Thẩm Tế Nam hơi mở miệng, vẻ mặt kinh ngạc: “Cái này… Minh Trà? Hoài Dữ?”
Thẩm Thiếu Hàn không thất lễ như ba mình.
Ngay từ lúc thấy Đỗ Minh Trà xuất hiện ở chỗ này, trong lòng anh ta đã sớm có linh cảm rồi, chỉ là vẫn không dám xác nhận.
Mà hiện tại, tình huống trước mắt này căn bản đã xác nhận là không thể nhầm lẫn được.
Thẩm Thiếu Hàn định đứng dậy.
Nhưng mà vị trí năm bước xa đối với Thẩm Thiếu Hàn mà nói dường như là vực sâu vạn dặm, không cách nào bước qua.
Đỗ Minh Trà đứng ở bên cạnh Thẩm Hoài Dữ, mặc áo màu trắng sữa và chiếc váy cùng màu nhưng sẫm hơn chút, ánh mắt điềm đạm, là biểu cảm Thẩm Thiếu Hàn vô cùng quen thuộc lại không thể chạm vào.
Cô hình như luôn có dáng vẻ như người đứng bên ngoài thờ ơ như vậy, yên tĩnh đứng đó, không xa không gần.
Trên ngón tay đan vào tay của Thẩm Hoài Dữ, lóe lên ánh sáng màu bạc của chiếc nhẫn.
Thẩm Thiếu Hàn cúi đầu nhìn chiếc nhẫn đó, ánh mắt lại lần nữa di chuyển lên trên mặt Đỗ Minh Trà.
Thẩm Kí Nam ở bên cạnh nghe thấy con trai hít thở sâu một cái, ông ta quay mặt, nhìn Thẩm Thiếu Hàn lộ ra nụ cười không chút sơ hở, nói chúc mừng: “Chúc hai người đính hôn vui vẻ.”
Thẩm Kí Nam cũng phối hợp cười khan: “Hahaha, cái này cũng thật khóe, không ngờ rằng quanh co lòng vòng hai người là cùng với nhau…..”
Lời này của ông ta đến bản thân cũng đều cảm thấy sai sai, sau khi cười khan mấy tiếng, hậm hực dừng lại, trái tim run lên, như tiếng sóng lớn đáp lại, không dám nói gì.
Thời gian còn lại dù rất dài, Thẩm Kí Nam lại không thể nào nhớ nổi mục đích bản thân mình đến đây, ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại giữa Thẩm Hoài Dữ và Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà vẻ mặt bình thản, hào phóng, không hề có vẻ nũng nịu.
Như vậy ngược lại càng làm tôn lên suy nghĩ không thuần khiết của Thẩm Kí Nam.
Thẩm Kí Nam cũng nuốt lời mình trong miệng, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được nói ra: “Minh Trà, tôi với Hoài Dữ có lời muốn nói, thím…..có thể tránh đi trước một chút được không?”
Đỗ Minh Trà hiểu rõ, đứng dậy đi ra ngoài.
Mắt thấy cô đã rời đi, sự buồn bực nghẹn trong lòng của Thẩm Kí Nam mới được phun ra, ông ta điều chỉnh lại tư thế ngồi, đang định nói chuyện lâu với Thẩm Hoài Dữ, bất ngờ xoay người nhìn thấy Thẩm Thiếu Hàn bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi Đỗ Minh Trà, hận rèn sắt không thành thép đập vào bả vai anh ta.
Thẩm Thiếu Hàn lúc này mới hồi thần, thu lại tầm mắt, vừa khéo chạm vào đôi mắt bình tĩnh của Thẩm Hoài Dữ.
Thẩm Hoài Dữ không nói một lời, chỉ là ánh mắt khiến cho trong lòng Thẩm Thiếu Hàn không yên.
Ổn định lại sự chấn động trong lòng, Thẩm Thiếu Hàn mới miễn cưỡng giải thích: “Đã lâu không gặp, cháu——”
“Không sao” Thẩm Hoài Dữ mỉm cười “Sau này chính là người một nhà.”
Thẩm Thiếu Hàn đương nhiên hiểu rõ ba từ người một nhà là có ý gì.
Đỗ Minh Trà chính là trưởng bối, mà anh ta cho dù thế nào cũng đều không thể ngấp nghé cũng không dám ngấp nghé.
Trong nhà ai mà không biết Thẩm Hoài Dữ hay bao che khuyết điểm.
Anh ta cúi đầu, chỉ nghe Thẩm Kí Nam bên cạnh do dự không quyết hỏi: “Hoài Dữ, nói thật, cháu cũng không để ý mấy cái hư danh này, bối phận cái gì, chỉ là Đỗ Minh Trà con bé lúc trước rốt cuộc cũng cùng Thiếu Hàn——”
“Sao nào?” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh đặt cốc xuống bàn “Có ý kiến gì?”
Chiếc cốc cổ dài chạm vào mặt bàn, phát ra thanh âm chói tai.
Thẩm Hoài Dữ ngồi trên sofa, hơi ngả ra phía sau, vẫn mỉm cười, dịu dàng nhìn Thẩm Kí Nam: “Ông muốn nói cái gì?”
Thẩm Kí Nam đè ép trái tim khiếp sợ, chậm rãi nói: “Lúc trước cháu và Phù Lâm đã nói muốn đính ước, sau đó khi đón Minh Trà về cũng từng nói muốn Minh Trà và Thiếu Hàn qua lại với nhau. Cháu không nói chú như vậy là không được, Hoài Dữ chỉ là trước khi mất ba của chú từng nói, không thể cướp vợ của người khác.”
Lúc ông ta ở trước mặt nói mấy lời này, Thẩm Hoài Dữ từ đầu đến cuối vẫn nghiêng người nghe, không có biểu cảm gì nhiều. Chỉ duy nhất khi Thẩm Kí Nam nói đến từ ‘vợ’ thì sắc mặt của Thẩm Hoài Dữ mới thay đổi.
“Nếu nhắc đến vấn đề này, tôi ngược lại có vài lời muốn nói với ông” Thẩm Hoài Dữ hỏi Thẩm Kí Nam “Ông mở miệng nói hứa hôn với Đặng Phù Lâm, lúc đầu khi ông cụ Đặng đuổi cậu ta ra khỏi nhà, ông có xin giúp cho không, ông sao không giúp đỡ gì cả?”
Một câu nói ra khiến mặt Thẩm Kí Nam lộ vẻ xấu hổ: “Lúc đó ông cụ Đặng đã ra mệnh lệnh, không cho phép người nào được giúp đỡ. Cháu lúc đó…Cũng có chỗ khó.”
Đích thực là có chỗ khó.
Thẩm Kí Nam đối với anh em tất nhiên là đối xử chân thành, chỉ là lúc đó tình huống quá là đặc biệt.
Ba của Thẩm Kí Nam lúc đó bị bệnh nặng, chỉ cầm di chúc trong tay, không định công bố. Nếu biết được Thẩm Kí Nam ở bên ngoài còn có Thẩm Kí Nam còn có hai ba người anh em cùng cha khác mẹ, đều là đối thủ cạnh tranh. Ông cụ Đặng tuyệt đối không thể động vào, cân nhắc thiệt hơn, Thẩm Kí Nam lựa chọn tài sản.
Đặng Phù Lâm cũng không nói gì nhiều, ông chắc cũng hiểu rõ.
Thẩm Kí Nam âm thầm nhét cho Đặng Phù Lâm chút tiền, cũng để ông ở thành phố J có thể an cư lạc nghiệp tạm một thời gian, chỉ là giúp đỡ nhiều hơn nữa thì không dám cho.
Sau đó…..
Sự nghiệp, gia sản, gia đình.
Thẩm Kí Nam bản thân còn không rảnh, nhiều nhất chỉ gọi điện hỏi thăm Đặng Phù Lâm thế nào, làm gì quan tâm được nhiều.
Tính cách của Đặng Phù Lâm kiêu ngạo, cũng không nói gì nữa, cũng không nhờ giúp đỡ gì nữa cả.
Hơn nữa, lúc đó Đặng Phù Lâm và ông cụ Đặng mâu thuẫn căng thẳng, cho dù hoàn toàn mất đi gia sản, Thẩm Kí Nam thấy con trai cả Thẩm Thiếu Hàn ưu tú như vậy, cũng có chút dao động.
Chuyện hứa hôn chỉ là chuyện đùa, không bắt buộc phải thực hiện.
Vào lúc không đề phòng bị Thẩm Hoài Dữ nhắc đến, Thẩm Kí Nam mặt già không giữ được.
“Mà không nói là đã mười mấy năm rồi, ông đối với Minh Trà không quan tâm không hỏi han, sau này Minh Trà theo ông cụ Đặng về, ông vẫn không làm tận chức trách của mình” Thẩm Hoài Dữ nghiêng mặt, nhìn chằm chằm ông ta “Thẩm Kí Nam, Thiếu Hàn có bạn gái, ở trước mặt mọi người làm bẽ mặt Minh Trà, ông cũng không có đứng ra; vợ của ông chê cười Minh Trà, ông cũng không đứng ra. Đến bây giờ, ông mở miệng ra nói với tôi Minh Trà đã từng có hôn ước với Thiếu Hàn, cái này thích hợp à?”
Giọng nói của Thẩm Hoài Dữ không tính là cao.
Thẩm Kí Nam trốn tránh ánh mắt sáng ngời của anh, lúng ta lúng túng không nói nên lời.
Cả ba người ngồi ở đây đều hiểu rõ.
Làm gì có cái gì là thật tâm hay không, giống như lời Thẩm Hoài Dữ nói, mấy cái này chỉ là liên quan đến lợi ích mà thôi.
Mặt của Đỗ Minh Trà bị hoài nghi là hủy dung, ông cụ Đặng lạnh nhạt với cô, người khác hoặc nhiều hoặc ít xem thường cô.
Sau đó mặt của Đỗ Minh Trà khỏi hẳn, lại nhận được sự yêu thích của ông cụ Đặng và gia sản….
Người còn lại cũng bắt chước như vậy, như nhìn thấy châu báu, muốn chuyển cô về trong nhà.
Duy nhất chỉ có Thẩm Hoài Dữ.
Duy nhất chỉ có anh.
Từ lúc Đỗ Minh Trà phải đeo khẩu trang thời gian dài, bị người ta xem thường thì anh vươn tay ra.
Không bởi vì Đỗ Minh Trà thay đổi “giá trị” cao thấp mà thay đổi cách nhìn, anh là đôi tay kéo cô ra khỏi tình cảnh khó khăn, là ánh đèn chiếu sáng trong đêm tối.
“Sau này đừng để tôi nghe thấy mấy lời dơ bẩn này” Thẩm Hòa Dữ ngồi trên sofa, lạnh giọng nói: “Minh Trà là vợ của tôi, các người nghị luận về cô ấy cũng chính là đang nghị luận về tôi.”
-
Một bên khác, thời tiết Paris nắng đẹp, vừa khéo đang là buổi chiều.
Khương Thư Hoa khó khăn lắm mới nghỉ được một lần, coi như là làm quà nhận lỗi vì ‘khinh nhờn thần tượng’, cùng với Giang Ngọc Kỳ cùng đi đến Disneyland chơi.
Cô ấy không thể hiểu nổi, cách thức đối phương yêu cầu cô xin lỗi, thế nhưng lại là cùng với anh ta đi chơi kiểu này.
Khương Thư Hoa đọc no sách vở, còn cho rằng đối phương sẽ yêu cầu lấy thịt bồi thường.
“Disneyland ở Thượng Hải tôi đều đi đến sắp muốn nôn rồi” Khương Thư Hoa cúi đầu tìm tòi cách tiến công nói: “Thực sự ở đây cũng không khác mấy, tôi thấy quy mô khu vui chơi cũng ngang ngang nhau….Sao cứ phải muốn chơi ở chỗ này?”
Giang Ngọc Kỳ cụp mắt: “Không muốn chơi cũng được.”
Khương Thư Hoa ngẩng đầu: “Thực sự?”
“Thực sự” Giang Ngọc Kỳ coi như chỗ không người nói: “Sau khi quay về, hôm đó cô đối xử với tôi như thế nào thì nay để tôi đối xử lại với cô như thế một lượt.”
Khương Thư Hoa: “......”
Nói thật.
Tối hộm đó mặc dù uống nhiều rượu, nhưng cả quá trình Khương Thư Hoa cũng coi như đều nhớ rõ.
Là cô chủ động ôm lấy Giang Ngọc Kỳ khóc lóc nói bản thân không chỉ đơn thuần làm fan sự nghiệp của anh, khóc rồi bắt đầu làm ra một vài chuyện mà phần lớn các fan muốn làm, bao gồm không chỉ giới hạn là xoa xoa mặt anh, muốn ôm ôm, muốn hôn hôn…..
Giang Ngọc Kỳ cũng uống nhiều, thực sự phối hợp theo hôn cô.
Hôn đến mê mẩn lúc sau tự nhiên là lặn lộn lên giường, chỉ là hai con gà nhỏ hoàn toàn không biết nên làm thế nào, cuối cùng chỉ là lướt qua đồng cỏ mấy lần qua.qua quýt cho xong.
Loại chuyện dâm ô này một lần đã đủ khiến người ta nhớ mãi rồi, Khương Thư Hoa cúi đầu, tiếp tục tải disneyland paris: “Thế tôi xem nên chơi cái nào trước….”
“Cái kiểu này thì gọi gì là tiến công chiếm đóng?” Giang Ngọc Kỳ khẽ cười, trực tiếp túm lấy tay của Khương Thư Hoa, kéo cô đi: “Đi, cái trò nào nhiều người xếp hàng nhất thì chúng ta chơi cái đó.”
Khương Thư Hoa thấy anh nói rất có lý.
Disneyland ở Paris người không đông như những disneyland ở khu vực khác mà Khương Thư Hoa từng đi, chỉ là Khương Thư Hoa không hiểu vì sao người lại ít như vậy.
Có thể là vì người Pháp quen tính bãi công? Cũng có thể là vì không cung cấp rượu đỏ và phô mai xanh?
So với những khu công viên khác, chỗ này dường như càng thích hợp cho người già đến chơi. nhân viên văn phòng không có áp lực gì, cũng không nhiệt tình giống như bên Thượng Hải.
Đám đông di chuyển, khoảnh khắc bị Giang Ngọc Kỳ túm lấy tay, Khương Thư Hoa vô thức muốn trốn tránh, đáng tiếc không thành công.
Anh hình như ra mồ hôi, cũng có thể là do cô căng thẳng ra mồ hôi, Khương Thư Hoa có thể cảm nhận được được đôi tay đang đan vào nhau của hai người run rẩy, không phân biệt được là gió động người động hay là trái tim rung động.
Khương Thư Hoa cúi đầu, nhìn bóng của mình bị mặt trời kéo dài, bóng đen lắc lư chồng lên với Giang Ngọc Kỳ. Mùi thơm từ gỗ trên người anh bay đến, rõ ràng chỉ là nắm tay đơn giản, lại so với cái đêm sau khi say rượu làm loạn kia càng khiến cho trái tim của cô đập loạn xạ hơn.
Một đường đi theo Giang Ngọc Kỳ xếp hàng phía sau đám người, Khương Thư Hoa hít sâu một hơi, cô hỏi: “Cái này là trò gì?”
Đám người xếp thành hàng dài, nhìn không rõ phía trước là gì, chỉ thấy giống như là lâu đài kinh dị.
“Không rõ” Giang Ngọc Kỳ cụp mắt, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Khương Thư Hoa, trêu cô: “Sao thế, bé Khương sợ à?”
“Không sợ” Khương Thư Hoa hừ một tiếng “Cái thứ ở trên đời này có thể dọa được tôi vẫn còn chưa sinh ra.”
Giang Ngọc Kỳ híp mắt, nhìn mặt trời: “Không hổ là bé Khương.”
Khương Thư Hoa thực sự vẫn là sợ.
Cùng bạn cùng phòng xem phim kinh dị, cô là cái người kêu kinh nhất, chơi nhà ma, cô luôn luôn là người đi ở giữa và là người chạy nhanh nhất.
Nhưng đi cùng với Giang Ngọc Kỳ, có thể thể khiến cô có thêm mấy phần dũng cảm.
Nghĩ như vậy, Khương Thư Hoa vì trò chơi hot này, xếp hàng gần 10 phút, cuối cùng cũng đến lượt.
Khương Thư Hoa ôm trong lòng suy nghĩ tuyệt vời là có thể nhân cơ hộ kêu to——nhào vào vòng ôm của thần tượng để trốn tránh, vui vẻ đi vào lâu đài kinh dị.
Sau đó phát hiện Giang Ngọc Kỳ còn sợ hãi hơn so với cô.
Updated 114 Episodes