Dịch: Vong Hồn
Biên: Vong Mạng
Vừa đến nơi tổ chức lễ cưới, Đường Dục xuống xe liền qua chỗ thư ký hỏi:”Phi Phi không tới sao?”.
Thư ký lắc đầu:”Thưa ngài, không thấy Bạch tiểu thư đến đây ạ”.
Đường Dục vẫn cố nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, tất nhiên là không thấy, anh ta nhíu mày lo lắng.
Dựa theo chương trình thì Ninh Thư sẽ được ông Ôn dắt đến chỗ chú rể, tay trao tay, rồi tuyên thệ trước mặt mục sư, rồi đeo nhẫn cho nhau…
Đến lúc hôn môi, Đường Dục chỉ là khẽ chạm nhẹ lên má Ninh Thư cho có lệ rồi thôi. Sau đó là bla bla một số tiết mục khuấy động không khí buổi lễ. Ninh Thư và Đường Dục như hai con rối đứng chung một chỗ, lúc gật đầu, khi thì cười cười, quả thực vô cùng nhàm chán và mệt mỏi.
Đúng lúc này, di động của Đường Dục vang lên hai tiếng ‘ting ting’, Đường Dục vội vàng móc điện thoại ra đọc tin nhắn. Ninh Thư nhếch mép, cũng nhân tiện ngó sang liếc qua tin nhắn, nhìn thấy nội dung đại khái là:”Chú, con chúc chú hạnh phúc. Con đi rồi, con sẽ không bao giờ quấy rầy chú, con sẽ quên chú… bla bla”.
Ninh Thư cảm thấy thật đặc sắc, đi thì đi cmn luôn đi. Lại còn nhắn tin thông báo nữa, chờ đi đến nơi thật xa rồi nhắn không phải ok hơn à. Khinh bỉ:<
Đường Dục đọc xong nội dung tin nhắn, mặt trắng bệch. Cái gì đám cưới, cái gì liên hôn, cái gì lợi ích.. anh ta không thèm để ý nữa, giờ trong lòng Đường Dục chỉ nghĩ đi tìm Phi Phi, luôn và ngay.
Nghĩ đến Bạch Phi Phi rời xa mình, trái tim Đường Dục liền cảm thấy như đã bị ai bóp nghẹn. Anh ta không thể chịu được điều đó, không thể, không thể….
Ninh Thư túm chặt cánh tay Đường Dục, dùng sức giữ, là Đường Dục muốn hất ra cũng bất lực.
“Em bỏ tay anh ra”, lúc này, giọng nói của anh ta đã mang theo sự khủng hoảng và mất mát, không còn giữ được vẻ trầm ổn thường ngày nữa.
Ninh Thư nhìn anh ta:”Anh muốn làm gì? Chúng ta còn đang kết hôn đấy”.
“Anh muốn đi tìm Phi Phi, con bé đi rồi”, Đường Dục nói rất nhanh, vẻ mặt cực kỳ sốt ruột.
Ninh Thư tỏ vẻ bình tĩnh:”Sao có thể chứ, con bé chỉ có anh là người thân duy nhất, chờ hôn lễ kết thúc rồi đi tìm đi anh, con bé chưa thể đi xa được”.
Bạch Phi Phi chỉ muốn phá hỏng hôn lễ. Có lý nào lại bỏ đi, ha hả.
“Con bé đang ở sân bay rồi em, máy bay sắp cất cánh rồi. Ôn Hàm Lôi, em bỏ tay anh ra trước, anh muốn đi tìm Phi Phi” Đường Dục cố gắng gỡ tay Ninh Thư ra.
“Bây giờ đang làm lễ cưới, anh lại muốn chạy?” Ninh Thư nhìn thẳng Đường Dục hỏi.
Đường Dục hít sâu một hơi, “Thật sự xin lỗi, người anh thích là Phi Phi. Ôn Hàm Lôi, dưa xanh hái không ngọt, anh sẽ bồi thường cho em”. Trước đó anh ta vẫn luôn trốn tránh, hiện tại đã phát hiện ra tình cảm của mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghĩ đến Bạch Phi Phi phải rời khỏi mình, tim lại đau như cắt.
“Bồi thường?” Ninh Thư nhướng mày.
“Đúng vậy, dưa xanh hái không ngọt, chúng ta miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không hạnh phúc”.
“Cố vặt dưa thì tất nhiên không ngọt, nhưng em không để ý ngọt hay không, chỉ cần vặt xuống thì em thấy vui rồi” - Ninh Thư trầm mặt xuống: “Thành thực ở yên nơi này cho em”.
“Ôn Hàm Lôi, em bỏ anh ra” Đường Dục chợt phát hiện ra, người phụ nữ này có lực tay thật lớn. Anh ta rõ ràng là một gã to cao mà bị nàng túm không giãy dụa được.
Ninh Thư một tay bám, một tay vòng ra ôm eo, khống chế cứng luôn Đường Dục, cũng không quên thì thầm vào tai hắn:” Bây giờ là đến tiết mục chiếu video, xem lại quá trình làm quen và những dấu mốc của chúng ta”.
Sau lưng hai người, một màn hình to được chiếu sáng lên. Từng tấm, từng tấm ảnh được chụp sắc nét, rõ ràng thay nhau hiện ra, kèm theo đó là âm thanh lồng tiếng vô cùng ngọt ngào:” Không, chú, con muốn ngủ cùng chú, con sợ sấm sét”.
“Chú, con thích chú”.
“Con làm cái gì đâu chú? Con cái gì cũng chưa có làm nha, cái đó là lễ nghi bình thường chào hỏi như người nước ngoài thôi mà”.
“Chú, tại sao phải kết hôn cùng người phụ nữ kia? Con không muốn chú lấy cô ta đâu, chú à..”.
“Con lớn rồi, con biết thế nào là thích, chú à, con thức sự rất thích chú, chú..muốn con đi”.
…..
Các loại hình ảnh ái muội giữa hai người lần lượt hiện ra, rồi cũng không biết có phải máy chiếu gặp trục trặc gì không, mà cái câu nói kia “Chú…muốn con đi” cứ lặp đi lặp lại..quanh quẩn mãi bên tai tất cả mọi người.
Tất cả mọi người ở hiện trường hôn lễ đều ồ lên, một số người thì kiểu bó tay hoặc cười hoặc muốn quỳ rồi. Đường Dục thì như bị sét đánh trúng, đơ như cây cơ nhìn chằm chằm màn hình lớn, trên đó đều là những hình ảnh thân mật của hắn cùng Bạch Phi Phi. Đường Dục cũng thực rối rắm, hắn quả không nghĩ ra những hình ảnh đó từ đâu mà có. Rồi như tỉnh ngộ, hắn đứng lên rít gào: “Mau tắt máy chiếu đi! Tắt ngay!”.
Mồ hôi lạnh đầy đầu, tay chân luống cuống, hắn không thể làm gì khác vì máy chiếu không ở gần đó. Còn có câu kia:”Chú.. muốn con đi” vẫn vang vọng từng ngóc ngách trong hội trường.
Lặp đi.
Lặp lại.
Đường Dục kết hôn, một chuyện lớn như vậy làm sao có thể thiếu phóng viên, tất nhiên, bản năng nghề nghiệp làm sao cho phép họ ngồi yên không làm gì. Máy ảnh, bút ghi âm, máy quay.. đều điên cuồng hoạt động hết công xuất.
Ninh Thư nhìn những tấm ảnh đẹp ý vui kia, trong lòng thực hài lòng, không uổng phí chính mình vất vả bấy lâu, trình độ cắt ghép này có khác gì với biên tập viên chuyên nghiệp đâu cơ chứ, chậc chậc.
“Anh kia, tắt đi, tắt nó đi..” Đường Dục lúc này sắc mặt đã xanh lét, thân thể bơi vì quá kích động nên run rẩy không thôi.
Cũng không biết ai đã nhanh tay tắt được máy chiếu, nhưng hiện tại, bên tai mọi người vẫn văng vẳng:”Chú…muốn con điiiii “.
Thật say.
Ông bà Đường nhanh chân ra gọi bảo vệ vào đuổi hết phóng viên ra ngoài, không cho tác nghiệp nữa, nhưng tin tức hot như vậy thì làm sao ngăn cản được tinh thần yêu nghề của họ, tất cả đều tìm cách né bảo vệ để lưu lại. Thế nên, hiện trường đã loạn thành một bầy.
Đường Dục thì đầu như vạn mã bôn đằng, cả người gần như vô lực.
“Oa…” Ninh Thư gào lên, bất chấp tất cả mà hướng mặt Đường Dục giáng xuống vô số cái tát.
“Đường Dục, tại sao anh lại có thế đổi xử như vậy với em?”.
“Anh phải cùng em kết hôn, vậy mà có thế làm ra chuyện như vậy với con gái nuôi của mình ư?”.
“Anh đúng là cầm thú, con bé còn là trẻ vị thành niên đấy”.
“Aaaaa…” Ninh Thư combo miệng gào, tay đấm, chân đá:” Đường Dục, anh không phải con người, không phải con người mà…”
“Đủ rồi..” Đường Dục đẩy Ninh Thư ra, bị người phụ nữ này hành hung một hồi, anh ta cảm giác như bị ai cầm gạch gõ đầu, đau không thể tả.
Ninh Thư càng gào lớn: “Hôm nay là hôn lễ của chúng ta, Vậy mà anh lại dùng những hình ảnh này làm nhục tôi, anh là đồ khốn nạn, không biết xấu hổ”.
“Tôi đợi anh nhiều năm như vậy, thế mà anh lại cùng con gái nuôi như thế, anh không biết xấu hổ, đồ cầm thú, đồ khốn nạn…”
Ninh Thư dùng hết sức mà hét, đinh tai nhức óc, toàn bộ hội trường đều là tiếng kêu gào chửi bới của cô.
Đường Dục đầu óc choáng váng, đau đến muốn nứt óc ra luôn, thật sự chịu không nổi, muốn ngất luôn rồi.
Màu nền