Chương 6

6

Chúng tôi rời đi rất thuận lợi, từ lúc Giang Hàn xuất hiện, không ai dám ngăn cản chúng tôi.

Vẻ mặt của Lý Tuyết vừa kinh ngạc vừa thù hằn.

Cô ta không hiểu vì sao Giang Hàn lại vô duyên vô cớ giúp tôi.

Nhưng tôi biết.

Giang Hàn đã giúp tôi, dường như chỉ để thỏa mãn sở thích bi3n thái của anh ta.

"Anh còn tưởng em có chết cũng không cầu xin anh chứ?"

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Giang Hàn đang cười.

Anh ta hơi nhếch khóe môi, giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng khi vào tai tôi, lại giống như tiếng ác ma đang thì thầm.

Tôi co rúm lại không nói gì, anh ta cũng không ép hỏi tôi nữa.

Ngồi trên xe taxi.

Anh ta ôm tôi vào lòng đặt trên chân, không buông suốt quãng đường.

Lúc về đến nhà, dượng và mẹ cũng không có ở nhà, anh ta bế tôi vào phòng ngủ.

Tim tôi đập kịch liệt, tôi vẫn chưa bình tĩnh lại sau những chuyện vừa xảy ra.

"Đi tắm đi."

Giang Hàn mở cửa phòng tắm, sau đó nghiêng người dựa vào khung cửa.

Tôi nắm chặt tay, trước ánh nhìn chăm chú giống như lột tr@n của Giang Hàn, tôi chậm rì rì vào phòng tắm.

Tiếng nước lộp bộp rơi xuống.

Tôi ngồi xổm trên mặt đất cuối cùng nhịn không nổi nữa bắt đầu khóc.

Nước ấm xối lên người tôi, khi ngẩng đầu lên, xuyên qua cửa kính thuỷ tinh mờ đục của phòng tắm, tôi thấy một bóng người mơ hồ, vẫn đang đứng ở cửa phòng tắm.

Mới vừa ra khỏi hang cọp lại rơi vào ổ sói.

Sau khi tắm xong, tôi do dự không muốn ra ngoài.

Giang Hàn vẫn luôn đứng ở cửa, xuyên qua hơi nước dày đặc, tôi thấy anh ta giơ tay lên, hình như đang xem giờ, sau đó một giọng nói có chút không kiên nhẫn vang lên.

"Còn không ra nữa, thì anh vào đó."

Những lời này như đánh thẳng vào tim tôi, nhớ lại những gì anh ta làm với tôi đêm qua, tôi không khỏi hoài nghi những gì anh ta nói là sự thật.

Vì vậy, tôi mặc áo choàng tắm, mở cửa phòng tắm.

Giang Hàn vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào cửa, dường như chưa hề di chuyển.

Thấy tôi bước ra, anh ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới, nở một nụ cười.

Tôi run giọng nói: "Anh... anh có thể ra ngoài..."

Giang Hàn sắc mặt âm trầm xuống, cười lạnh một tiếng.

Sau đó cả người đi về phía tôi, tôi vô thức lui về phía sau, sau đó đẩy tôi ngồi lên giường, anh ta dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, cúi người đè lên người tôi.

Mặt anh ta chỉ cách tôi còn có một bàn tay, hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi.

Giang Hàn nheo mắt, trong khoé mắt hiện ra một tia cân nhắc.

"Chiêu Chiêu, anh cứu em rồi... Em lại định vứt bỏ anh sao?"

Anh ta nói khiến tôi hoảng hốt.

Nghe qua giống như tôi là một kẻ bạc tình bội nghĩa.

Nhưng tôi biết, Giang Hàn tuyệt đối không phải người tôi có thể trêu trọc, bị bắt nạt đã khiến tôi mất ý chí sống, tôi không muốn lại rơi vào cái vũng mang tên Giang Hàn này.

"Em......"

"Suỵt."

Giang Hàn bỗng nhiên duỗi ngón tay đặt ở trên môi tôi, "Anh thấy cái miệng này của em, lại định nói cái gì khiến anh không vui nhỉ."

Tôi dừng lại.

Ánh mắt anh ta hướng xuống dưới, dọc theo cổ áo tắm của tôi, "Anh cứu em, em cũng nên báo đáp anh một chút chứ?"

Thân thể tôi bắt đầu run rẩy.

Ánh mắt của anh ta đầy sự xâm lược khiến tôi không tự chủ bắt đầu sợ hãi.

footer(); ?>