Chương 29: Thất vọng

Âm thanh vừa vang lên, mấy sinh viên lập tức đứng bật dậy, khuôn mặt kinh hãi, tôi cũng sợ sệt, đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Nhưng nhanh chóng tôi thấy yên tâm hơn, vì nhìn Bạch Hồ, ba người họ vẫn điềm nhiên ngồi ăn, trừ lúc nghe thấy âm thanh đó có nhìn ra một lần, nhưng sau đó lại giống như không hề nghe thấy tiếng gõ cửa vậy.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa dồn dập như đòi mạng không ngừng vang lên, tôi thấy Bạch Hồ bọn họ không có phản ứng gì, cũng thở phào tiếp tục ăn uống, bọn họ không phản ứng lại cũng có nghĩa là không có gì nguy hiểm cả.

Mấy sinh viên cũng nhận thấy như vậy, lúc đó tất cả đều ngồi xuống, mặc dù nét mặt vẫn sợ sệt, nhưng không còn hoảng loạn như vừa rồi nữa.

Tiếng gõ cửa một lúc sau cũng dừng lại, sau đó tôi nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng cười lạnh lẽo, âm thanh sắc bén, còn mang chút chế giễu.

Chỉ là nghe thấy âm thanh đó, da đầu tôi như tê đi.

Tôi hít sâu một hơi, không biết Tú Tú còn ở ngoài cửa hay không, nhưng có thể thấy rõ rằng quả nhiên Tú Tú trốn trong đám sương mù này, chỉ là không biết giờ cô ấy là quỷ hay là cương thi, vì xác của cô ấy cũng đã biến mất rồi.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên bên phía mấy sinh viên phát ra tiếng hét, tôi quay đầu lại nhìn thì thấy cô sinh viên dẫn đầu tóc tai rũ rượi ngồi đó cười, cười như phát điên, âm thanh cũng rất đáng sợ.

Người phát ra tiếng hét là cô gái xinh đẹp hồi nãy đến bắt chuyện với Bạch Hồ, hình như tên Tô Minh Minh.

Không chờ chúng tôi kịp phản ứng, cô nữ sinh vừa cười điên dại vừa nhằm hướng cửa chạy ra ngoài, tôi để ý sắc mặt Bạch Hồ đã thay đổi, “Giữ cô ta lại!”

Tôi ở gần nhất, vội đưa tay bắt lấy cô ta, nhưng không biết làm sao sức cô ta lại mạnh đến vậy, tôi vừa kéo lại được một chút, suýt nữa cả người đã bị kéo theo, không thể kéo lại được.

Tôi không thể kéo lại được, chớp mắt cô sinh viên đó đã chạy ra đến cửa.

Hô lên một tiếng đẩy bật cửa ngôi miếu, nhanh chóng cửa đã được mở ra, tôi cảm nhận được một luồng không khí u ám thổi vào trong, còn mang theo cái lạnh thấu xương.

“Không hay rồi!” Bạch Hồ chau mày, cũng lúc đó, tôi thấy cơn gió âm khí từ ngoài quýet vào thổi bay hết mấy lá bùa Bạch Hồ dán trên cửa lúc trước, cô sinh viên lúc này quay đầu lại, khuôn mặt dữ tợn trừng trừng nhìn chúng tôi.

“Các người, đều phải chết.”

Vừa dứt lời, khuôn mặt cô ta nở một nụ cười kỳ quái, cổ họng phát ra tiếng cục cục cục quái lạ, cô ta vươn tay lên giữ lấy đầu của mình rồi ra sức vặn nó, cổ bị uốn cong một cách kinh ngạc, trong nháy mắt phát ra tiếng khục giòn tan.

Gãy rồi…

Mấy người chúng tôi nhìn nhau, hai nữ sinh kia sợ đến mức hét lên, ôm lấy nhau run rẩy.

Nam sinh duy nhất cũng bị dọa đến không chịu nổi.

Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi đó tôi ý thức được chuyện chắc chắn đã đi theo chiều hướng không tốt, đầu tiên là Bạch Hồ, khuôn mặt luôn lãnh đạm của anh ta đã trở nên lo lắng.

Sắc mặt Giang Tiểu Thơ cũng không tốt.

Đúng lúc đó, cô sinh viên tự bẻ gãy cổ mình lại bò dậy với dáng vẻ quái dị, cái đầu vẫn lắc lư ở đó, trông rất đáng sợ.

“Lộ Lộ, cậu còn sống không?” Tô Minh Mình nhìn thấy nữ sinh đó liền đứng dậy, cẩn thận rụt rè lên tiếng hỏi.

Nhưng đáp lời cô ấy chỉ là sự im lặng vô tận.

Lúc đó Bạch Hồ lạnh lùng lên tiếng: “Chết rồi!”

“A?” Tô Minh Minh thét lên thất kinh, nhìn Lộ Lộ đứng ở đó, mặt trắng bệch ra.

Khi đó, Lộ Lộ đã đứng vững rồi, dường như cảm thấy cái đầu của mình vướng víu nên đưa tay ra cầm lấy cái đầu rồi cứ thế kéo nó xuống.

Răng rắc răng rắc, thêm vào đó là máu tươi không ngừng chảy xuống, cảnh tượng khiến tim tôi đập loạn xạ.

Mẹ kiếp, chuyện gì đây?

Sau khi tự bứt đầu mình ra, Lộ Lộ buông cái đầu rơi xuống, đứng đó, trên cái đầu đầy máu vẫn lưu lại nụ cười quái đản.

Nhanh chóng tôi đã nhận ra điều khác biệt, khuôn mặt và đường nét ngũ quan trên cái đầu đầy máu đó, đang biến đổi… dần dần, biến thành một khuôn mặt quen thuộc với tôi.

Là …

Mặt của Tú Tú!

Tôi hít sâu một hơi, đúng lúc đó, trên cái đầu bị đứt rời, hai mắt đột nhiên mở ra, đôi mắt nhìn chúng tôi với nỗi oán hận vô tận.

Lúc này Bạch Hồ hừ lên một tiếng: “Thật là chết rồi cũng không yên.”

Vừa dứt lời, trên tay anh ta hiện lên một lá bùa, trên lá bùa dày đặc những chữ không biết là viết gì, lá bùa đó vừa xuất hiện tôi thấy rõ ràng cái đầu bị Lộ Lộ vứt xuống trở nên kinh sợ.

“Đừng, ngươi không thể làm như vậy với ta, bọn chúng đáng chết, là bọn chúng đáng phải chết!”

Tú Tú kêu lên thảm thiết.

“Bất luận ngươi có oan khuất đến đâu, chết rồi thì nên đầu thai, nếu không ta chỉ còn cách khiến ngươi hồn siêu phách tán!” Bạch Hồ lạnh lùng nói, định ra tay.

“Chờ đã!”

Khi đó tôi cũng lo lắng, nghe thấy Bạch Hồ muốn Tú Tú hồn siêu phách tán, cảm thấy mủi lòng, dù sao Tú Tú cũng là bị hại chết, nếu như đến cả sau khi chết cũng bị hồn siêu phách tán không thể đầu thai, như vậy thật sự quá tồi tệ.

“…” Bạch Hồ cau mày nhìn tôi, ánh mắt màu vàng kim hiện rõ sự nghi hoặc, dường như muốn hỏi tôi muốn làm gì.

“Có thể chỉ cầu siêu cho cô ấy, đừng để cô ấy hồn siêu phách tán được không!” tôi vội vàng nói, chỉ sợ Bạch Hồ xuống tay diệt luôn Tú Tú.

Nhưng Lộ Lộ đang đứng sững ở đó, đột nhiên mềm nhũn ra.

“Muốn chạy đi đâu?” Bạch Hồ đưa tay ra bắt, dường như bắt được thứ gì đó, lúc đó từ bên ngoài vọng đến tiếng kêu thảm thiết. Tôi hoảng loạn, nhìn Giang Tiểu Thơ: “Em có thể giúp cô ấy không, kết cục của cô ấy không nên thành thế này.”

“Cô ấy chết rồi.” Giang Tiểu Thơ lạnh lùng nói, “Cô ấy hiện giờ, là con quỷ muốn lấy mạng của anh!”

“Không!” tôi hét lớn tiếng, “Cô ấy hàm oan mà chết, không đáng bị hồn siêu phách tán.”

“Ài.” Bạch Hồ thở dài, không biết nghĩ ngợi điều gì, cuối cùng thả lỏng tay rồi ngồi xuống.

Tôi để ý thấy bên ngoài có thứ gì đang nhìn vào, quay đầu lại nhìn, trong màn đêm đen tối một bóng dáng màu đỏ máu đang đứng đó, “Đừng nghĩ là ta sẽ cảm kích ngươi, các người đều phải chết!”

“Muốn chết!” Bạch Hồ cau mày lại, nhưng rất nhanh chóng bóng dáng màu đỏ máu đó đã biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi.

Tất nhiên Tú Tú cũng biết ở lại đây rất nguy hiểm nên đã chạy rồi.

“Không nên thả cô ta đi.” Giang Tiểu Thơ lên tiếng, “Cô ta trở về thì thứ kia chắc chắn sẽ biết được chúng ta đã tới đây, kế sách sau này hoàn toàn sẽ bị bại lộ mất.”

Bạch Hồ lạnh lẽo ngồi bên đó không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc đó tôi tất nhiên hiểu rõ mình hành động quá cảm tính nên hại đến mọi người, Bạch Hồ rõ ràng là đến giúp tôi, sau cùng tôi lại đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, đến tự bản thân tôi cũng cảm thấy mình quá ngốc nghếch.

Tâm trạng tôi phức tạp, tự hỏi mình, cái chết của Tú Tú thật sự không phải do lỗi của cô ấy, nếu phải nói thật, chỉ có thể trách cô ấy quá xinh đẹp, đáng nhận báo ứng phải là những kẻ đã làm nhục cô ấy.

Nhưng…

Đúng như Giang Tiểu Thơ nói, Tú Tú đã chết rồi, người chết rồi lại càng phức tạp, điều này chắc chắn không tốt chút nào.

Cho nên tôi phải cứu những người trong thôn.

Tôi chìm vào mẫu thuẫn không lối thoát, đến bản thân mình cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì.

“Haizz.” Giang Tiểu Thơ nhìn tôi, “Anh tốt nhất nên chấn chỉnh lại thái độ của mình, suy nghĩ xem nên giúp ai, suy nghĩ xem nên làm gì, anh hãy suy nghĩ kỹ càng đi.”

Từ ánh mắt của Giang Tiểu Thơ tôi nhận ra được sự tức giận, nhưng nhiều hơn là sự thất vọng và bất lực.

Tôi hiểu rõ, sự cảm tính của bản thân thật sự khiến người ta cảm thấy phiền hà, cũng thực sự làm người ta thất vọng.

Nhìn ánh mắt của Tú Tú, tâm trạng tôi trở nên tồi tệ, đúng vậy, tôi làm như vậy là vì sao? Đã không giúp gì được lại còn ngáng chân người ta, chẳng trách Giang Tiểu Thơ lại thất vọng.

Ánh mắt thất vọng của Giang Tiểu Thơ như từng nhát dao cứa vào tim tôi, đau đến khó thở.

Tôi cũng không muốn cô ấy thất vọng…

Chỉ là…

Tôi cảm thấy nếu lúc đó không ngăn Bạch Hồ ra tay, sau này chắc chắn tôi sẽ hối hận.

Chapter
1 Chương 1: Tú Tú
2 Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3 Chương 3: Biến Mất
4 Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5 Chương 5: Quay Về
6 Chương 6: Cô nhi
7 Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8 Chương 8: Quay Về
9 Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10 Chương 10: Sống Hay Là Chết
11 Chương 11: Âm Binh
12 Chương 12: Đường Đêm
13 Chương 13: Ngửi Hương
14 Chương 14: Dương Khí
15 Chương 15: Tóc Bạc
16 Chương 16: Kiên Trì
17 Chương 17: Lời Nhắn
18 Chương 18: Những Tấm Ảnh
19 Chương 19: Huyết Thực
20 Chương 20: Cái Bẫy
21 Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22 Chương 22: Trẻ Con
23 Chương 23: Thần Giữ Cửa
24 Chương 24: Vĩnh Dạ
25 Chương 25: Ăn người
26 Chương 26: Miếu thờ
27 Chương 27: Nỗi sợ hãi
28 Chương 28: Gõ cửa
29 Chương 29: Thất vọng
30 Chương 30: Mất tích
31 Chương 31: Thành phố ma
32 Chương 32: Tượng đá
33 Chương 33: Đầu người
34 Chương 34: Nghi hoặc
35 Chương 35: Ngốc nghếch
36 Chương 36: Canh thịt
37 Chương 37: Trứng trùng
38 Chương 38: Cửa đồng
39 Chương 39: Tượng đồng
40 Chương 40: Mặt người
41 Chương 41: Bước đường cùng
42 Chương 42: Giang Lưu
43 Chương 43: Cố nhân
44 Chương 44: Trứng người
45 Chương 45: Từ Phúc
46 Chương 46: Vĩnh cửu
47 Chương 47: Quay lại
48 Chương 48: Bể máu
49 Chương 49: Đứa bé
50 Chương 50: Lừa dối
51 Chương 51: Sụp đổ
52 Chương 52: Điên cuồng
53 Chương 53: Tàn sát
54 Chương 54: Cách thức
55 Chương 55: Vân Nam
56 Chương 56: Lệ Giang
57 Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58 Chương 58: Cắn rứt
59 Chương 59: Kì lạ
60 Chương 60: Dụ dỗ
61 Chương 61: Ác ma
62 Chương 62: Hồi phục
63 Chương 63: Bộ xương
64 Chương 64: Im miệng
65 Chương 65: Về nhà
66 Chương 66: Long Tâm
67 Chương 67: Mưa lớn
68 Chương 68: Đêm tối
69 Chương 69: Vượt qua
70 Chương 70: Phế vật
71 Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72 Chương 72: Cái kéo
73 Chương 73: Thảm sát
74 Chương 74: Đường cùng
75 Chương 75: Nội quỷ
76 Chương 76: Cứu binh
77 Chương 77: Hồng hoang
78 Chương 78: Khách tới
79 Chương 79: Tư cách
80 Chương 80: Tuyên cáo
81 Chương 81: Đột phá
82 Chương 82: Kim hoa
83 Chương 83: Vô phong
84 Chương 84: Cố nhân
85 Chương 85: Tin dữ
86 Chương 86: Khép lại
87 Chương 87: Núi đao
88 Chương 88: Tiện nhân
89 Chương 89: Súc sinh
90 Chương 90: Trốn tránh
91 Chương 91
92 Chương 92: Phá pháp
93 Chương 93: Gọi hồn
94 Chương 94: Không muốn
95 Chương 95: Hoa Sơn
96 Chương 96: Kẻ mạnh
97 Chương 97: Định Lô
98 Chương 98: Hồng Tuyết
99 Chương 99: Xung đột
100 Chương 100: Cửu trọng
101 Chương 101: Song tử
102 Chương 102: Đối thoại
103 Chương 103: Sát kiếm
104 Chương 104: Phá Tâm
105 Chương 105: Quỷ kiếm
106 Chương 106: Trò chơi
107 Chương 107: Băng Hỏa
108 Chương 108: Ra sân
Chapter

Updated 108 Episodes

1
Chương 1: Tú Tú
2
Chương 2: Chuyện kỳ Lạ
3
Chương 3: Biến Mất
4
Chương 4: Chiếc Giếng Cạn
5
Chương 5: Quay Về
6
Chương 6: Cô nhi
7
Chương 7: Canh Giữ Bên Quan Tài
8
Chương 8: Quay Về
9
Chương 9: Cảnh Nguy Khốn
10
Chương 10: Sống Hay Là Chết
11
Chương 11: Âm Binh
12
Chương 12: Đường Đêm
13
Chương 13: Ngửi Hương
14
Chương 14: Dương Khí
15
Chương 15: Tóc Bạc
16
Chương 16: Kiên Trì
17
Chương 17: Lời Nhắn
18
Chương 18: Những Tấm Ảnh
19
Chương 19: Huyết Thực
20
Chương 20: Cái Bẫy
21
Chương 21: Ngoài Ý Muốn
22
Chương 22: Trẻ Con
23
Chương 23: Thần Giữ Cửa
24
Chương 24: Vĩnh Dạ
25
Chương 25: Ăn người
26
Chương 26: Miếu thờ
27
Chương 27: Nỗi sợ hãi
28
Chương 28: Gõ cửa
29
Chương 29: Thất vọng
30
Chương 30: Mất tích
31
Chương 31: Thành phố ma
32
Chương 32: Tượng đá
33
Chương 33: Đầu người
34
Chương 34: Nghi hoặc
35
Chương 35: Ngốc nghếch
36
Chương 36: Canh thịt
37
Chương 37: Trứng trùng
38
Chương 38: Cửa đồng
39
Chương 39: Tượng đồng
40
Chương 40: Mặt người
41
Chương 41: Bước đường cùng
42
Chương 42: Giang Lưu
43
Chương 43: Cố nhân
44
Chương 44: Trứng người
45
Chương 45: Từ Phúc
46
Chương 46: Vĩnh cửu
47
Chương 47: Quay lại
48
Chương 48: Bể máu
49
Chương 49: Đứa bé
50
Chương 50: Lừa dối
51
Chương 51: Sụp đổ
52
Chương 52: Điên cuồng
53
Chương 53: Tàn sát
54
Chương 54: Cách thức
55
Chương 55: Vân Nam
56
Chương 56: Lệ Giang
57
Chương 57: Xác chết người phụ nữ
58
Chương 58: Cắn rứt
59
Chương 59: Kì lạ
60
Chương 60: Dụ dỗ
61
Chương 61: Ác ma
62
Chương 62: Hồi phục
63
Chương 63: Bộ xương
64
Chương 64: Im miệng
65
Chương 65: Về nhà
66
Chương 66: Long Tâm
67
Chương 67: Mưa lớn
68
Chương 68: Đêm tối
69
Chương 69: Vượt qua
70
Chương 70: Phế vật
71
Chương 71: Ngôi làng bị nguyền rủa
72
Chương 72: Cái kéo
73
Chương 73: Thảm sát
74
Chương 74: Đường cùng
75
Chương 75: Nội quỷ
76
Chương 76: Cứu binh
77
Chương 77: Hồng hoang
78
Chương 78: Khách tới
79
Chương 79: Tư cách
80
Chương 80: Tuyên cáo
81
Chương 81: Đột phá
82
Chương 82: Kim hoa
83
Chương 83: Vô phong
84
Chương 84: Cố nhân
85
Chương 85: Tin dữ
86
Chương 86: Khép lại
87
Chương 87: Núi đao
88
Chương 88: Tiện nhân
89
Chương 89: Súc sinh
90
Chương 90: Trốn tránh
91
Chương 91
92
Chương 92: Phá pháp
93
Chương 93: Gọi hồn
94
Chương 94: Không muốn
95
Chương 95: Hoa Sơn
96
Chương 96: Kẻ mạnh
97
Chương 97: Định Lô
98
Chương 98: Hồng Tuyết
99
Chương 99: Xung đột
100
Chương 100: Cửu trọng
101
Chương 101: Song tử
102
Chương 102: Đối thoại
103
Chương 103: Sát kiếm
104
Chương 104: Phá Tâm
105
Chương 105: Quỷ kiếm
106
Chương 106: Trò chơi
107
Chương 107: Băng Hỏa
108
Chương 108: Ra sân
footer(); ?>