Dịch: Bunnycrusher
Có linh khí làm điểm tựa, phụ nhân được tiếp thêm sức lực, cắn răng dùng sức.
Ninh Thư nhìn phía dưới của phụ nhân, hiền hòa nói: “Mạnh thêm chút nữa, sắp ra rồi.”
Phụ nhân gắt gao bắt lấy chăn đệm, khớp xương trắng bệch.
Phụ nhân hét lên một tiếng, cuối cùng đứa trẻ đã được sinh ra.
Hài tử phát ra tiếng khóc vang dội.
Ninh Thư nhịn không được cười mỉm, lấy mảnh vải đã chuẩn bị từ trước, lau nước ối và máu loãng trên người đứa trẻ.
Mặt phụ nhân tái nhợt, Ninh Thư đặt đứa trẻ bên người nàng, lấy nước ấm đường đỏ cho nàng uống.
“Là nam hài hay nữ hài.” Phụ nhân ngước lên hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ đứa bé, “Là nữ hài.”
Nghe xong, khuôn mặt của phụ nhân lập tức thay đổi, nước mắt cuồn cuộn rớt xuống.
Ninh Thư:???
“Sao vẫn là nữ hài chứ, giờ phải làm sao đây.” Phụ nhân mất quá nhiều máu nên sắc mặt càng tái nhợt.
“Sinh xong chưa, có phải là nam hài không?” Nam tử ngoài phòng nói vọng vào trong.
Ninh Thư nhìn vị phụ nhân đang thất vọng cực điểm, hỏi: “Có muốn ôm hài tử ra ngoài cho cha đứa nhỏ nhìn không?”
Phụ nhân đột nhiên vươn tay túm chặt tay Ninh Thư, cầu xin: “Xin ngươi, xin ngươi hãy mang hài tử của ta đi đi, trong tráp có chút tiền, trong ngăn tủ cũng có quần áo.”
Ninh Thư: …
“Đây là hài tử của cô mà.” Ninh Thư kinh ngạc nói.
Trượng phu bên ngoài không chờ nổi nữa, trực tiếp xốc mành đi vào, cố làm lơ mùi máu tươi dày đặc, vươn tay bế hài tử lên hỏi: “Là nam hài hay nữ hài vậy?”
Ninh Thư: Sao câu hỏi đầu tiên của đôi vợ chồng này lại giống nhau thế…
Phụ nhân lật người quay đi, Ninh Thư đành nói thay: “Nữ hài.”
Sắc mặt nam tử nháy mắt thay đổi, đặt hài tử lên giường, “Sao lại là một nha đầu phiến tử nữa, đã có ba nha đầu rồi, giờ còn thêm một nha đầu phiến tử.”
Ninh Thư: …
Nam tử càng nói càng tức, đột nhiên nắm tã lót của hài tử trên giường muốn ném hài tử xuống đất.
Phụ nhân trên giường kinh hãi ngồi dậy.
Ninh Thư nhanh chóng tiếp nhận hài tử, không thể tưởng tượng nổi: “Đây là hài tử của ngươi, là cốt nhục của ngươi! Hổ dữ còn không ăn thịt con!”
Nam tử trầm mặt, “Ngươi thì biết cái gì, trong nhà ta đã có ba nữ nhi rồi, ngươi biết người ta nói ta thế nào không, họ nói ta sắp tuyệt hậu rồi, cả một mụn con trai cũng không có, giờ có thêm một nữ nhi, kiểu gì cũng bị người đời cười chết.”
Phụ nhân bụm mặt khóc thút thít, nam tử bực bội quát: “Khóc khóc khóc! Cả ngày chỉ biết khóc, sinh một đứa con trai đơn giản vậy cũng không làm được!”
Ninh Thư: …
Ninh Thư muốn phổ cập khoa học cho tên này, việc sinh nam hay nữ là do nam tử, không phải do nữ tử, nhưng nghĩ lại lại đành thôi.
Ở hiện đại cũng đổ vấy chuyện không thể sinh con lên đầu nữ nhân mà.
Nam tử vén mành đi ra.
Ninh Thư trợn trắng mắt, thê tử của ngươi vừa mới sinh cho ngươi một hài tử, vừa thoát ải cửu tử nhất sinh đấy!
Cái thái độ gì thế hả, kiếp sau ngươi đi làm nữ nhân đi, để biết thế nào là gian khổ.
Nàng chỉ tới làm bà mụ mà thôi, không dưng lại gặp phải tình huống như bây giờ.
Phụ nhân khóc đỏ cả mắt, môi tái nhợt vô cùng, nhìn Ninh Thư nói nhẹ:
“Xin ngươi hãy cứu nữ nhi của ta. Ngươi cũng thấy rồi đấy, phu quân của ta sẽ không đối xử tử tế với con bé, ba nữ nhi trong nhà hắn cũng chướng mắt, cũng đối xử không tốt với các nàng.”
Ninh Thư nhìn hài tử đang nhắm mắt trong lòng ngực, vừa mới sinh ra, mắt còn chưa mở, cũng chẳng biết mình đang phải đối mặt với cục diện cha không đau nương không cần.
“Trong tráp có chút tiền mà ta thường ngày tiết kiệm, trong ngăn tủ có quần áo cho hài tử mặc.” Phụ nhân mỏi mệt, nhắm mắt nằm xuống.
Ninh Thư thở dài một hơi, cô chỉ tới kiếm tiền thôi mà.
“Cầu ngươi, nếu không ngươi mang nàng đi, tìm giúp ta một nhà nguyện ý nuôi được không, trong nhà nuôi không nổi, trượng phu ta cũng sẽ không chịu nuôi.”
Ninh Thư gật đầu, phụ nhân lại khóc, vươn tay muốn ôm hài tử, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Ninh Thư mở tráp ra, trong túi tiền có một ít tiền đồng, lại mở ngăn tủ lấy một bọc vải ra.
Trong bọc là một ít quần áo, chất lượng vải cũng không phải tốt nhất.
“Ngươi cho hài tử bú đi.” Nghe nói sữa mới sinh rất có lợi với trẻ con.
Với lại, Ninh Thư cũng không thể tìm được thứ gì thay thế để đứa trẻ ăn lúc này.
Phụ nhân vén áo lên, cho đứa bé bú.
Ninh Thư nhìn quần áo trong bọc vải, quần áo được may rất chỉnh tề.
Vì cái nhà này, đứa trẻ mới sinh đành trở thành vật hi sinh.
Phụ nhân phải chịu dâm uy của trượng phu, lại còn bị oán trách chuyện không thể sinh ra con trai lên đầu mình.
Phu nhân cho con bú xong, thì ôm đứa trẻ khóc.
Ninh Thư vươn tay muốn bế đứa trẻ đi, phụ nhân lập tức gắt gao ôm con, luyến tiếc rời đi.
Ninh Thư nói: “Hài tử của mình vẫn nên tự mình dưỡng đi.”
Phụ nhân buông lỏng tay ra, Ninh Thư ôm đứa bé đi một mạch không quay đầu lại, phía sau văng vẳng tiếng khóc của phụ nhân.
Vừa ra cửa, Ninh Thư lập tức thấy ba đứa trẻ khác đang vây quanh trước cửa, đứa lớn khoảng sáu bảy tuổi, đứa nhỏ nhất khoảng ba tuổi.
Quả nhiên là ba cô nương.
Tương lai của đứa nhỏ trong lòng ngực Ninh Thư này như thế nào, phụ thân của đứa nhỏ cũng chẳng thèm quan tâm.
Ninh Thư một tay ôm đứa bé, một tay cầm bảng vải bỏ đi.
Ninh Thư cầm chút tiền mẹ đứa nhỏ đưa cho, tìm một khách điếm ở qua đêm.
Hôm sau, Ninh Thư cõng đứa nhỏ ra khỏi khách điếm, đến cửa hàng Lý gia kinh doanh.
Lý gia là nhà giàu trấn trên, cửa hàng kinh doanh đồ trang sức, nhìn khá ăn nên làm ra.
Ninh Thư bố trí một tụ âm trận quanh cửa hàng.
Có tụ dương trận tụ tập dương khí, sẽ có tụ âm trận làm rối loạn điên đảo.
Tác dụng của tụ âm trận chính là tụ tập âm khí xung quanh, làm phá hư vận thế của cửa hàng.
Ninh Thư lại lén lút thả cây hòe non lên xà nhà.
Cây hòe là quỷ thụ, rất trọng âm khí, cửa nhà không thể trồng loại cây này, nói chi là đặt lên xà nhà.
Vậy nên ngàn vạn lần không thể đắc tội thầy phong thủy cao tay.
Người ta chỉ cần tùy tiện động chút tay chân cũng dư cách làm các ngươi xui xẻo cả đời.
Vương thị không phải vẫn luôn khoe khoang khắp nơi nhà mình là nhà giàu sao.
Không có sinh ý của trượng phu chống đỡ, để xem bà ta còn có thể cao cao tại thượng làm thái thái nhà giàu nữa được không.
Làm xong việc, Ninh Thư vỗ bụi trên tay, quay đầu nhìn đứa nhỏ trên lưng, “Bé con nè, chúng ta đi tìm nơi định cư nhé.”
Đi nơi nào thì tốt đây.
Ninh Thư mua một ít lương khô, cô có cái để ăn, nhưng đứa trẻ trên lưng ăn cái gì đây ta?
Ninh Thư phiền não.
Ninh Thư dạo chợ, bỗng nhìn thấy một con trâu cái, nghĩ nghĩ liền dứt khoát mua một con trâu cái.
Lúc mệt đỡ phải đi bộ, còn có thể vắt sữa.
Ninh Thư chọn một con trâu cái vừa mới sinh con, lại vào dược đường mua thuốc. Có thuốc trong tay, ít nhất hành tẩu cũng bớt gian nan.
Sáu tháng sẽ qua rất nhanh, sau sáu tháng, hài tử có thể ăn được cháo rồi.
Ở cổ đại, trâu bò rất quý, Ninh Thư lại mua thêm một nồi nhỏ nấu sữa.
Chi tiêu vài thứ lặt vặt xong xuôi, Ninh Thư cũng gần tiêu hết tài sản tích tụ trên người, mà còn là tiền của mẹ đứa nhỏ cho nữa.
Ninh Thư vội vàng chất mấy túi lên lưng trâu, trong túi là các đồ dùng cho sinh hoạt.
Ninh Thư đầu đổ đầy mồ hôi, nuôi con nhỏ thật quá không dễ dàng.
Hơn nữa cũng chẳng biết đưa đứa nhỏ này cho ai nuôi, thời buổi này không có người nào thích nuôi nữ hài tử.
Không có nữ nhân, nhân loại sẽ bị tiêu diệt đấy.
Đáng sợ nhất chính là ngay cả nữ nhân còn không thích nữ hài tử.
Sinh ra là nữ tử chính là tội ác tày trời sao?
Updated 1404 Episodes