Diệp Tích sở sờ bụng của mình, cô ta cũng muốn có con, có con thì sẽ thoát được tình cảnh này, sau khi sinh con, cô ta có thể thoát khỏi thứ tình yêu này.
Giữa cô ta và Cảnh Thiếu Trạch không có tương lai, anh ta yêu vợ mình, còn tôn nghiêm của cô ta cũng không cho phép bản thân mình vô liêm sỉ ở bên cạnh anh ta.
Chỉ cần sinh được con là cô ta sẽ rời khỏi đây.
“Con phải nhanh có bầu, thời gian không thể kéo dài lâu hơn được đâu.” Bà Cảnh Thiếu Trạch nói với Diệp Tích, bà Cảnh xoa xoa trán: “Cô không muốn kéo dài thêm nữa, cứ thế này Nghê Tịnh sẽ phát hiện ra mất.”
“Đứa bé này nhất định phải là của Nghê Tịnh, đứa bé này có người bác rất có năng lực, gia đình danh gia vọng tộc, con cũng mong con mình sau này được sống hạnh phúc chứ.” Bà Cảnh vỗ vai Diệp Tích: “Nghê gia và Cảnh gia đều là gia đình giàu có.”
Diệp Tích mím môi, đột nhiên nảy sinh cảm giác đố kỵ với Nghê Tịnh, em trai cô ta là một người không có năng lực, công ty của cha cô ta lại xảy ra chuyện, còn phải nhờ con gái mình đi đẻ thuê cho người khác để cứu lấy công ty không bị phá sản.
Nghê Tịnh tuy sức khỏe yếu ớt, nhưng từ nhỏ được đối xử như một công chúa.
Diệp Tích thở dài một tiếng: “Phu nhân, con sẽ cố gắng mang bầu.”
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch lúc này mới thỏa mãn gật đầu.
Ninh Thư nhìn thấy mẹ Cảnh Thiếu Trạch kéo Diệp Tích vào phòng, hơi rướn mày hỏi: “Mẹ nói chuyện gì với Diệp tiểu thư thế, còn đóng cửa trong phòng nói nhỏ nữa.”
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói: “Mẹ bảo Diệp Tích ngày mai đến bệnh viện kiểm tra.”
“À, vậy hả.” Ninh Thư chỉ cười: “Con thấy sức khỏe Diệp tiểu thư rất tốt, môi đỏ da trắng, gương mặt lại hồng hào, không thấy có vấn đề gì cần phải kiểm tra đâu.”
“Cái này phải xem bác sỹ nói thế nào.” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch nói.
Ngày hôm sau, mẹ Cảnh Thiếu Trạch đưa Diệp Tích đến bệnh viện kiểm tra, không phải là khám xem cơ thể có khỏe mạnh hay không, mà khám xem đã mang thai hay chưa.
Sau khi kiểm tra nước tiểu rồi lấy máu xét nghiệm vẫn không thấy có dấu hiệu mang thai.
Mặt mẹ Cảnh Thiếu Trạch tối sầm, Diệp Tích cũng cúi cầu đau khổ.
“Tất cả các chỉ số đều bình thường, tại sao lại không mang thai được chứ?” Mẹ Cảnh Thiếu Trạch vội cau mày, nhìn Diệp Tích và nói: “Cô chỉ có thể nuôi con thêm một tháng nữa thôi.”
“Con biết rồi ạ.” Diệp Tích vội vàng gật đầu.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch trong lòng như có lửa đốt, nhìn thấy Diệp Tích cũng tức giận, quay mình bước đi, Diệp Tích đi ngay sau bà Cảnh rời khỏi bệnh viện.
Diệp Tích trong lòng rất khó chịu, áp lực rất lớn, tại sao bản thân lại không có con được.
Ninh Thư ở nhà ngồi điều hòa mát mẻ, ngồi trên ghế sofa ăn hoa quả, nhìn thấy bà Cảnh và Diệp Tích quay về.
Trông sắc mặt hai người rất khó coi, Ninh Thư giả vờ ngây thơ rồi hỏi: “Kiểm tra sức khỏe có bị sao không, Diệp tiểu thư có thể tiến hành cấy phôi thai vào người được rồi chứ?”
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch trong người đã không được vui, nghe thấy Ninh Thư hỏi vậy, giục giục giục, cả ngày chỉ biết giục thôi.
“Còn phải chờ một tháng nữa, bác sỹ bảo một tháng sau quay lại.” Bà Cảnh không nhịn được liền nói.
Để xem bà còn kéo dài được bao lâu?
Ninh Thư nhíu mày: “Lại phải chờ thêm một tháng nữa ư, có chuyện gì vậy?”
“Không có vấn đề gì, bác sỹ nói cơ thể Diệp Tích hơi suy nhược, cần thêm thời gian để điều chỉnh.” Bà Cảnh không thể không trả lời câu hỏi của Ninh Thư, biểu cảm rất sầu não.
Ninh Thư ồ lên một tiếng: “Vậy thì cô hãy cố gắng nghỉ ngơi, đừng đi làm nữa, sáng đi tối về như vậy thì sẽ rất mệt.”
“Cứ để nó đi làm, đi lại cũng tốt cho sức khỏe.” Bà Cảnh vội vàng nói.
Vì muốn Diệp Tích nhanh mang thai, bà cũng thật là liều mạng đấy.
Ninh Thư mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ muốn làm gì thì làm đi ạ.”
Ninh Thư và bà Cảnh nói chuyện, Diệp Tích đứng bên cạnh từ đầu đến cuối đều chỉ biết cúi đầu không nói câu nào.
Sau đó, Diệp Tích vẫn đi làm cùng với Cảnh Thiếu Trạch, chiều thì cùng nhau đi về.
Có lẽ vì Ninh Thư không có ý kiến gì, nên gan của Cảnh Thiếu Trạch có vẻ to dần lên, hai người họ bây giờ cùng nhau đi làm mỗi ngày.
Cảnh Thiếu Trạch, còn dò xét Ninh Thư: “Tịnh Tịnh, anh đi làm cùng Diệp Tích thì em có giận anh không, đều là tại mẹ, mẹ nói con gái đi làm một mình không an toàn.”
Ninh Thư uống nước hoa quả, hơi nhếch môi nói: “Có sao đâu, chỉ là đi làm cùng nhau thôi mà.”
Gương mặt Cảnh Thiếu Trạch lộ vẻ dịu dàng, còn đưa tay ra xoa xoa mũi của Ninh Thư, Ninh Thư suýt nữa là nôn hết nước ra ngoài, suýt nữa là kêu lên đừng làm thế một cách khinh bỉ.
“Tịnh Tịnh của anh đúng là một người lương thiện.” Cảnh Thiếu Trạch cười nói.
Mẹ nó, thật muốn ói cho mày một bãi, nhẫn nhịn mày như con ngốc cái gì cũng không biết thì là lương thiện à?
Cho dù Cảnh Thiếu Trạch có gương mặt đẹp trai, phong thái nho nhã, nhưng Ninh Thư chỉ cảm thấy gương mặt hắn thật đáng ghê tởm, chỉ có một người đáng khinh như hắn mới làm ra những chuyện độc ác như vậy.
Ninh Thư nhìn Cảnh Thiếu Trạch, chỉ cười không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại rất khó chịu.
Một tháng trôi qua, mẹ của Cảnh Thiếu Trạch lại đưa Diệp Tích đến bệnh viện, nhưng vẫn không thể mang thai được, thậm chí ngày đến kiểm tra, Diệp Tích còn đang đến kỳ kinh nguyệt.
Diệp Tích cũng không dám nói với bà Cảnh, sau khi làm một loạt xét nghiệm, bà Cảnh biết được thông tin vẫn chưa có thai, sắc mặt lại tối sầm lại.
Trong lòng Diệp Tích rất sợ hãi, khẩn thiết cầu xin mẹ Cảnh Thiếu Trạch: “Phu nhân, con thật sự đã rất cố gắng, con cũng muốn có thai, nhưng con không thể.”
“Thật là bực mình.” Bà Cảnh xoa xoa trán, lẽ nào thật sự phải dùng đến biện pháp y khoa.
Các xét nghiệm của Diệp Tích đều rất bình thường, bà Cảnh lại lôi Cảnh Thiếu Trạch đến bệnh viện kiểm tra.
Cảnh Thiếu Trạch cứ nghe thấy xét nghiệm là mặt mày tối sầm, bất cứ người đàn ông nào bị nghi ngờ khả năng này đều rất không thoải mái.
Cảnh Thiếu Trạch nghĩ vấn đề không phải ở mình, nhất là phải làm xét nghiệm lấy t*ng trùng, cảm giác đau như muốn chết.
Sau khi kiểm tra một lượt, Cảnh Thiếu Trạch vẫn xây xẩm mặt mày.
Thế nhưng kết quả kiểm tra lại khiến Cảnh Thiếu Trạch từ đau đớn chuyển sang trắng bệch, t*ng trùng của Cảnh Thiếu Trạch rất ít lại không được khỏe mạnh.
Cũng có nghĩa là Cảnh Thiếu Trạch mắc chứng khó có khả năng sinh dục.
Mẹ Cảnh Thiếu Trạch lật đi lật lại từng trang giấy xét nghiệm, tay bà run rẩy, gương mặt trắng bệch từ nãy đến giờ.
“Bác sĩ, chắc kết quả sai rồi, con trai tôi không thể mắc chứng bệnh này được, không thể nào, chuyện này là không thể.” Bà Cảnh kinh ngạc như bị sét đánh, biểu cảm đơ cứng.
Vậy phải làm sao bây giờ.
“Đã xác nhận nhiều lần, Cảnh Thiếu Trạch đúng là mắc chứng bệnh này.” Bác sĩ đưa tay ra an ủi: “Nếu như phu nhân không tin, chúng ta có thể làm lại xét nghiệm một lần nữa.”
Cảnh Thiếu Trạch từ đầu đến cuối vẫn là bộ dạng hốt hoảng, cứ như hồn lìa khỏi xác vậy.
“Thiếu Trạch, con đi kiểm tra lại lần nữa đi.” Bà Cảnh cầm tay Cảnh Thiếu Trạch đang ngồi trên ghế: “Nói không chừng họ làm sai đấy, con đi kiểm tra lại lần nữa xem sao.”
Cảnh Thiếu Trạch biểu cảm ngây dại, đứng lên vẫn còn hơi lảo đảo, cả người nặng nề bước vào phòng xét nghiệm.
Updated 1404 Episodes