Cảnh Thiếu Trạch vừa ra khỏi nhà, không gian bỗng tĩnh lặng hơn hẳn, Ninh Thư khẽ thở dài, ai da, cuối cùng hắn cũng cút rồi.
“Con gái, con không sao chứ?” Ông Nghê hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư lắc đầu: “Con không sao, con đã quyết định rồi, trong lòng con không buồn nữa, con sẽ không lung lay ý định của mình, con nhất định phải ly hôn.”
Nghê Ngôn nhìn Ninh Thư rồi nói: “Tình cảm của Cảnh Thiếu Trạch đối với em giống như có một rồi lại muốn có thêm hai, sự việc này rất thường thấy trong những gia đình giàu có như hai gia đình chúng ta, chỉ là em có chịu đựng nhẫn nhịn hay không thôi.”
Ninh Thư lườm một cái: “Hắn muốn cùng lúc có cả hai, em thà làm ngọc nát còn hơn là ngói lành, đó là chuyện rất bình thường ư? Anh à, chỉ là anh chưa từng làm chuyện đó bao giờ, cũng chưa từng đi làm mấy trò xằng bậy với phụ nữ mà thôi.”
“Chuyện này tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được, chấp nhận ý kiến của Cảnh gia, để chúng ta nuôi con của người khác, anh à, anh sẽ có thêm một đứa cháu ngoại, không những sau này nối dõi cho Cảnh gia, mà còn kế nghiệp công ty của hai gia đình chúng ta đấy.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
Nghê Ngôn nói: “Nếu như em đã quyết định như vậy, thì phải dứt khoát và kiên quyết, đừng để đến lúc làm loạn một hồi rồi lại vấn vương trong lòng.”
“Anh à, anh yên tâm, em bị Cảnh gia đối xử như vậy, em còn muốn quay về Cảnh gia nữa thì đúng là đầu óc của em có vấn đề rồi.” Ninh Thư lãnh đạm nói.
“Gia đình chúng ta và Cảnh gia có vài dự án hợp tác chung, vậy bây giờ chúng ta sẽ rút lui.” Nghê Ngôn nói: “Đến lúc đó em đừng có đau lòng đấy.”
Đau lòng cái gì chứ, tại sao phải đau lòng?
Cảnh Thiếu Trạch bị đưa đến đồn cảnh sát, cảnh sát xét hỏi sự việc, được biết đó là mâu thuẫn giữa vợ chồng trong gia đình nên đã thả Cảnh Thiếu Trạch về nhà.
Gương mặt Cảnh Thiếu Trạch tối sầm lại rất khó coi, về đến nhà, đứng trước cửa nhà do dự một hồi lâu không dám mở cửa bước vào.
Cuối cùng bất đắc dĩ vẫn phải vào nhà, ánh đèn trong phòng khách sáng trưng, Cảnh Thiếu Trạch ở đồn cảnh sát lấy khẩu cung cả ngày trời, bây giờ cũng đã rạng sáng rồi.
Ông bà Cảnh vẫn chưa ngủ, ngồi ở ghế sofa chờ Cảnh Thiếu Trạch quay về.
“Cha, mẹ.” Cảnh Thiếu Trạch uể oải nói.
Ông Cảnh thấy con trai trở về một mình, ánh mắt khẽ giật giật, trong lòng đã có chút dự cảm không lành: “Sao con lại trở về nhà một mình thế?”
Cảnh Thiếu Trạch cúi đầu, không dám nói câu nào.
Ông Cảnh vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì, con mau nói đi, Nghê Tịnh sao không về cùng con, không phải cha đã nói với con là cùng đưa con bé về nhà rồi sao?”
“Được rồi, ông nói chuyện với con nhỏ nhẹ một chút, ông không thấy sắc mặt thằng bé rất mệt mỏi ư?” Bà Cảnh trong lòng rất thương con.
Cảnh Thiếu Trạch chỉ có thể đem hết mọi chuyện xảy ra ở nhà họ Nghê ra kể lại cho ông bà Cảnh nghe.
Ông Cảnh càng nghe gương mặt càng tối sầm lại: “Nghê Tịnh báo cảnh sát bắt con?”
“Cái gì, nó dám làm thế với con ư?” Bà Cảnh cả người run rẩy, vợ lại dám báo cảnh sát bắt chồng, đúng là đại nghịch bất đạo.
Một người phụ nữ đã tàn phế, được vào một gia đình giàu có gia giáo như Cảnh gia đã là phúc phận của cô rồi, vậy mà cô còn dám làm như vậy?
Ông Cảnh biết chuyện mối quan hệ giữa hai gia đình bị rạn nứt, Nghê gia cũng không nói trước với ông mà tự gọi báo cảnh sát bắt người, với một gia đình quyền thế như nhà họ, họ rất coi trọng sỹ diện, cho dù họ không đối đầu trực diện, thì cũng là đứng đằng sau giật dây.
Họ sẽ không tự vạch áo cho người xem lưng một cách trực tiếp như thế này đâu.
Ông Cảnh lại xoa xoa trán, đứng dậy chuẩn bị gọi điện thoại, đứng dậy mạnh quá, cơ thể hơi choáng nên người lảo đảo, rồi lại ngã xuống ghế sofa.
“Ông ơi.” Bà Cảnh nhìn thấy bộ dạng ông Cảnh như vậy, lại càng hoảng sợ, liền chạy đến hỏi: “Ông sao vậy?”
“Cha.” Cảnh Thiếu Trạch cũng lo lắng đến bên hỏi han.
Ông Cảnh phẩy tay: “Đưa điện thoại cho tôi, tôi cần phải gọi điện cho Nghê gia.”
Cảnh Thiếu Trạch đưa điện thoại cho ông Cảnh, ông Cảnh lâp tức gọi điện cho ông Nghê.
Điện thoại vừa gọi đã có người nhấc máy, ông Cảnh liền cất giọng: “Ông Nghê, tôi là cha của Thiếu Trạch…”
Vừa mới nghe giọng ông Cảnh, ông Nghê đã giận dữ mắng một trận té tát qua điện thoại, hận đến nỗi muốn nguyền rủa cả mười tám đời tổ tông nhà họ Cảnh.
Ông Nghê vốn đã cảm thấy có lỗi với con gái, không thể cho con gái một cơ thể khỏe mạnh, bảo vệ che chở đầy đủ, năm xưa nhìn thấy Cảnh Thiếu Trạch chăm sóc cho con gái mình rất tốt, nên họ đưa bao nhiêu sính lễ ông cũng đều đáp trả lại bấy nhiêu.
Bây giờ chính con gái mình lại bị người ta đối xử tàn tệ như vậy, lại còn phải nuôi con của người khác, đúng là ức hiếp người quá đáng.
Không thèm coi Nghê gia ra thể thống gì, còn tự ý quyết định thay Nghê gia.
Ông Cảnh không thể nói chen vào được câu nào, ông Nghê chửi mắng một hồi xong cũng cúp máy ngay.
Ông Cảnh trong lòng thở dài, xem ra phía Nghê gia đã rất kiên quyết muốn ly hôn rồi.
“Cha.” Cảnh Thiếu Trạch nhìn ông Cảnh.
Ông Cảnh quay sang nhìn Cảnh Thiếu Trạch rồi nói: “Chúng ta phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, thái độ của Nghê gia đã rất kiên quyết.”
“Con không muốn ly hôn với Nghê Tịnh.” Cảnh Thiếu Trạch nói.
Ông Cảnh trừng mắt liếc Cảnh Thiếu Trạch một cái: “Cho dù có phải ly hôn, thì cũng phải đảm bảo gia sản và quyền lợi của Cảnh gia, lập tức thu hồi cổ phần của công ty.”
Vẻ mặt Cảnh Thiếu Trạch hơi mệt mỏi, có phần không hiểu nổi: “Tại sao Nghê Tịnh lại muốn ly hôn cơ chứ?”
Ông Cảnh lướt mắt nhìn bà Cảnh và con trai, hơi nheo mắt nói: “Có thể Nghê Tịnh biết chuyện giữa Cảnh Thiếu Trạch và người phụ nữ mang thai hộ.”
“Không thể nào, con đã giấu rất kỹ chuyện này, cô ấy không thể biết được.” Cảnh Thiếu Trạch phản bác: “Cho dù cô ấy biết chuyện, thì nhất định cô ấy sẽ làm náo loạn lên rồi, cô ấy chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, còn chưa thấy cô ấy hỏi con bao giờ.”
Ông Cảnh chỉ giữ vẻ mặt im lặng, cuối cùng nói: “Cho dù thế nào thì phải thu hồi 1% cổ phần công ty, nếu nó không chịu đưa, thì nhất quyết không được ly hôn.”
Cảnh Thiếu Trạch mím môi, hắn cũng không muốn ly hôn.
Hắn và Nghê Tịnh trước giờ ở bên nhau vẫn rất vui vẻ, cảm giác yên bình thoải mái khi ở bên Nghê Tịnh khác hoàn toàn so với cảm giác mãnh liệt khi ở bên Diệp Tích.
Cảnh Thiếu Trạch mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa, dạo gần đây xảy ra rất nhiều chuyện khiến cho hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn chết đi cho xong.
Từ sau khi Diệp Tích đến sống ở nhà Cảnh gia, sự việc đã đi quá xa khiến hắn không thể khống chế được, hắn vừa mới phát hiện mình không thể sinh con, khó khăn lắm mới có thể vượt qua được giai đoạn khó khăn đó, giờ lại muốn ly hôn.
Có lẽ Cảnh Thiếu Trạch vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi sự ám ảnh đó.
Người ngoài nhìn vào hắn, hắn đều có cảm giác trong ánh mắt ấy chứa đầy sự nhạo báng, cho dù đó chỉ là một ánh nhìn bình thường, thì trong lòng hắn vẫn có cảm giác mình đang bị người khác cười nhạo.
Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ có chút không thể khống chế được cảm xúc của bản thân, hắn không còn cảm giác bình tĩnh và tự tin như trước đây nữa.
Một người đàn ông không có khả năng sinh con, hắn còn đâu sự tự tin nữa chứ.
Nếu như có thể chọn, Cảnh Thiếu Trạch tình nguyện lựa chọn sống một cuộc đời bình yên bên cạnh Nghê Tịnh, ít ra còn có danh nghĩa vợ chồng, bởi vì vợ hắn không thể sinh con nên cả đời này họ không thể có con.
Chỉ tiếc rằng hắn không đủ bản lĩnh để duy trì được mối quan hệ ấy.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Cảnh Thiếu Trạch vang lên, Cảnh Thiếu Trạch nghe máy, là Diệp Tích gọi, hỏi xem tối nay hắn có đến chỗ cô ta hay không.
Cảnh Thiếu Trạch hiện giờ đang rất buồn bực, không muốn gặp bất cứ ai, nhìn thấy mẹ mình còn thấy phiền, có chút oán trách tại sao bà lại tìm người đẻ thuê cho hắn, rồi lại khiến hắn lăn lên giường với Diệp Tích.
Hắn cũng không vừa lòng với Diệp Tích, nếu như không có Diệp Tích, thì sự việc sẽ không đến mức này.
Hắn cũng oán trách Ninh Thư, người phụ nữ này thật tuyệt tình, nói ly hôn là ly hôn, đối xử với hắn tệ bạc, nói báo cảnh sát là báo cảnh sát.
Updated 1404 Episodes