Ninh Thư cũng không quá quan tâm đến chuyện của Cung Lạc nữa, mỗi người đều có duyên số của chính mình.
Cô ngồi trên ghế sô pha để bắt đầu tu luyện linh hồn của mình, đợi đến khi việc tu luyện đã hòm hòm rồi thì cô lại bận rộn tưới nước cho mấy bồn hoa ở đây, cho dù chúng nó không cần phải tưới nước và không bao giờ thay đổi thì cô vẫn muốn tưới nước cho chúng nó.
Sau đó lại đọc sách một lúc, cô mong là một ngày nào đó cô sẽ đọc hết chỗ sách ở đây, để có thể kiếm được cái danh đã đọc rất nhiều sách.
Thời gian vẫn luôn dừng lại khi ở trong không gian của hệ thống, Ninh Thư đặt quyển sách đang đọc xuống, sau đó đổi một ít Tích Cốc đan, nước, dược phẩm và đan dược giải độc từ cửa hàng của hệ thống.
Sau khi đã làm xong tất cả mọi việc thì Ninh Thư mới nói với 2333: “Chúng ta bắt đầu nhiệm vụ thôi.”
“Được.”
Ninh Thư lại cảm thấy chóng mặt, sau khi linh hồn hoàn toàn dung hợp thì tóc gáy của thân thể này đều dựng lên, bắp thịt cứng ngắc, trái tim không ngừng đập thình thịch thình thịch.
Rất nguy hiểm!
Ninh Thư mở mắt, cô còn chưa kịp xem xét tình hình xung quanh thì đã có một con hổ lớn lao về phía mình, trên người nó là khí tức tàn bạo của một con dã thú.
Ninh Thư đâm thứ cô cầm trong tay vào người của nó, thân thể này vô cùng nhanh nhẹn và chính xác, một thanh kiếm màu đen đâm vào đúng mắt của con hổ, Ninh Thư rút kiếm ra, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, con hổ gầm lên một tiếng, sau đó co quắp rồi lăn ra chết.
Khi con hổ đã chết thì Ninh Thư ngồi bệt xuống đất, một bên thở dốc, một bên kiểm tra tình hình xung quanh, đây là một căn nhà đá, còn cô thì đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt, trong lồng ngoài cô ra thì còn có con hổ kia.
Hiển nhiên là có người muốn cô quyết đấu với con hổ này.
Cửa đá mở ra, một người đàn ông mặc áo đen xuất hiện, Ninh Thư nhìn kiểu tóc và trang phục của hắn thì có thể đoán được nhiệm vụ lần này là ở thế giới cổ đại.
Khí chất của người đàn ông này lạnh như băng vậy, vết sẹo chạy ngang khuôn mặt càng khiến cho khí chất của hắn trở nên lạnh lẽo và hắc ám.
“Lần này rất khá, thời gian cũng ngắn hơn lần trước.” Người đàn ông kia lên tiếng, âm thanh của hắn có chút khàn, lại rất lạnh lùng, có cảm giác như nghe tiếng rắn lè lưỡi.
Khiến người nghe cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi nhìn thấy người này thì trong lòng cô lập tức xuất hiện sự kính nể và sợ hãi.
Với hoàn cảnh này thì Ninh Thư không thể tiếp thu cốt truyện, nên chỉ có thể dạ một tiếng.
“Gần đây chúng ta phải tăng nhanh tốc độ huấn luyện, chủ tử có nhiệm vụ muốn giao cho các ngươi.” Người đàn ông đó còn dặn dò thêm.
“Vâng.”
Người đàn ông đó nhìn về phía Ninh Thư, thanh âm kiên định mà độc ác: “Nhớ kỹ, chủ tử của ngươi là Tam điện hạ, chủ tử quyết định việc sống chết của chúng ta, khi chủ tử đã ra lệnh thì chúng ta phải dùng cả tính mạng của mình để hoàn thành nó.”
... Đây là đang tẩy não sao?
Ninh Thư còn chưa kịp phản ứng lại, nên chỉ có thể bật thốt ra: “Vâng.”
Người đàn ông gật đầu một cách hài lòng: “Nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa còn có một lần kiểm tra nữa.”
Nói xong liền xoay người rời khỏi đó.
Ninh Thư bắt đầu tiếp thu cốt truyện.
Nguyên chủ tên là Thập Nhất, là một cô nhi không tên không họ, gọi là Thập Nhất bởi vì phía trên còn có mười người nữa.
Mọi người ở đây đều không có tên mà chỉ có biệt danh.
Đây là một căn cứ ẩn nấp ở trong rừng sâu, và là nơi Tam điện hạ bồi dưỡng tử sĩ, nguyên chủ là một tử sĩ, từ khi có ký ức đến nay thì vẫn luôn ở nơi này.
Việc huấn luyện ở nơi này rất tàn khốc, mọi người ở đây đều là những người đã bò ra từ địa ngục, luyện thành bản lĩnh, hơn nữa còn phải chuẩn bị chết vì Tam điện hạ bất cứ lúc nào.
Thập Nhất cũng không có ý kiến gì về cuộc sống đó cả, dù gì thì cô cũng là cô nhi, và cũng đã dần dần thích ứng với cuộc sống như vậy, đó chính là cách Thập Nhất sống.
Nhiệm vụ lần này của Thập Nhất rất đơn giản, cô ấy được phải đi để bảo vệ một cô nương tên là Thượng Quan Tình Nhu.
Thượng Quan Tình Nhu chính là người con gái mà Tam điện hạ thích, và còn là con gái của Lễ bộ Thượng thư, xinh đẹp và đáng yêu, ngay thẳng bộc trực, không hề giống với những tiểu thư khuê các khác.
Kỳ thực vị Thượng Quan Tình Nhu này là người xuyên không, cô ta biết nhảy Gangnam’s style, biết hát bài “quả táo nhỏ”, hơn nữa nhờ điệu nhảy và giai điệu kỳ lạ này đã hấp dẫn không biết bao nhiêu người.
Và người đầu tiên để ý đến Thượng Quan Tình Nhu chính là Tam điện hạ, hắn có chút thích cô gái đặc biệt này, lại thêm Thượng Quan Tình Nhu không phải là người cổ đại, cho nên cũng không quan tâm đến việc nam nữ thụ thụ bất thân, từ sau khi quen thân với Tam điện hạ thì cô ta thường xuyên đến phủ của hắn để chơi.
Hai người cũng thường xuyên ra ngoài du sơn ngoạn thủy.
Giống như một đôi tình lữ vậy.
Nhưng mà rất nhanh Thượng Quan Tình Nhu cũng đã hấp dẫn sự chú ý của những vị hoàng tử khác, Tam điện hạ cũng biết việc tranh đoạt ngai vàng là rất nguy hiểm cho nên đã cử một nữ tử sĩ đến để bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu.
Thượng Quan Tình Nhu vẫn luôn giữ vững mối quan hệ tốt đẹp với các vị hoàng tử, có thể nói là trên mức tình bạn nhưng lại chưa đến mức là người yêu, ngay cả những vị tiểu hoàng tử ở trong cung cũng thích chơi với cô ta, những vị tiểu hoàng tử này đều đang trong giai đoạn ham chơi còn Thượng Quan Tình Nhu luôn mang đến những món đồ chơi đặc biệt.
Tam điện hạ thật lòng yêu Thượng Quan Tình Nhu, hắn yêu cầu cô ta phải toàn tâm toàn ý với mình, muốn hoàn toàn chiếm hữu cô ta.
Nhưng Thượng Quan Tình Nhu lại là một người hiện đại, cũng có tư tưởng độc lập, và tân tiến, nên sao có thể chịu được việc không có tự do, sao có thể chấp nhận một yêu cầu bá đạo như vậy.
Cô ta cũng có những người bạn, cũng có một xã hội thu nhỏ của riêng mình.
Mới đầu Thượng Quan Tình Nhu còn có chút yêu thích người đàn ông cao quý, anh tuấn cao cường này, nhưng cô ta lại không chịu nổi sự bá đạo của hắn, cuối cùng lựa chọn thành thân với Ngũ hoàng tử.
Hai người vô cùng ân ái, hơn nữa Ngũ hoàng tử còn vì Thượng Quan Tình Nhu mà không nạp thêm tiểu thiếp.
Còn Tam hoàng tử khi nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc này của hai người thì cũng chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó bắt đầu nhằm vào Ngũ hoàng tử, cũng không khách khí khi đối phó với Thượng Quan Tình Nhu.
Nhưng mà mỗi lần Thượng Quan Tình Nhu xảy ra chuyện thì cô ta đều sẽ được người cứu đi, gặp dữ hóa lành.
Tam hoàng tử muốn hủy diệt Thượng Quan Tình Nhu, ta yêu ngươi, thì ngươi phải yêu ta, nếu ngươi không yêu ta thì ta sẽ giết chết ngươi, nếu không có được thì sẽ phá hủy, sau đó sẽ không có ai có thể có được ngươi.
Trong trận tranh đoạt hoàng vị này thì Tam hoàng tử là người thua cuộc, Ngũ hoàng tử trở thành hoàng đế, Thượng Quan Tình Nhu trở thành hoàng hậu, nhưng trong hậu cung cũng không có thêm một vị phi tử nào.
Tam hoàng tử thì bị Ngũ hoàng tử giết chết.
Từ đó về sau Hoàng thượng và Hoàng hậu sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Tâm nguyện của nguyên chủ: Không để cho chủ tử của mình chết.
Thập Nhất không hiểu, chủ tử của cô đối xử với Thượng Quan Tình Nhu tốt như vậy, cầu gì được nấy, tất cả cũng chỉ có một điều kiện duy nhất là cô ta phải trung trinh với chủ tử mà thôi.
Thượng Quan Tình Nhu vẫn luôn thân thiết với các vị hoàng tử khác, nhưng lúc nào cũng nói chỉ coi họ là bạn.
Ngược lại Thập Nhất cảm thấy chủ tử của mình rất tốt, vậy mà cô ta dám nói chủ tử không biết yêu, chỉ biết cướp đoạt.
Ninh Thư thở dài một hơi, đây mới là trung thành, khi còn sống thì có thể vì chủ tử mà lên núi đao xuống biển lửa, khi chết thì lại dâng hiến linh hồn để cứu chủ tử.
Có thể thấy việc tẩy não thành công đến nhường nào, Ninh Thư cũng không biết là Thập Nhất có tình cảm gì với Tam hoàng tử hay chỉ đơn thuần là vì lòng trung thành.
Nhưng mà nhiệm vụ lần này!
Lại bẫy nhau rồi, cô chỉ là một tử sĩ, sao có thể chi phối những nhân vật quan trọng, những người có thể làm thay đổi cả một vương triều chứ?
Trước mặt Tam hoàng tử, lời nói của cô cũng không có trọng lượng gì, cô chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của hắn, sau đó cầm kiếm lao lên phía trước mà thôi.
*bệnh kiều: xuất phát từ chữ "yandere" của Nhật, chỉ những nhân vật vì yêu mà điên cuồng, có khuynh hướng bệnh hoạn, tra tấn, hành hạ thậm chí giết chết người yêu để thỏa mãn cảm giác chiếm đoạt, sở hữu của mình.
Updated 1404 Episodes