Lúc quá trưa khi tới giờ vào lớp học, nhớ lời Sở Sở nhắn lại, Hướng Nhật trước tiên đi đến phòng làm việc của cô chủ nhiệm. Hắn vừa gõ cửa bên trong một giọng nói vang lên:
- Vào đi.
Hướng Nhật đẩy cửa bước vào, phát hiện bên trong phòng làm việc không chỉ có một mình cô chủ nhiệm mà còn có "cây gậy trúc" Nhâm Quân đại tiểu thư. Cô nàng khi nhìn thấy hắn tiến vào thì trừng mắt rồi liếc xéo hắn một cái. Hướng Nhật không hiểu bản thân mình lại đắc tội với cô nàng ở chỗ nào?
- Tiểu Hướng, em đến rồi sao?
Hướng Nhật còn chưa có mở miệng, Trần Tiểu Phân đã nhiệt tình hỏi thăm hắn
- Đúng vậy, thưa cô, nghe nói cô tìm em?
Hướng Nhật trong lòng hơi lo lo, cô chủ nhiệm vẫn nhiệt tình giống như bình, nhưng Hướng Nhật thấy ánh mắt của cô chủ nhiệm có chút bất mãn.
- Cũng không có chuyện gì.
Trần Tiểu Phân đầy thâm ý nhìn tên học trò đắc ý trước mắt, rồi như vô tình nói:
- Nghe người trong lớp nói, có nữ sinh viên tên là Sở Sở đối với em tốt lắm phải không?
Hướng Nhật trong lòng "hồi hộp", hắn cuối cùng biết chuyện gì xảy ra, cảm thấy "bà mẹ vợ" này hình như đang thay con gái dò xét hắn. Nhớ tới lúc ăn cơm trưa Sở Sở có nói với hắn, hiển nhiên là "bà mẹ vợ" này khi hỏi chuyện của mình thì không ngờ Sở Sở lại trả lời tất cả. Thấy một nữ sinh viên lại biết rõ hành tung của "thằng con rể" tương lai hỏi sao bà không muốn tìm hiểu cho cặn kẽ, rõ ràng. Vốn muốn "đánh một tiếng trống" để làm sáng tỏ chuyện hiểu lầm này, nhưng lại liếc thấy "cây gậy trúc" bên cạnh đang đá mắt ra hiệu như muốn liều mạng với mình, lại thấy cô chủ nhiệm như đang mong chờ nhìn mình, Hướng Nhật đột nhiên cảm thấy không thể làm cho hai người phụ nữ thất vọng, lời vừa tới miệng lập tức sửa thành:
- Sở Sở là em cô cậu của em.
- Em gái con cô cậu à?
Khuôn mặt của Trần Tiểu Phân liền giãn ra một chút. Vấn đề phức tạp lúc sáng sớm rốt cuộc được giải quyết, bà quay sang nhìn cô con gái miệng năm miệng mười của mình, rồi lại nhìn về phía tên học trò đắc ý của mình nói:
- Tiểu Hướng này, không có chuyện gì nữa em về lớp học đi.
- Dạ vâng.
Hướng Nhật gật đầu, xoay người mở cửa bước ra. Lúc bắt gặp nét cười trên khuôn mặt cô giáo của mình, trong lòng hắn giống như buông được một cái gánh nặng nề nên cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Còn chưa đi được vài bước, phía sau vang lên tiếng bước chân dồn dập, Hướng Nhật không cần nghĩ cũng biết là ai đang đuổi theo mình. Quả nhiên, phía sau lvang lên một giọng nói chua chát:
- Hướng Quỳ ngươi giỏi lắm, lại dám lừa gạt cả mẹ ta, lá gan ngươi càng lúc càng lớn.
Hướng Nhật dừng bước, xoay người lại nhìn nàng ta:
- Cô mới vừa rồi nháy mắt với tôi không phải là ý này sao?
- Đi chết đi!
Nhâm Quân trợn trừng nhìn hắn, nàng nói tiếp:
- Đó là ta muốn ngươi giải thích rõ ràng cho mẹ ta biết, ai biết tên lưu manh nhà ngươi lại tiếp tục gạt người.
- Cô có tự lừa gạt mình không vậy?
Hướng Nhật trả lời lại một cách mỉa mai:
- Dù sao tôi cũng đã nói qua, nếu muốn giải thích thì tự cô đi mà giải thích, tôi sẽ không làm như vậy.
- Ngươi.
Nhâm Quân tức đến nỗi nói không nên lời, oán hận trừng mắt nhìn hắn, rồi xoay người bỏ đi, nhưng còn chưa đi được vài bước lại quay đầu lại nói:
- Hướng Quỳ, ta có chuyện muốn nói với ngươi một chút, tay ngươi đến lúc nào mới có thể lành lặn đây? Một tuần sau chúng ta phải đụng với Đại học Bắc Hải, nếu thua trận này sẽ bị loại.Ngươi cũng đừng trách ta không tuân thủ lời hứa ban đầu!
- Cô đang ám chỉ chuyện cho tôi sờ vuốt mông của cô đó hả?
Hướng Nhật ra vẻ như cố gắng nhớ lại chuyện cũ.
- Khốn nạn!
Nhâm Quân hận tới nỗi nghiến răng trèo trẹo:
- Nói cho ngươi biết, nếu như đến lúc đó mà bị thua, ngươi cũng đừng mơ tưởng chạm được vào ta một chút nào.
- Thật ra muốn tay của tôi nhanh chóng lành lặn cũng không phải không có khả năng.
Hướng Nhật giọng cực kỳ mê hoặc nói.
- Biện pháp gì?
Nhâm Quân lập tức dính bẫy.
- Nếu như cô có thế cho ta liên tục ngày đêm sờ vuốt cái mông của cô năm trăm lần, phỏng chừng không cần một tuần tay tôi sẽ trở nên tốt thôi.
Hướng Nhật vẻ mặt gian manh nói.
Nhâm Quân vừa nghe xong, lập tức biết mình bị lừa, tên khốn trước mắt không có tí thành ý nào, hoàn toàn đang bỡn cợt nàng. Trong lòng giận dữ, đang muốn phát tác liều mạng cùng hắn, nhưng lại nghĩ đến bản thân mình khẳng định không phải là đối thủ của hắn, chỉ còn cách nổi giận mắng:
- Hướng Quỳ, ngươi là đồ tiểu nhân không giữ chữ tín, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, lưu manh, khốn nạn.
- Thì ra tôi có nhiều ưu điểm đến vậy! Tôi sao lại không biết vậy kìa?
Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, làm vẻ vô tội trạng:
- Nhưng muốn nói đến không giữ chữ tín thì cô ngó lại mình đi. Nói cho tôi sờ vuốt giờ lại không chịu, cô nói coi ai không giữ chữ tín hả?
- Nhưng ta giao hẹn rõ ràng muốn ngươi giúp ta chơi bóng ta mới cho ngươi sờ vuốt, ngươi còn chưa giúp ta chơi bóng. Nếu như một tuần sau ngươi có khả năng giúp ta đánh thắng Đại học Bắc Hải, đừng nói cho ngươi sờ vuốt năm trăm lần, cho dù muốn thân thể của ta cũng có thể.
Máu dồn lên não làm cho Nhâm Quân mất đi lý trí, nàng cũng không biết chính mình đang nói cái gì.
- Cô nói thật không?
Hướng Nhật trong lòng chấn động, mặc dù "cây gậy trúc" có hơi gầy một chút, nhưng có cái ưu điểm là chiều cao của nàng, hơn một thước tám quả thật rất hấp dẫn người, cùng người đẹp như vậy "triền miên khói lửa" lại không cần chịu trách nhiệm, chuyện tốt này đáng phải trả giá mà.
- Không sai!
Lời đã nói ra khỏi miệng, Nhâm Quân với cá tính mạnh mẽ không cho phép bản thân mình thu hồi nó lại. Hơn nữa khi bắt gặp dáng vẻ động lòng của tên khốn kia, nàng quyết định tăng thêm một chút kích thích, dù sao nàng cũng không cho rằng cánh tay của hắn có thể khôi phục hoàn hảo trong vòng một tuần:
- Ta có thể đặt cược thế này, lần đầu tiên của ta, chỉ cần ngươi có khả năng giúp ta đánh thắng Đại học Bắc Hải, ta liền đem sự trong trắng lần đầu tiên của mình cho ngươi!
- Xong!
Hướng Nhật không chút do dự đáp ứng nàng, đột nhiên lại nở nụ cười gian tà nói:
- Lần đầu tiên của cô em nhất định là của anh rồi cưng, muốn chạy cũng chạy không thoát, ha ha.
Nói xong hắn cả cười rồi rời đi.
Lần này đến lượt Nhâm Quân trợn tròn mắt, nàng đột nhiên cảm giác được nam nhân này hoàn toàn có khả năng đánh thắng Đại học Bắc Hải, vậy đến lúc đó mình không phải sẽ.Làm sao bây giờ đây chứ? Nhâm Quân bắt đầu thấy lo lắng, mặc dù nàng có thể khẳng định cánh tay của đối phương không phải nội trong một tuần có thể lành lặn, nhưng hắn có thể mang thương tích mà ra trận, với thực lực thuộc loại "siêu biến thái" kia của hắn, nghĩ muốn thắng hình như cũng không phải không có khả năng. Hơn nữa cho dù tay phải hắn vì vậy mà bị thương trở lại, thì vết thương cũng chỉ tăng thêm một tí, nhưng mình lại mất đi cái thứ trân quý nhất, là "lần đầu tiên" của một người con gái! Nhâm Quân đột nhiên cảm giác được mình phạm phải một sai lầm không thể cứu được, hắn trước khi đi còn gieo vào lòng nàng ánh mắt mập mờ kia làm cho nàng không nhịn được rùng mình một cái, đến lúc đó nếu thật.Mình có thể cự tuyệt hắn sao?
Tâm tình của Hướng Nhật giờ rất thoải mái, hắn bắt đầu vẽ mộng cảnh một tuần sau "cây gậy trúc" bị chính mình "bóc tem", đặt ở dưới thân mà chà đạp. Hắn đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, nếu như ngày mai là ngày đấu trận "sinh tử" kia cùng Đại học Bắc Hải, như vậy thì mới hoàn mỹ. Tất cả những chuyện mà "cây gậy trúc" gây ra cho mình, phải một lần tính cả vốn lẫn lời, nếu không thì thật có lỗi với khoảnh khắc tuyệt vời của đời trai!
Triền miên lạc vào dòng suy nghĩ dâm đãng với "cây gậy trúc", mấy tiết học buổi chiều nhanh chóng trôi qua. Tới giờ tan học, Sở Sở gọi hắn mấy lần hắn mới hồi phục tinh thần:
- Hết giờ học nhanh như vậy à?
- Anh đang suy nghĩ chuyện gì vậy hả?
Sở Sở sau khi véo hắn sẵng giọng hỏi.
- Hắc hắc, anh đang suy nghĩ tối hôm nay anh và cục cưng còn có Tiểu Thanh, ba người chúng ta cùng nhau ngủ chung.
Hướng Nhật trả lời làm cho Sở Sở không kìm được xấu hổ, nhưng đồng thời cũng gạt phăng cái khả năng kia:
- Không được! Buổi tối em cùng chị Thanh ngủ, anh ngủ một mình.
- Sao lại như vậy?
Hướng Nhật ngạc nhiên, nếu như không phải xác định Sở Sở không có ý gì khác trong lòng, hắn thật cho rằng Sở Sở đã nhìn thấu tâm tư của hắn nên mới trừng phạt như vậy.
Sở Sở trả lời làm cho hắn hết cách ỉ ôi năn nỉ:
- Lần trước em đi khám bác sĩ, bác sĩ căn dặn em phải điều độ "chuyện ấy", không thể mỗi ngày đều làm, sẽ làm tổn thương đến thân thể.
- Có việc này sao?
Hướng Nhật không khỏi nhớ tới tình huống ngày đó tại bệnh viện đụng mặt Sở Sở, chuyện này cũng giải thích vì sao hôm đó Sở Sở đến bệnh viện, nhưng Hướng Nhật lập tức chuyển đề tài, bởi vì chuyện này gợi lại một số ký ức không vui vẻ gì, dù sao chuyện ngày đó trong bệnh viện còn liên quan đến nữ sĩ quan cảnh sát:
- Vậy thì thế này đi, Sở Sở, tối nay em cho Tiểu Thanh ngủ với anh nhá!
- Chị Thanh nói còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, anh cố mà chờ đi.
Nhìn nam nhân như nuốt phải trái khổ qua đắng, Sở Sở khúc khích cười, vừa cười vừa chạy đi.
Hướng Nhật cười khổ không thôi, vừa định đuổi theo nàng, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua đã đáp ứng cô nhóc kia hôm nay sẽ tới nhà nàng dạy kèm. Ài, hay là trước hết tìm cái lý do nào đó để thoát thân.
Updated 224 Episodes