Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, hai bên tạm thời ngưng chiến, trên lôi đài vẫn còn từng đám lửa niết bàn đang cháy rừng rực, Ninh Thư ngồi xuống ghế nhìn lên Liên Băng Mộng đang đứng trên lưng của phượng hoàng.
Hai người im lặng không nói gì.
Khán giả dưới lôi đài cũng lặng im không nói nên lời, cuộc chiến vừa rồi hoàn toàn vượt ra khỏi sức tưởng tượng của họ, khiến cho thế giới quan của họ được mở mang rất nhiều.
Triệu hoán thú sao có thể mạnh đến thế được, triệu hoán sư giao đấu với nhau có cần thiết phải hung hãn như vậy không.
Liên Băng Mộng nhìn Ninh Thư với ánh mắt rất phức tạp, sau đó mới cất lời: “Cô là ai, cô không phải Nhạc Song Song?”
“Cô nói gì vậy, ta không phải là Nhạc Song Song thì là ai?” Ninh Thư mang vẻ mặt khó hiểu.
“Nhạc Song Song không thể mạnh đến mức ấy được.” Ánh mắt sắc bén của Liên Băng Mộng nhìn Ninh Thư như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sắc mặt Ninh Thư vẫn không đổi: “Cô có thể trở nên mạnh hơn, tại sao ta lại không thể?”
“Hai cái này không giống nhau.” Liên Băng Mộng lắc đầu, người này không phải Nhạc Song Song, mà là triệu hoán thú dựa vào sức mạnh của viên ngọc thần bí.
Trên người Nhạc Song Song không có bất cứ bảo vật gì.
Liên Băng Mộng cảm thấy trên người Ninh Thư có bảo vật gì đó có thể thay đổi vận mệnh, hoặc đã xảy ra kỳ ngộ nào đó, mới có thể biến cô thành như vậy.
Ninh Thư hái một đóa hoa, ngửi một cái: “Có gì khác nhau chứ?”
Liên Băng Mộng mỉm cười, nói một cách lạnh lùng: “Tuy cô mạnh hơn ta tưởng, nhưng cô nghĩ rằng có thể đánh bại được ta ư? Cô quá ngây thơ rồi.”
“Cô có ra bất cứ chiêu gì ta cũng sẽ tiếp chiêu.” Ninh Thư đứng lên, hai người bọn họ hiện giờ vẫn bất phân thắng bại, phải tiếp tục giao đấu.
Liên Băng Mộng nhắm mắt lại, trong miệng lầm bầm: “Bạch Hổ, hãy ra đây.”
Bạch Hổ? Ninh Thư lặng người sửng sốt, không phải là Bạch Hổ thần thú thượng cổ đấy chứ?
Ninh Thư vô cùng cảnh giác, một người đàn ông mặc bộ quần áo màu trắng bạc từ trên trời đáp xuống, mái tóc màu trắng bạch kim, dáng vẻ cao quý và ngạo nghễ.
Hắn đứng ở đó, cảm giác như có thể chống đỡ được cả khoảng trời, cơ thể tràn ngập sát khí nặng nề, Bạch Hổ chủ sát phạt.
Triệu hoán thú hình người.
Khán giả dưới lôi đài xôn xao, chỉ có triệu hoán thú cực mạnh mới có thể hóa thành hình dạng con người.
Trong mắt đám nam sinh lộ vẻ ghen tị và đố kỵ, còn mắt đám nữ sinh thì sáng bừng lên, một triệu hoán thú mạnh mẽ đến vậy, lại còn rất đẹp trai, quả nhiên là anh tuấn mê hoặc lòng người.
Bạch Hổ lơ lửng trên không, mái tóc trắng không khiến hắn trông già đi, gương mặt vô cùng anh tuấn, hai hàng lông mày mang theo khí chất kiêu ngạo tôn quý.
Hắn quay đầu lại nhìn Liên Băng Mộng: “Sao tự nhiên lại gọi ta ra đây, từ trước đến nay cô chưa từng triệu hoán ta?”
Bạch Hổ nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở phía Ninh Thư, trong phút chốc Ninh Thư cảm thấy luồng sát khí mạnh mẽ đang ập tới, điều này ảnh hưởng đến thần chí của cô.
Ninh Thư âm thầm niệm Thanh Tâm chú trong lòng, cộng thêm tác dụng của viên an thần, có như vậy mới không làm Ninh Thư lạc trong lệ khí.
Ninh Thư: …
Xùy, ả này rốt cuộc có bao nhiêu triệu hoán thú vậy, cái túi của cô ả cũng lớn đấy, không chỉ có rồng, phượng hoàng, giờ lại có thể triệu hoán được thần thú thượng cổ nữa.
Không biết cô ta có thể triệu hoán được Thanh Long, Huyền Vũ hay không nữa.
Viên ngọc kia rốt cuộc là thứ gì, có vẻ rất lợi hại.
“Các triệu hoán thú kia đều không phải là đối thủ của cô ta, nên ta đành triệu tập ngươi đến.” Liên Băng Mộng đỏ bừng mặt, trước mặt bao nhiêu người như vậy, cô ta không được thua.
Mái tóc trắng của Bạch Hổ bay bay trong gió: “Ta có thể giúp cô, nhưng đổi lại cô phải làm cho ta một việc.”
Liên Băng Mộng tối sầm mặt, đây đâu gọi là triệu hoán thú, thật là đáng ghét.
Ninh Thư nghe cuộc đối thoại của hai người, lẽ nào Bạch Hổ đồng ý giúp Liên Băng Mộng là có điều kiện?
“Ngươi chỉ cần thắng cuộc thì ta sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi.” Liên Băng Mộng nói.
Bạch Hổ gật đầu, quay đầu lại nhìn Ninh Thư, vươn tay về phía Ninh Thư, Ninh Thư cảm thấy toàn thân không chịu sự khống chế, bay về phía Bạch Hổ.
Trong lòng Ninh Thư vô cùng căm hận, đúng là súc sinh.
Ninh Thư điều động kình khí trong cơ thể, rồng vàng dâng lên từ trong người Ninh Thư, kình khí kim sắc bay về phía Bạch Hổ.
Bạch Hổ biểu cảm vẫn rất điềm tĩnh, sắc mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn không đổi.
Liên Băng Mộng nhìn Ninh Thư có chút chật vật, gương mặt liền lập tức nở nụ cười.
Bạch Hổ là triệu hoán thú lợi hại nhất của cô ta, chắc chắn có thể đánh bại được Nhạc Song Song.
“Chủ nhân, bây giờ phải làm sao?” Tiểu Thảo hỏi Ninh Thư, có con chim kia, nó không có cách nào đến cứu trợ.
Tiểu Thảo nỗ lực hấp thụ ngọn lửa niết bàn đang cháy sáng rực trên mặt đất, nhưng vừa tiếp xúc, thì dây cỏ bị hóa thành tro.
May mắn là trước đó Tiểu Thảo hấp thụ được năng lượng của loan phượng, nên vẫn còn chút sức chống cự.
Ninh Thư nhìn kình khí vàng và Bạch Hổ giao đấu, Bạch Hổ tư thế bình thản, nguyên hình cũng không bị biến hóa, tay hắn nắm lấy đuôi của kình khí.
Cho dù kình khí có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
“Trời ơi, thật là mạnh…”
Bên dưới khán đài vẫn tiếp tục bàn tán, chỉ là một trận thi đấu giữa các học sinh, vậy mà lại dữ dội đến mức này, đến cả đạo sư cũng chưa chắc gọi được triệu hoán thú hình người.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Bạch Hổ không rời mắt, những ánh mắt ấy ngập tràn sự hy vọng và ước ao, họ cũng nhìn sang Liên Băng Mộng với ánh mắt kính nể.
Liên Băng Mộng đã đạt đến trình độ mà bọn họ chỉ có thể mong ước mà không thể đạt tới.
“Tỷ tỷ…” Tiểu Đậu Đinh nắm chặt tay, nhìn chằm chằm về phía Ninh Thư.
“Tỷ tỷ của ta sẽ không sao chứ.” Tiểu Đậu Đinh nắm tay áo của Văn đạo sư: “Ông hãy giúp tỷ tỷ đi, ông không phải đạo sư của tỷ tỷ sao?”
Văn đạo sư nét mặt ôn hòa: “Ngồi xuống đi, có chuyện gì xảy ra ta sẽ lên đó ngăn cản cuộc thi đấu.”
Văn đạo sư nheo mắt nhìn mọi việc xảy ra trên lôi đài, quả thật là nằm ngoài dự liệu.
Có lẽ mục tiêu sắp được thực hiện rồi, nguyện vọng có thể khiến bản thân triệu hoán sư trở nên mạnh mẽ hơn sắp thành hiện thực rồi.
Văn đạo sư nhìn vẻ mặt vô cùng lo lắng của tiểu Đậu Đinh: “Ngươi và tỷ tỷ của ngươi tu luyện đấu khí à?”
“Vâng.” Tiểu Đậu Đinh lo lắng cho tỷ tỷ.
Ninh Thư nhìn thấy kình khí bị chiếm mất thế thượng phong, thở một hơi thật sâu, ngồi xếp bằng trên ghế, lấy từ trong túi ra một khối Linh Tủy tinh thể, nắm chặt trong lòng bàn tay, hấp thu linh khí bên trong Linh Tủy tinh thể.
Linh khí trong Linh Tủy tinh thể đi theo kinh mạch của Ninh Thư vào trong đan điền, cơ thể Ninh Thư khẽ run lên, bởi vì sức mạnh của linh khí khiến cho kinh mạch của cô bị vỡ.
Trong đan điền dường như có vô số nhát đao đang cứa, nhưng những linh khí này ở trong đan điền xoay chuyển một hồi rồi biến mất.
Có đủ linh khí, kình khí màu vàng gầm lên một tiếng, sắc vàng trên thân nó dường như càng rực sáng hơn, từng mảnh vảy rồng như sống động hơn, trông cứ như một con rồng vàng thật.
Kình khí hình rồng quất mạnh đuôi vào phía Bạch Hổ, thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Sắc mặt Bạch Hổ có chút kinh ngạc, hơi nghiêng đầu nhìn kính khí màu vàng: “Không biết ngươi có thể sản sinh ra linh trí hay không?”
“Nhưng bây giờ ngươi sẽ phải biến mất.” Bạch Hổ vươn tay ra, một sức mạnh vô hình khống chế toàn thân con rồng.
Tay của Bạch Hổ siết chặt trong không trung, khiến cho kình khí hình rồng phát nổ, hóa thành những giọt nước màu vàng, cuối cùng tan biến mất, không trở lại hình dạng rồng nữa.
Updated 1404 Episodes