Thật lòng mà nói thì Ninh Thư cũng không biết phải chung đụng với vị hôn thê của Cung Lạc như thế nào, hơn nữa Tống Ngưng còn rất thích Cung Lạc, nên cảm giác lúc này lại càng kỳ quái.
“Giờ cũng đã là nửa đêm, em có chuyện gì quan trọng sao?” Nếu không cũng sẽ không ngồi chờ đến nửa đêm, Ninh Thư nhìn về phía Tống Ngưng rồi hỏi.
Tống Ngưng ngồi xuống ghế sô pha, cả người hơi dựa về phía sau, khiến người khác cảm thấy thân hình yêu kiều kia như muốn khảm vào ghế sô pha, nói: “Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau nên em muốn đến thăm anh.”
“Cuối tuần nhà em có tổ chức một buổi tiệc nhỏ, nên em cố ý đến tìm anh, hơn nữa bác trai, bác gái cũng sẽ tham dự.” Tống Ngưng khẽ cau mày, khiến khuôn mặt của cô ta vừa có sự quyến rũ của một người phụ nữ, lại mang vài phần ngây thơ.
Thực sự là một cô gái xinh đẹp, dù Ninh Thư dùng ánh mắt của một người phụ nữ để đánh giá đối phương thì cũng không thể không nói Tống Ngưng là một người phụ nữ xinh đẹp và rất có khí chất, khiến người đối diện cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Không biết là hào quang của nữ chính An Noãn phải lớn như thế nào mới có thể đánh bại được Tống Ngưng, đánh bại một người phụ nữ đẹp hơn, giàu hơn và có bản lĩnh hơn cô ta.
Ninh Thư nói: “Mấy việc như thế này thì em chỉ cần gọi điện thoại là được, đâu cần muộn như thế này còn đến đây.”
Tống Ngưng đứng dậy rồi đi đến trước mặt Ninh Thư, khuôn mặt nhỏ nhắn như cánh hoa sen, tươi tắn động lòng người, Ninh Thư cảm thấy lồng ngực của mình bỗng nhiên tê dại, thậm chí còn xuất hiện ảo giác cô đã yêu người phụ nữ này rồi.
Ninh Thư vội vàng lắc đầu, bà nó, tôi là phụ nữ thì sao có thể yêu phụ nữ được.
Tống Ngưng lại khẽ nhíu mày, tựa như không hài lòng với phản ứng của Ninh Thư, một lúc sau mới lên tiếng: “Chúng ta rất lâu rồi không gặp mặt nên em mới muốn qua đây để thăm anh.”
Tống Ngưng đếm đầu ngón tay, giống như đang tính xem hai người bọn họ bao lâu rồi chưa gặp mặt, sau đó lại dùng đầu ngón tay đâm vào lồng ngực của Ninh Thư: “Chẳng lẽ em không thể đến đây thăm anh sao.”
Ninh Thư:...
Cho nên mới nói xuyên thành đàn ông mệt mỏi ra sao, có rất nhiều thứ bất tiện còn chưa tính, lại còn phải đối mặt với đủ chiêu trò tán tỉnh của những người phụ nữ khác.
Cô quá mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục nữa.
Ninh Thư bắt lấy cánh tay đang không ngừng đâm vào ngực cô của Tống Ngưng, em gái, làm như vậy cũng rất đau đó.
Tống Ngưng nhíu mày, trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng lóe lên tia bất ngờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Bây giờ đã rất muộn rồi, hoặc là anh đưa em về, hoặc là em sẽ ngủ ở đây một đêm.”
Ninh Thư vừa định nói sẽ chở cô ta về, thì Tống Ngưng lập tức ngáp một cái: “Em đã mệt rồi, để chị Lý dọn dẹp một phòng khách cho em đi.”
Khóe môi của Ninh Thư khẽ giật giật, sau đó lên tiếng bảo chị Lý dọn dẹp một phòng khách cho Tống Ngưng.
Ninh Thư cũng cảm thấy mệt nên lập tức chuẩn bị lên tầng để nghỉ ngơi, tắm rửa xong rồi nằm trên chiếc giường rộng lớn của mình thì Ninh Thư lại không ngủ được, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về nhiệm vụ lần này.
Nhiệm vụ lần này có thể nói là tiến thoái lưỡng nan.
Dù có lên giường hay không thì đều không được.
Muốn chết mất thôi.
Ninh Thư nghĩ đến đau đầu, hay là để nam phụ ra trận, để hắn lên giường với nữ chính nhỉ.
Nhưng với trình độ phát ớn của cái cốt truyện này thì nam phụ cũng không thể thành công.
Ninh Thư lại trở mình, bỗng nghe thấy tiếng đập cửa, nên Ninh thư chỉ có thể đứng dậy mở cửa, người đến là Tống Ngưng, cô ta mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, Ninh Thư vừa thấy đối phương lập tức hỏi: “Có chuyện gì không, đã khuya lắm rồi, em đi ngủ đi.”
Đừng bày trò gì cả.
Tống Ngưng nhíu mày, giữa hai hàng lông mày hơi tối lại, sau đó lên tiếng: “Cung Lạc, nếu anh không yêu em, không có tình cảm gì với em, thì chúng ta giải trừ hôn ước đi.”
Ninh Thư hơi mất kiên nhẫn: “Nếu em đã muốn từ hôn thì chúng ta từ hôn.” Sau đó “rầm” một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Sắc mặt của Tống Ngưng trở nên xấu xí, sao lại như vậy chứ, cô ta sờ lên khuôn mặt mình, thế mà Cung Lạc lại có thể hờ hững được.
Cô ta đã cho người điều tra, bây giờ Cung Lạc vẫn chưa có chút quan hệ nào với An Noãn cả, vậy sao hắn lại lạnh lùng với cô ta như thế chứ, nhưng cho dù bằng cách nào thì cô ta cũng phải làm cho Cung Lạc yêu cô ta.
Tống Ngưng hơi hối hận khi đưa ra yêu cầu từ hôn, vì nếu không còn thân phận của vị hôn thê thì sao cô ta có thể lại gần Cung Lạc được chứ.
Thật không biết là An Noãn đó có gì tốt mà Cung Lạc lại thích cô ta như vậy.
Tống Ngưng tức giận quay về phòng của mình, hai tay nắm chặt, cố gắng lên, cô ta nhất định phải bắt lấy trái tim của Cung Lạc.
Ninh Thư không hề biết Tống Ngưng đang nghĩ gì, một đêm không ngủ, râu ria xồm xoàm, Ninh Thư vừa thấy đã luống cuống cạo râu, nhưng không cẩn thận mà làm mình bị thương, khiến gương mặt xuất hiện một vết sẹo nhỏ.
Nhìn gương mặt đẹp trai ở trong gương, hay là cô phá hủy gương mặt đẹp trai này nhỉ, nếu như không có gương mặt này thì chắc chắn nữ chính sẽ không để ý đến cô, hơn nữa cô ta còn là loại người không màng tiền bạc, nên chỉ có tiền là không được.
Phải hủy diệt cái đẹp, thật sự là bi kịch nhân gian mà.
Ninh Thư vỗ vỗ khuôn mặt của mình, đúng là đẹp trai cũng không dễ dàng gì, nhưng cô cũng không thể tàn phá nó, nhỡ đâu khi Cung Lạc trở về, nhìn thấy mặt của mình bị hủy thì hắn phải sống thế nào đây, hơn nữa hắn còn là người của công chúng, thường phải lên ti vi và tạp chí.
Mặc xong quần áo, Ninh Thư lập tức xuống phòng khách, Tống Ngưng cũng đã thức dậy, khi nhìn thấy Ninh Thư thì cô ta bèn nở một nụ cười thật tươi, nụ cười này ấm áp đến mức có thể xua tan những u ám trong lòng người, ngay cả Ninh Thư cũng cảm thấy những phiền não của mình đã được nụ cười này chữa khỏi.
Ninh Thư cảm thấy bản thân mình sắp không trụ được rồi, bà nó, cô không thể đánh mất bản thân cho một người phụ nữ được.
Ninh Thư gật đầu với Tống Ngưng, sau đó ngồi xuống vị trí đối diện với cô ta rồi chuẩn bị ăn bữa sáng.
Tống Ngưng đặt cốc sữa tươi xuống trước mặt Ninh Thư rồi nói: “Sáng sớm đừng uống cà phê, anh uống sữa tươi đi, như vậy mới tốt cho sức khỏe.”
“Được.” Ninh Thư cũng không muốn uống cốc cà phê đắng ngắt này nên cũng thuận theo ý của đối phương, cầm cốc sữa tươi lên để uống.
Tống Ngưng nhìn thấy Ninh Thư làm theo ý mình thì lập tức nở nụ cười, nhưng biểu cảm lại có phần buồn bực.
Ninh Thư và Tống Ngưng đều im lặng ăn bữa sáng, nhưng ánh mắt của Tống Ngưng vẫn không ngừng nhìn Ninh Thư, một lúc sau Ninh Thư cầm khăn lên lau miệng rồi mới nói với Tống Ngưng: “Nếu có chuyện gì thì em nói đi.”
Tống Ngưng dùng ánh mắt buồn khổ để nhìn về phía Ninh rồi nói: “Cung Lạc, hôm qua em nói từ hôn chỉ là nói đùa thôi, anh đừng tin là thật.”
Ninh Thư gật đầu: “Anh biết, hôn sự giữa hai nhà chúng ta đâu phải nói muốn hủy là hủy.”
Biểu cảm của Tống Ngưng càng thêm tăm tối, con người này thật là khó chơi, uổng cho cô ta yêu hắn nhiều năm như vậy.
Ăn sáng xong thì Ninh Thư lập tức đến công ty, nếu như nhiệm vụ lần này còn chưa tìm được cách giải quyết thì cô chỉ có thể học cách xử lý mọi việc trong công ty trước.
Dù sao thì học thêm những kiến thức mới cũng không có gì là xấu cả.
Nhưng một lúc sau thì Tống Ngưng đã xuất hiện trước mặt cô, trên người mặc một bộ trang phục công sở, Ninh Thư nhìn về phía đối phương.
“Từ ngày hôm nay trở đi, em sẽ trở thành thư ký của anh.” Tống Ngưng đứng trước mặt Ninh Thư rồi xoay một vòng, cuối cùng quay sang hỏi Ninh Thư: “Cung Lạc, anh thấy em mặc bộ đồ công sở này có đẹp không?”
Ninh Thư gật đầu: “Rất xinh đẹp.”
Làn da của Tống Ngưng rất đẹp, khi mặc bộ trang phục màu khói này thì làn da của cô ta càng thêm trắng noãn, nhất là lúc Tống Ngưng nở nụ cười thì càng khiến người khác cảm thấy rung động.
Ninh Thư không ngừng niệm a di đà phật trong lòng, thật là xinh đẹp, một lần nữa cô không hiểu tại sao Cung Lạc lại không thích Tống Ngưng chứ.
Tống Ngưng dùng ánh mắt bất lực để nhìn về phía Ninh Thư, rồi nói: “Nếu anh cảm thấy xấu thì không cần gạt em.”
“Em rất đẹp.” Đây là lời thật lòng của Ninh Thư.
Tống Ngưng:...
Thật lòng cái con khỉ.
Updated 1404 Episodes