Bí bảo truyên tin trong tay Quỳnh Tư bị bóp nát.
Giới cao tầng dùng ngữ khí nghiêm khắc yêu cầu binh đoàn Hồng Diệp trở về nơi trú quân,đồngt hời xử phạt thành vi xuất binh của hắn. Phục Anh vừa chết, Võ Hội Quang Minh rơi vào sóng gió trước nay chưa từng có. Trận sóng gió này cực kỳ mãnh liệt khiến Võ Hội Quang Minh vốn không chuẩn bị rơi vào thế cực kỳ bị động, tiền tuyến liên tục bị đánh bại, không thể không bị ép vào thế thủ toàn diện.
Võ Hội Quang Minh cần kẻ thế mạng, Phục Anh đã chết, kẻ thế mạng duy nhất chỉ có binh đoàn Hồng Diệp.
Thấy động tác của Quỳnh Tư, phó quan của hắn biến sắc: "Đại nhân. . ."
Sắc mặt Quỳnh Tư không chút cảm xúc: "Nếu chúng ta trở lại như vậy, lưng đã gánh tội, chúng ta xong đời, binh đoàn HỒng Diệp cũng xong đời. Ta vốn là người chẳng còn gì, có như vậy cũng không sao, nhưng các ngươi thì sao
Phó quan biến sắc.
Nòng cốt của binh đoàn Hồng Diệp đều là người của phân hội hoàng kim thứ mười, phó quan của hắn cũng là võ giả của phân hội hoàng kim thứ mười. Quỳnh Tư hiểu, phó quan của hắn lúc bình thường sẽ nghe theo mệnh lệnh của mình, nhưng lúc mấu chốt đối phương sẽ chỉ tuân theo lợi ích của phân hội hoàng kim thứ mười.
Có điều, hắn biết Quỳnh Tư nói cũng không sai.
Chuyện của Phục Anh ảnh hưởng cực kỳ khổng lồ, bọn họ khi trở về chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, Võ Hội Quang Minh chắc chắn sẽ không nương tay. Võ Hội Quang Minh phải dẹp yên cơn phẫn nộ của công chúng, trừng phạt sẽ cực kỳ nghiêm khắc, không khác gì hủy diệt binh đoàn Hồng Diệp.
Thậm chí xử quyết, hắn cũng không lấy làm lạ.
Sĩ quan phụ tá trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: "Vậy ngươi định làm sao?"
"Đánh thẳng tới thành Hàn Cổ." Quỳnh Tư lạnh lùng nói: "Trước đó ta đã nghĩ vì sao binh đoàn chòm Đại Hùng lại tiến vào chòm Lục Phân Nghi, giờ ta đã biết đáp án, vì mục tiêu của chòm Đại Hùng chính là chòm Lục Phân Nghi, bọn họ có người tại thành Hàn Cổ."
Sĩ quan phụ tá hỏi ngược lại: "Thế thì sao?"
"Chúng ta chỉ cần giết tới thành Hàn Cổ sẽ có thể làm rõ rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra." Quỳnh Tư sắc mặt bình tĩnh nói: "Chỉ cần vạch trần đây là âm mưu nhắm vào Võ Hội Quang Minh, chúng ta có thể thoát tội."
Sĩ quan phụ tá hai mắt sáng lên, Quỳnh Tư nói rất có lý!
Nhận tội cũng không khiến tình hình bọn họ khá lên, chẳng bằng buông tay đặt cược một lần. Giới cao tầng đang cực kỳ uất ức nhưng lại không có chỗ nào để phản kích. Nếu có thể tìm ra dù chỉ một chút chứng cứ chứng minh thành Hàn Cổ là một âm mưu nhắm vào Võ Hội Quang Minh, giới cao tầng sẽ nghĩ trăm phuong ngàn kế để chứng minh đây là âm mưu bôi đen Võ Hội Quang Minh.
Nếu có thể tìm ra chứng cứ như vậy binh đoàn Hồng Diệp không chỉ không có tội ngược lại lập được công lớn.
Đây là cơ hội một bước lên trời.
"Giờ thành Hàn Cổ đang lúc suy yếu nhất." Quỳnh Tư phân tích: "Những Thánh giả đó đều trở thành tốt thí, hơn nữa với hiểu biết của ta về Phục Anh đại nhân, muốn giết chết Phục Anh đại nhân không thể không trả giá lớn. Thành Hàn Cổ lúc này chắc chắn không còn nhiều sinh lực."
"Đúng vậy!" Sĩ quan phụ tá không do dự nữa, vờ vịt nói: "Đại nhân anh minh!"
Hắn nghĩ tới càng nhiều, nếu chiếm lĩnh được thành Hàn Cổ,c ho dù không tìm ra được chứng cứ cũng hoàn toàn có thể giả tạo chứng cứ. Giới cao tầng giờ không cần chứng cứ mà cần một bậc thang, một điểm tựa. Chỉ cần cho giới cao tầng một điểm tựa, bản thân Võ Hội Quang Minh có đủ sức mạnh để biến giả thành thật.
Hắn không khỏi bái phục Quỳnh Tư, trong tuyệt cảnh như vậy vẫn nghĩ tới phương pháp phá cục, thật lợi hại.
Toàn bộ binh đoàn Hồng Diệp đều bàng hoàng, bao phủ trong mây mù u ám. Kể cả hắn cũng mất đi quyết tâm, ai nấy cực kỳ tuyệt vọng, chỉ còn Quỳnh Tư vẫn duy trì trấn định.
Quỳnh Tư nói tiếp: "Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, cơ hội cuối cùng. Ngươi tới động viên mọi người, trận chiến này chúng ta đánh vì mình, chỉ có thể thắng, không thể bại, bại tức là chết."
"Thuộc hạ xin đi!" Sĩ quan phụ tá lập tức nói, trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, không gì khiến người ta phấn chấn hơn nhìn thấy được hy vọng.
Thấy phó quan của mình vội vàng ra ngoài, Quỳnh Tư bỗng xuất thần.
Phục Anh, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi! Ánh mắt hắn tràn ngập sát cơ.
Không thể không nói chiêu này của Phục Anh quả cực đẹp, đã nhiễm chút khí tức hèn mọn bỉ ổi của Mông Tháp. Võ Hội Quang Minh trước mắt đã không lo nổi chòm Lục Phân Nghi, trận đại chiến này nguy hiểm và khốc liệt tới mức mọi người đều cực kỳ sốt sắng.
Thả lỏng sau đại chiến là thoải mái nhất.
Nhưng sắc mặt Đường Thiên lại đầy đau khổ.
Thắng thì thắng, thế nhưng Diệp Triều Ca vẫn trên tay mình. Vốn Đường Thiên định dùng Diệp Triều Ca kiếm một khoản từ tay Võ Hội Quang Minh, thế nhưng nếu giờ lôi Diệp Triều Ca ra cũng chẳng đòi tiền chuộc được.
Một trăm tỷ tinh tệ, hỏi sao Đường Thiên không đau lòng.
Có điều đau lòng thì đau lòng, thu hoạch sau trận chiến vẫn khiến Đường Thiên vui mừng không thôi. Đặc biệt là Ngân Bảo Bình trên người Phục Anh, tuy không có bao nhiêu tinh tệ nhưng vẫn có rất nhiều đồ tốt. Phục Anh chinh chiến tứ phương, giết người vô số, chiến lợi phẩm cũng không đếm xuể, được lưu lại đều là tinh phẩm trong đó.
Trong đó có không ít là Phục Anh chuẩn bị cho mình khi bước vào cấp bạc.
Thông thường, Thánh giả cấp bạc cần hồn thuật công kích hơn 200 điểm hồn trị, hồn thuật phi hành hơn 200 điểm hồn trị cùng hồn thuật phòng thủ hơn 200 điểm hồn trị.
Nói cách khác hơn 600 điểm hồn trị mới có thể lên thành Thánh giả cấp bạc. Phục Anh chỉ nắm giữ công kích cấp bạc chứ không phải Thánh giả bạc.
Cảnh giới đó còn cách xa mọi người, thủ hạ của Đường Thiên hồn trị cao nhất mới có 160 điểm, mà bản thân Đường Thiên mới chỉ có 80 điểm.
200 điểm là do các Thánh giả nghiên cứu và quan sát thời gian dài, phát hiện bất cứ hồn thuật nào khi chiếm hơn hai trăm điểm hồn trị sẽ xuất hiện tăng trưởng về chất, uy lực tăng cao.
Đường Thiên thưởng thức những thứ Phục Anh cất giấu.
Một viên âm dương châu loang lổ vêt smáu, một cái đầu lâu hoàng kim hoàn chỉnh, một cây đàn cổ cùng một tấm thẻ hồn thuật.
Đường Thiên bị thẻ hồn thuật thu hút đầu tiên, tấm thẻ này không phải hồn thuật của Võ Hội Quang Minh. Tấm thẻ hồn thuật này không có cấp bậc, chỉ có hai chữ màu đen bằng mực chắc nịch, Dịch Kiếm!
Mà hồn trị khởi đầu của nó khiến Đường Thiên giật mình, hơn 40 điểm. Nói cách khác muốn tu luyện nó cần ít nhất 40 điểm hồn trị trống. Phải biết cho dù là Vi Quang, hồn thuật đồng thau đệ nhất của Võ Hội Quang Minh khi bắt đầu cũng chỉ tốn 20 điểm hồn trị, đây đã là đỉnh cao của thẻ hồn thuật đồng thau.
Chẳng lẽ đây là một tấm thẻ hồn thuật đồng thau cấp bạc?
Đường Thiên ngạc nhiên, thế nhưng bên ngoài tấm thẻ này không có gì đặc biệt.
Hắn lẩm nhẩm: "Chẳng lẽ tấm thẻ này có vấn đề gì? Nếu không sao Phục Anh lại không dùng?"
Đột nhiên, giọng nói trẻ nít của Tiểu Nhị vang lên bên cạnh: "Ta muốn tấm thẻ này."
Đường Thiên quay sang, không khỏi vui vẻ, Tiểu Nhị tuy vẫn cố gắng khắc chế, duy trì vẻ trấn định, thế nhưng ánh mắt kích động lại bán đứng suy nghĩ của y. Đặc biệt là vẻ mặt kiềm chế này xuất hiện trên một bạn nhỏ ba tuổi trông sẽ càng thêm đáng yêu.
Lần này công lao của Tiểu Nhị rất lớn, Đường Thiên không chút do dự ném Dịch Kiếm cho Tiểu Nhị, không quên căn dặn: "Cho ngươi, nhưng kiềm chế một chút, còn chưa biết tấm thẻ này. . ."
Gã còn chưa dứt lời đã trợn mắt ngoác mồm thấy Tiểu Nhị dùng thế sét đánh không kịp bưng tai nhai nuốt thẻ Dịch Kiếm như ăn bánh quy.
Ăn xong thẻ hồn thuật, Tiểu Nhị nhắm mắt lại, lơ lửng giữa không trung.
Đột nhiên, Tiểu Nhị mở mắt, con mắt sáng lên, hắn vung cánh tay nhỏ, song chỉ như kiếm, chém thẳng xuống.
Một chùm sáng thẳng tắp xuất hiện trước mặt hắn.
Tiểu Nhị không nói một lời, toàn thân tỏa ra khí tức khó lòng hình dung, y như chìm trong một trạng thái kỳ diệu, song chỉ như kiếm vẽ thành từng chùm sáng thẳng tắp. Những chùm sáng này hoặc thẳng hoặc ngang, đan xen ngang dọc, tạo thành một tấm lưới ánh sáng khổng lồ.
Đường Thiên nhìn đăm đăm.
Hắn theo bản năng muốn đưa tay ra sờ những chùm sáng kia, nhưng chạm vào không được, đây là cái gì?
Trong chớp mắt, thân thể Tiểu Nhị phủ kín lưới ánh sáng.
Tiểu Nhị đột nhiên bấm tay lên một giao điểm của tấm lưới, giao điểm đột nhiên sáng lên, hóa thành một đốm lớn cỡ đồng tiền, khí tức uy nghiêm mờ ảo đáng sợ đột nhiên ép thẳng tới mi tâm Đường Thiên.
Đường Thiên trợn mắt ngoác mồm.
Ánh mắt Tiểu Nhị bừng sáng, hắn bấm tay gảy liên tục, từng vệt lốm đốm thành hình, như bố trí quân cờ.
Đường Thiên giật mình, những vệt lốm đốm này khí tức bất đồng, có bá đạo, có mềm mại, có sắc bén bức người, có cổ phác, nhưng càng thêm kỳ diệu là những khí tức bất đồng này lại không ngừng dung hợp tương giao, sinh ra vô số biến hóa, sắc bén hoặc thâm tàng bất lộ, khí tức mờ ảo khó dò.
Đường Thiên ngơc ngác, chẳng lẽ đây là Dịch Kiếm?
Chỉ riêng khí tức trước mắt đã lợi hại hơn Vi Quang của Diệp Triều Ca nhiều.
Đường Thiên có một cảm giác nằm trong cuộc không thể giãy dụa, thậm chí không biết nên giãy dụa ra sao. Những quân cờ lốm đốm kia tuyệt đối không vô hại như vẻ ngoài, chỉ riêng khí tức hư hư thật thật đã như có gai sau lưng.
Tiểu Nhị như lĩnh ngộ được gì, gương mặt tinh xảo đáng yêu bỗng lộ vẻ yêu dị.
Song chỉ hóa kiêm sdádm ra, bàn tay nhỏ nhắn nắm hờ.
Viu viu viu!
Một thanh kiếm bốc lửa đen chậm rãi rút từ hư không ra.
Ánh mắt Đường Thiên lộ vẻ kinh hãi, đây là. . . Thánh Kiếm Ngục Hải!
Đúng là Thánh Kiếm Ngục Hải, thanh kiếm yêu dị được Tiểu Nhị tinh xảo đáng yêu nắm trong tay càng toát lên vẻ yêu dị, cảm giác tương phản mãnh liệt này càng thêm bắt mắt.
Tiểu Nhị nhắm mắt, sắc mặt nghiêm nghị.
Nhẹ nhàng vung Thánh Kiếm Ngục Hải, viu, Kiếm Ngục Hải như hòa tan, hóa thành một chùm lửa đen, tản vào những chùm sáng ngang dọc kia.
Hư Không Ám Viêm vừa rơi lên chùm sao lập tức như giọt nước nhỏ vào dây thừng, chậm rãi chảy xuôi, lan tràn dọc chùm sáng.
Tấm lưới ánh sáng dùng tốc độ mắt thường thấy được trở nên đen kịt như mực.
Những đốm sáng cũng hóa thành đen kịt như mực, như những quân cơ đen treo trên một tấm lưới cũng màu đen.
Một khí tức hư vô mênh mông bao phủ toàn trường, Đường Thiên như đặt mình trong hư vô, mà những điểm đen kia lại càng thêm nguy hiểm.
Tiểu Nhị…
Sắc mặt Đường Thiên khiếp sợ.
Updated 780 Episodes