Dịch: Vong Hồn
Lê Cửu Ca lấy một đóa hoa từ sau lưng ra:”Tặng cho ngươi.”
Ninh Thư cũng hơi bất ngờ, giờ đang là giữa mùa đông, hắn lấy đâu ra hoa vậy?
“Cảm ơn.”Ninh Thư tiếp lấy bông hoa “hoa này ngươi lấy từ đâu?”
“Ngươi đoán.” Lê Cửu Ca nháy mắt, nhưng ngay lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm trang, cầm tiền giấy ném vào chậu than.
Ninh Thư cũng nhìn về phía quan tài bằng gỗ nạm tơ vàng kia, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương khó tả. Đây chắc là cảm xúc của Phương Ngọc Lan. Người nằm bên trong là phụ thân của nàng, đột nhiên bị nhiễm dịch bệnh mà chết.
Ninh Thư quay sang Lê Cửu Ca hỏi:”Ngươi gặp cha ta như thế nào?”
Nhưng Lê Cửu Ca vẫn không thay đổi sắc mặt, coi như không nghe thấy lời nàng.
Xem ra là không tiện nói ra, quả nhiên, việc này không chỉ đơn giản như bề ngoài.
“Ta chỉ tùy tiện hỏi, ngươi không trả lời cũng được” Ninh Thư cầm que gỗ chọt chọt cho rơi bớt tàn trên bấc đèn dầu, chiếc đèn này phải được thắp sáng liên lục cho đến lúc đưa tang, không thể bị tắt.
Quan tài đặt trong nhà đủ ba ngày, đến lúc đưa tang, Mạc Tuyệt Trần trước đó không biết chạy đi đâu cũng đã trở lại.
Cố Duệ là người đưa linh cữu.
Ninh Thư cùng Mạc Tuyệt Trần và Lê Cửu Ca đi sau. Nàng trộm liếc Mạc Tuyệt Trần, móa nó, mặc áo tang mà nhìn cũng đẹp đến mức yêu nghiệt như vậy?
Địa điểm để mai táng lão gia tử là một nơi phong thủy bảo địa đã được tuyện chọn từ trước. Ninh Thư nhìn từng chiếc xẻng xúc từng chút, từng chút đất phủ lên quan tài, nước mắt bất chi bất giác chảy xuống.
Sự bi thương, khó chịu trong lòng nàng không thể đè nén được.
Mạc Tuyệt Trần đưa cho Ninh Thư một cái khăn tay, “Mù mắt ta rồi, vốn dĩ đã xấu, giờ còn nước mắt nước mũi tèm lem như vậy, quả thực không nỡ nhìn thẳng.”
Ninh Thư nhận lấy khăn tay, lau lau nước mắt, xì mũi thêm cái nữa rồi nhét trở lại tay Mạc Tuyệt Trần “Trả lại ngươi.”
Mạc Tuyệt Trần ngay lập tức ném cái khăn đi.
Ninh Thư: →_→
Ta ngất, có cần phải tổn thương nhau vậy không?
Người như hắn lại có thể trở thành người được đề cử làm phu quân của nàng, quá vô nghĩa. Điều kiện như nàng làm sao có thể lấy được một người trong ba, đã là phúc phận quá lớn rồi.
Ninh Thư đem vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yêu nghiệt của Mạc Tuyệt Trần.
Thật ra, nàng rất hoài nghi có phải Mạc Tuyệt Trần là giáo chủ Ma Giáo không, bởi khí chất của loại người ngày không sai biệt lắm đều không phải người tốt.
Mạc Tuyệt Trần cũng không rảnh để ý nàng, quay mặt bơ luôn.
À không, là bơ hoàn toàn.
Ninh Thư trong lòng vốn đã khó chịu, cộng thêm cảm xúc bi thương xen lẫn, khiến nước mắt lại rơi lã chã. Đến nỗi, sau khi hoàn thành lễ tang thì hai tay áo của nàng đẫ đều ướt hết.
Sau khi lên xe ngựa, Ninh Thư rốt cuộc không chịu được nữa, khóc thành tiếng luôn, gào ra được, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Tiểu Thư, Tiểu thư, ngươi đừng khóc a” Hỷ Đào vội vàng lau nước mắt cho nàng.
Ninh Thư nằm dựa vào đầu vai của Hỷ Đào mà khóc, làm tí nữa thì đem Hỷ Đào ngã sấp mặt, khóc một trận, buồn bực trong lòng tiêu tán đi nhiều khiến Ninh Thư thần thanh khí sảng.
“Tiểu thư, người đừng như vây, nô tỳ nhìn khó chịu” Hỷ Đào cũng khụt khịt rồi òa lên khóc theo nàng.
Trong xe là từng trận nức nở, còn bên ngoài, ba vị phu quân được đề cử nghe thấy từng tiếng gào khóc rồi cả tru lên như heo bị chọc tiết giống nhau, không ai bảo ai, cùng thúc ngựa mà chạy.
“Cố Duệ, nha đầu kia tặng cho ngươi làm tức phụ” Mạc Tuyệt Trần nhìn Cố Duệ nói.
Cố Duệ sắc mặt không đổi:”Nghiệp lớn chưa thành, không thành gia.”
“Xuy…” Mạc Tuyệt Trần bĩu môi khinh thường ra mặt.
Mạc Tuyệt Trần quay sang Lê Cửu Ca, chưa kịp nói gì thì Lê Cửu Ca đã lắc đầu nguầy nguậy, “Đừng nhìn ta, ta còn bé như vậy, ta không muốn thành thân quá sớm đâu.”
“Xuy..” “Mạc Tuyệt Trần lại đem vẻ mặt vừa nãy trưng ra “cái này thì liên quan gì, dù sao nha đầu kia cũng lớn bằng ngươi. Nàng cập kê, ngươi cũng mười sáu tuổi, cũng đến tuổi thành gia lập thất rồi.”
“Thế tại sao không phải là ngươi thành thân cùng Phương Lan Tâm? Lê Cửu Ca nhìn Mạc Tuyệt Trần hỏi vặn lại.
Mạc Tuyệt Trần cau mày, duỗi tay chậm rãi nắm thành nắm tay, thổi một hơi lên đó:”Ta kiên nhẫn không tốt, ngươi cũng biết ta giết người như ngóe, không cẩn thận, chẳng biết sẽ xiên chết nàng lúc nào.”
“Chúng ta tốt nhất vẫn là tìm biện pháp khiến nha đầu kia tự mình mở miệng, cái lão già xảo quyệt Phương Minh Chí này quá cáo già, đến chết cũng không nói ra vị trí cái đồ vật kia ở đâu, còn kiên quyết bắt chúng ta phải cưới nữ nhi của hắn.”
Mạc Tuyệt Trần cúi đầu nhìn móng tay chính mình.
Cố Duệ vẫn như cũ vẻ mặt đạm nhiên, Lê Cửu Ca thì chớp chớp mắt:
“Các ngươi nói cái gì nha?”
“Không liên quan đến tiểu hài tử.”
“Cố Duệ, không thì ngươi cưới nàng đi, dù sao ta cũng chỉ cần bí tich có thể độc bá giang hồ, các thứ khác đều chướng mắt ta.” Mạc Tuyệt Trần vừa nói vừa dướn người về phía trước mà nhìn sắc mặc Cố Duệ.
Cố Duệ hơi liếc qua Mạc Tuyệt Trần, “Hay là ngươi cưới đi, dù sao ngươi giết người như ngóe, giết thêm một cái nữa tính là gì.”
“ta chỉ sợ bẩn tay thôi, xét về tàn nhẫn, ta tuổi gì so với ngươi” Mạc Tuyệt Trần khác khí mà nói, cũng không biết là thật lòng khen ngợi hay đang đá đểu nữa.
Lê Cửu Ca mặt ngu luôn, sau đó lắc đầu.
Ninh Thư cùng Hỷ Đào ôm nhau khóc rống một hồi, lúc trở lại Phương gia, mắt hai người đã sưng như hạch đào.
Ninh Thư về đến phòng, soi gương đồng nhìn thấy cũng hết hồn.
“Tiểu Thư, ngươi không cần lo lắng, ta đi lấy chút nước ấm cho ngươi, lát dùng khăn nhúng qua nước ấm rồi đắp lên một lúc có thể tiêu sưng” Hỷ Đào an ủi.
Kỳ thực, nàng hết hồn cũng không phải do nhìn thấy quả mí mắt sưng như hạch đào kia, mà là do nhìn thấy mặt chính mình kìa.
Nàng biết là mình rất béo, đương nhiên mặt cũng sẽ béo, cơ mà đến mức như cái mâm, à không, chuẩn là cái mâm siêu to thế này, thì cũng quá đáng sợ rồi.
Ngũ quan chảy xệ, đúng là béo đến hủy dung a. Thêm quả mí mắt sưng vù nữa, thật là xấu đến mù mắt người ta.
Hỷ Đào lấy khăn ấm đắp lên trên mắt Ninh Thư.
“Hỷ Đào, cha ta là như thế nào mà bị nhiễm bệnh dịch?” Ninh Thư vừa đắp mắt vừa hỏi nha hoàn.
Hỷ Đào vừa ấn nhẹ khăn, vừa nói: “Tiểu thư, Lão gia là người nhân hậu, Có địa phương bị tuyết lở, có rất nhiều người chết đói chết rét, lão gia đến đó quyên góp lương thực cùng áo bông, kết quả là bị nhiễm dịch bệnh ở đó luôn.”
Ninh Thư cảm thấy lão gia tử là chết quá đột ngột. Nàng ngửi thấy mùi âm mưu ở đây.
“Hỷ Đào, ngươi cảm thấy ai làm phu quân của ta sẽ thích hợp?” Ninh Thư vợ vịt buôn chuyện cùng Hỷ Đào.
Hỷ Đào cười cười, “Tiểu thư, cái này nô tỳ thật khó mà nói được, lão gia đã bảo, tiểu thư thích ai liền có thể thành thân với người đó, ngươi là nữ nhi duy nhất của lão gia, lão gia làm vậy đều là vì hạnh phúc của tiểu thư, tiểu thư, ngươi thích ai vậy?”
“Ta chính là lưỡng lự nên mới hỏi ngươi a” Ninh Thư nói, Kỳ thực, nàng thừa biết, không phải nàng nói muốn gả cho ai là chắc chắn có thể lấy người đó.
Vẻ ngoài của nàng với hai từ xinh đẹp còn chẳng liên quan gì đến nhau, hơn nữa, thể trọng còn nặng đến dọa người. Kiểu như nàng, nam nhân đều chướng mắt, lão gia tử rốt cuộc lấy đâu ra tự tin mà tuyển phu quân cho nàng, lại còn chắc chắn nàng thích ai thì hốt người đó luôn không phải xoắn?
Hơn nữa, ba người này đều không phải người đơn giản, lại còn cùng tụ tập một chỗ ở đây nữa.? Ninh Thư cũng không tin tưởng họ sẽ ở đây, nếu không có mục đích khác.
Hơi ngẫm nghĩ, xâu chuỗi lại một chút, nàng phát hiện ra có rất nhiều vấn đề ở đây.
Miếu nhỏ gió lớn.
Không đơn giản a.
“Ngươi cảm thấy ai thích hợp thành thân với ta, bọn họ gia thế bối cảnh đều không quá rõ ràng, bọn họ làm sao mà xuất hiện ở Phương gia?” Ninh Thư lại hỏi Hỷ Đào.
Hỷ Đào nói:”Tiểu thư, bọn họ đều là người được lão gia cứu về, rồi nhận làm nghĩa tử.”
Ninh Thư: →_→
Với thân thủ kia của Mạc Tuyệt Trần, lại còn phải nhờ lão gia tử cứu?
Đừng có đùa như vậy!
Có cơ hội phải cẩn thận quan sát Cố Duệ xem hắn có biết võ công hay không.
Nàng bây giờ không có cốt truyện, cũng không có ký ức, cái gì cũng mông lung, chỉ có thể từ miệng Hỷ Đào, từng chút một moi ra chút ít tin tức có giá trị.
Updated 1404 Episodes