Dịch: Phong Thanh
La Giang nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ được ra bản thân hắn có thứ gì tốt có thể cung cấp cho hệ thống.
Hệ thống để cho hắn thực hiện nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ hoàn thành, thì hắn sẽ có được khen thưởng.
Giống như là, hệ thống bắt buộc phải dâng đồ lên cho hắn như nghĩa vụ, còn hắn thì không cần đáp trả lại cho hệ thống.
“Nếu ngươi không chữa trị cho ta, ta sẽ không làm nhiệm vụ nữa.” La Giang chỉ có thể dùng cái này uy hiếp hệ thống. Hệ thống bắt hắn phải không ngừng tán gái, lên giường với những cô gái đó, điều này khẳng định hệ thống sẽ đạt được chỗ tốt gì đó.
Hệ thống không hề dao động khi bị La Giang uy hiếp, “Ngươi không muốn làm nhiệm vụ thì vẫn còn rất nhiều người muốn thay thế ngươi.”
Trên đời này có thiếu gì kẻ không muốn làm mà hưởng, có rất nhiều người ngửa cổ đợi miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Hệ thống lãnh khốc cao ngạo nhìn La Giang đang giả vờ phô trương thanh thế, đang tính toán có nên thoát ly khỏi tên bại trận này không.
Hai tháng đã trôi qua nhưng hắn vẫn chưa ngủ được với cô gái nào.
Nếu tìm một ký chủ gia cảnh tốt thì người ta làm gì sẽ quan tâm tới tiền bạc, chỉ có thể tìm loại người không tiền không thế như La Giang, vừa an toàn vừa nghe lời.
Hệ thống cứ trầm mặc khiến La Giang thực sự sợ hãi. Chẳng lẽ hệ thống định ngó lơ hắn rồi bỏ chạy.
“Hệ thống, chỉ cần ngươi chữa trị cho ta, về sau mọi chuyện đều nghe ngươi, việc gì cũng nghe theo ngươi hết.” La Giang đau khổ cầu xin nói lời cuối cùng.
Hệ thống vẫn còn cân nhắc, La Giang nói thêm, “Chờ sau khi chữa xong, ta nhất định sẽ ngủ với một người, không phải nữ bác sĩ thì là y tá. Ta thề!”
“Vậy được, chỉ một lần này nữa thôi, tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Hệ thống nói.
La Giang mừng như điên, “Được, ngươi yên tâm, lần sau ta còn để cho chó cắn thì ta chính là heo.”
Hệ thống bắt đầu chữa trị chỗ bị thương của La Giang. La Giang cảm thấy được chỗ đó tê dại, ngứa dữ dội, chẳng khác gì bị điện giật.
“Có thể làm nó lớn hơn một tí không. Dù sao cũng đang chữa trị, thuận tiện biến to lên một chút cũng được.” La Giang đòi hỏi.
Không chừng kích thước “đệ đệ” hắn có thể đuổi kịp, thậm chí vượt qua người Anh, Mỹ.
Hệ thống lạnh lùng nói: “Đừng ở đây cò kè mặc cả với ta, lần này chỉ chữa trị cho ngươi, không phải biến đổi cơ thể lần nữa. Chờ tới khi ngươi hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ có loại khen thưởng này.”
‘Quỷ hẹp hòi.’ La Giang nói thầm trong lòng.
Hắn nắm chặt hai tay, chịu đựng cảm giác phát ngứa, tê dại. Lần nằm viện này chính là một cơ hội, không chừng có thể đột phá phòng tuyến của nữ bác sĩ.
Trong thời gian nằm viện này, nhất định phải chộp được nữ bác sĩ.
La Giang không còn phải lo lắng về tiểu đệ đệ, nên tâm tình tự nhiên được thả lỏng thoải mái, cảm thấy tương lai sáng lạn, tràn ngập xuân sắc.
Ninh Thư làm hàng xóm, dù thế nào cũng phải trưng bộ mặt hư tình giả ý đi xem xét tình hình.
Cô mua một ít trái cây đi tới bệnh viện, mở cửa nhìn thấy La Giang đang trò chuyện cùng một mỹ nữ mặc áo blouse trắng.
Không biết là đang nói chuyện thú vị gì mà trên mặt cả hai đều tươi cười vui vẻ.
Ninh Thư nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy khiêu khích của La Giang, ngẫm nghĩ trong đầu, “chym nhỏ” bị thương nặng tới vậy, sao vẫn còn có thể cười toe toét tán gái thế nhỉ.
Chẳng có nhẽ hắn không tiếc nuối việc bản lĩnh đàn ông không còn?
Hay lại được hệ thống hỗ trợ chữa trị rồi?
Thật đúng là bỏ được cả vốn gốc.
Ninh Thư đứng ở cửa phòng bệnh ho khan một tiếng. Lúc La Giang nhìn thấy Ninh Thư thì sửng sốt một hồi, “Hồ Đóa, sao em lại tới đây?”
“Nghe nói anh bị chó cắn, nên đến thăm.” Ninh Thư đặt bịch trái cây ở đầu giường, ánh mắt đặt trên mặt La Giang.
Tuy sắc mặt La Giang trắng bệch nhưng tinh thần cũng không tệ lắm. Tiểu đệ đệ xảy ra chuyện như vậy thì làm gì có thằng đàn ông nào có thể nhẹ nhàng cho qua như hắn được.
Dù là một đống thịt nhưng đó cũng là biểu tượng cho sự nam tính và tự tin của đàn ông đấy.
Ninh Thư hỏi: “Anh sao rồi?”
“Anh khá ổn, không lâu nữa là có thể xuất viện.” La Giang từ tốn nói nhưng trong lòng rất đắc ý.
Con nhãi chết tiệt này, thường ngày không thèm liếc mắt hắn một cái. Chẳng phải tới lúc thấy hắn bị thương thì nôn nóng chạy tới thăm hỏi sao.
Đúng là tsundere, miệng chê nhưng thân thể vẫn thành thật.
“Thật sự không có việc gì?” Ninh Thư kinh ngạc hỏi, hắn coi máu là nước cà chua chắc?
Ba Hồ nói hắn bị thương rất nghiêm trọng.
Vậy mà con mọe nó giờ hỏi ra lại thành không có việc gì?
La Giang gật đầu, “Chính là nhờ Ngô bác sĩ mát tay, phẫu thuật thành công giúp anh vẫn giữ được hạnh phúc sau này.”
Mặt nữ bác sĩ ửng đỏ khi nghe được mấy lời ba hoa của La Giang.
Ninh Thư mặt không cảm xúc, còn chưa bỏ bột tháo băng, đã biết tốt?
“Không sao thì tốt, tôi về đây.” Ninh Thư xoay người rời khỏi phòng bệnh.
La Giang lắc đầu nói với mỹ nữ, “Là em gái nhà đối diện. Tính tình rất kỳ cục, em đừng so đo với con nhóc ấy.”
Nữ bác sĩ thản nhiên nói, “Sao tôi phải so đo với cô ấy, huống chi cô bạn nhỏ này của anh lớn lên còn rất đáng yêu nữa.”
“Bác sĩ Ngô, em đang ghen đó à?” La Giang trêu đùa.
La Giang ở bệnh viện khoảng một tuần thì ba La làm thủ tục xuất hiện cho hắn.
La Giang tức khắc không vui. Hắn đang cùng nữ bác sĩ ở chung mỗi ngày, tình cảm cũng trên đà phát triển ổn định. Bây giờ lại bắt hắn xuất viện sao được. Không chịu.
Ba La bất đắc dĩ nói, “Trong nhà hết tiền rồi, lúc trước mày lấy bao nhiêu tiền trong nhà tiêu xài không nói. Giờ lại còn phải trả phí phẫu thuật, phí nằm viện mấy tuần qua, làm gì còn đồng nào nữa.”
Có cần phải thế không?
La Giang bực bội khi thấy ba mình ngay trước bàn dân thiên hạ nói hắn trộm tiền trong nhà, “Ba có thể dừng việc suốt ngày nhắc tới chuyện này có được không?”
“Vết thương này của con không như mấy bệnh cảm mạo bình thường. Ba, chẳng lẽ ba không lo lắng cho đời sống, hạnh phúc tương lai của con trai mình hay sao?”
“Mỗi tuần có thể đến kiểm tra, trong nhà thật sự hết tiền rồi.”
La Giang thở dài, tiền tiền tiền. Tất cả đều là tiền.
Nếu hắn có tiền, muốn gì làm nấy, còn không phải khiến cho ba hắn khổ sở tới vậy. Cho nên hắn nhất định phải thành công.
Nữ bác sĩ không tán thành việc La Giang xuất viện. Vì nếu về nhà tịnh dưỡng không chừng miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, tình trạng sẽ càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nữ bác sĩ giải thích với ba La sự quan trọng khi nằm viện, về nhà nếu xảy ra vấn đề gì không kịp thời chữa trị thì có thể chỗ kia sẽ bị phế luôn mất.
Ba La bất đắc dĩ nói: “Nhưng trong nhà tôi cũng không còn đồng nào nữa, bác sĩ à.”
Ba La phải chịu nhiều áp lực tâm lý, mấu chốt con trai vẫn còn chưa khiến ông bớt lo.
La Giang cảm thấy rất mất mặt khi ba hắn than nghèo kể khổ trước mặt mỹ nữ, tư tưởng của mấy kẻ nghèo chí ngắn.
Nữ bác sĩ nóng đầu lên tiếng: “Để con ứng tiền viện phí hộ nhà bác.”
Cha con nhà họ La đều kinh ngạc nhìn nữ bác sĩ chằm chằm.
“Em đừng làm vậy.” La Giang lắc đầu nói, nếu bắt hắn dùng tiền của phụ nữ thì hắn sẽ không còn mặt mũi, đặc biệt lại trong lúc hắn còn đang theo đuổi con gái nhà người ta nữa chứ.
Nữ bác sĩ cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời này, chỉ là nghe La Giang phải xuất viện thì trong lòng quýnh quáng, lập tức nói ra.
Trong lòng ẩn ẩn có chút hối hận, nhưng rất nhanh đã quẳng mọi thứ ra khỏi đầu, nói với La Giang: “Không có việc gì, anh cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
La Giang nhịn không được, kéo tay nữ bác sĩ, bày ra vẻ mặt cảm động, “Cảm ơn em, sau này anh sẽ trả lại cho em.”
“Tôi cảm thấy anh sẽ thành công, rất có tiềm năng.” Nữ bác sĩ nói.
Còn vì sao lại thấy nam nhân này có tiềm lực?
Thật sự, trong lòng cô không rõ lắm.
Chắc là do giác quan thứ sáu.
Updated 1404 Episodes