Ninh Thư lại dẫn Thái An Kỳ đến gặp bác sĩ tâm lý, nhưng khi bác sĩ tiến hành trắc nghiệm tâm lý cho Thái An Kỳ thì không thấy cô ta có vấn đề gì về tâm lý cả.
Chính bản thân Thái An Kỳ cũng cảm thấy cô ta không có trở ngại tâm lý gì cả, nhất là ở phương diện kia.
Sau khi về đến nhà, Thái An Kỳ lại muốn kiểm tra lại một lần nữa với Vương Bác, nhưng kết quả vẫn là Thái An Kỳ đau đến gào khóc.
Thái An Kỳ đau đến mức cả người đều run rẩy, cô ta cảm thấy bản thân giống như bị người khác xé làm đôi, vì vậy lại đá Vương Bác ra.
Sắc mặt của Vương Bác cũng trở nên khó coi, thấy dáng vẻ đau đớn của Thái An Kỳ thì vội vã hỏi thăm: “Không phải lúc kiểm tra bác sĩ bảo không có vấn đề gì sao, tại sao giờ lại đau như vậy.”
“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai.” Sắc mặt của Thái An Kỳ trở nên trắng bệch, cô ta cho rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng mà sự thật không phải là như vậy, mà là rất đau, vô cùng đau.
Vương Bác mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài tìm Ninh Thư, sau đó nói: “Thân thể của An Kỳ vẫn không thoải mái, vẫn luôn kêu đau.”
Ninh Thư có chút ngạc nhiên: “Không phải là nói đã không có vấn đề gì sao?”
Vương Bác tức tối mà vò đầu bứt tai: “Con cũng không biết có chuyện gì cả.”
Ninh Thư mím môi, rồi nói: “Đi bệnh viện lớn để khám xem.”
Vương Bác cũng chỉ có thể gật đầu: “Đi khám lại xem sao.”
Bởi vì Vương Bác không thể xin nghỉ nhiều ngày nên chỉ có Ninh Thư dẫn Thái An Kỳ đến bệnh viện để khám, nhưng mà khám rất nhiều nơi rồi đều không tìm ra vấn đề nằm ở đâu.
Cũng đã đi gặp rất nhiều bác sỹ tâm lý nhưng kết quả vẫn luôn là không có việc gì cả.
Thái An Kỳ không thể tin được bản thân cô ta lại gặp phải chuyện này, xảy ra loại chuyện như vậy thì cô ta không còn cách nào có thể hưởng thụ niềm vui sướng của một người phụ nữ được nữa.
Đối với Thái An Kỳ mà nói đó là một tin dữ, chỉ có mỗi gương mặt đẹp thì có ích lợi gì.
Thái An Kỳ vẫn luôn cảm thấy đối tượng là Vương Bác cho nên mới xảy ra chuyện đó, nhỡ đâu khi cùng những người đàn ông khác sẽ không bị gì thì sao.
Thái An Kỳ trang điểm thật xinh đẹp để chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng lại bị Ninh Thư gọi lại: “Đi đâu vậy?”
“Tâm tình của con không được tốt nên muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Thái An Kỳ thờ ơ nói.
Ninh Thư lấy bút và cuốn sổ ra: “Tôi đã ghi lại hết những ngày mà cô không làm việc nhà, chẳng lẽ cô không cần đống hàng hiệu kia sao?”
Thái An Kỳ lập tức nghệt mặt ra: “Tôi cũng phục bà rồi, bà không thấy là tôi đang không khoẻ sao, tôi vừa muốn ra ngoài đi dạo một chút mà bà đã bắt tôi làm việc nhà, chẳng lẽ tôi nên bị bà giày xéo như vậy.”
Biểu cảm của Ninh Thư không hề thay đổi: “Cái gì cần kiểm tra thì đều đã kiểm tra rồi, tâm lý, thần kinh, phụ khoa, tất cả đều đã đi khám rồi, đều không có vấn đề gì, thân thể của cô hoàn toàn bình thường.”
“Làm sao không có chuyện gì được, tôi cảm thấy rất đau.” Thái An Kỳ đẩy cửa mà đi, Ninh Thư cầm điện thoại đi theo sau.
Đoán chừng là lần trước bị Ninh Thư theo dõi nên lần này Thái An Kỳ không trực tiếp đi tìm đàn ông, mà là đi tìm đám chị em thân thiết của cô ta, sau đó đến quán cafe ăn bánh ngọt và uống nước.
Ninh Thư cũng không nóng vội, cô cứ đứng chờ ở đó, kiểu gì thì Thái An Kỳ cũng sẽ đi tìm đàn ông.
Một hai tiếng sau thì đám người kia cũng giải tán, Thái An Kỳ cũng xách túi rời khỏi quán cafe, sau đó bắt một chiếc taxi.
Ninh Thư đi theo.
Địa điểm lần này không phải là khách sạn lần trước mà là một khách sạn khá vắng vẻ, trước cửa khách sạn còn có một người đàn ông đang đứng đợi Thái An Kỳ.
Vừa nhìn thấy Thái An Kỳ là hắn lập tức ôm lấy cô ta đi vào khách sạn, Ninh Thư lấy điện thoại ra chụp ảnh hai người đó, còn không quên chụp tên khách sạn.
Ninh Thư lại ngồi đợi ở cửa để xem lúc nào thì cô ta đi ra.
Còn phía Thái An Kỳ thì sau khi bọn họ vào phòng liền lập tức ôm hôn lẫn nhau, sau đó ngã xuống giường.
Trong lòng Thái An Kỳ vừa chờ mong vừa sợ hãi, chờ mong bản thân cô ta không có vấn đề gì, nhưng lại sợ hãi cảm giác đau đớn như bị xé ra làm đôi kia.
Thái An Kỳ khẩn trương đên mức cả người lạnh run, bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi.
Khi mà người đàn ông kia tiến vào thì Thái An Kỳ lập tức kêu lên vô cùng thảm thiết, cô ta cảm thấy như đang có một con thú dữ dùng răng nanh để xé bản thân ra làm đôi, đau đến mức muốn chết.
Sự đau đớn của thể xác và sự tuyệt vọng của tâm lý khiến cho cả người Thái An Kỳ đều trở nên hoảng hốt.
Người đàn ông kia động hai cái khiến cho Thái An Kỳ vô cùng đau đớn, cô ta dùng sức đẩy người đàn ông ra, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, sau đó bắt đầu mặc quần áo vào.
Sắc mặt của người đàn ông kia cũng biến thành màu đen, hắn ta nhịn không được mà quát to: “Cô lại đang giở trò gì.”
“Đừng lại đây, tôi không muốn làm tiếp nữa.” Đôi mắt của Thái An Kỳ đã ngập nước mắt.
Quần áo đã cởi, cũng đều đã đi vào lại nói không tiếp tục nữa thì có khác nào con mồi đến tay còn phải thả ra chứ, sao mà có thể được.
Bây giờ đạn đã lên nòng, đâu phải lúc cô ta nói dừng là dừng được.
Người đàn ông này cũng sẽ không quan tâm đến cảm thụ của Thái An Kỳ như Vương Bác, cho nên hắn ta trực tiếp đẩy Thái An Kỳ ngã xuống giường rồi lập tức đè lên.
Người đàn ông kia không chút do dự mà tiến vào, khiến cho Thái An Kỳ đau đến mức cả người run rẩy, thân thể cũng bắt đầu co quắp.
Người đàn ông kia cũng rất hài lòng: “Cô kẹp cũng chặt lắm cơ mà.” Sau đó không có chút quan tâm nào mà cử động.
Thái An Kỳ đau đến mức không ngừng kêu gào, cô ta cảm thấy bản thân như đang bị lăng trì, dường như sắp chết đến nơi rồi.
Thái An Kỳ từ kêu gào thảm thiết sau đó chậm rãi yếu đi, cuối cùng chỉ có thể khẽ rên rỉ.
Thái An Kỳ cũng chỉ muốn trận cường bạo này nhanh chóng kết thúc, cô ta giống như đang đi trong địa ngục vậy, phía dưới đã đau đến chết lặng, nhưng loại đau đớn này giống như là khắc sâu vào trong não của cô ta, vô cùng đau đớn.
Thái An Kỳ cảm thấy mỗi một giây, một phút trôi qua đều vô cùng gian nan, một ngày như dài bằng mười năm vậy.
Người đàn ông kia lại vô cùng hưng phấn, Thái An Kỳ cũng không còn có sức để chống cự.
Cô ta chỉ thầm mong cho việc này nhanh chóng kết thúc.
Khoé mắt của Thái An Kỳ chảy ra một giọt nước mắt, toàn thân không còn chút sức lực, tùy ý người đàn ông kia cường bạo mình.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng thì người đàn ông kia cũng bắn ra, còn Thái An Kỳ chỉ cảm thấy choáng váng, giống như cô ta sắp chết rồi vậy.
Thái An Kỳ mơ hồ nghe thấy người đàn ông kia đang nói gì đó, trước khi hắn đi còn không quên sờ soạng ngực của cô ta, sau đó còn bóp một cái nói: “Về sau nếu còn có nhu cầu thì có thể gọi cho tôi.”
Sau đó mang theo nụ cười đắc ý rồi rời đi.
Thái An Kỳ nghe thấy tiếng cười của người đàn ông kia thì hận muốn chết, cô ta nằm trên giường không nhúc nhích, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Thái An Kỳ nhắm mắt lại, sau đó dùng chăn cuốn quanh người, chờ đợi sự đau đớn kia biến mất.
Tại sao có thể như vậy, sao có thể chứ, tại sao cô ta lại có thể bị loại bệnh này chứ, hơn nữa nguyên nhân không phải là vì Vương Bác mà là vì bản thân cô ta.
Mặc dù là người đàn ông khác nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
Cô ta hoàn toàn không cảm nhận được sự sung sướng, mà chỉ có sự đau đớn vô tận.
Thái An Kỳ vô cùng mệt mỏi, lại thêm sự đau đớn kia cũng đang dần biến mất, nên Thái An Kỳ lập tức thiếp đi.
Đến khi cô ta tỉnh lại thì trời cũng đã tối, bụng cũng không còn đau nữa nên Thái An Kỳ đứng dậy để tắm rửa, vừa tắm vừa dùng sức chà xát cơ thể của cô ta.
Thái An Kỳ oán hận cơ thể của mình vì sao lại vô dụng như vậy.
Nhưng mà bây giờ cô ta phải làm thế nào đây, phải làm sao bây giờ.
Đôi mắt của Thái An Kỳ trở nên đỏ hoe, sau đó cô ta bắt đầu mặc quần áo rồi rời khỏi phòng, lúc đi qua đại sảnh thì cô ta bị nhân viên lễ tân gọi lại, nói Thái An Kỳ phải thanh toán tiền phòng.
Thái An Kỳ tức đến nổ phổi, tên đàn ông đê tiện kia, sao anh không đi chết đi.
Hành hạ khiến cô ta đau đớn như vậy mà lại còn muốn cô ta thanh toán tiền phòng.
Thái An Kỳ cắn chặt răng, thanh toán tiền phòng sau đó nổi giận đùng đùng mà rời khỏi khách sạn đó.
Updated 1404 Episodes