Ninh Thư cảm thấy chuyện tiểu hồ ly sảy thai chắc là do Huyên hoàng thái quý phi ra tay, có điều Ninh Thư cũng không nói gì, giả bộ không biết chuyện gì.
Sau khi tiểu hồ ly sinh non luôn nằm trên giường, vẻ mặt đờ đẫn, không nhìn ra nàng đau lòng đến mức độ nào, Hoắc Khanh ôm tiểu hồ ly, không ngừng nói sau này nhất định sẽ có đứa con khác.
Tiểu hồ ly nhìn bộ dạng của Hoắc Khanh, khuôn mặt của hắn gầy đi không ít, ánh mắt lo lắng mà chứa đầy tình cảm, nhưng không hiểu sao trong lòng tiểu hồ ly lại sinh ra một cảm giác chán ghét, thậm chí còn cảm thấy may mắn khi mất đi đứa bé này.
Nếu thật sự cùng Hoắc Khanh sinh sống trong phủ Thái thượng hoàng giống như một con tin, thì cuộc sống như thế còn gì thú vị đáng nói chứ.
Ngày ngày đối mặt với Hoắc Khanh, thật sự hơi cảm thấy chán ngán, tiểu hồ ly cảm thấy tình cảm giữa nàng với Hoắc Khanh đã rơi vào giai đoạn mệt mỏi, không có cảm giác gì mới mẻ, tiểu hồ ly muốn ra ngoài đi dạo một chút, lẽ nào cuộc sống cổ đại của nàng cứ diễn ra như thế này sao?
Cả đời bị nhốt trong phủ Thái thượng hoàng.
Hơn nữa tiểu hồ ly cảm thấy Hoắc Khanh giờ đã không còn sự mê người như trước kia nữa.
Thứ ta yêu không phải quyền thế và tiền bạc của chàng, nhưng quyền thế và tiền bạc nhất định là biểu hiện của sự quyến rũ, người đàn ông vì có sự nghiệp mới có sức hấp dẫn, nhưng Hoắc Khanh đã bị tước đoạt ngôi vị hoàng đế, nên hào quang cả người cũng bị tước đoạt đi rất nhiều.
Tầm thường, vô dụng cả đời ngẩn ngơ trong phủ Thái thượng, tiểu hồ ly chỉ cần nghĩ đến cứ thế sống hết đời, đã cảm thấy hít thở không thông.
Nàng muốn chạy trốn khỏi cái nhà lao này.
Hoắc Khanh rõ ràng cảm thấy thái độ của tiểu hồ ly đối với hắn đã thay đổi, nhưng hắn không nói gì, hắn từ bỏ tất cả, chỉ còn mỗi tiểu hồ ly, cho dù như thế nào cũng phải giữ chặt tiểu hồ ly, nàng là thứ duy nhất còn sót lại trong cuộc đời hắn.
Ngôi vị hoàng đế đã không còn, vợ và con trai thì giống như kẻ thù, cuộc sống của hắn cô quạnh đến nỗi chỉ còn lại mỗi tiểu hồ ly bên cạnh.
Hoắc Khanh đối xử với tiểu hồ ly càng ngày càng tốt, nhưng Hoắc Khanh càng như vậy, tiểu hồ ly lại càng buồn bực khó chịu, càng muốn rời khỏi cái chỗ khiến người khác khó thở này.
Cả ngày Hoắc Khanh đều cảm thấy phiền muộn, nhìn về hướng hoàng cung, trong lòng mơ hồ hối hận, vốn dĩ hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, vì sao giữa ngôi vua và hồ nhi không thể cùng tồn tại chứ?
Hoắc Khanh và tiểu hồ ly bắt đầu tranh cãi, tiểu hồ ly khóc nháo muốn rời khỏi nơi này, nhưng Hoắc Khanh lại không thể để tiểu hồ ly đi, nếu như tiểu hồ ly đi rồi, vậy tất cả những việc hắn làm, tất cả những thứ hắn từ bỏ còn có ý nghĩa gì nữa.
Dù sao cũng là cả ngày không được sống yên ổn.
Ninh Thư nghe tin tiểu hồ ly hết lần này đến lần khác chạy ra khỏi phủ Thái thượng hoàng, sau đó lại bị người canh giữ bắt trở về, tức đến mức phát điên, nhưng Hoắc Khanh lại không quan tâm gì đến chuyện này, giữa hai người chỉ còn lại sự oán hận, trong lòng Hoắc Khanh oán trách tiểu hồ ly vì sao không hiểu hắn, hắn đã vì tiểu hồ ly mà hi sinh như thế nào, nhưng tiểu hồ ly lại oán trách Hoắc Khanh ích kỷ, nhốt mình ở một nơi như vậy, cả đời sống không niềm vui thật nhàm chán.
Lúc này Hoắc Khanh mới cảm nhận rõ ràng được sự khác biệt của tiểu hồ ly, không có người con gái nào giống tiểu hồ ly háo hức muốn ra bên ngoài như vậy, những cô gái và phu nhân khác đều không bước chân ra khỏi cửa, nhưng bắt tiểu hồ ly ở trong nhà giống như muốn lấy mạng của nàng vậy.
Ninh Thư cười nhạt, tình cảm nhìn có vẻ như trung trinh không đổi, thế nhưng vẫn không chịu nổi sự tàn phá của thời gian và những việc nhỏ nhặt.
Bánh xe khổng lồ của tình yêu nói chìm là chìm.
Ninh Thư gọi Hoắc Thừa Vọng vào trong cung ăn cơm, hiện giờ nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ phải rời khỏi thế giới này rồi, trước khi đi cô muốn cùng ăn bữa cơm với đứa con trai tạm thời này.
Hoắc Thừa Vọng lớn rất nhanh, đã cao đến tận cằm của Ninh Thư, lúc ăn cơm món nào cũng ăn, nhưng không ăn nhiều lắm, cũng không nhìn ra nó thích ăn gì hay không thích ăn gì, giấu giếm sở thích của chính mình, không để người nào biết được.
Ninh Thư gắp món Hoắc Thừa Vọng thích ăn để vào trong đĩa của nó, nói với Hoắc Thừa Vọng: "Thừa Vọng của mẫu hậu nhất định sẽ là một hoàng đế tốt."
"Con nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mẫu hậu." Hoắc Thừa Vọng vô cùng nghiêm túc nói.
Ninh Thư cười cười nói: "Sau này nếu Thừa Vọng có người con gái mình thích, có thể sủng ái, nhưng tuyệt đối không thể giống như phụ hoàng của con, tình cảm quá mãnh liệt đến cuối cùng chỉ để lại sự mệt mỏi, nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, điều quan trọng nhất chính là không được thích người con gái quá ngu ngốc."
"Con đã biết, sau này nhi thần có người con gái mình thích, nhất định sẽ dẫn đến gặp mẫu hậu." Hoắc Thừa Vọng gật đầu, vừa cười vừa nói: "Có vết xe đổ của phụ hoàng, con thật sự không dám thích ai nữa."
"Có chừng mực là được." Ninh Thư nói, cuối cùng xoa đầu Hoắc Thừa Vọng: "Thừa Vọng cố lên."
Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Thừa Vọng liền rời đi, Ninh Thư nằm trên chiếc giường nhỏ ngủ trưa.
"Tinh, hôn chụt chụt nào Ninh Thư, có nhớ người ta không." Giọng nói của 2333 đột nhiên vang lên trong đầu.
Ninh Thư: "Cút."
"Hừ, đối tốt với người ta một chút sẽ chết sao?" Giọng nói của 2333 rất ấm ức: "Nhiệm vụ hoàn thành, rời khỏi thế giới này.”
Trong đầu Ninh Thư ong một tiếng liền mất cảm giác, lúc tỉnh lại đã ở trong không gian hệ thống.
Cúi đầu nhìn linh hồn của chính mình, mặc dù có hơi ảm đạm, nhưng không bị tiêu hao kinh khủng như trước kia.
"Hệ thống 2333-kun, xem xem lần này điểm tích lũy của ta được bao nhiêu rồi."
"Được thôi."
Một bảng skill xuất hiện trước mặt Ninh Thư.
Số hiệu: 23333
Họ tên: Ninh Thư
Tuổi tác: 27
Điểm kinh nghiệm EXP: 80000+60000
Điểm linh hồn: 200
Điểm sinh mệnh: 50
Điểm trí tuệ: 85
Điểm mị lực: 3
Điểm may mắn: 34
Điểm tinh thần: 120
Điểm vũ lực: 10
Tư chất: 26
Công đức: 5
Kỹ năng: Kỹ thuật đấu súng năm vòng, kỹ năng solo cặn bã - cặn bã thời kỳ nhập môn của Tuyệt Thế Võ Công.
Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương
Hào quang: Mẫu nghi thiên hạ (lời chúc phúc của Hoàng hậu)
Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 100, điểm skill nhận được 10.
Ninh Thư hơi kinh ngạc nhíu mày, hỏi 2333: "Hào quang mẫu nghi thiên hạ là cái quái gì?"
"Cô đã thay đổi vận mệnh của Hoắc Thừa Vọng, nguyên chủ Tiêu Tiêu cảm ơn cô, nên cô có hào quang mẫu nghi thiên hạ này, kỳ thực đây cũng coi như nguyên chủ chia cho cô một ít sự tín ngưỡng của vạn dân, tức là chia số mệnh cho cô." 2333 giải thích.
"Tốt như vậy sao?" Ninh Thư hơi kinh ngạc, nhiệm vụ này có 60000 điểm tích lũy, 10 điểm skill, xem ra thu hoạch lớn nhất chính là hào quang mẫu nghi thiên hạ này.
Ninh Thư cộng 10 điểm skill vào điểm sinh mệnh với điểm may mắn.
Số hiệu: 23333
Họ tên: Ninh Thư
Tuổi tác: 27
Điểm kinh nghiệm EXP: 140000
Điểm linh hồn: 200
Điểm sinh mệnh: 50+5
Điểm trí tuệ: 85
Điểm mị lực: 3
Điểm may mắn: 34+5
Điểm tinh thần: 120
Điểm vũ lực: 10
Tư chất: 26
Công đức: 5
Kỹ năng: Kỹ thuật đấu súng năm vòng, kỹ năng solo cặn bã - cặn bã thời kỳ nhập môn của Tuyệt Thế Võ Công.
Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương
Hào quang: Mẫu nghi thiên hạ (lời chúc phúc của Hoàng hậu)
"Ninh Thư cố lên chụt chụt, hiện tại điểm tích lũy của cô là 140000, đợi đến 200000 là có thể bắt đầu sử dụng hệ thống cửa hàng sơ cấp."
"Hệ thống cửa hàng sơ cấp, chẳng lẽ còn có hệ thống cửa hàng cao cấp sao?" Ninh Thư hỏi.
Giọng nói của 2333 tràn đầy sự khao khát: "Tốt nhất vẫn là hệ thống cửa hàng siêu cấp, trong đó bảo vật gì cũng có, ta đã từng thấy có người đổi thế giới, người có thể mở ra hệ thống cửa hàng siêu cấp sống như một vị thần vậy, một người ở cấp cặn bã tép riu như cô có thể mở hệ thống cửa hàng sơ cấp cũng không tồi."
Mẹ nó, không thể tưởng tượng nổi.
Ps: onl chương hơi muộn câu views của cú đêm, cầu phiếu thích + n lần, mọi người ủng hộ để editor truyện ra chương đều đặn nha:D:D:D
Updated 1404 Episodes