Mấy ngày sau, Đường Chính lại đưa một bức thư khác cho Ninh Thư, còn có một vài vị thuốc đông y, bức thư là Chúc Tư Viễn viết cho cô, trong thư Tư Viễn có nói là rất lo lắng cho Ninh Thư, nhưng cũng vô cùng tự hào, đứa bé đó còn nói đã đưa thư cho thầy giáo và bạn học xem, mọi người đều khen ngợi mẹ của nó là đại anh hùng.
Cuối cùng cũng không quên dặn dò Ninh Thư phải bảo vệ bản thân thật tốt, nói bản thân đã sắp trưởng thành rồi, đợi đến lúc đó thì nó sẽ nhất định ra chiến trường để đánh đuổi quân xâm lược.
Khi đọc được bức thư này thì Ninh Thư có cảm giác Chúc Tư Viễn đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Ninh Thư cất bức thư đi, sau đó bắt tay bào chế số thuốc đông y kia, một bên bào chế thuốc một bên dạy cho Tiểu Đồng cách xử lý dược liệu, hiện tại hai người bọn họ còn có thêm một nhiệm vụ nữa, đó là bao chế số thuốc này, thời gian nghỉ ngơi cũng vì thế mà ít đi.
Ninh Thư đều nhường cho Tiểu Đồng đi nghỉ ngơi, cô có Tuyệt Thế Võ Công nên có thể chịu đựng được, chứ một cô bé như Tiểu Đồng thì sao có thể chống đỡ nổi.
Cũng may bây giờ có những vị thuốc này nên công việc chữa trị của Ninh Thư và Tiểu Đồng cũng dễ dàng hơn một chút.
Đường Chính lại đến tìm Ninh Thư, nhưng lần này là vì nhìn trúng phương thuốc trong tay của cô, nói muốn sản xuất số lượng lớn, lần này trở về hắn mới phát hiện ra những binh đoàn khác đều tổn thất rất nặng nề, có rất nhiều chiến sĩ vì không kịp thời cứu chữa nên đã hy sinh, tuy nói mạng người ở thời chiến không đáng giá, nhưng khi công tác thống kê hoàn thành thì con số vẫn rất lớn, càng nhiều chiến sĩ hy sinh thì sĩ khí của quốc gia càng bị đả kích nặng nề.
Đường Chính đã sớm để ý đến loại thuốc bột mà vị quân y này dùng, xem ra rất có tác dụng, vào lúc mà thuốc tây còn rất khan hiếm thì những phương thuốc đông y do tổ tiên truyền lại cũng rất tốt, hơn nữa các vị thuốc đông y cũng không quá thiếu thốn.
Ninh Thư suy nghĩ rất nhiều rồi mới cất tiếng hỏi: “Đây là ý của ai?”
“Khi tôi nói tình hình hiện nay cho lãnh đạo thì ông ấy nói là nếu cô đưa phương thuốc này ra thì sẽ trao huân chương hạng hai cho cô.” Đường Chính nhìn Ninh Thư: “Bây giờ huân chương quân đội của cô còn cao hơn của một vị đại đội trưởng đại đội.”
Một phương thuốc đổi lấy huân chương hạng hai, như vậy xem ra là rất có lời, nhưng Ninh Thư có một ý tưởng khác, vì vậy cô nói với Đường Chính: “Có thể, nhưng tôi còn có một điều kiện nữa, đó chính là tôi muốn độc quyền phương thuốc này, phương thuốc chỉ có thể là của Chúc Tố Nương tôi, những người khác không được lấy trộm.”
Phương thuốc này cũng không có gì to tát, nhất là trong hoàn cảnh như lúc này, nhưng nếu có một cái tên, đăng ký một cái tên độc quyền cho Chúc Tố Nương, thì sau khi hòa bình lập lại cái độc quyền đó chính là tiền.
“Độc quyền?” Thấy Đường Chính không quá hiểu nên Ninh Thư bắt đầu giải thích: “Vật này chỉ có thể thuộc về tôi, mặc dù tôi giao phương thuốc ra, nhưng tôi vẫn có quyền sở hữu phương thuốc.”
Đường Chính vừa suy nghĩ vừa quan sát vẻ mặt của Ninh Thư một lúc mới nói: “Thế thì có khác gì việc cô không giao phương thuốc ra.”
“Đường sĩ quan, là người ai cũng muốn có được cái danh, tôi giao nộp phương thuốc ra, tuy trên danh nghĩa vẫn là của tôi nhưng kỳ thực người có quyền quyết định là các anh.”
Ninh Thư mỉm cười nói.
Đường Chính lắc đầu: “Vấn đề này tôi phải bảo lại cho lãnh đạo.”
Ninh Thư gật đầu.
“Sư phụ, lãnh đạo muốn trao huân chương hạng hai cho chị sao?” Ánh mắt khi Tiểu Đồng nhìn Ninh Thư tràn ngập sự kính ngưỡng và tán thưởng: “Sư phụ, chị thật là lợi hại.”
Ninh Thư nhếch miệng cười, chuyện này vẫn không biết là có được hay không, cô nhìn sang Tiểu Đồng: “Sau này em cũng có thể trở thành quân y.”
Khuôn mặt của Tiểu Đồng trở nên đỏ bừng, nhưng khi nghĩ đến điều gì đó thì sắc mặt của cô bé lại trở nên ảm đạm, Ninh Thư vừa nhìn đã biết cô bé này đang nhớ lại những ký ức đau buồn trong quá khứ.
“Em nhất định có thể trở thành một vị quân y tốt.” Ninh Thư cũng kể lại câu chuyện của mình cho Tiểu Đồng nghe, nói bản thân bị chồng từ bỏ, một mình nuôi con, vì có thể sống tiếp nên quyết định tham gia khóa huấn luyện những quân y làm việc ở chiến tuyến.
Tiểu Đồng nghe xong câu chuyện của Ninh Thư thì rất ngạc nhiên, sau đó hỏi lại: “Cha của đứa bé thì sao?”
“Không phải là chị đã nói rồi sao, hắn bỏ rơi vợ con, cũng là kẻ chẳng ra gì.” Ninh Thư cũng không quá để ý đến vấn đề này.
“Sư phụ, suy nghĩ của chị thật là thoáng.” Tiểu Đồng cũng thân thiết với Ninh Thư hơn nhiều, bởi vì bọn họ đều là những người phụ nữ đã từng bị tổn thương.
Nếu cứ mãi luẩn quẩn những việc đó ở trong lòng thì có thể làm được gì, cho dù là lâm vào đường cùng thì cũng sẽ có cách giải quyết, cho dù có chết thì cũng phải chết một cách có ý nghĩa, nếu chết thì cũng phải kéo kẻ đáng chết chết cùng.
Nếu tôi đã phải chịu đau khổ thì kẻ làm tôi tổn thương phải chịu đau khổ gấp trăm ngàn lần.
Đường Chính đến thông báo là lãnh đạo đồng ý với điều kiện của Ninh Thư, hơn nữa cũng đang sắp xếp thời gian để tự mình trao huân chương cho cô.
Cuối cùng thì Ninh Thư cũng có thể thở phào một hơi, chí ít là cô cũng đã tranh thủ được quyền lợi cho bản thân mình, bởi vì cho dù cấp trên có đoạt lấy phương thuốc này thì cô cũng không làm được gì, rốt cuộc thì bây giờ chính là kết quả tốt nhất.
Lãnh đạo cho dù đang bị thương cũng tự mình trao huân chương cho Ninh Thư, còn trịnh trọng thông báo loại thuốc bột này vẫn thuộc danh nghĩa của Ninh Thư.
Ninh Thư thấy đối phương trịnh trọng nói rõ như vậy thì liếc nhìn về khuôn mặt của hắn, trong lòng cảm giác có gì đó không đúng, vị lãnh đạo này làm như vậy là để trả ân cứu mạng của cô, nếu như cô nhận thì phần ân tình này sẽ coi như là được xóa sạch.
Trên đời này nợ ân tình chính là cái khó trả nhất, nợ cái gì cũng được nhưng không thể nợ ân tình, nếu như người đàn ông này không xảy ra chuyện gì thì về sau nhất định sẽ quyền cao chức trọng, việc người như thế nợ ân tình của mình còn đáng giá hơn việc độc quyền nhiều.
Hơn nữa Ninh Thư cũng phải suy nghĩ cho Chúc Tư Viễn, người như này có thể giúp đỡ rất nhiều cho tương lai của đứa bé đó, mối quan hệ như vậy thì cho dù có bao nhiêu tiền cũng không cầu được.
Bên cạnh đó khi cô rời khỏi thì người này không ít thì nhiều cũng sẽ chiếu cố Chúc Tố Nương.
Ninh Thư xé tờ giấy thông báo kia đi, sau đó giao phương thuốc ra, rồi chào theo kiểu nhà binh và nói: “Tôi là con dân của quốc gia, một phương thuốc cũng không có gì to tát, nếu như nó có thể cứu được nhiều chiến sĩ hơn thì đó cũng được coi là công đức của tôi, thông báo nói rõ kiểu này cũng quá tục, quá tục rồi.”
Vị lãnh đạo kia nhíu mày sau đó nhìn Ninh Thư rồi nở nụ cười, cuối cùng thì cũng cất phương thuốc đi, Đường Chính đi ở phía sau cũng nói với Ninh Thư: “Cô làm như vậy là rất đúng.”
Ninh Thư lau mồ hôi lạnh ở trên trán, suýt chút nữa là cô đã bị tiền làm mờ mắt, trong thời chiến, một người phụ nữ như Chúc Tố Nương lại còn mang theo một đứa bé thì việc có người che chở chính là chuyện tốt.
Chúc Nghiễn Thu đang ngồi nhóm lửa ở dưới bếp, khi hắn nghe tin Ninh Thư được trao huân chương hạng hai, thì con mắt trở nên đỏ ngầu, trong lòng vẫn cảm thấy không thể tin, người phụ nữ kia dựa vào cái gì mà được trao huân chương hạng hai, sao cô ta có thể có được huân chương hạng hai.
Chúc Nghiễn Thu ném thanh củi trong tay xuống, sau đó đến tìm Ninh Thư để chất vấn: “Sao cô có thể được trao huân chương hạng hai, làm sao cô có được, hay là cô đã làm việc gì đó bẩn thỉu.”
Ninh Thư tháo bao tay ra, sau đó cho Chúc Nghiễn Thu một cái tát, làm cho mặt của hắn lệch sang một bên, cả người lảo đảo, lùi về sau hai bước mới có thể đứng vững.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Anh vừa nói cái gì, có giỏi thì lặp lại một lần nữa.”
Chúc Nghiễn Thu bị Ninh Thư tát một mạnh đến nỗi nổ cả đom đóm mắt, đầu óc quay cuồng, vừa nghe thấy Ninh Thư nói thế thì lập tức thốt ra: “Cô chính là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, đã làm ra những việc làm bẩn thỉu, không biết tuân thủ đạo đức người vợ.”
Chúc Nghiễn Thu không thể nào tiếp thu được việc người phụ nữ này được trao huân chương, cô ta dựa vào cái gì chứ.
Ninh Thư lại cho anh ta một cái tát nữa, nửa bên mặt bị tát đến mức sưng vù, khi so sánh với nửa bên kia thì mới thấy được sưng to như thế nào.
Updated 1404 Episodes