắt thấm ướt vai áo cô.
Giờ phút này, anh không còn tàn nhẫn hung ác, sát phạt quyết đoán, cũng không đóng vai sát thủ lạnh lùng nữa, mà là một người chồng dịu dàng.
Tần Cao Văn đưa tay phải ra nhẹ nhàng xoa má Vương Thuyền Quyên, nói: “Lúc trước anh đã nói với em, bọn họ không thể làm gì được anh”.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Có người đến cứu anh sao?”.
Tần Cao Văn dở khóc dở cười.
Chỉ mấy kẻ đó mà lại cần… người khác đến cứu viện sao?
Đùa à?
“Không phải”.
Tần Cao Văn lắc đầu, trực tiếp phủ nhận: “Một mình anh là có thể giải quyết hết bọn họ”.

Anh nói vậy chắc chắn Vương Thuyền Quyên sẽ không tin.
Một mình giết hết tất cả mấy chục sát thủ còn lại của thế giới ngầm, anh đùa gì vậy?
“Tôi muốn nghe nói thật, anh có thể đừng lừa tôi được không?”.
Giọng nói của Vương Thuyền Quyên có chút nũng nịu lại vừa có chút bất mãn.
“Anh thật sự không nói đùa”.
Chỉ có mấy chục người, lẽ nào cần phải đùa hay sao?
Vợ anh quả thật tiếp xúc cảnh đời quá ít.
“Anh vẫn cứng miệng như vậy phải không? Vậy anh về đi”.
Tần Cao Văn đứng sững ra đó, tốc độ trở mặt của con gái đúng là nhanh thật.
Anh có chút bất đắc dĩ, nói: “Được thôi!”.
Nhìn bóng lưng Tần Cao Văn biến mất trong bóng tối, Vương Thuyền Quyên dựa vào cửa, tảng đá treo trong lòng dần dần hạ xuống.
Cô biết từ nay về sau không còn phải một thân một mình nữa, mình và Đóa Đóa đều đã có chỗ nương tựa.
Thật ra, năm xưa sau khi sinh Đóa Đóa ra, Vương Thuyền Quyên cũng không phải chưa từng cảm thấy hối hận.

Lúc đó, cô vẫn chưa hiểu tính cách của Tần Cao Văn, không rõ anh là người như thế nào.
Nhưng qua mấy ngày ở cùng nhau, Vương Thuyền Quyên đã dần dần tin tưởng anh.
Đây là một người đàn ông tốt, các phương diện đều đáng để tin tưởng, nương tựa.
Cô nhìn chằm chằm một lúc lâu, cho đến khi trời sắp sáng mới đi ngủ..

Chapter
1 Chương 1: 1: Ai Ngăn Cản Tôi Giết!
2 Chương 2: 2: Ba Điều Quy Ước
3 Chương 3: 3: Anh Không Mua Nổi
4 Chương 4: 4: Quỳ Xuống Cho Tôi
5 Chương 5: 5: Biệt Thự Vân Sơn
6 Chương 6: 6: Ngấm Ngầm Ra Tay
7 Chương 7: 7: Không Đụng Vào Nổi
8 Chương 8: 8: Không Có Lần Sau
9 Chương 9: 9: Quyết Không Bỏ Qua
10 Chương 10: 10: Thiệp Mời
11 Chương 11: 11: Quý Cô Màu Hồng
12 Chương 12: 12: Tỏa Sáng
13 Chương 13: 13: Kinh Hãi
14 Chương 14: 14: Tham Quan Biệt Thự
15 Chương 15: 15: Cháu Không Thể Ở Đây Được
16 Chương 16: 16: Đó Là Nhà Cháu
17 Chương 17: 17: Tinh Nhuệ Ra Quân
18 Chương 18: 18: Giở Trò Bắt Cóc
19 Chương 19: 19: Không Chịu Nổi
20 Chương 20: 20: Cố Tình Làm Bậy
21 Chương 21: 21: Toàn Quân Chết Hết
22 Chương 22: 22: Không Giữ Một Ai
23 Chương 23: 23: Tiêu Diệt Toàn Bộ
24 Chương 24: 24: Chào Ân Nhân
25 Chương 25: 25: Không Kịp Cứu Vãn
26 Chương 26: 26: Thế Giới Ngầm Chấn Động
27 Chương 27: 27: Trở Mặt
28 Chương 28: 28: Cút Ra Ngoài
29 Chương 29: 29: Đồ Chán Sống!
30 Chương 30: 30: Truy Cứu Tới Cùng
31 Chương 31: 31: Nhận Được Thư Mời
32 Chương 32: 32: Cấp Bách
33 Chương 33: 33: Phát Đi Cảnh Cáo
34 Chương 34: 34: Đến Phá Rối
35 Chương 35: 35: Hiển Lộ Chút Tài Năng
36 Chương 36: 36: Tuyệt Đối Không Nhân Nhượng
37 Chương 37: 37: Quyết Một Trận Sống Mái
38 Chương 38: 38: Không Thể Vào
39 Chương 39: 39: Khách Quý Của Tôi
40 Chương 40: 40: Tuyệt Đối Không Cam Tâm
41 Chương 41: 41: Bôi Nhọ
42 Chương 42: 42: Kẻ Nào Xui Khiến
43 Chương 43: 43: Ra Tay Giáo Huấn
44 Chương 44: 44: Ám Sát Lúc Nửa Đêm
45 Chương 45: 45: Niềm Vui
46 Chương 46: 46: Trả Đũa
47 Chương 47: 47: Độc Kế Liên Hoàn
48 Chương 48: 48: Lại Trúng Kế
49 Chương 49: 49: Chiếu Tướng
50 Chương 50: 50: Móc Nối Chặt Chẽ
51 Chương 51: 51: Gửi Thư Khiêu Chiến
52 Chương 52: 52: Bàn Tán Xôn Xao
53 Chương 53: 53: Bị Cô Lập
54 Chương 54: 54: Một Chiêu Giết Chết
55 Chương 55: 55: Một Trận Chiến Thành Danh
56 Chương 56: 56: Kế Sách Khác
57 Chương 57: 57: Kế Hoạch Lâu Dài
58 Chương 58: 58: Từ Chối Yêu Cầu
59 Chương 59: 59: Vạch Mặt
60 Chương 60: 60: Mua Toàn Bộ
61 Chương 61: 61: Chuẩn Bị Hành Động
62 Chương 62: 62: Không Cam Tâm
63 Chương 63: 63: Thủ Đoạn Đê Hèn
64 Chương 64: 64: Dắt Mũi
65 Chương 65: 65: Tiêu Diệt Nhà Họ Dương
66 Chương 66: 66: Thấp Thỏm Lo Âu
67 Chương 67: 67: Nhà Họ Dương Bị Diệt
Chapter

Updated 67 Episodes

1
Chương 1: 1: Ai Ngăn Cản Tôi Giết!
2
Chương 2: 2: Ba Điều Quy Ước
3
Chương 3: 3: Anh Không Mua Nổi
4
Chương 4: 4: Quỳ Xuống Cho Tôi
5
Chương 5: 5: Biệt Thự Vân Sơn
6
Chương 6: 6: Ngấm Ngầm Ra Tay
7
Chương 7: 7: Không Đụng Vào Nổi
8
Chương 8: 8: Không Có Lần Sau
9
Chương 9: 9: Quyết Không Bỏ Qua
10
Chương 10: 10: Thiệp Mời
11
Chương 11: 11: Quý Cô Màu Hồng
12
Chương 12: 12: Tỏa Sáng
13
Chương 13: 13: Kinh Hãi
14
Chương 14: 14: Tham Quan Biệt Thự
15
Chương 15: 15: Cháu Không Thể Ở Đây Được
16
Chương 16: 16: Đó Là Nhà Cháu
17
Chương 17: 17: Tinh Nhuệ Ra Quân
18
Chương 18: 18: Giở Trò Bắt Cóc
19
Chương 19: 19: Không Chịu Nổi
20
Chương 20: 20: Cố Tình Làm Bậy
21
Chương 21: 21: Toàn Quân Chết Hết
22
Chương 22: 22: Không Giữ Một Ai
23
Chương 23: 23: Tiêu Diệt Toàn Bộ
24
Chương 24: 24: Chào Ân Nhân
25
Chương 25: 25: Không Kịp Cứu Vãn
26
Chương 26: 26: Thế Giới Ngầm Chấn Động
27
Chương 27: 27: Trở Mặt
28
Chương 28: 28: Cút Ra Ngoài
29
Chương 29: 29: Đồ Chán Sống!
30
Chương 30: 30: Truy Cứu Tới Cùng
31
Chương 31: 31: Nhận Được Thư Mời
32
Chương 32: 32: Cấp Bách
33
Chương 33: 33: Phát Đi Cảnh Cáo
34
Chương 34: 34: Đến Phá Rối
35
Chương 35: 35: Hiển Lộ Chút Tài Năng
36
Chương 36: 36: Tuyệt Đối Không Nhân Nhượng
37
Chương 37: 37: Quyết Một Trận Sống Mái
38
Chương 38: 38: Không Thể Vào
39
Chương 39: 39: Khách Quý Của Tôi
40
Chương 40: 40: Tuyệt Đối Không Cam Tâm
41
Chương 41: 41: Bôi Nhọ
42
Chương 42: 42: Kẻ Nào Xui Khiến
43
Chương 43: 43: Ra Tay Giáo Huấn
44
Chương 44: 44: Ám Sát Lúc Nửa Đêm
45
Chương 45: 45: Niềm Vui
46
Chương 46: 46: Trả Đũa
47
Chương 47: 47: Độc Kế Liên Hoàn
48
Chương 48: 48: Lại Trúng Kế
49
Chương 49: 49: Chiếu Tướng
50
Chương 50: 50: Móc Nối Chặt Chẽ
51
Chương 51: 51: Gửi Thư Khiêu Chiến
52
Chương 52: 52: Bàn Tán Xôn Xao
53
Chương 53: 53: Bị Cô Lập
54
Chương 54: 54: Một Chiêu Giết Chết
55
Chương 55: 55: Một Trận Chiến Thành Danh
56
Chương 56: 56: Kế Sách Khác
57
Chương 57: 57: Kế Hoạch Lâu Dài
58
Chương 58: 58: Từ Chối Yêu Cầu
59
Chương 59: 59: Vạch Mặt
60
Chương 60: 60: Mua Toàn Bộ
61
Chương 61: 61: Chuẩn Bị Hành Động
62
Chương 62: 62: Không Cam Tâm
63
Chương 63: 63: Thủ Đoạn Đê Hèn
64
Chương 64: 64: Dắt Mũi
65
Chương 65: 65: Tiêu Diệt Nhà Họ Dương
66
Chương 66: 66: Thấp Thỏm Lo Âu
67
Chương 67: 67: Nhà Họ Dương Bị Diệt
footer(); ?>