Chương 1: Khởi đầu

"Vy Nhi....cho bố xin lỗi, là bố có lỗi với con....." Cô bé nắm chặt lấy tay bố khóc nức nở.

"Con muốn bố sống, bố không được chết... hức...hức, bố mà chết thì ai quan tâm con nữa... hức, hức..." Người đàn ông đang nằm dưới đất ôm
bụng, máu chảy ngày một nhiều.

"Ngoan, con còn có bà mà....."

"Ứ vào.... hức hức... còn muốn có cả bà với bố cơ,...hức hức. Tại sao chứ...hức,..rõ ràng sáng nay con đã dặn bố là bố không được ra ngoài cơ mà, sao bố lại trốn con đi...hức...hức..." Đôi mắt xanh long lanh ngấn
lệ tràn ra ngoài không ngớt, cô bé khóc ngày một thảm thiết hơn nữa...

".....Vy Nhi, bố....không còn nhiều thời gian....." Cô bé lại chớp
mắt nước mắt dàn dụa nhiều hơn nữa. Phải nó biết, nó cảm nhận được, bố
của nó đang ngày càng gần với bờ vực sống và chết...

"Con...."

"Con phải mạnh mẽ lên......A....... Bố muốn con nhắn lại lời này với cô Mạc rằng: "Đã tìm thấy rồi!".

"Hức...hức... Đã tìm thấy rồi.... đã tìm thấy rồi...."

"Tốt!.... Nào lại đây" Ông gắng gượng người dậy ôm lấy cô bé vào lòng hôn chụt một phát vào trán cô bé.

Đôi mắt xanh tròn xoe ngẩn người nhìn ông, cô bé ngưng khóc hẳn khóe
mi vẫn còn nước nhìn cảnh này thực sự cô bé rất là dễ thương. Nghĩ đến
đây mắt ông đỏ hoe, con gái của ông, ông không muốn xa con bé một chút
nào...Nhưng nếu không làm tương lai con bé sẽ vướng vào những thứ truyện không hay.... Thái Vy ôm chặt lấy cổ ông khóc nức nở, nghẹn ngào.

"Con yêu bố lắm!... vậy nên bố đừng bỏ con hức hức....."

"Bố cũng yêu Vy Nhi lắm!" Thái Hoàng đỏ cả mắt kiềm chế không khóc.
Nhưng sự việc đã đặc biệt nghiêm trọng, giờ không thể trì hoãn kéo dài
thời gian được nữa mặc dù ông cũng có rất nhiều chuyện phải nói với con
gái, ông cũng muốn là người nhìn thấy quá trình con gái lớn lên trưởng
thành theo cho mẹ của Thái Vy nhưng có vẻ cuộc đời nó rất thích đẩy ông
vào nghịch cảnh...

"Vậy nên Vy Nhi phải ngoan nghe lời bố.... để bố nói chuyện với bà
một lúc." Con bé nhất quyết ôm chặt cổ ông, bà Thái không tài nào kéo
ra nổi, lòng cũng chạnh lại bà cũng không biết con trai mình tiếp đến
sẽ xảy ra chuyện gì...

Người phụ nữ già chứng kiến cảnh như vậy nghẹn ngào khóc theo đây là lần đầu trong hơn 20 năm nay bà không khóc.

"Mẹ....con xin lỗi...."

"A Hoàng, con....con..." Bà ôm miệng ngăn tiếng nức nở, bà rất muốn
biết bà cần lời giải thích rõ dệt cho sự việc này tại sao họ lại phải
nhanh chóng rời đi và cả vết thương trên bụng của con trai bà.

"Mẹ trong phòng con,....túi trên bàn mẹ đến lấy đi." Thái Hoàng cầm
cố máu chặn không cho chảy ra nhưng vết máu vẫn cứ lan dần lan dần thấm
hết cả chiếc vải, đủ hiểu vết thương nó nặng như thế nào.

"...Ừ" Bà Thái nhanh chân đi vào phòng trong đó có túi to đựng gì đó khá nặng.

Thái Hoàng nhìn đồng hồ còn 15 phút nữa. Ông ôm bụng bị bắn cùng Thái Vy đến đưa cho bà. Tay bà run run đỡ lấy cô bé, cô bé dẫy dụa nhất
quyết ôm cổ ông khóc nức nở. Mất mấy phút mới rứt cô bé ra được. Ông mỉm cười vuốt vuốt mặt con gái rượu lần cuối. Cô bé gào khóc đòi ông bằng
được. Vết thương trên thân thể không bằng vết thương trong thâm tâm, ông vỗ đầu cô rồi cười nghẹn ngào. Thái Vy gào khóc, từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên cô bé khóc đến xé ruột xé gan như thế, cô bé hiểu
cô bé cảm nhận được nếu cô bé đi bố cô bé sẽ chết và cô bé sẽ không được gặp lại bố nữa.

Bà Thái nhìn con trai ném nước mắt, hai mắt đỏ ửng khuyên bảo con gái nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay bấu chặt của bé con. Ông gồng mình lên ôm
lấy cả hai lần cuối. Tay ông chạm vào mật đạo một con đường thông ra
đường nhỏ đẩy hai bà chúa đi vào lối mòn đó.

"Tất tần tật mọi thứ con chuẩn bị đều có trong balo mẹ cứ giở ra là
thấy..... Mẹ hãy giúp con chăm Vy Nhi..... và cho con xin lỗi mẹ....."

"A Hoàng con...."

"Con không chắc nên.... Mẹ và Vy Nhi phải đi...." Bà Thái nghe xong
kiền chết nặng bao năm nay ông đều có câu trả lời chuẩn nhưng lần này là cụm từ "không chắc" một cụm từ không có trong từ điển của con trai bà.
Lần này ruốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lớn sao...

Đón lấy cháu gái, bà Thái biết việc mình đã cần phải làm là gì, Thái
Hoàng nhìn mẹ mình rồi cười gượng hai người trao đổi ánh mắt, bà Thái
nén đau thương ôm lấy cháu gái liền đi xuống.

Cô bé lúc này khóc quấy không được liền tìm đủ mọi cách chống trọi
mục đích chỉ mong bố ôm lấy mình: "Ứ vào, bà để con vào với bố cơ hức
hức.... bà xấu lắm sao bà không cho con ở với bố hức hức."

"Vy Nhi, ngoan nghe lời bà nha con...."

"Bố, hức... hức... bố không thương Vy Nhi sao?" Thái Hoàng nghe đến đây liền ấn cửa hầm xuống lau nước mắt ở khóe mi, e rằng bố có muốn
nhưng cũng không thể ở cạnh con nữa rồi...

Câu trả lời cho Thái Vy chỉ là một "Ầm" cửa hầm đóng sầm lại..... Cảm nhận cô bé không biết nói gì nữa ôm cổ bà nội khóc nức nở.

"Vy Nhi ngoan bố con chắc chắn phải có chuyện gì mới làm thế
này....." Bà Thái lau nước mắt ôm cháu đi nhanh ra cửa hầm. Cô bé nhỏ
không nói gì đáp bà chỉ khóc nức nở....

Đi được một đoạn thì vào bìa rừng ngay lúc này thì:

"Bùm, bùm, bùm, bùm......"

Đây là tiếng đánh bom, bà Thái hoa mắt nhìn về phía xa nơi căn nhà
vừa mới mấy tiêngd trước bà còn nấu ăn, cả tòa biệt thự to đẹp, dần dần
đổ xuống từ xa nghe chấn động đã rất mạnh ông Thái Hoàng ở bên trong
chắc chắn sẽ.... Câu trả lời chỉ là làn khói mù mịt do căn nhà đã bị bom làm nổ tung.

"Không, không, hức hức bố, bố, bố ơi......." Thái Vy biết biết ngay
mà, cảm nhận của cô bé không hề sai tại sao cô bé nói bố lại không nghe
chứ, từ hôm qua đến sáng nay cô bé đều dặn bố cẩn thận rồi mà.... Sau
này Thái Vy lớn chỉ biết thầm than rằng: "Nghịch cảnh cuộc đời chia rẽ
gia đình bạn, không có nghĩa là bạn đã mất tất cả, thật ra nó chỉ mở cho bạn sang một trang đời mới. Nếu bạn đã đánh mất chính mình thì đấy
chính là do bạn ngu! Bạn đã phụ lòng những thế hệ trước hi sinh để bảo
vệ bạn. Còn nếu bạn vẫn giữ được bản ngã của chính mình thì đáp án chính là ở xa xa phía cuối con đường kia sẽ là một con đường hạnh phúc có
người nhà, gia đình của bạn đang chờ bạn!"

"A Hoàng.....con tôi....."

Bà Thái nén bi thương đi nhanh vào bìa rừng sau đó cởi hết quần áo
dính máu của Thái Vy, lấy quần áo mới trong balo mặc vào cho cô bé. Đào
một hố nhỏ rồi trôn vào. Bế cô bé khóc mệt lử đi một đoạn rồi ra đường
lớn bà bắt xe sang thành phố khác.....

"Bố....." Trong cơn mê sảng Thái Vy mê man nói. Một lúc sau thì bừng
tỉnh, hóa ra là mơ... Đã 19 năm trôi qua rồi.... Bố đã mất.... Cô nhắm
mắt thả lỏng cơ thể miệng lẩm bẩm: "Đã tìm thấy rồi, đã tìm thấy
rồi...."

Một lúc sau thì cô dậy đánh răng rửa mặt bắt đầu một ngày mới.

Chapter
1 Chương 1: Khởi đầu
2 Chương 2: Phát bệnh
3 Chương 3: Đối đầu
4 Chương 4: Đôi mắt
5 Chương 5: Nhà có trộm
6 Chương 6: Gặp lại
7 Chương 7: Cô gái hung hãn
8 Chương 8: Thỏa thuận
9 Chương 9: Chiếc balo
10 Chương 10
11 Chương 11: Ngon
12 Chương 12
13 Chương 13: Vẫn sẽ tìm
14 Chương 14: Phòng cấp cứu
15 Chương 15: Đám tang
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19: Ăn lẩu
20 Chương 20: Sinh nhật
21 Chương 21: Tặng cà vạt
22 Chương 22: Mua lồng đèn
23 Chương 23: Năm mới vui vẻ
24 Chương 24: Kỉ Tư Thiên
25 Chương 25: Bị bỏng
26 Chương 26: Bị tính kế
27 Chương 27: Nghỉ việc
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30: Lý Húc
31 Chương 31: Gặp lại Việt Dã
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34: Nguy hiểm
35 Chương 35: Tôi và cô (H)
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39: Cãi vã
40 Chương 40: Hôn
41 Chương 41: Nội gián
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45: Làm ơn mắc oán
46 Chương 46: Điểu
47 Chương 47: Rất hợp cạ
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51: Đi làm lại
52 Chương 52
53 Chương 53: Đỏ mặt
54 Chương 54
55 Chương 55: Trang điểm
56 Chương 56: Vô tình để lộ
57 Chương 57: Hội ngộ
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74: Chí chóe
75 Chương 75: Khẩu chiến
76 Chương 76
77 Chương 77: Đồng Chi
78 Chương 78: Nấu chè
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82: Lỡ lời (H)
83 Chương 83: Nhận lỗi (H)
84 Chương 84: Không ghét
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Kim Cương
89 Chương 89: Vụ cháy
90 Chương 90: Cảm giác may mắn
91 Chương 91: Người đàn ông có đôi mắt màu xanh
92 Chương 92: Hôn mê
93 Chương 93: Tiêu trân ái
94 Chương 94: Mẹ
95 Chương 95: Cháu ngoại
96 Chương 96: Xử lí
97 Chương 97: Ngượng ngùng
98 Chương 98: Em lại định đi đâu?
99 Chương 99: Bảy tội lỗi của con người
100 Chương 100: Tôi muốn em chủ động
101 Chương 101: Em Còn Có Tôi Và Mọi Người
102 Chương 102: Cá Cược
103 Chương 103: Phải Phạt Và Phải Thưởng
104 Chương 104: Em Chờ Đấy
105 Chương 105: Đồng Khởi
106 Chương 106: Tài Liệu
107 Chương 107: Cắm Sừng
108 Chương 108: Em Xin Lỗi Rồi Còn Gì (H)
109 Chương 109: Anh Đối Với Em Chính Là Thật Lòng
110 Chương 110: Anh Sẽ Bảo Vệ Cô
111 Chương 111: Đăng Kí Học Lái Xe
112 Chương 112: 5 Tháng Sau Tính Tiếp
113 Chương 113: Lần Sau Không Làm Ban Ngày Nữa Đâu.. (H)
114 Chương 114: Xem Bói
115 Chương 115: Người Yêu Cũ
116 Chương 116: Chị Em Ruột
117 Chương 117: Ông Là Một Ông Bố Tồi Tệ Và Cũng Là Một Người Chồng Khốn Nạn
118 Chương 118: Kẻ Thứ Ba
119 Chương 119: Sốt
120 Chương 120: Đã Tìm Được
121 Chương 121: Mười Điều Răn Của Chúa
122 Chương 122: Đến Thành Phố S
123 Chương 123: Mật Thất
124 Chương 124: Một Chút Kí Ức Vụn Vặt
125 Chương 125: Là Bố!
126 Chương 126: Tại Sao Ông Lại Cam Chịu Ở Đây Đến Tận Gần 20 Năm?
127 Chương 127: Tội Lỗi
128 Chương 128: Ám Sát
129 Chương 129: Mơ
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Khởi đầu
2
Chương 2: Phát bệnh
3
Chương 3: Đối đầu
4
Chương 4: Đôi mắt
5
Chương 5: Nhà có trộm
6
Chương 6: Gặp lại
7
Chương 7: Cô gái hung hãn
8
Chương 8: Thỏa thuận
9
Chương 9: Chiếc balo
10
Chương 10
11
Chương 11: Ngon
12
Chương 12
13
Chương 13: Vẫn sẽ tìm
14
Chương 14: Phòng cấp cứu
15
Chương 15: Đám tang
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19: Ăn lẩu
20
Chương 20: Sinh nhật
21
Chương 21: Tặng cà vạt
22
Chương 22: Mua lồng đèn
23
Chương 23: Năm mới vui vẻ
24
Chương 24: Kỉ Tư Thiên
25
Chương 25: Bị bỏng
26
Chương 26: Bị tính kế
27
Chương 27: Nghỉ việc
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30: Lý Húc
31
Chương 31: Gặp lại Việt Dã
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34: Nguy hiểm
35
Chương 35: Tôi và cô (H)
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39: Cãi vã
40
Chương 40: Hôn
41
Chương 41: Nội gián
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45: Làm ơn mắc oán
46
Chương 46: Điểu
47
Chương 47: Rất hợp cạ
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51: Đi làm lại
52
Chương 52
53
Chương 53: Đỏ mặt
54
Chương 54
55
Chương 55: Trang điểm
56
Chương 56: Vô tình để lộ
57
Chương 57: Hội ngộ
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74: Chí chóe
75
Chương 75: Khẩu chiến
76
Chương 76
77
Chương 77: Đồng Chi
78
Chương 78: Nấu chè
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82: Lỡ lời (H)
83
Chương 83: Nhận lỗi (H)
84
Chương 84: Không ghét
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Kim Cương
89
Chương 89: Vụ cháy
90
Chương 90: Cảm giác may mắn
91
Chương 91: Người đàn ông có đôi mắt màu xanh
92
Chương 92: Hôn mê
93
Chương 93: Tiêu trân ái
94
Chương 94: Mẹ
95
Chương 95: Cháu ngoại
96
Chương 96: Xử lí
97
Chương 97: Ngượng ngùng
98
Chương 98: Em lại định đi đâu?
99
Chương 99: Bảy tội lỗi của con người
100
Chương 100: Tôi muốn em chủ động
101
Chương 101: Em Còn Có Tôi Và Mọi Người
102
Chương 102: Cá Cược
103
Chương 103: Phải Phạt Và Phải Thưởng
104
Chương 104: Em Chờ Đấy
105
Chương 105: Đồng Khởi
106
Chương 106: Tài Liệu
107
Chương 107: Cắm Sừng
108
Chương 108: Em Xin Lỗi Rồi Còn Gì (H)
109
Chương 109: Anh Đối Với Em Chính Là Thật Lòng
110
Chương 110: Anh Sẽ Bảo Vệ Cô
111
Chương 111: Đăng Kí Học Lái Xe
112
Chương 112: 5 Tháng Sau Tính Tiếp
113
Chương 113: Lần Sau Không Làm Ban Ngày Nữa Đâu.. (H)
114
Chương 114: Xem Bói
115
Chương 115: Người Yêu Cũ
116
Chương 116: Chị Em Ruột
117
Chương 117: Ông Là Một Ông Bố Tồi Tệ Và Cũng Là Một Người Chồng Khốn Nạn
118
Chương 118: Kẻ Thứ Ba
119
Chương 119: Sốt
120
Chương 120: Đã Tìm Được
121
Chương 121: Mười Điều Răn Của Chúa
122
Chương 122: Đến Thành Phố S
123
Chương 123: Mật Thất
124
Chương 124: Một Chút Kí Ức Vụn Vặt
125
Chương 125: Là Bố!
126
Chương 126: Tại Sao Ông Lại Cam Chịu Ở Đây Đến Tận Gần 20 Năm?
127
Chương 127: Tội Lỗi
128
Chương 128: Ám Sát
129
Chương 129: Mơ
footer(); ?>