Trước cổng thành, một tên ải nhân mặc hắc sắc khải giáp, râu mép đen bóng nồng nặc mùi rượu, đứng nghênh đón cự thuẫn chiến sĩ. Dưới ánh lửa sáng ngời có thể thấy đầu mút bộ râu của hắn được tết lại thành bím.
Phân tích chi nhãn hiển thị ải nhân này thực lực tổng hợp đã đạt tới cấp A-, không thua kém Samuel là bao, đặc biệt lực lượng đã đạt tới cấp A.
“Những tên này….là nhân loại?” Ải nhân với bộ râu mép đen lớn tiếng hỏi: “Boraadt! Ngươi nhanh như vậy đã bắt được những…tên đạo tặc ti bỉ kia? Làm tốt lắm!”
“Ta cũng không chắc lắm,” Boraadt lắc lắc đầu, ánh mắt kỳ dị liếc nhìn hắn một cái, “Bởi vì trong đó có một tên nhân loại nói hắn là bạn của ngươi.”
“Bạn của ta?”
Ải nhân râu mép đen cả kinh, vừa hay nghe được thanh âm của Ena truyền đến: “Taikelin thúc thúc, người còn nhớ cháu không? Cháu là Ena, con gái của Enleier Greenspan.”
“Enleier Greenspan?” Taikelin suy nghĩ một chút rồi bước lên trước, ngẩng đầu đánh giá Ena một hồi, lộ ra thần sắc nghi hoặc, “Con gái tên gia hỏa kia? Sao ta thấy không giống lắm nhỉ?”
Ena trực tiếp bỏ qua câu nói cuối cùng: “Phụ thân đã từng nói với cháu một việc, có một lần vào đêm khuya ngài cùng thúc uống rượu ở Dương Thiệu vương đô, kết quả là người uống say liền lớn tiếng ca hát, kinh động đến thủ vệ tuần tra ban đêm, lúc chạy trốn, râu mép của người đã bị cháy mất một đoạn…”
Ải nhân chung quanh nghe xong câu chuyện đều thấp giọng cười vang, Boraadt lại càng cười khoa trương hơn: “Taikelin, thì ra lần đó râu mép của ngươi bị hủy vì chuyện này, thế mà ngươi lại nói với ta ngươi bị tia lửa bắn trúng khi đang rèn trang bị!”
“Ai nói vậy, rõ ràng là khi rèn không cẩn thận….Không nói đến vụ này nữa, chính sự đang gấp!” Mũi của Taikelin đỏ lên, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, ánh mắt nhìn Ena hòa hoãn hơn rất nhiều: “Thật đúng là cháu, Ena. Đã lớn đến chừng này, cao hơn cả ta rồi.”
Ena một lần nữa bỏ qua câu nói cuối cùng, giải thích: “Taikelin thúc thúc, cháu là đoàn trưởng của Thiết Thuẫn dong binh đoàn. Những người này là đồng đội của cháu. Lần này đoàn của cháu hộ tống một vị mục sư đến thành Garden, do thời gian có hạn nên phải chọn tuyến đường đi qua núi Hắc Nham này. Vừa mới đến đây không lâu, căn bản không biết gì về tên đạo tặc gì gì đó.”
“Taikelin,” Boraadt đứng một bên ngừng cười, “Nếu như ngươi có thể đảm bảo bọn chúng không liên quan đến vụ mất trộm vừa rồi, ta sẽ thả họ đi ngay lập tức.”
“Tính chất của vụ việc lần này vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa trước đó ta chưa tiếp xúc với Ena nhiều,“ Taikelin trầm tư một lát rồi lắc đầu: “Vì thế rất tiếc, thân là một trong những thủ vệ giả, ta không thể bảo đảm bất cứ thứ gì. Nhất là khi Enleier, phụ thân của Ena, lại còn là một…đạo tặc!”
Câu nói sau cùng làm cho không khí vốn đang hòa hoãn nháy mắt lại trở nên khẩn trương.
“Nếu đã như vậy thì giam bọn họ lại, chờ Oufuge điện hạ xử trí.” Boraadt vung tay, ra lệnh cho cự thuẫn chiến sĩ đem người đi.
Ena không nghĩ tới bởi vì mối quan hệ của mình với vị người quen này mà lại rơi vào vòng nghi vấn. Nàng gấp gáp mở miệng: “Chờ một chút, Taikelin thúc thúc, cháu nghĩ trước tiên chúng ta cần làm rõ chuyện gì đã xảy ra, hoặc cháu có thể tìm cách chứng minh bản thân mình trong sạch.”
Taikelin ra hiệu một cái, Boraadt hơi chần chừ rồi cũng đem hết sự tình quan trọng kể lại một lượt.
Sáng hôm qua, là lễ rượu mạch của ải nhân. Vốn đây là một ngày tiệc tùng ăn uống no say, nhưng đến xế chiều, một vài chỗ trong thành Hậu Thổ đột nhiên đồng thời bốc cháy. Sau khi hỏa hoạn được dập tắt, ải nhân mới phát hiện đó là kế giương đông kích tây, mục đích chân chính của đối phương là nhà kho trong thành, chúng đã lấy đi một nhóm trang bị và một bản vẽ quan trọng.
Những trang bị bị mất là vũ khí và áo giáp được dùng để đổi vật tư với nhân loại, tất cả đều là trang bị trác tuyệt cấp, giá trị không nhỏ chút nào, nhưng quan trọng nhất là bản vẽ kia, giá của nó hơn xa mấy cái trang bị.
Ngày lễ bị hủy khiến các ải nhân vô cùng tức giận, lập tức xuất động quân đội chính quy lùng bắt tên đạo tặc kia khắp nơi.
Nếu là bình thường, dựa vào quan hệ của Ena và Taikelin, muốn đi qua núi Hắc Nham hẳn không khó, nhưng đen đủi thế nào lại trúng ngay thời điểm nhạy cảm này, trong lòng Trần Duệ hiện ra bốn chữ: bạn đen vãi …
“Được rồi, không cần nói nhiều với bọn họ!” Boraadt phiền muộn nói: “Nhân loại đều là những kẻ không đáng tin. Những tên này xuất hiện ở địa phận núi Hắc Nham, bản thân chúng đã có hiềm nghi rất lớn rồi! Ta đề nghị đưa tất cả bọn chúng nhốt vào nhà giam, bỏ đói mấy ngày, bọn chúng sẽ phải tự khai ra!”
Câu nói này khiến lông mày Samuel nhíu chặt, một cỗ sát khí nhàn nhạt khuếch tán ra bốn phía. Ải nhân gần đó lập tức có cảm ứng, đồng loạt xiết chặt vũ khí, lộ ra vẻ cảnh giác. Taikelin sải bước tiến lên ngăn trước mặt Boraadt, thân hình thấp bé bạo phát ra khí thế mạnh mẽ, nhất thời giằng co qua lại với Samuel.
“Samuel!” Ena kinh hoảng la lên: “Không được manh động!”
“Ta không có thời gian dây dưa ở chỗ này.” Ánh mắt Samuel gắt gao coi chừng Boraadt, chiến ý thiêu đốt lên, “Nếu như các ngươi không phân biệt phải trái đúng sai mà bắt giam bọn ta, ta thà lựa chọn quyết chiến.”
Trong tay Taikelin xuất hiện một cây hắc sắc cự phủ: “Nhân loại ti tiện! Thành Hậu Thổ không phải là nơi ngươi có thể giương oai diễu võ!”
Không khí giữa song phương lúc này vô cùng khẩn trương, mắt thấy căng thẳng dâng cao có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, Trần Duệ chợt mở miệng: “Ừm, phó đoàn trưởng đại nhân, đừng quên nhiệm vụ của ngươi là hộ tống chúng ta. Nếu đã là người trong sạch, ta nghĩ trước tiên chúng ta nên tìm người thống trị mà giải thích cho rõ ràng đi.”
Vừa nghe điện hạ mở miệng, khí thế của Samuel lập tức thu liễm, ánh mắt dán chặt vào người Taikelin: “Dẫn chúng ta tới gặp quốc vương của các ngươi ngay! Nếu không cho dù có giết được ta, ải nhân các người cũng phải trả một cái giá cực lớn!”
Thực lực của Samuel và Taikelin tương đương nhau, một khi xung đột, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến tộc nhân chung quanh, thế nhưng tính tình ải nhân vốn chấp nhất không chịu thỏa hiệp, ngược lại bày ra trận thế chiến đấu: “Đến đi, chỉ là những tên nhát gan thích hư trương thanh thế! Ta chỉ cần dùng một búa cũng có thể chém rụng đầu ngươi!”
Ngay lúc đó, một thanh âm vang lên: “Dừng tay! Takeilin! Dẫn bọn chúng đến gặp Oufuge điện hạ.”
Người vừa nói là một ải nhân râu tóc bạc phơ, trong cặp mắt vẩn đục chớp động một tia duệ trí, phân tích chi nhãn hiển thị thực lực của lão là B.
“Askar trưởng lão.” Taikelin và Boraadt cùng các ải nhân khác đồng thời cung kính cúi đầu. Xem ra uy vọng và địa vị của ải nhân râu trắng này khá cao.
“Đúng vậy, Oufuge là thủ hộ giả cường đại nhất của bộ tộc gò núi ải nhân, nếu như những tên này là kẻ trộm thật thì dưới sự uy hiếp của Oufuge điện hạ, bọn chúng căn bản không thể nào giãy dụa!” Hai mắt Taikelin sáng rực, “Đúng đúng, mau xiết chặt vòng vây, không để bọn chúng trốn thoát!”
Câu nói sau cùng làm Askar trưởng lão không khỏi cảm thấy khinh bỉ: cái gì ngươi cũng nói toẹt ra hết rồi, có khác gì nhắc nhở bọn chúng chạy trốn đâu?
May mắn là những tên nhân loại này không có dị động, kể cả tên gia hỏa nguy hiểm kia, để mặc cự thuẫn chiến sĩ áp giải mình tiến vào bên trong thành.
Trong thành, khu dân cư đã lác đác lên đèn, nhìn từng dãy binh sĩ ải nhân trú đóng ven đường là có thể thấy vụ trộm lần này không đơn giản, bản vẽ kia hẳn là vô cùng trọng yếu.
Một hàng người đi tới cuối đường lớn, một tòa cung điện cổ kính khoáng đạt hiện ra trước mắt.
Trong cung điện đèn đóm sáng rực, có thể thấy được điểm đặc biệt trong thiết kế của ải nhân từ những họa tiết trang trí tỉ mỉ, bất quá hiện giờ không ai có tâm tư hân thưởng những nét đẹp này. Mọi người không mấy xa lạ với bộ tộc ải nhân, không ít người đã từng tiếp xúc với họ, nhưng bị bắt làm tù nhân thì là lần đầu tiên, nói không khẩn trương là nói dối.
Ở chính giữa vương tọa là một ải nhân đầu đội vương miện, thân mặc áo khoác da cừu, râu mép màu đen, vẻ ngoài của hắn tương đối trẻ, hai mắt lộ ra nhãn thần kiên nghị, đó chính là kẻ thống trị của tòa thành: Oufuge, vua của ải nhân miền núi
Sau khi nghe Boraadt báo cáo, lông mày Oufuge cau lại: “Thủ phạm của vụ trộm chắc chắn là nhân loại, mà ngươi lại phát hiện những người này ở bên ngoài núi Hắc Nham? Phần lớn nhân loại là những tên ti bỉ vô sỉ, cho dù những người này không trực tiếp tiến vào Hậu Thổ thành trộm cắp, cũng không thể nói bọn chúng không có liên quan gì tới kẻ trộm.”
Ngôn ngữ Oufuge đang nói không phải là ngôn ngữ thông dụng mà là ngôn ngữ của ải nhân. Loại ngôn ngữ này Ena cũng chỉ nghe hiểu được sơ sơ, nhưng với Trần Duệ có phân tích chi nhãn mà nói thì không có vấn đề gì khó, chỉ là từ ngữ khí của Oufuge mà xem xét thì vị ải nhân vương này rõ ràng có thành kiến với nhân loại, dường như hắn cho rằng Thiết Thuẫn dong binh đoàn nhất định có liên quan đến những tên trộm đã trốn thoát kia.
Askar trưởng lão gật gật đầu: “Ý tứ của điện hạ là muốn tìm một vài manh mối liên quan đến tên trộm từ những người này.”
“Không sai, ta cùng với quốc vương Dương Thiệu đã có ước định, nhân loại không được quấy nhiễu Hậu Thổ thành của núi Hắc Nham, nếu như có kẻ dám xâm phạm, ải nhân không cần khách khí mà cho bọn chúng nhận lấy trừng phạt lớn nhất. Nếu như Dương Thiệu vương quốc dám vượt qua, gò núi ải nhân liền cự tuyệt hết thảy giao dịch đang có với bọn chúng. Hiện tại chúng ta trước giam giữ bọn chúng lại, trước khi sự việc được làm rõ, quyết không để bọn chúng rời đi!”
Oufuge liếc mắt sang hướng Samuel, bỏ thêm một câu: “Nếu phản kháng, giết không tha!”
Samuel tuy không hiểu Oufuge đang nói cái gì, nhưng địch ý từ ánh mắt lăng lệ của ải nhân vương cùng phách lực khiếp người từ nhãn thần kia đủ để làm tâm thần Samuel chấn động, phảng phất như đang đối mặt với một tồn tại không thể chiến thắng.
Chủng tộc: ải nhân.
Tổng hợp thực lực bình định: S
Thể chất S, lực lượng S, tinh thần A-, tốc độ S-.
Phân tích: thổ thuộc tính, có đặc tính kháng độc cùng kháng ma, lực lượng hình chiến sĩ.
Trần Duệ ngấm ngầm kinh ngạc, gò núi ải nhân vương này không ngờ lại có thực lực ma đế cấp, không trách hắn được xưng tụng là thủ hộ giả mạnh nhất, cũng nhờ thế mà núi Hắc Nham mới có thể sừng sững không ngã dưới cái nhìn chăm chú của nhân loại. Chỉ là hiện giờ thời gian đối với hắn vô cùng quý báu, không có khả năng lưu lại chỗ này lâu.
“Oufuge điện hạ, xin đợi một chút.” Trần Duệ tiến lên trước hai bước, dùng phân tích chi nhãn nói ra ngôn ngữ của gò núi ải nhân.
Loại trao đổi này chỉ diễn ra trong ý niệm, không phải trực tiếp nói ra, Oufuge kinh ngạc nhìn hắn một cái, hỏi: “Tâm linh chi ngữ? Ngươi là tinh linh tộc? Không đúng, dung mạo của ngươi…ngươi là bán tinh linh?”
“Bán tinh linh?” Taikelin kinh ngạc đánh giá Trần Duệ vài lần: “Ta chưa từng thấy qua bán tinh linh nào giống hắn.”
Tinh linh tộc đều là tuấn nam mỹ nữ, cho dù là bán tinh linh thì dung mạo cũng xuất chúng hơn hẳn người bình thường. Khuôn mặt phổ thông này của Trần Duệ quả thực không tương xứng chút nào.
Cũng giống như Ena, Trần Duệ không thèm để ý đến câu nói sau cùng của Taikelin, trong lòng thầm nghi hoặc: tinh linh tộc trên mặt đất cũng có kỹ năng giống phân tích chi nhãn? Gọi là tâm linh chi ngữ?
“Ta là nhân loại, nhưng là ta có đầy đủ chứng cứ chứng minh chúng ta không liên quan gì đến những kẻ trộm kia!”
Updated 797 Episodes