Ninh Thư cho rằng không gian ảo là một thứ gì đó vô cùng tráng lệ, có lẽ sẽ có phi thuyền bay đầy trời, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ nó sẽ là một tòa thành cổ, nhưng những nhiệm vụ giả ở trong thành trì này lại mặc những bộ trang phục khác nhau.
Có quần áo cổ trang, có áo sơ mi quần sooc ngắn, có đồ vest, còn có người mặc đồ da thú...
“Ta còn tưởng rằng nơi này sẽ làm người khác phải choáng ngợp cơ.” Ninh Thư nói với 2333.
“Không ai biết không gian ảo này đã tồn tại được bao nhiêu năm, nơi đây được lập ra là để cho các nhiệm vụ giả giao lưu với nhau chứ không phải là để hưởng phúc, cho nên chọn kiểu kiến trúc cổ là thích hợp nhất.” 2333 nói.
Ninh Thư nhìn những nhiệm vụ giả đang lướt qua cô, nơi đây có rất nhiều người đi lại, cảm thán nói: “Có nhiều nhiệm vụ giả thật đấy.”
“Nhiều không, nhưng mà so với vô tận thế giới thì những người này chỉ như là muối bỏ biển, có rất nhiều nhiệm vụ giả sơ cấp bị loại bỏ vì rất nhiều lý do, tốc độ các nhiệm vụ giả biến mất còn nhanh hơn tốc độ tìm kiếm một linh hồn thích hợp.” Những lời này của 2333 tràn ngập sự bất đắc dĩ.
Ninh Thư hỏi: “Nếu như rất khó có thể tìm được một linh hồn thích hợp thì tại sao lại muốn gạt bỏ những người đó, không thể cho bọn họ một cơ hội khác sao?”
“Hừ...” 2333 khinh bỉ hừ một tiếng: “Để cho cô trở thành một nhiệm vụ giả là đã trao cơ hội cho cô rồi, phải dùng thủ đoạn tàn bạo để các nhiệm vụ giả biết rõ vị trí của họ, thất bại thì phải bị xóa sổ, đó là một quá trình chiến đấu và loại bỏ, người mạnh sẽ sống, người yếu sẽ bị loại, cho cô cơ hội để được sống, chỉ cần cô không bị xóa sổ thì đã có khả năng bất tử rồi còn muốn cơ hội nào nữa?”
Ninh Thư cảm thấy lạnh sống lưng, không nói tiếp về vấn đề này nữa, nghĩ càng nhiều thì phiền não cũng càng nhiều.
Ninh Thư bắt đầu thăm quan tòa thành này, ở đây điểm tích lũy cũng tương đương với tiền, chỉ cần có điểm tích lũy là có thể mua được nhiều thứ.
Có một số nhiệm vụ giả tự mình bày sạp để buôn bán, nhưng thường là lấy vật đổi vật, Ninh Thư nhìn thấy có một vài nhiệm vụ giả bày bán một vài món bảo vật hiếm thấy, nhưng thứ mà bọn họ muốn đổi cũng đều là đồ quý hiếm.
Ninh Thư nhìn thấy không ít bảo bối, nhưng khi thấy giá của chúng thì cô chỉ biết nuốt nước bọt.
“Những người ở trong các cửa hàng này đều là nhiệm vụ giả sao?” Ninh Thư nhìn thấy chủ của không ít cửa hàng đều là các linh hồn.
“Cái này thì lại liên quan đến vấn đề phân công công việc, với các nhiệm vụ giả thì điểm tích lũy vô cùng quan trọng, có vài người dựa vào việc buôn bán để kiếm điểm tích lũy, bọn họ không muốn làm nhiệm vụ, chỉ cần có thể sống sót là được, như vậy cũng không có khả năng bị xóa bỏ.”
“Nhưng đa phần những người này đều từ bỏ việc trở thành nhiệm vụ giả cao cấp, cho dù có đầy đủ điểm tích lũy thì bọn họ cũng không thể thăng cấp được.” 2333 nói: “Thế nhưng chỉ muốn một cuộc sống ổn định thì nó cũng có hạn chế.”
“Những thế giới ở phía trên còn hay ho hơn nhiều, cô sẽ có cơ hội tiếp xúc với những người càng mạnh hơn, so với việc trở thành ếch ngồi đáy giếng thì ta thấy việc từ từ leo lên tốt hơn nhiều.” 2333 nói.
Ninh Thư vẫn luôn rất kiên định khi làm nhiệm vụ, người sống cả đời, dù sao cũng cần phải có một mục tiêu, sau đó chậm rãi hướng đến mục tiêu đó, hơn nữa mỗi lần làm nhiệm vụ là mỗi lần cô được trải nghiệm một cuộc sống, một thế giới khác.
So với việc cứ ở mãi trong không gian ảo này thì thú vị hơn nhiều.
Ninh Thư ngẩng đầu nhìn quán trọ ở trước mặt: “Khi ở trạng thái linh hồn thì chúng ta cũng có thể ăn sao?”
Nhìn thấy rất nhiều người ra vào nơi này thì Ninh Thư cũng muốn đi vào đó.
“Nó chỉ giúp cô thỏa mãn cảm giác ăn uống chứ cũng không có tác dụng gì, dù sao chỉ cần là người thì đều muốn ăn cơm.” 2333 không quá để ý đến vấn đề này.
Ninh Thư liếm môi, từ sau khi cô chết thì cô chưa từng ăn thứ gì cả, tuy khi làm nhiệm vụ thì có nhưng đó là dùng thân thể của người khác, sao có thể giống với khi dùng thân thể của mình được chứ.
Ninh Thư vừa vào trong quán lập tức có tiểu nhị đi đến chiêu đãi, nhưng người này cũng giống hệt tiểu nhị ở thời cổ đại, trên vai vắt một chiếc khăn, và đương nhiên bọn họ cũng là linh hồn, nhưng nhìn có vẻ không mạnh bằng Ninh Thư.
“Tôi muốn một chút đồ ăn.” Ninh Thư nói.
Tiểu nhị dẫn Ninh Thư đi đến một cái bàn trống, Ninh Thư nhìn sang bàn bên cạnh, là ba người phụ nữ, trên bàn của bọn họ có bánh ngọt và cà phê.
Không ngờ quán ăn này cũng có những món như vậy, Ninh Thư nhìn thực đơn rồi gọi một con vịt quay và vài món ăn gia đình.
Tiểu nhị nói với Ninh Thư: “Tổng cộng là một nghìn điểm tích lũy, mời quý khách thanh toán trước.”
Ninh Thư:...
Cô không biết phải trả như thế nào.
“Thanh toán bằng cách nào?” Ninh Thư hỏi.
Ninh Thư vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, nhất là người phụ nữ ở bàn bên cạnh, cô ta trực tiếp nói: “Thì ra là lần đầu đến không gian ảo.”
“2333, tôi phải thanh toán bằng cách nào.” Ninh Thư hỏi.
“Tại cô cứ hỏi tôi mấy thứ linh tinh nên tôi cũng quên mất, cô cần phải làm một cái thẻ điểm tích lũy, ở đây tất cả mọi thứ đều được thanh toán bằng cách quẹt thẻ.”
Quẹt thẻ?
Được rồi ngay cả bộ não nhân tạo cũng có thì quẹt thẻ chỉ là việc bình thường.
“Thì ra khách quan là lần đầu tiên đến nơi này, ở đây chúng tôi cũng có dịch vụ hỗ trợ làm thẻ.” Tiểu nhị cũng không cười nhạo Ninh Thư, mà yêu cầu Ninh Thư điền thông tin cá nhân để làm thẻ, sau đó mới trả tiền.
Ninh Thư nhìn về bốn phía, trong quán cũng có không ít người, món ăn cũng khác nhau, giống như là quán ăn này có tât cả mọi thứ vậy.
Ninh Thư phát hiện ba người phụ nữ ở bàn bên cạnh thường nhìn về phía cô rồi quay sang nói thầm với nhau.
“2333, tôi có cái gì không đúng sao.” Ninh Thư không biết phải nói gì, cô có cảm giác là mình giống như một con khỉ bị mọi người vây xem vậy.
“... Bọn họ bảo cô xấu.” 2333 nói.
Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tôi xấu chỗ nào chứ, dù gì tôi cũng được xem là tiểu giai nhân thanh tú mà.
Thứ làm cho Ninh Thư tự hào nhất là mái tóc của mình, trước đây khi còn sống, bởi vì phải điều trị bằng hóa chất cho nên ngay cả lông mi cũng không có, nhưng sau khi chết thì cô lại phát hiện mái tóc của mình vô cùng mềm mại.
Bây giờ cô lại bị cho là người xấu xí, Ninh Thư nhìn về phía ba người phụ nữ kia để xem bọn họ đẹp đến mức nào?
Ninh Thư thoải mái mà đánh giá ba người này, làn da đều rất trắng và mềm mại, Ninh Thư lại sờ lên mặt mình, giống cũng rất non mịn như hoa quả đông lạnh.
Hoặc là rất ngây thơ, hoặc là rất quyến rũ, dù gì thì bọn họ đều là những đại mỹ nhân, đôi mắt trong veo, đôi chân thon dài và trắng nõn.
Đều rất đẹp, nếu so với bọn họ thì Ninh Thư đúng là xấu xí, cuối cùng thì Ninh Thư cũng chịu phục.
“Các cô ấy được như vậy dù ít dù nhiều đều dựa vào điểm mị lực, còn điểm mị lực của cô thì lại quá ít, mị lực cao sẽ chậm dãi thay đổi nhan sắc của cô dựa trên khuôn mặt và vóc dáng ban đầu.” 2333 nói: “3 điểm mị lực của cô, quả thật là thấp vô cùng.”
Ninh Thư đỡ trán, tất cả là vì điểm skill không đủ dùng, để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn xảy ra khi đang làm nhiệm vụ nên cô phải tăng điểm vũ lực lên, hơn nữa IQ trung bình là 500 thế mà giờ của cô mới được 100.
Với giai đoạn này mà nói, Ninh Thư cảm giác mình quá yếu, cho nên thêm điểm vào mị lực là quá lãng phí.
Mị lực chỉ là một loại skill phụ, dù gì khi cô làm nhiệm vụ đều sử dụng thân thể của nguyên chủ, người khác cũng không thấy được hình dáng thật của cô.
Tốt nhất là điểm skill nên được thêm vào những thứ quan trọng.
Món ăn được đưa lên, sắc hương vị đều có đủ, Ninh Thư lập tức xé đùi vịt rồi cắn một miếng, mùi vị vô cùng tuyệt vời, khi nuốt miếng thịt xuống rồi mà mùi vị của nó vẫn còn lưu ở trong khoang miệng, nuốt xuống bụng thì miếng thịt đó giống như là biến mất, linh hồn không thể nào tiêu hóa thức ăn, không biết là những thứ đó đã đi nơi nào, thật là thần kỳ.
Updated 1404 Episodes