Không biết 795 và Lô San San có ân oán gì, dù Lô San San nói gì, 795 liền một mực đối đầu với nàng.
Ninh Thư cảm thấy chắc chắn 795 thầm mến người ta, muốn dùng cách riêng biệt để gây sự chú ý cho Lô San San.
Lô San San là nữ nhân xinh đẹp nhất mà Ninh Thư từng gặp, khí chất và dung mạo đều rất đỉnh.
Nhất là khi mặc đồ cổ trang, dáng vẻ không nhuốm bụi trần, không hề giống hình tượng kỹ nữ 795 nói.
Thích cũng đâu có gì sai, nhưng 795 trêu như vậy, chọc tức Lô San San rồi, đừng nói thích anh, người ta muốn tiêu diệt anh thì có.
Ninh Thư dùng ánh mắt khó hiểu vừa nhìn vừa gặm màn thầu, thấy ánh mắt của Ninh Thư, 795 nói: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”
Ninh Thư nói: “Nếu cậu thích một người, chỉ cần làm việc cho tốt, kiếm thật nhiều tiền, đợi đến lúc cô ấy kết hôn, cậu tặng nhiều quà chút.”
“Cô nói cái gì đó?” 795 kinh ngạc.
Ninh Thư chép miệng, thái độ của hắn đã nói lên tất cả.
Ninh Thư gặm một miếng bánh, thấy Lưu Man Man ngồi cúi đầu trong góc, cô cầm một chiếc màn thầu đi tới, nói: “Ăn một chút gì đi.”
Lưu Man Man vẫn vùi đầu, không để ý tới Ninh Thư.
Ninh Thư đặt bánh màn thầu vào bát đặt cạnh nàng, ngồi bên cạnh Lưu Man Man, cô hỏi: “Hai người đều do cô giết sao?”
Một cô gái mang thai trói hai nữ sinh cùng một chỗ, rồi dùng gậy gỗ giết hai người.
“Sao cô lại nghĩ đến dùng cách này?” Ninh Thư hỏi.
Lưu Man Man vùi đầu, cơ thể run nhè nhẹ, nói bằng giọng mũi: “Tôi hận hai người bọn họ xì xào bàn tán những lời nói khó nghe, tôi hận không thể cắt lưỡi bọn họ.”
“Ai đã cưỡng hiếp cô?” Ninh Thư nhỏ giọng hỏi.
Lưu Man Man không nói gì.
“Cô lấy gậy gỗ ở đâu vậy?” Hơn nữa còn là vót nhọn, muốn giết người liền có ngay công cụ.
Bị móng vuốt moi tim, bị gậy gỗ đâm qua đầu, bị bút lông cắm vào mắt.
“Ở cái lều cạnh bếp.” Lưu Man Man vẫn cúi đầu, nói.
Ninh Thư đứng lên, ra nhà chính, giẫm lên lớp tuyết dày đi đến cái lều cạnh bếp, đây là một cái lều rất đơn sơ, bên trong có một ít củi.
Một bên có một đống gậy gỗ cao bằng nửa người, gậy gỗ cũng to bằng nửa nắm tay, hơn nữa đều đã vót nhọn.
Lưu Man Man đã lấy hung khí ở đây.
Ninh Thư bước từng bước vào nhà chính, lúc đi ngang qua bếp thấy Tiểu Lan đang ngồi ở trước bếp nhóm lửa.
Ninh Thư suy nghĩ một lát rồi đi vào bếp hỏi Tiểu Lan: “Đống gậy gỗ vót nhọn bên cạnh dùng để làm gì vậy?”
Tiểu Lan nói: “Để chuẩn bị làm hàng rào, bà nói, chờ tuyết tan sẽ trồng rau trong sân, gậy gỗ kia là do bà gọt, nhọn sẽ dễ đóng cọc hơn.”
Ninh Thư mím môi, cách giải thích này rất hợp logic, cũng có nghĩa Lưu Man Man thấy vật này nên dùng nó làm hung khí.
Ninh Thư xoay người ra khỏi bếp, liếc thấy trên cổ Tiểu Lan đang cúi người lấy củi đốt có đeo sợi dây màu đỏ, có vẻ là treo thứ gì đó trừ tà, cầu bình an, kiểu như ngọc bội hoặc lá bùa.
Chắc chưa từng rời thân nên dây đỏ đã hơi chuyển thành đen.
“Cô còn có chuyện gì sao?” Tiểu Lan nhìn vào hư không hỏi.
Ninh Thư có chút kinh ngạc hỏi: “Cô biết tôi đang nhìn cô ư?”
Tiểu Lan nói: “Mắt không thấy đường, các giác quan khác sẽ nhanh nhạy hơn, huống hồ cô nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi cảm nhận được.”
“Chỉ là ngày nào cũng ăn bánh màn thầu, không có lấy một chút rau dưa, có thể đun ít canh được không, tôi bị táo bón rồi.” Ninh Thư xoa bụng: “Bụng căng rất khó chịu.”
Ở khu vực phương bắc này chắc là có hầm, có thể chứa một ít khoai tây hay mấy loại củ tương tự.
Bây giờ Ninh Thư muốn tìm lý do xuống hầm xem thử.
Tiểu Lan lắc đầu: “Bà đã lớn tuổi, mắt tôi lại không nhìn thấy, trồng được có ít rau nên không đủ ăn cả mùa đông.”
“Vậy à, bây giờ trong hầm không có đồ ăn sao?” Ninh Thư hỏi.
Tiểu Lan lắc đầu: “Thực ra lương thực trong nhà cũng không còn nhiều, bà muốn mọi người đi, một là vì trên người họ có sát khí, hai là lương thực trong nhà không còn nhiều lắm, mọi người mà không đi thì chúng ta đều phải chết đói.”
“Thời tiết như vậy chúng tôi cũng không đi được mà.” Ninh Thư nói: “Nếu không về sau chúng tôi chỉ ăn một bữa một ngày.”
Tiểu Lan cười, có điều ánh mắt nàng nhìn vào hư không, kết hợp với nụ cười trông có vẻ hơi đáng sợ.
Ninh Thư ra khỏi bếp, trở lại nhà chính, đại thúc vẫy tay với Ninh Thư: “Qua đây.”
Trong lòng Ninh Thư không được thoải mái cho lắm, chậm rãi đi tới: “Thầy giáo, có chuyện gì?”
“Cô không chết.” Đại thúc nói.
Ninh Thư:...
Mẹ cha, đây là cái trò gì chứ, xóa sổ người ta thì thôi đi, mẹ kiếp, sao còn cố ý công kích người ta nữa.
Ninh Thư chu miệng, không biết nên trả lời hắn như thế nào.
“Nhớ kỹ, thân là nhiệm vụ giả, phải biết phân rõ nặng nhẹ mới có thể đi xa được, thọ mệnh vô tận cũng có cái giá của nó.” Đại thúc chỉ vào cái ghế bên cạnh: “Ngồi xuống.”
Ninh Thư ngồi xuống, tóc gáy trên người đều dựng hết lên, cách một lớp quần áo cũng vẫn cảm nhận được hơi thở lạnh giá trên người đại thúc.
“Cảm ơn thầy, tôi biết rồi.” Ninh Thư chân thành nói.
Mẹ kiếp, Ninh Thư rất muốn đấm ngực, thật là ngược đời, bị người ta xóa sổ còn phải nói lời cảm ơn.
Đại thúc liếc nhìn Ninh Thư, vắt chéo chân, khẽ xoay cổ, cái cổ kêu lên “răng rắc”, Ninh Thư nghe xong liền cảm thấy sợ hãi.
“Cô sợ tôi.” Đại thúc quay đầu nhìn Ninh Thư.
“Ha ha ha ha…” Ninh Thư cười giả dối hai tiếng: “Không sợ.”
Ninh Thư ngồi thẳng lưng, tay đặt lên trên đầu gối, mẹ kiếp, sợ đến chết mất, người bên cạnh nắm giữ vận mệnh của người khác, đêm qua còn giết cô một lần.
Thử hỏi xem mày sợ hay không, sợ hay không?
Dù sao Ninh Thư cũng sợ chết.
“A...”
Trên lầu truyền tới tiếng thét chói tai, Ninh Thư vội vã đứng lên, chắc chắn lại xảy ra chuyện rồi.
Ninh Thư lao ngay lên lầu, 795 chạy rầm rầm từ trên lầu xuống, đụng thẳng vào Ninh Thư, khiến Ninh Thư ngã sụp xuống đất.
“Ai da, cô không có mắt nhìn đường à.” 795 kéo Ninh Thư lên, lo lắng nói với đại thúc: “Lại chết rồi, lần này còn ghê tởm hơn.”
Đại thúc đứng lên, chân dài bước từng bước lên cầu thang.
Ninh Thư đuổi theo lên lầu, thấy cửa một căn phòng chật kín người, có mấy nữ sinh còn vịn tường, nôn mửa liên tục.
Ninh Thư chen vào trong phòng, thấy thi thể bị treo ngược trong phòng, nửa dưới trần truồng, bị cột chân lại, hai chân tách ra, bị cưa tay cưa từ háng đến phần bụng, đây là muốn cưa người sống thành hai mảnh mà.
Hai bên mông đã tách đôi, đã cưa đến chỗ rốn.
Kinh khủng hơn là dường như người này còn có ý thức, bởi vì treo ngược, nên máu vẫn dồn lên não, cung cấp dưỡng khí.
Lúc đang tỉnh táo cảm nhận từng lưỡi cưa cưa lên thân thể mình.
Màu nền