Kết quả cuối cùng của trận đấu là Bắc Cao Đại bại, mặc dù tên lưu manh giật nát khung rổ làm trận đấu không tiếp tục như bình thường được nữa mà chỉ qua loa rồi chấm dứt, nhưng theo kết quả trước đó, Cao Đại dẫn trước Tài Chính 21 điểm. Bất quá, lúc này không nhận được lời hoan hô nào từ đám gà nhà đông đảo mà ngược lại là những lời chỉ trích như mưa từ cổ động viên nhà, nhất là lúc đầu dại miệng hô sẽ dẫn trước đối phương ít nhất 80 điểm. Dù thắng, nhưng mặt mũi đâu mà dám chường ra gặp người nữa.
Còn đám sinh viên Tài Chính tức khí đi ra cầu trường cũng không phải chỉ vì thua một trận, mà mấy tên còn ra vẻ tức tới nỗi muốn xử đối phương. Có một số nhìn dáng vẻ thành viên đội bóng nhà thua trận rời đi mà tức khí không thôi, một số lại hối hận đã bỏ lỡ một trận đấu đặc sắc vậy.
Đương nhiên, cuối cùng bọn họ nhớ nhất là biểu hiện vượt trội ngăn đợt tiến như vũ bão của đội địch, như người ngoài hành tinh ghé qua địa cầu trở thành anh hùng được cả bọn nhao nhao bàn tán, ngưỡng mộ không thôi, song tiếc là anh hùng lại không biết lén trốn đi lúc nào, chỉ để lại bộ đồ thi đấu, làm cho người ta thất vọng vô cùng! Mà vốn người sở hữu áo số 7 nói gì cũng không dám mặc lại nữa, lỡ bị phát hiện sự thật dám chắc bị đám đông cuồng nhiệt xé không còn 1 mảnh. (Mảnh gì thì tự hiểu)
Đang lúc đám người lùng tìm tung tích anh hùng khắp nơi thì tên đó lại nghênh ngang từ trước mặt bọn họ sàng ra ngoài, nhưng không ai nhận ra. Sở Sở với Thạch Thanh vì trước đây từng tiếp xúc với hắn, bị hoài nghi, nên Hướng Nhật dặn các nàng ở lại trong phòng dành cho tuyển thủ luôn.
Trở lại đời tự do một ngày hắn call nữ cảnh sát, xong đầu bên kia trả lời: "Chuyện gấp, đã về cục cảnh sát xử lý rồi", hơn nữa đối với biểu hiện "bất thường" của "người ta" càng hoài nghi có dàn xếp.
Hướng nhật thuận miệng ba hoa hai câu, cúp điện thoại, nghĩ thầm nhỏ cảnh sát này có phải đá ném trúng đầu hoa mắt không?
Mạc Quân Hiên tâm tình rất kích động, mặc dù không thắng trận đấu, nhưng sợ rằng nhỏ đó cũng không dám tìm mình gây chuyện. Không ngờ nha, trường lại còn có một tên lợi hại như vậy, nghe Tiểu Thanh nói, tên nầy đã học năm hai rồi, tại sao năm ngoái không có đứng ra, nếu có hắn, còn phải nhìn sắc mặt con mắm đó sao? đáng chết! Phải lôi hắn vào đội mới được! nghĩ tới đây, nàng bước càng nhanh hơn.
Lưu manh còn không có ý thức được vì xúc động buổi sáng đã gây phiền toái cho hắn không nhỏ, buổi chiều dù nằm lì ở nhà, phiền toái cũng tìm tới cửa.
"Hướng quỳ đúng không? giờ tôi trịnh trọng mời anh gia nhập đội bóng rổ của trường." Nhâm Quân quản lý đội bóng có nhiều cầu thủ giỏi này rất chăm chỉ, nhưng lại phát hiện một tên biến thái như vậy, về công hay tư nàng đều không thê bỏ qua được. Truy hỏi Thạch Thanh địa chỉ, cơm nước xong chạy vù qua liền.
"Không hứng thú!" Hướng nhật lại dương dương tựa ở salon, hai con mắt nhìn chằm chằm màn hình TV. Giờ trong lòng hắc thấy hơi khó chịu, Sở cô nương với đồ đệ ngoan ăn xong không nói tiếng nào liền luống cuống ra ngoài, ngay cả dặn dò một câu với hắn cũng không luôn, để hắn một mình giữ nhà. Bây giờ lại thấy nhỏ lêu khêu này mò tới cửa, khỏi đoán cũng biết một trong 2 con nhỏ kia xì địa chỉ ra rồi, về đây đi anh thịt cả hai, trị một trận cho mà biết.
"Anh nói gì!" Nhâm Quân trừng to mắt, mới vừa vào cửa đối phương ko thèm nhìn mình một cái cũng không thèm mời ngồi nàng đã nhịn rồi, giờ nàng yêu cầu lại bị bác thẳng cánh, hỏi sao không tức." Tôi hảo tâm mời anh, anh đừng có tưởng là."
"Đã nói không hứng thú, just go." Hướng nhật đối vớit phản ứng của nàng cũng đek quan tâm mà còn thấy thoải mái một, cuối cùng cũng báo lại một phần vụ bị miệt thị buổi sáng rồi. mặc dù còn không có mò tới cái cổ trắng trắng xinh xinh của nàng nhưng cũng làm hắng lên tinh thần một chút.
"Anh - " nếu nói vừa rồi chỉ là một đốm lửa, vậy bây giờ là cả thành phố cháy bừng bừng rồi, lửa này cơ hồ có thể đem tên lưu manh này thiêu thành than, bất quá suy nghĩ một chút nàng vẫn tiếp tục nhịn nữa, dù sao giờ nàng cũng đang ở thế chút cầu người ta." Rốt cuộc làm sao anh mới có thể gia nhập đội?"
"Ân?" Hướng nhật dời ánh mắt đang dán ở TV, cô nàng này có ý tứ gì? tựa hồ có chuẩn bị để mình làm gì tùy ý làm điều kiện trao đổi, nghĩ tới đây lưu manh vốn đang thanh tâm quả dục (đại loại là kìm chế thú tính bộc phát mùa giao phối) lại bùng lên như tro tàn gặp gió, cao thấp đánh giá nhỏ cao kều, mặc dù gầy một điểm, ngực cũng nhỏ hơn Sở Sở chút, nhưng khá tiêu chuẩn.
Núm vú căng cứng vậy, mặc áo rồi mà cứ vươn lên vậy miết chắc đã lắm, hơn nữa mông cao có lẽ đc nhiều tư thế, cái eo nhỏ vậy lại là dân thể thao không có mỡ thừ thì quàng 1 hay 2 tay là vừa.
"Nhìn cái gì đó!" Nhâm Quân sớm thấy toàn thân phát lạnh, ra vẻ hung ác nói.
"Thái độ nhờ người ta làm việc là vậy đó hả?" Hướng nhật thu hồi ánh mắt đánh giá "hàng", trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch dâm đãng và các bước thực hiện.
"Ai nói tôi nhờ anh vậy! đây là tôi thay mặt mời, trường đại học mời, anh không nên lầm đối tượng!" Nhâm Quân lớn tiếng giải thích.
"Vốn tôi còn tưởng cô mời, nếu là trường, vậy quên đi, dù sao trường cũng không dám ép ta gia nhập đội đúng ko?" Hướng nhật trong mắt hiện lên một tia đùa bỡn.
"Anh.một chút tinh thần tập thể cũng không có, uổng công trường dạy anh bao nhiêu năm." Thấy đối phương vẫn còn không vẻ gì động tâm, Nhâm Quân cho dù khéo nói bao nhiu giờ chỉ có ủy khuất cầu toàn thôi: "Được rồi, coi như tôi mời anh đó, có được hay không, anh tham gia hay không?"
"Điều kiện! một thứ xứng đáng để ta gia nhập đội!" Hướng nhật vươn 1 ngón trỏ, trên mặt thể hiện thái độ không có thì miễn đi.
Nhâm Quân hoàn toàn bị chọc giận: "Khốn nạn! tôi cũng hạ thấp giọng tới vậy rồi mà còn dám đòi điều kiện với tôi!"
"Cô tưởng cô là ai mà kêu hạ giọng là ai cũng nghe theo, có đồng ý hay không thì tùy!" Lưu manh dám khẳng định, đối phương nếu như vậy có chuẩn bị mà tới, nhất định sẽ không chịu về tay không. Hơn nữa mình biểu hiện tại trận đấu quá, hắn chắc trăm phần trăm nhỏ cao kều sẽ thỏa hiệp.
Quả nhiên, do dự một chút, Nhâm Quân cắn răng đáp: "Được! đáp ứng anh, chỉ cần tôi làm được, anh cứ nói."
Hướng nhật nghe hiểu rồi, đối phương còn có điều kiện tiên quyết, đó là nàng có thể làm được, mặc dù không nắm chắc nàng có thể đáp ứng hay không nhưng dù sao mình cũng không muốn gia nhập cái đội bóng rỗ chó má gì đó, cho nên hắn vẫn nói ra mục đích của mình: "Nếu, tôi chỉ là nói nếu, cô cho tôi rờ cổ cô chút, tôi sẽ nghĩ đến chuyện gia nhập."
"Ta giết!" không đợi hắn nói xong, Nhâm Quân đã phát điên, nhào qua.
Hướng nhật không ngờ đối phương xúc động như vậy, lập tức hơi nghiêng mặt qua, né công kích của nàng, thuận tay chụp lấy tay đối phương, hắc hắc cười nói: "muốn đánh người thì phải có thực lực, cô hả, còn chưa được!"
"Chết đi!" Nhâm Quân rút tay lại không được, lại nhấc chân đá.
Hướng nhật dùng sức vặn nhẹ một cái, cô quản lý Nhâm Quân lập tức la lên, chân đá ra cũng ngừng lại giữa chừng: "Ai - đau quá đi, tên khốn này buông ra nhanh."
"Đây là trừng phạt dành cho cô, lần sau biết rồi đó, không có thực lực tốt nhất đừng trêu chọc người khác!" Hướng nhật thấy mặt nàng đã hơi trắng bệch, cũng không muốn làm quá, đẩy nàng ngã lên ghế phía sau.
"Anh có phải là đàn ông không hả! khi dễ phụ nữ vậy hả, không biết xấu hổ!" Nhâm Quân xoa nắm tay bị xoắn, vừa rồi trong nháy mắt, nàng còn tưởng rằng tay mình bị bóp nát. Nghĩ đến đối phương ngay cả kính chống đạn đều có thể đập nát, căn bản là một thứ biến thái, trong lòng nổi lên một cổ sợ hãi.
"Vậy ai.ra tay trước, trách ai nữa?" Hướng nhật vô tội sờ sờ cái mũi.
"Nếu anh không nói như vậy, tôi sao.thật là biến thái! Dâm đãng, hạ lưu, không biết xấu hổ."
"Nếu cô còn nói nữa, tôi không dám cam đoan có thể nhịn tiếp được rồi lại." Hướng nhật cố ý bỏ dở câu, nhưng ý uy hiếp càng đậm.
"Anh dám - " Nhâm Quân ngoài miệng làm cứng, nhưng hai tay che lấy hai ngực bảo vệ kỹ.
"Cô có thể thử." Hướng nhật không nói nữa, trên tay cầm remote không ngừng đổi kênh TV.
Nhâm Quân sắc mặt thiên biến vạn hóa, một hồi xanh, một hồi trắng, một hồi hồng.
Đột nhiên, Hướng Nhật thần sắc ngưng trọng lại, con mắt nhìn chằm chằm TV, vừa vặn, hắn chuyển tới kênh tin tức Bắc Hải, trên đó đang phát mục tin tức.
"Vừa mới nhận được tin từ dân chúng thông báo, đường Đông Thành Nam xảy ra hai vụ nổ mạnh, một xe công vụ biển số BH - DJ0663 màu trắng bạc đột nhiên phát sinh vụ nổ lớn, thân xe bị tổn hại nghiêm trọng, trước mắt nhân viên bên trong thương vong không rõ.phóng viên đang chạy tới hiện trường, mời quý vị tiếp tục theo dõi."
Hướng nhật cũng tự buông remote ra, lao ra cửa phòng. Cái xe đó, hắn ngồi qua vài lần, nhớ rất rõ, là xe của nữ cảnh sát.
Nhâm quản lý không rõ chuyện gì xảy ra, sợ run một hồi chạy theo.
Ra khỏi của, hướng về thân ảnh đang chạy ngoài xa hô to: "Uy, trở về đi! tôi đồng ý."
Updated 224 Episodes