Cảnh Thiếu Trạch cầm tay Diệp Tích để đút thức ăn cho mình, sau đó dùng cái muôi trong tay Diệp Tích, múc một thìa thức ăn đút cho Diệp Tích, Diệp Tích lắc đầu không muốn ăn.
Cảnh Thiếu Trạch nhíu mày: “Không muốn ăn, vậy tôi ăn đấy nhé, thứ tôi muốn ăn không phải là cơm, mà là cô.”
Gương mặt Diệp Tích đỏ bừng, há miệng ăn một thìa.
“E hèm…” Ninh Thư ho lên một tiếng làm gián đoạn khoảnh khắc đút thức ăn tình cảm giữa hai người.
Cảnh Thiếu Trạch quay đầu lại thấy Ninh Thư, giống như bị bỏng, ngay lập tức bỏ tay Diệp Tích ra, gương mặt Diệp Tích tối sầm lại, cúi đầu không nói gì.
Cảnh Thiếu Trạch rất mất tự nhiên, đứng dậy đến trước mặt Ninh Thư, ân cần hỏi: “Em đi đâu thế, trời nắng thế này mà ra đường sẽ không thoải mái đâu, em đã ăn gì chưa? Anh nấu mỳ cho em, em có khát không, có cần anh rót nước cho em không?”
Cảnh Thiếu Trạch nói liên tục một tràng, chẳng qua cũng chỉ vì muốn hướng sự chú ý của Ninh Thư sang chỗ khác, Ninh Thư lạnh lùng nói: “Em về nhà mẹ đẻ, ăn cơm ở đó rồi.”
Cảnh Thiếu Trạch cầm tay Ninh Thư: “Về nhà cha mẹ sao không nói với anh, anh sẽ về cùng em, một mình em đi anh rất lo lắng.”
Trong lòng Ninh Thư đang rất tức giận, vừa rồi còn nhìn thấy cảnh hai người đút thức ăn cho nhau, chơi đùa rất vui vẻ, rồi bây giờ lại ra vẻ rất lo lắng cho mình.
Ninh Thư cười nhẹ ôn hòa nói: “Cơ thể em em hiểu rất rõ, không sao đâu.”
“Anh vẫn chưa ăn cơm à?” Ninh Thư nhìn lướt qua bát cháo đặt trên bàn, bát cháo được nấu rất ngon, màu sắc rất đẹp.
“Anh đang ăn.” Cảnh Thiếu Trạch mang bát tới: “Tịnh Tịnh có muốn ăn một chút không.”
“Không phải anh nói anh có mấy dự án xuyên quốc gia cần giải quyết sao, sao lại về nhà giờ này?” Ninh Thư liếc mắt nhìn sang Diệp Tích đang cúi đầu không nói câu nào.
Cảnh Thiếu Trạch dịu dàng nói: “Anh đã xong việc rồi, bây giờ anh có nhiều thời gian để bên em.” Cảnh Thiếu Trạch vừa nói vừa cầm lấy tay của Ninh Thư.
“Lâu quá rồi chúng ta không ra ngoài chơi, hôm nay thời tiết nóng thế này, chúng ta đến sơn trang nghỉ mát đi.” Cảnh Thiếu Trạch muốn chuyển sự chú ý của Ninh Thư sang hướng khác, nói ra đủ lời hứa hẹn.
Khi một người đàn ông làm điều gì đó trái với lương tâm, thì sẽ tỏ vẻ rất nhiệt tình, giống y như hành động của Cảnh Thiếu Trạch bây giờ.
“Được thôi.” Gương mặt Ninh Thư khẽ cười, nhìn sang Diệp Tích và nói: “Diệp tiểu thư cũng đi cùng nhé, sơn trang của chúng tôi rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Diệp Tích nhìn Ninh Thư và nói.
Ninh Thư sờ lên trán: “Em muốn đi nghỉ một lát.”
Cảnh Thiếu Trạch thở dài một tiếng rồi nói: “Vậy được, em đi nghỉ đi.”
Cảnh Thiếu Trạch thấy Ninh Thư không làm loạn lên, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, nếu như cô thực sự nhìn thấy điều gì, tim lại không chịu được, chắc chắn sẽ làm loạn lên.
Sẽ không bình tĩnh như bây giờ.
Cảnh Thiếu Trạch không biết bản thân mình đang làm gì, ban ngày ban mặt lại đùa giỡn với Diệp Tích, suýt nữa bị Nghê Tịnh phát hiện, cứ như gặp quỷ giữa ban ngày vậy.
Sau khi Ninh Thư lên lầu, Cảnh Thiếu Trạch nhìn sang Diệp Tích, Diệp Tích ngẩng đầu lên nhìn lại Cảnh Thiếu Trạch, Cảnh Thiếu Trạch bật cười một tiếng: “Cô đúng là người có bản lĩnh.”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Diệp Tích hoang mang vô tội hỏi.
“Xuỳ…” Cảnh Thiếu Trạch nắm lấy cánh tay của Diệp Tích: “Ban ngày ban mặt dám dụ dỗ tôi thân mật với cô, suýt nữa thì bị Tịnh Tịnh phát hiện, bản năng hấp dẫn đàn ông của cô đúng là không hề đơn giản.”
Diệp Tích có vẻ trêu chọc nói: “Tôi có cho anh cầm tay tôi đâu, là anh chủ động cầm tay tôi đó chứ, bỏ tay ra.”
“Cô… Cô không cãi lại tôi thì cô chết à?” Cảnh Thiếu Trạch hơi tức giận nói, gương mặt lạnh lùng, “Tôi cảnh cáo cô, không được nói chuyện này với Tịnh Tịnh, nếu như Tịnh Tịnh gặp chuyện gì, thì tôi không tha cho cô đâu.”
Gương mặt Diệp Tích tối sầm lại, môi run rẩy: “Tôi cũng cảnh cáo anh, nếu anh làm gì không tốt với tôi, tôi cũng sẽ kể hết với Nghê Tịnh, nói cho vợ anh biết hết mọi chuyện.”
“Cô…” Cảnh Thiếu Trạch hơi sợ hãi: “Có bản lĩnh thì cô thử xem.”
Ninh Thư đứng trên cầu thang nhìn xuống, nhìn hai người còn đang cãi nhau, hơi cúi người xuống thấp, Cảnh Thiếu Trạch hình như đang ôm lấy Diệp Tích.
Cứ tiếp tục đi, hãy làm tổn thương nhau đi.
Đây đâu gọi là làm tổn thương nhau, chỉ là õng ẹo qua lại mà thôi.
Ninh Thư quay người trở vào phòng, khóa trái cửa lại rồi nằm xuống giường ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ được bao lâu, Ninh Thư bị người ta lay tỉnh, cảm giác cơ thể mình như bị lắc mạnh đến nỗi đứt đoạn thành từng mảnh, bên tai là tiếng hét lớn của Cảnh Thiếu Trạch: “Tịnh Tịnh, em tỉnh lại đi, mau tỉnh lại.”
Một bên gào thét một bên thì lay cơ thể cô rất mạnh, Ninh Thư cảm giác như bệnh tim của mình đang tái phát, mở to mắt nhìn Cảnh Thiếu Trạch với gương mặt đang hoảng sợ.
“Tịnh Tịnh, em sao rồi?” Cảnh Thiếu Trạch lo lắng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư cũng tự hỏi với lòng mình: “Sao vậy nhỉ?”
“Tại sao em lại khóa trái cửa lại, em làm anh sợ quá, Tịnh Tịnh, sau này em đừng dọa anh như vậy nữa.” Cảnh Thiếu Trạch vừa nói vừa nắm hai vai của Ninh Thư, lắc lắc cơ thể Ninh Thư: “Hãy hứa với anh, sau này đừng làm anh sợ hãi vậy nữa.”
Ninh Thư: con mẹ mày, đừng lắc nữa.
Mày đang khiến tao chết đi đấy.
“Không sao đâu, không chú ý thuận tay khóa lại thôi.” Ninh Thư gạt tay Cảnh Thiếu Trạch ra khỏi vai mình, mùa hè nên mặc ít quần áo, tay Cảnh Thiếu Trạch lại nắm quá chặt.
Ninh Thư hoài nghi Cảnh Thiếu Trạch muốn giết chết vợ mình, gương mặt thì rất quan tâm đến cô, nhưng lại nắm vai cô mạnh như vậy, suýt nữa thì gãy cả vai cô rồi.
“Xin lỗi em, anh làm em đau đúng không, anh vội vàng quá.” Cảnh Thiếu Trạch nhìn Ninh Thư: “Em tự nhốt mình trong phòng, anh còn lo em xảy ra chuyện gì, Tịnh Tịnh, sau này đừng làm như thế nữa.”
Ninh Thư ừ một tiếng rồi không nói thêm, Cảnh Thiếu Trạch trông thấy Ninh Thư như có ý gì đó liền hỏi: “Tịnh Tịnh, có phải em không hài lòng chuyện gì, có chuyện gì thì em mau nói đi, đừng giữ trong lòng, không tốt cho cơ thể đâu.”
Ninh Thư nghe thấy Cảnh Thiếu Trạch nói với giọng thăm dò, anh ta đang thăm dò xem bản thân cô có biết chuyện giữa anh ta và Diệp Tích hay không.
Ninh Thư lộ ra nụ cười ôn hòa, gương mặt giãn ra, không chút hậm hực khó chịu gì: “Không có chuyện gì cả, anh Thiếu Trạch nói xem có chuyện gì được chứ?”
Cảnh Thiếu Trạch nhìn gương mặt của Ninh Thư, cuối cùng cười một cách dịu dàng: “Tịnh Tịnh, anh lo lắng cho em, khoảng thời gian này, anh bận rộn công việc ở công ty, anh làm em giận rồi đúng không?”
“Em có giận dỗi gì, có muốn đánh muốn mắng anh cũng chịu, đừng giữ trong lòng.” Cảnh Thiếu Trạch nói, nắm lấy tay của Ninh Thư, đặt lên mặt của mình.
Ninh Thư trong phút chốc cảm nhận được làn da láng mịn của hắn, một người đàn ông mà lại có làn da đẹp thế này, Ninh Thư khẽ cười, véo một cái vào má của Cảnh Thiếu Trạch, dùng sức rất mạnh khiến Cảnh Thiếu Trạch kêu lên một tiếng.
“Em xin lỗi, em véo hơi mạnh.” Ninh Thư vội vàng rút tay lại: “Em hơi mạnh tay rồi.”
Cảnh Thiếu Trạch sờ sờ má, an ủi Ninh Thư: “Không sao, không đau.”
Một bên má đỏ bừng lên rồi, sao lại không đau chứ.
Như vậy mà cũng nhịn được, có bản lĩnh đấy.
Updated 1404 Episodes