Chương 3

3

Giang Hàn rời đi.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân anh ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.

Đau đớn trên tai nhắc nhở tôi, đây không phải là một giấc mơ.

Anh ta đang làm gì vậy?

Trái tim tôi như bị một đôi bàn tay lớn hung hăng siết mạnh, đau đến không thở nổi.

Người anh trai hầu như không nói chuyện với tôi kia đang làm gì vậy?

Căn bản không để tôi suy nghĩ kỹ, một màn vừa rồi, thực sự khiến tôi rất sợ hãi.

Tai tôi sưng lên đau nhức đến điếng người, tôi ngã xuống giường, trước mắt một màu đen kịt.

...

Hôm sau lúc tôi thức dậy

Thị giác đã được khôi phục.

Mù tạm thời trước nay chưa bao giờ kéo dài quá lâu.

Tuy nhiên, tôi đứng bên cửa sổ và do dự.

Tôi không dám đến trường nữa.

Rấm rầm rầm!

Bỗng nhiên cửa bị đập vang dội, sau đó là tiếng của mẹ tôi: "Mày còn chưa đi học, ở trong phòng lề mề cái gì!"

Tôi bị mắng càng hoảng sợ, vội vàng xách cặp đi ra ngoài.

Giang Hàn đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng, thấy tôi đi xuống, trước giờ đều không nói chuyện, nay anh bỗng nhiên nở nụ cười thoáng qua, "Chiêu Chiêu, ngồi xuống ăn đi."

Thân thể tôi đột nhiên run lên.

Tai trái vẫn sưng, tôi định từ chối, thế nhưng tôi thấy trong mắt anh thoáng qua một tia uy hiếp.

Cảm giác sợ hãi đêm qua vẫn còn đọng lại trong lòng tôi.

Tôi không dám từ chối, ngoan ngoãn đi tới, ăn bữa sáng trên bàn.

Thật ra đã lâu rồi tôi không ăn sáng, đa phần mẹ tôi chê tôi mù loà ngứa mắt, để tôi đi học sớm hơn.

"Chiêu Chiêu thật ngoan."

Giang Hàn dịu dàng cười, nụ cười này trong mắt tôi, càng giống ma quỷ hơn.

Sau khi ăn xong, tôi ngay cả chào cũng không dám nói, vội vàng chạy ra khỏi cửa.

footer(); ?>